Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 106: Đặc điển 6 – Đạo mộng




Quân Thư Ảnh đang ở trong mộng ngủ rất không an ổn, ác mộng hắc ám giống yêu ma cứ vây chặt lấy y, khiến y muốn trốn cũng trốn không thoát.
Mí mắt nặng nề cố gắng mở ra, ngón tay cũng thỉnh thoảng lại co rúm một cái, y không từ bỏ mà liên tục giãy giụa.
Rốt cuộc, ánh mắt cũng nỗ lực mở ra được một kẽ hở nhỏ, chút ánh sáng mỏng manh chiếu tới đáy mắt, thần trí thoát khỏi sự trói buộc của ác mộng hắc ám, trong nháy mắt y thanh tỉnh trở lại.
Có chút lạnh, và hơi mệt.
Đây là cảm nhận rõ ràng và duy nhất trong bộ não vẫn còn đang hỗn độn của Quân Thư Ảnh.
Y gắng sức ngồi thẳng người dậy, quan sát tình cảnh của mình.
Là một gian đại phòng bài trí hoa lệ nhưng lại có vẻ hơi u ám, trên tường và trên sàn đều phủ kín những tấm thảm nhung vừa dày vừa nặng, màu sắc đỏ sậm và hoa văn rối rắm hiện ra vạn phần quý khí. Chiếc đèn đơn độc duy nhất bên trong phòng chiếu ra thứ ánh sáng nhàn nhạt âm u.
Y lúc này đang ngồi trên một chiếc giường, lớn đến mức khoa trương. Trên giường bày biện đủ loại chăn gối mềm mại, một tấm chăn mỏng bằng gấm đang đắp ngang hông y.
Quân Thư Ảnh không nhớ nổi điều gì, hoàn toàn không nhớ rõ tại sao mình lại ở chỗ này, đây là đâu?
Y lấy một tay xốc chăn lên, phát hiện trên người mình chỉ mặc một tấm áo khoác bằng tơ rộng thùng thình.
Quân Thư Ảnh vừa lạnh vừa giận, duỗi cẳng chân đã mỏi nhừ về phía mép giường muốn đi xuống.
Vừa mới tới mép giường, trên cổ chân lại cảm thấy một cỗ lực mạnh mẽ giật ngược lại, khiến y không thể tiếp tục tiến về phía trước.
Quân Thư Ảnh vén áo lên, phát hiện trên cổ chân đang đeo một cái vòng nhỏ có gắn một sợi dây xích đều là màu trắng bạc, đầu dây bên kia được giấu dưới giường, trong bóng đen hắc ám.
Quân Thư Ảnh hổn hển kéo kéo, nhưng chỉ nghe thấy mấy tiếng leng keng, tựa hồ trên sợi xích còn gắn linh đang. Chiếc vòng và sợi xích nhìn có vẻ mỏng manh nhưng lại chắc chắn như tinh cương, hoàn toàn không hề lay động dù chỉ một chút.
Y nhíu mày, cắn chặt răng, cố gắng tự trấn an mình, y men theo sợi dây xích, muốn tìm nơi gắn sợi xích để gỡ nó ra.
Vừa mới chạm đến đầu kia của sợi dây thì ngoài gian phòng lại đột nhiên vang lên những tiếng động lạ.
Quân Thư Ảnh cảnh giác nhìn qua, thấy cánh cửa dày và nặng vốn đóng chặt đang chậm rãi mở ra, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở ngoài cửa.
Người nọ thản nhiên đi đến, cho đến khi hắn tới được nơi ánh sáng yếu ớt có thể chiếu đến thì Quân Thư Ảnh mới nhìn rõ khuôn mặt hắn.
Ngũ quan tinh tế, cân đối tạo thành một khuôn mặt tuấn mỹ, khóe miệng hắn chứa đựng ý cười nhưng cả người lại lộ ra một thứ mùi nguy hiểm không nói nên lời.
Hắn phủi phủi áo bào, tựa hồ muốn gạt đi những bông tuyết còn bám trên y phục rồi mới tiếp tục đi về phía y.
Quân Thư Ảnh giống như mèo con cảm giác được nguy hiểm đang tới gần, cả người căng cứng.
“Quân giáo chủ đã dậy rồi? Tại hạ đêm qua có chút mạo phạm, mong rằng Quân giáo chủ bỏ quá cho.” Người nọ mang theo vẻ mặt nhu hòa, cười nói, phẩy vạt áo ngồi xuống giường.
“Qua đây, để tại hạ xem cho.” Hắn vươn tay ra.
Quân Thư Ảnh cũng không để ý hắn nói cái gì mà chỉ cảnh giác nhìn hắn. Tuy rằng y hiện tại hành động có hạn chế nhưng ở trong phạm vi chiếc giường này y vẫn có thể thoải mái một chút, nếu nam nhân này lại gần hơn nữa, là y có thể…
Người nọ dường như bất đắc dĩ, thở dài một hơi nói: “Cũng đã lâu như vậy, Quân giáo chủ tại sao vẫn không biết điều mà ngoan ngoãn chứ?”
Hắn chìa tay ra, hướng về phía mép giường, chiếc vòng và sợi dây xích trói buộc cổ chân Quân Thư Ảnh được hắn nắm trong tay, chậm rãi mở ra, đột nhiên Quân Thư Ảnh lại cảm thấy cổ chân truyền đến một cỗ đại lực. Cả thân người dễ dàng bị hắn kéo tới.
Y tận lực chống cự, nhưng dùng hết toàn lực cũng chỉ như kiến càng hám cây, hoàn toàn không thể chống chọi lại nam nhân kia.
Cổ chân bị người ta bắt lấy, Quân Thư Ảnh chật vật giãy giụa lui về sau, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn khoảng cách giữa y và nam nhân mỗi lúc một gần hơn.
Lòng bàn chân cuối cùng bị nắm chặt, xúc cảm thô ráp lạnh lẽo trên tay người nọ khiến Quân Thư Ảnh không khỏi co người lại.
“Thả ta ra! Ngươi rốt cuộc là ai?!” Quân Thư Ảnh đạp chân, cả giận nói.
Người nọ chặt chẽ án trụ y, còn càn rỡ cúi đầu hôn lên mu bàn chân y một cái, khóe miệng vén lên thành một nụ cười tà nịnh: “Tại hạ… Sở Phi Dương.”
Sở Phi Dương?! Cái tên này mới lọt vào tai, liền ở trong đầu y khuấy động một tiếng vang thật lớn.
Là ai?! Rốt cuộc hắn là ai?!
Một đôi tay thuận theo cổ chân, bắp chân, đầu gối rồi mò mẫm lên phía trên, Quân Thư Ảnh cảm thấy trống ngực đập thình thịch, muốn thoát khỏi nhưng càng lúc càng không xuất ra được khí lực, cứ như vậy bị người ta kéo đến rồi chặt chẽ ép dưới thân.
Lòng bàn tay mang theo cảm giác vừa lạnh vừa ráp đang ái muội vuốt ve làn da trên bắp đùi, giống như muốn dùng thân thể ấm áp của y đánh tan hàn khí trên bàn tay hắn.
Nam nhân tên gọi Sở Phi Dương kia cúi đầu xuống hôn môi y. Quân Thư Ảnh tránh mặt qua một bên, hai tay vô lực còn đang cố gắng đẩy khối thân thể kia ra.
“Cút ra… Ta không muốn…”
Khí tức kề cận bao hàm bá đạo quen thuộc như thế, nhưng Quân Thư Ảnh mơ hồ hoàn toàn không thể nhớ ra bất cứ chuyện gì. Chỉ cần cảm nhận được khí tức rét lạnh như băng tuyết kia là y hầu như đánh mất toàn bộ sức lực.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Thần trí hỗn độn không thể chống đỡ nổi câu hỏi của y, hai tay đã bị áp chế lên đỉnh đầu, áo bào phía dưới cũng bị xốc lên.
Người nọ áo quần chỉnh tề, vải áo vừa lạnh vừa cứng áp lên người y, ma sát da thịt ấm áp lõa lồ của y, khiến y nổi lên từng cơn rùng mình.
Bên tai truyền đến một tiếng cười nhẹ: “Ngươi không muốn? Ai, không thể chiều theo ngươi được.”
Sở Phi Dương dùng một bàn tay khác không chút thương tiếc tách hai chân y ra, hướng ra sau sờ soạng.
“Tối hôm qua chưa rửa sạch cho ngươi… Nơi này vẫn còn vừa ướt vừa nóng…”
Quân Thư Ảnh vô lực lắc đầu: “Không muốn…” nhưng đều bị Sở Phi Dương cự tuyệt, y giãy giụa yếu ớt, cả ngươi run rẩy cũng không đổi lại được bất cứ sự che chở nào.
Sở Phi Dương cường ngạnh mở rộng thân thể y ra, không một chút ôn nhu tiến nhập.
“Ta không muốn…” Một giọt nước mắt chảy xuống khóe mi, Quân Thư Ảnh nhắm chặt hai mắt lại chịu đựng loại nhục nhã này.
Bên trong gian phòng hắc ám không có một chút ánh sáng mặt trời, không thể ước lượng thời gian, hai mắt mông lung cũng chỉ có thể nhìn thấy mành trướng đong đưa, hoặc cũng có thể là do bị nam nhân cường ngạnh đang ở trong cơ thể hắn tàn sát bừa bãi, hôn môi, dùng đôi mắt sâu thăm thẳm chiếm toàn bộ tầm nhìn của y.
“Quân Thư Ảnh, ta nói rồi, ta muốn ngươi… mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy ta, hầu hạ ta, cho đến khi ngươi hoàn toàn thuộc về ta…” Sở Phi Dương liếm liếm lỗ tai, ý xấu rót vào tai y.
“Nói, ngươi thuộc về ta, đời đời kiếp kiếp thuộc về ta.”
“Ta…” Quân Thư Ảnh há miệng, y dường như cần phải cự tuyệt nhưng lại chỉ nói ra được một câu “… không muốn.”
Trước mắt đột nhiên lóe lên bạch quang, cuối cùng đã đến đỉnh khoái hoạt.
“… Ảnh… Thư Ảnh…” Một đạo âm thanh ở bên tai không ngừng vang lên, Quân Thư Ảnh không kiên nhẫn vung ra một cái tát, thế giới rốt cuộc yên tĩnh trở lại.
Nhưng không lâu sau, thanh âm kia lại vang lên, còn lắc lư cơ thể y.
Quân Thư Ảnh rốt cuộc tỉnh, chậm rãi mở hai mắt ra, trong đầu truyền đến từng cơn đau đớn sắc bén.
Khuôn mặt Sở Phi Dương phóng to xuất hiện ở trước mặt y, thở phào nhẹ nhõm: “Thư Ảnh, ngươi rốt cuộc đã tỉnh.”
“Ta làm sao vậy?” Quân Thư Ảnh ôm cái đầu vẫn còn đang kéo đến từng cơn đau nhức, y ngồi dậy nhìn chung quanh một lần, đập vào mắt chỉ có từng bụi cỏ cây rậm rạp, nơi này là một thung lũng, “Chúng ta đang ở đâu vậy?”
Sở Phi Dương ngồi xuống bên cạnh y, ôm y vào trong lòng, giúp y xoa bóp nhẹ nhàng huyệt đạo sau đầu.
“Ngươi không nhớ rõ sao? Chúng ta đến chỗ này tìm bảo vật, không ngờ bảo vật còn chưa tìm thấy thì đã bị trúng bẫy. Ngươi hít phải khói mê nên ngất xỉu, ta vừa mới mang ngươi ra ngoài. Vốn cho rằng chuyến này chỉ là chuyện nhỏ, ai dè lại rơi vào tình cảnh này.”
Quân Thư Ảnh dần dần hồi tưởng lại, hình như… là có sự việc như vậy.
Sở Phi Dương thủ pháp thuần thục, khiến y thoải mái không thôi, đau đớn trong đầu cũng dần dần thuyên giảm. Quân Thư Ảnh thoải mái nhắm hai mắt lại, mặc cho người khác hầu hạ mình.
“Đúng rồi.” Sở Phi Dương đột nhiên tiến tới gần bên tai y, cười nhẹ nói: “Ngươi vừa rồi hôn mê một canh giờ, trong lúc ngủ mơ luôn gọi tên ta. Thư Ảnh, ngươi rốt cuộc mơ thấy cái gì vậy?”
Đầu lông mày Quân Thư Ảnh nhíu chặt, chậm rãi nhớ lại, đến khi cơn mộng vừa kiều diễm lại vừa nguy hiểm kia từ từ trở lại trong suy nghĩ của y, thậm chí mỗi một chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng đều rõ ràng đến kỳ lạ, thì cơ thể y trong nháy mắt liền cứng đờ.
Có lẽ trong khói mê kia có chứa xuân dược, nên mới dẫn y tới một cảnh mộng hoang đường như vậy.
Sở Phi Dương ở phía sau nhìn thấy một mảng phiến hồng từ khuôn mặt y lan nhanh xuống cổ thì ở bên tai y ý xấu nở nụ cười.
“Sao vậy Thư Ảnh? Rốt cuộc là mơ thấy cái gì?” Sở Phi Dương cười cười hỏi, “Ngươi không phải ở trong mộng làm chuyện xấu gì đó đối với ta chứ?”
!!!
“Ta làm chuyện xấu đối với ngươi?” Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ đứng dậy, xoay người đối diện Sở Phi Dương, toan dùng hành vi bạo lực với hắn: “Rõ ràng người làm chuyện xấu là ngươi! Ngươi cái đồ vô sỉ này! Dám làm như vậy đối với ta!”
Sở Phi Dương vội vàng chống đỡ hai bên, đúng là trời xanh trên đỉnh đầu oán không được.
Ta rốt cuộc… làm cái gì a?
“Phi Dương?! Sở Phi Dương!” Một đạo thanh âm vang lên bên tai, trên mặt cũng bị nước lạnh tạt vào, Sở Phi Dương chợt bừng tỉnh, đập vào mắt hắn là khuôn mặt thoáng chút lo lắng của Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh đặt chén xuống, lau khóe miệng, thở dài một hơi nói: “Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh.”
Sở Phi Dương vuốt vuốt mặt, khắp nơi đều là nước.
“Ta làm sao vậy?” Sở Phi Dương ngồi dậy, hỏi.
“Cao Phóng mới phối ra một loại mê dược, ngươi giúp hắn thử dược, ngươi không nhớ gì sao?” Quân Thư Ảnh ngồi xuống bên cạnh Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương cẩn thận suy nghĩ, mới dần dần nhớ lại hết thảy mọi việc.
Đúng rồi, bọn họ mấy ngày nay ở Thanh Phong kiếm phái quá rảnh rỗi, Cao Phóng sẵn dịp mới phối ra một loại mê dược tên gọi là ‘Di thế’, nghe nói công hiệu hết sức thần kỳ. Hắn ỷ vào nội lực cao siêu, bách độc bất xâm, xung phong đảm nhận làm vật thí nghiệm.
Không thể không nói, cái tên ‘Di thế’ này đặt hết sức chuẩn xác, trong mộng đủ loại sự việc quá mức chân thật, cảm giác như đã qua mấy đời. Quân Thư Ảnh từ trong chậu nước vớt lên một chiếc khăn, gấp nhỏ lại rồi ấn lên trán Sở Phi Dương.
“Ai, đây là đầu chứ không phải cục sắt a, ngươi không thể nhẹ nhàng một chút sao?” Sở Phi Dương oán hận nói.
“Tự mình giữ lấy.” Quân Thư Ảnh không để ý lời hắn nói, “Cao Phóng nói mê dược này mặc dù đối với cơ thể không có hại, trong thời gian ngắn dùng cũng sẽ không ảnh hưởng gì nhưng tinh thần hoảng loạn là có. Ngươi ngủ mê chừng non nửa canh giờ, ta thấy trên trán ngươi đổ mồ hôi nên mới gọi ngươi tỉnh lại. Ngươi dùng nước lạnh để thanh tỉnh chút đi.”
Sở Phi Dương ngoan ngoãn giữ chiếc khăn đang đặt trên trán, lại nói: “Dược này của Cao Phóng có chút bá đạo, nói với hắn không được tùy tiện dùng bậy. Dược này khiến yếu nhân ngủ thời gian dài, chỉ sợ tinh thần sẽ hỗn loạn.”
Quân Thư Ảnh gật đầu, bưng chén trà đặc đưa cho Sở Phi Dương. Sở Phi Dương sau khi tỉnh lại có chút đổ mồ hôi, đúng lúc đang khát nước liền nhận lấy uống một hơi cạn sạch.
Quân Thư Ảnh nhìn hắn, đột nhiên tò mò hỏi: “Ta thấy ngươi trong lúc ngủ còn cười, ngươi rốt cuộc mơ thấy gì vậy?”
Sở Phi Dương nghe vậy thiếu chút nữa nghẹn họng, khụ khụ hồi lâu mới nói được: “Không… không có gì, cũng chỉ là mấy thứ vụn vặt thôi.”
Nhìn bộ dạng không mấy tin tưởng của Quân Thư Ảnh, hắn lại nghiêm túc bổ sung: “Chỉ là… võ lâm tranh bá, thống nhất giang hồ gì gì đó.”
“À.” Quân Thư Ảnh tin, “Ngươi còn khát không?”
“Khát, khát.” Sở Phi Dương liên tục gật đầu. Quân Thư Ảnh đứng dậy đi rót nước cho hắn. Sở Phi Dương nhìn theo bóng bưng y, âm thầm thở ra một hơi.
Hắn là mộng trong mộng mấy thứ không đứng đắn, ngàn vạn lần không thể để người ta biết được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.