Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 45:




Quân Thư Ảnh lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt hắc bạch phân minh gần như không chớp.
Sở Phi Dương một tay nắm lấy bả vai y, một tay quơ quơ trước mặt y, khẽ búng: “Thư Ảnh, hoàn hồn!”
Quân Thư Ảnh không thèm để ý, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Cao Phóng, trong khi tay chỉ vào Sở Phi Dương, hỏi: “Ngươi có nhìn thấy không?”
Cao Phóng gật gật, vẻ mặt có chút bực bội. Vừa rồi y hết sức cảnh giác, vì vậy lúc người này từ dưới nước ngoi lên y đã muốn đem dược phấn tung ra. Sau khi nhận ra đó là Sở Phi Dương thì cũng đã không kịp thu hồi nữa rồi, chỉ có thể đổi hướng, tung xuống mặt nước.
Lãng phí một bọc hảo dược, Cao Phóng đương nhiên cảm thấy bực bội.
Quân Thư Ảnh hỏi xong nhưng vẻ mặt vẫn không tin tưởng. Sở Phi Dương chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng, dang hai tay ra tiến lại gần y, thở dài nói: “Thư Ảnh, thực sự là ta, đây không phải là ảo ảnh của ngươi, thực xin lỗi đã khiến ngươi lo lắng… Ai! Thư Ảnh, đau! Ngươi cái tên gia hỏa này, ra tay đủ nặng a!”
Sở Phi Dương vốn là muốn dang tay ôm lấy Quân Thư Ảnh lại bị y không chút lưu tình mà hung hăng nhéo một cái.
Quân Thư Ảnh vẫn có phần không chắc chắn, thầm thì: “Ta xem xem là thật hay là giả.”
Sở Phi Dương ôm lấy cánh tay chịu khổ lắc đầu. Hơn một lần Quân Thư Ảnh trúng ảo ảnh, tuy rằng lần đầu thượng cẳng chân hạ cẳng tay nhưng cuối cùng vẫn là bổ nhào về phía trước yêu thương ôm lấy hắn, thật sự là ngọt không tả nổi. Ngược lại lần này đối xử thật là băng hỏa lưỡng trọng thiên a.
Bọn họ ở bên này hổ nháo một hồi thì Thanh Lang và Trình Tuyết Tường cũng đã bơi qua, Hứa Trực bị đánh ngất đang được Hạng Ninh Tử cõng trên lưng.
Thanh Lang có vẻ kích động, nhìn Sở Phi Dương mà nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng buông lời: “Bây giờ không phải là lúc tính nợ. Nhưng bổn giáo chủ đã ghi lại khoản này. Đâu ai cần ngươi xả thân vì nghĩa!” Suy nghĩ một chút thấy vẫn chưa thoả mãn, nhịn không được lại mỉa mai: “Không ngờ đường đường Sở đại hiệp đầy một miệng nói bậy mà mặt cũng không hề biến sắc, nói về bản lĩnh gạt người, trong tà giáo của ta đây cũng khó có kẻ nào vượt qua được Sở đại hiệp. Bổn giáo chủ lúc trước thật sự là coi thường Sở đại hiệp.”
Sở Phi Dương hiểu rằng một khi mọi người phát hiện ra chiêu ‘lừa gạt’ kia của hắn thì nhất định sẽ lo lắng nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất. Bởi vì là ảo ảnh, người biết sẽ không thể thoát ra ngoài, chỉ có không biết mới có thể.
Vì vậy hắn không thể cùng ai đó bàn bạc, buộc phải chuyên quyền độc đoán.
Sở Phi Dương cười, vỗ vỗ bả vai Thanh Lang: “Được rồi, ta sẽ chờ Thanh giáo chủ tới tìm ta tính nợ.”
“Sở huynh.” Trình Tuyết Tường cũng mở miệng nói, gật đầu với hắn, “Sở huynh thâm minh đại nghĩa, tại hạ thực sự bội phục nhưng sau này không được làm như vậy nữa.”
Quân Thư Ảnh nói: “Các ngươi đừng tụ lại một đống rồi nói mấy lời khách sáo đi, giờ phải làm sao? Nước này không biết khi nào mới rút.”
Mọi người vừa nghe liền có chút rầu rĩ, tuy rằng tạm thời không có chuyện gì nhưng bây giờ thân vẫn còn ở trong trận, phía trước không biết còn có những thứ gì đang chờ đợi.
Sở Phi Dương lại nói: “Không cần lo lắng, hẳn là không lâu nữa. Sơn động này và sơn động lúc trước vốn thông nhau, vừa rồi là vì nước tràn vào sơn động kia ta mới nhân cơ hội ngược dòng bơi ra ngoài. Lúc nước tràn vào thì trên vách động đối diện trong sơn động đó đã mở ra một cánh cửa, nếu như ta đoán không lầm thì nước này sẽ rút rất nhanh.”
Mấy người chờ một hồi, quả nhiên đúng như lời Sở Phi Dương nói, mặt nước bắt đầu chậm rãi rút xuống, một lúc sau thì theo sơn động tương thông chảy đi hết. Trong sơn động này ngoại trừ vách động và trên mặt đất vẫn còn một chút ẩm ướt thì gần như không còn thấy dấu vết của nước.
Nước rút, Sở Phi Dương liền đi tìm thông đạo nối giữa hai sơn động nhưng vẫn như những lần trước hoàn toàn tìm không ra, xem chừng mê trận này không dễ dàng phá giải, nó vốn là được bày trí quanh co như vậy.
“Ta chung quy cảm thấy người bày ra trận pháp thật cũng không phải là muốn giết người bước chân vào đây.” Cao Phóng nói, “Bất kể là sơn động lúc trước chúng ta bị vây khốn hay là cơn hồng thủy vừa rồi, hiểm thì có hiểm nhưng không hung.”
Hạng Ninh Tử cõng Hứa Trực trên lưng, vừa vắt nước trên y phục vừa ngẩng đầu nhìn từng cái xác khô phía trên, nhịn không được rùng mình một cái.
“Như thế này mà còn không hung a! Ta thì thấy hung đến nỗi không thể hung hơn…” Hạng Ninh Tử thì thào. Hứa Trực đột nhiên ho mạnh. Hạng Ninh Tử vội vàng kiểm tra thì thấy lão đã tỉnh lại, đang chậm rãi mở mắt.
“Nghiêm môn chủ, ngươi thấy sao rồi?” Trình Tuyết Tường ngồi xuống, nhìn vào hai mắt Hứa Trực, hỏi.
Hứa Trực ý thức vẫn mơ hồ, chỉ lẩm bẩm: “Bọn họ chết không đau đớn là tốt rồi, không đau đớn là tốt rồi…”
Trình Tuyết Tường quay đầu nhìn Sở Phi Dương và Thanh Lang lắc đầu rồi lại đứng dậy để Hạng Ninh Tử tiếp tục chiếu cố lão.
“Lão gia hỏa này khẳng định còn có việc giấu giếm chúng ta.” Quân Thư Ảnh nói, “Hồng thủy lần này rất kỳ lạ, nói không chừng chính là do lão đã đụng trúng cơ quan nào đó.”
Sở Phi Dương gật đầu: “Vậy chúng ta cùng đi xem xét một chút.”
Bởi vì được trận hồng thủy gột rửa một lượt, dọc theo đường đi đều có dấu vết di chuyển rất rõ ràng, mấy người không phí một chút khí lực đã có thể đi tới một sơn động khác.
Sơn động này so với hai cái trước ngột ngạt hơn nhiều. Mấy người vừa bước vào cơ hồ đã bị cảnh tượng phía trước làm cho hoa mắt.
Trong sơn động rõ ràng có dấu vết cuộc sống sinh hoạt của con người. Một chiếc giường đá đặt trong cùng, phía trên thậm chí còn có màn lụa rủ xuống. Trên vách động bên cạnh giường đá được tạc mấy ô vuông, trên đó bày biện vài quyển sách. Sở Phi Dương cầm lấy một quyển, trang sách cũ đến nỗi vừa mới lật ra đã nát tươm.
Ngoài ra, khiến cho mọi người kinh ngạc nhất chính là trên vách động ở nơi cao nhất được khảm một hàng dạ minh châu.
Mười mấy khối dạ minh châu phát ra quang mang thanh khiết, thắp sáng khắp sơn động.
Thanh Lang nhìn một vòng, líu lưỡi nói: “Không thể ngờ trên đời thực sự có dạ minh châu. Tương truyền vật này chỉ hoàng thất mới có, hơn nữa cũng chỉ có một khối, là thật hay giả còn không biết. Không ngờ ở trong này lại lấy nó làm vật chiếu sáng. Chẳng trách Tứ Phương trại kia trăm phương ngàn kế muốn chiếm lĩnh Liên Sơn tộc, cũng chẳng thể trách bọn chúng lại có những thứ lợi hại khác thường.”
Sở Phi Dương không chú ý mấy khối dạ minh châu đó mà chỉ bị hấp dẫn bởi một thứ nằm trên bàn đá đặt chính giữa sơn động.
Đó là thứ giống như một địa đồ. Trên địa đồ này có núi non sông ngòi, sâm lâm cốc địa, không phải dùng đường nét vẽ lên giấy mà đặc biệt làm thành hình thành vật nhưng thu nhỏ kích thước lại để có thể đặt trên bàn đá, tất cả mọi vật trong địa đồ đều sống động như thật.
Trên địa đồ đặc biệt này không chỉ đánh dấu địa mạo và đạo lộ, mà ở trong cốc địa nơi đại sơn thâm sâu còn khéo léo bày trí vài căn nhà tạo nên một thôn lạc nhỏ, bốn phía xung quanh thôn cũng có người ở. Bọn họ người thì đang trồng trọt, người thì đang săn bắt, số khác thì tụ lại một chỗ giống như đang đàm luận, hình dáng rất chân thật.
Ở nơi sâu nhất trong lòng núi, cón một sơn động mà liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra đó chính là sơn động nơi mấy người bọn họ đang đứng.
Trong sơn động, giường đá và dạ minh châu cũng được bày trí giống vật thật, giữa sơn động cũng có một bàn đá. Mấy người hình dáng nhỏ bé đang đứng xung quanh bàn đá tỉ mỉ xem xét.
_____________oOo_____________
Lời tác giả: Tiếp tục tiểu ngoại truyện kia…
02
Một ngày kia, cuối thu khí sảng, tới tiết Trung thu.
Tín Vân Thâm phái người đến mời cả nhà Đại sư huynh lên núi ăn cơm.
Xét thấy gia đình Đại sư huynh hai nam nhân và hai tiểu tử rất đặc biệt, nhà lão Sở mà lên núi ăn cơm là hoạt động được mọi người chú ý nhiều nhất. Vì vậy Đại sư huynh rất vui vẻ mang theo một lớn hai nhỏ lên núi.
Cơm được dọn ra, Tín lão nhân ngồi ngay ngắn ở vị trí người chủ trì, trên mặt hồng quang, nhìn xuống phía dưới con cháu đầy cả sảnh đường, hết sức vui vẻ. Web‎ đọc‎ nhanh‎ 𝑡ại‎ #‎ T𝑅𝐮MT𝑅U𝒀EN.𝑽N‎ ‎ #
Cua lần lượt được đưa lên. Quân Thư Ảnh nhìn chằm chằm mấy con đại cua đỏ hồng nằm trong mâm, lỗ mũi lập tức như ngửi thấy độc khí, nhịn xuống nhịn xuống.
Cuối cùng thật sự nhịn không được nữa, bịt miệng chạy thẳng ra ngoài.
Sở Phi Dương ngay sau đó cười cười xin phép, rồi cũng chạy theo. Tín Vân Thâm và Cao Tiểu Phóng kỳ thực hết sức thông cảm, bởi vì bọn họ cũng đã phải ăn đại cua cả tháng nay rồi.
Chỉ có Tín lão nhân, vẻ mặt kinh sợ nhìn Quân Thư Ảnh đang cướp đường lao đi, sau một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, nhìn ba đứa trẻ đang ăn cơm, nét mặt lại lộ ra một tia hỉ sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.