Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 74:




Cao Phóng từ bọc nhỏ mang theo bên người lấy ra một cây ngân châm, thở hắt ra một hơi, nói: “Giáo chủ, ta chỉ có thể trước nghĩ biện pháp giúp Sở đại hiệp giảm đau đớn một chút, như vậy có thể khiến hắn không phải chịu thống khổ đến mức này. Còn những thứ khác, chỉ có thể từ từ rồi tính tiếp.”
“Chỉ là giảm đau cũng được. Ngươi nhanh chóng làm đi!” Quân Thư Ảnh nắm tay Sở Phi Dương, khuôn mặt cúi gằm vẫn chưa ngước lên, dường như phải dùng khí lực thật lớn mới có thể bình tĩnh nói ra một câu.
Cao Phóng ngồi xuống bên cạnh Sở Phi Dương, tìm huyệt vị của hắn rồi chậm rãi đâm ngân châm xuống.
Không nghĩ tới ngân châm vừa mới đâm vào huyệt vị, Sở Phi Dương đột nhiên động mạnh, thân thể vốn căng cứng bắt đầu run rẩy. Hắn buông mạnh tay Quân Thư Ảnh ra, lòng bàn tay cào xuống mặt đất, càng lúc càng găm sâu năm ngón tay xuống nền đá rắn chắc, trên mu bàn tay lộ đầy gân xanh. Sở Phi Dương cắn chặt răng khẽ rên rỉ, trong nháy mắt mồ hôi thấp đẫm y sam.
Sở Phi Dương đột nhiên hành động như vậy khiến Quân Thư Ảnh gần như luống cuống. Trước đây Sở Phi Dương bất kể bị thương nghiêm trọng, cũng chưa từng có bộ dạng đau đớn đến nỗi không thể kiểm soát ý thức, tự mình dày vò bản thân như lúc này.
Lần đầu tiên chứng kiến hình ảnh Sở Phi Dương mỏng manh đến như vậy khiến Quân Thư Ảnh một trận run rẩy, xót xa.
Cao Phóng vội vàng rút ngân châm ra, không dám tiếp tục tùy tiện động thủ.
Bất luận cái gì liên quan đến Vô Cực sơn trang đều quỷ dị như thế, khiến Cao Phóng luôn luôn tự hào với y thuật của mình cũng không khỏi cảm thấy hết sức bất lực.
Tín Vân Thâm đi tới bên cạnh y, đưa tay kéo kéo ống tay áo Cao Phóng: “Tiểu Phóng, đây không phải lỗi của ngươi, ngươi không cần tự trách mình.” Nói xong cũng lo lắng nhìn về phía Sở Phi Dương.
Sau khi ngân châm được rút ra, cơn đau đớn chưa dứt khiến Sở Phi Dương không ngừng run rẩy, bàn tay vẫn còn gắt gao cào xuống nền đá, máu tươi đỏ thẫm từ đầu ngón tay rỉ ra.
Quân Thư Ảnh nghĩ không ra biện pháp để xoa dịu nõi thống khổ hắn đang phải chịu đựng, biết là vô ích nhưng vẫn dùng hai tay lau đi một tầng mồ hôi lạnh còn đọng trên trán hắn.
Y cắn chặt môi, dốc hết ôn nhu trước nay chưa từng có nhưng đau đớn của Sở Phi Dương vẫn không hề thuyên giảm một phần. Kia ánh mắt anh tuấn, hàm chứa ôn nhu vô tận vẫn đang nhắm chặt. Kia đôi môi luôn mang theo ý cười hiện tại còn loang lỗ vết máu.
Quân Thư Ảnh rốt cuộc kiềm chế không được, mạnh mẽ cúi đầu, đem môi mình dán chặt lên môi Sở Phi Dương.
Bất chấp trước mặt người khác, lúc này y nguyện ý yếu thế, nguyện ý đòi hỏi, chỉ cần Sở Phi Dương không còn phải chịu dày vò như vậy nữa thì y cam nguyện làm tất cả.
“Ngươi nói ta hôn ngươi, sẽ là linh dược của ngươi. Sở Phi Dương, ngươi chưa bao giờ gạt ta…” Môi kề môi, Quân Thư Ảnh nhắm hai mắt lại, dùng thanh âm khàn khàn nói.
Thanh Lang và Trình Tuyết Tường lúc này đã cùng nhau đi đến đứng phía sau Quân Thư Ảnh, Thanh Lang ngoảnh mặt nhìn Trình Tuyết Tường.
Trình Tuyết Tường mở miệng nói: “Thư Ảnh, ngươi không nên gấp gáp, tính mạng Sở huynh tạm thời không đáng lo, chúng ta vẫn còn thời gian để nghĩ ra biện pháp. Ta vừa rồi đã hỏi qua, những người trúng vũ phách, nếu như không có tiếng ca của Thánh Cô xoa dịu thì mỗi ngày đến giờ sẽ bị phát độc, hết sức đau đớn, nhưng chỉ kéo dài một lát. Hoặc nếu như… uông máu Liên sơn tộc nhân cũng có thể giảm bớt đau đớn. Sở huynh tuy rằng cùng bọn họ không hoàn toàn giống nhau, nhưng độc đều là dựa vào máu của Liên Sơn tộc cùng với các loại độc vật khác pha trộn mà thành, nói vậy đại khái biểu hiện cũng sẽ giống nhau, ta đã phái người đi tìm vài người của Liên Sơn tộc tự nguyện, có lẽ có thể giúp Sở huynh giảm một chút đau đớn dày vò. Huống hồ trưởng lão Liên Sơn tộc vẫn còn sống, ta nhất định sẽ sớm tìm cách giải cứu bọn họ. Bọn họ hiểu biết sâu rộng, chắn chắn sẽ có biện pháp giúp Sở huynh giải độc.”
“Vậy ngươi nhanh đi đi, đứng ngốc ở đây làm gì, nhanh đi nhanh đi.” Thanh Lang đẩy đẩy bả vai Trình Tuyết Tường, cùng hắn đi xa khỏi chỗ này.
“Nhưng mà Thư Ảnh…”
“Chớ bận tâm, cứu người trước mới là quan trọng.”
rình Tuyết Tường bị Thanh Lang kéo đi tra vấn Vô Cực trang chủ nhưung hắn không quên phái người tìm vài người của Liên Sơn tộc đến đài cao, có cả Cầm Anh và A Doanh.
Cầm Anh từ dưới bậc thang chạy lên, A Doanh cũng thở hồng hộc theo sát phía sau hắn.
“Sở đại hiệp thế nào rồi?” Cầm Anh vội vàng nói.
Cao Phóng đi tới, giải thích lại một lần lời nói của Trình Tuyết Tường, rằng máu của tộc nhân hắn có khả năng xoa dịu đau đớn của Sở Phi Dương.
“Cầm Anh, ngươi có biết lại lịch của thứ độc này hay không? Hoặc là tộc nhân của ngươi có người nào đó biết hay không?” Cao Phóng nói xong, không mấy hy vọng mà hỏi thêm một câu.
Quả nhiên Cầm Anh lắc đầu, Cao Phóng có chút thất vọng thở dài một hơi, lại nói: “Nếu đã như vậy, ngươi có thể nguyện ý dùng máu của mình…”
“Ta nguyện ý, ta đương nhiên nguyện ý!” Cầm Anh liên tục gật đầu, A Doanh ở phía sau hắn cũng ra sức gật đầu theo, giống như nếu không làm như thế thì không thể biểu đạt tâm tình bức thiết của nàng. Chậm rãi đi lên đài cao, một vài người của Liên Sơn tộc hình dáng mảnh mai, cũng im lặng gật đầu.
Cao Phóng quay đầu nhìn Sở Phi Dương một chút, rồi lại nhìn về phía Tín Vân Thâm. Thực ra, nếu không phải là không có biện pháp thì y cũng không muốn lấy máu của Liên Sơn tộc nhân. Bộ tộc này đã gặp phải quá nhiều tai ương, rất nhiều người thân thể đã hết sức yếu ớt, sắc mặt nhợt nhạt, vừa nhìn chính là do mất quá nhiều máu. Tiếp tục lấy máu của bọn họ không khác nào tuyết thượng gia sương (đã rét vì tuyết lại giá vì sương, bất hạnh chồng chất bất hạnh).
Liên sơn tộc gặp phải thảm cảnh là bởi những kẻ thân không mang dị huyết trong người giống bọn họ, thế nhưng đến cơ sự này Liên Sơn tộc nhân vẫn sẵn sàng xả thân giúp đỡ những người xa lạ.
Cao Phóng khẽ thở dài, từ trong bọc lấy ra một bình sứ màu trắng và một tiểu đao bằng bạc, đi tới trước mặt Cầm Anh.
“Cầm Anh, so với những người kia thì ngươi là người khỏe mạnh nhất, dùng máu của ngươi có được không, chỉ lấy bấy nhiêu.” Cao Phóng đặt bình nhỏ vào trong lòng bàn tay, mở nắp ra cho Cầm Anh nhìn, “Đây là phương pháp tạm thời.”
“Ân, ta hiểu. Cao đại phu, ngươi tới đi.” Cầm Anh vươn cánh tay gầy yếu ra.
Cao Phóng dùng tiểu đao nhẹ nhàng xẹt qua da tay hắn, dùng bình sứ đón lấy huyết dịch đang chảy xuống, sau đó lập tức đắp dược lên miệng vết thương rồi băng bó lại.
Cao Phóng đưa bình sứ cho Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh nhận lấy, có chút vội vàng đưa tới bên miệng Sở Phi Dương.
Nghiêng thân bình xuống, máu tươi chậm rãi chảy ra, qua làn môi chảy vào miệng Sở Phi Dương.
Thế nhưng chẳng bao lâu máu tươi lại thuận theo khóe môi Sở Phi Dương trào ra ngoài. Quân Thư Ảnh vội vàng dùng ngón tay đặt lên môi hắn chặn lại hắn lập tức lại bị một bàn tay nóng rực nắm lấy.
Sở Phi Dương chậm rãi mở hai mắt ra, thân thể chẳng biết lúc nào đã thôi không còn run rẩy, từ trong miệng thở hắt ra một hơi, lại vén đôi môi tái nhợt cười cười.
Tựa hồ thời điểm độc phát ngày hôm nay đã qua, tinh thần Quân Thư Ảnh vẫn luôn căng thẳng rốt cuộc cũng được phép tạm thời an ổn trở lại.
“Thư Ảnh, ta không cần nghe ai xướng ca, lại càng không muốn uống máu của những con người đáng thương này.” Sở Phi Dương nắm lấy bàn tay Quân Thư Ảnh, chuyển đến môi, nhẹ nhàng hôn lên đó, “Chỉ cần có ngươi ở đây, như vậy đủ rồi…”
Quân Thư Ảnh nếu phải thương tâm, Quân Thư Ảnh nếu phải rơi lệ, thì đối với Sở Phi Dương hắn… đó chính là đau đớn hơn bất cứ đau đớn thể xác nào.
Năm đó hắn đã từng ưng thuận thệ ngôn, ngày hôm nay đã có thể thực hiện…
“Thời gian nửa nén hương ngưoi đứng trước linh án, bóng dáng của ngươi… Thực rất cô độc… Cô độc giống như một thanh đao, hung hăng đâm vào lòng ta. Nếu như ta thật đã chết, nếu như gặp lại hình ảnh đó của ngươi, thì ta chắc chắn sẽ nghịch thiên trở về nhân gian. Quỷ ngăn giết quỷ, thần ngăn thí thần. Cho dù có phải bò, ta cũng sẽ từ âm tào địa phủ bò lên, trở về bầu bạn bên cạnh ngươi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.