Hai ngày mưa liên tục xối xả như trút nước, cho đến hôm nay, mặt trời mới ngượng ngùng lộ mặt.
Mùa hè nóng bức sắp trôi qua, gần đây nhiệt độ không cao không thấp làm cho Tịch Tích Chi tung tăng chạy ra ngoài.
Chắc rằng mấy ngày trước đây ngột ngạt khó chịu, thấy hôm nay trời quang mây tạnh, Tịch Tích Chi trong nháy mắt đã nhanh chóng chạy xa mấy trăm
mét ra ngoài. Hai cung nữ lảo đảo người chạy đuổi theo, sợ mất dấu con
chồn nhỏ, khhi trở về không có cách nào giao cho bệ hạ.
Nơi xa có một thảm cỏ xanh rờn, Tịch Tích Chi nhảy tung tăng chạy tới.
Ba con bươm buớm vẫy cánh bay lượn giữa không trung. Một đôi bướm và một con bướm trắng. Bọn chúng có màu sắc rực rỡ, trên mặt cánh có màu sáng
bóng ánh màu hồng nhạt, cặp râu dài to cong lên.
Con chồn nhỏ chậm rãi giảm tốc độ, mới dừng lại bước chân.
Chít chít. . . . . . [Mỹ nhân]. Tịch Tích Chi điên cuồng la về hướng
những con bươm buớm, nàng nâng móng vuốt lên quơ quơ chào hỏi với bọn
họ.
Ba con bươm buớm ưu nhã bay múa, lượn quanh người con chồn nhỏ.
Về phần bươm buớm có thể nghe hiểu tiếng con chồn nhỏ hay không còn là
một ẩn số chưa biết. Nhưng trở ngại về mặt ngôn ngữ không cản trở một
con chồn chơi thỏa sức chơi đùa cùng ba con bướm.
Đông Phương Vưu Dục mang theo hai tên thị vệ, đang đi dạo trong hoàng
cung. Tình hình của hắn có mấy phần giống với con chồn nhỏ nào đó, vì
hắn ta vừa tới nước Phong Trạch mấy ngày, đáng nhẽ chắc chắn phải đi ra
ngoài du ngoạn xem phong cảnh. Nhưng chưa đợi hắn ta ra khỏi hoàng cung, ông trời liền đối nghịch cho xuống một trận mưa lớn.
Từng tia nắng chiếu xuống khu phía tây trống trải tạo thành một dải cầu vồng rực rỡ.
Hắn ta chính là đang đi về hướng có cầu vồng.
"Thái tử điện hạ, con chồn kia. . . . . . có điểm giống như sủng vật
được bệ hạ nước Phong Trạch nuôi bên người." Sau lưng một thị vệ nhìn
vài lần, kinh ngạc nói.
"Nào chỉ giống như, chính là Vân con chồn đấy, không thấy trên trán nó
có đám lông đỏ như lửa sao?" Trừ con chồn mập mạp do ăn cá Phượng Kim
Lân thì còn có con vật đáng yêu lại động lòng người nữa? Chỉ nhìn dáng
vẻ sống động của con chồn thì Đông Phương Vưu Dục tựa như đã hiểu, tại
sao An Hoằng Hàn lại sủng ái nó.
Đôi tròng mắt màu xanh dương cực kì trong suốt, giống như một hồ nước xanh, nhìn một cái là xem thấy rõ suy nghĩ trong lòng nó.
Quen cảnh dơ bẩn trong hoàng cung, thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn nó, tâm tình không khỏi sẽ thả lỏng.
Bất tri bất giác cất bước chân đến gần, Đông Phương Vưu Dực lẳng lặng quan sát từng cử động của con chồn nhỏ.
Bươm buớm bay cao hơn con chồn nhỏ, Tịch Tích Chi quơ quơ móng vuốt,
nhảy nhót như muốn đi bắt bướm. Bươm buớm bay thẳng một đường, con chồn
liền một mực đuổi theo. Khi ánh mắt thấy sắp bắt được đến, Tịch Tích Chi cong thân mình lên, đột nhiên nhảy bắn lên cao giữa không trung, móng
vuốt vươn ra hướng phía con bươm buớm.
Bươm buớm nào ngốc đứng yên để cho con chồn nhỏ bắt, chỉ chốc lát liền bay lên cao hơn.
"Hai người các ngươi, đi giúp nó bắt bướm." Nhìn dáng vẻ kia của con
chồn nhỏ rất thú vị, khóe miệng Đông Phương Vưu Dục nở nụ cười khẽ.
Tịch Tích Chi hết sức chuyên chú chơi đùa kiểu ngươi chạy ta đuổi cùng
bươm buớm, đột nhiên, hai người cao lớn mặc y phục cấm vệ quân đi tới
hướng về phía nam tử đang đứng cách đó không xa. Tịch Tích Chi lập tức
nhìn thấy Đông Phương Vưu Dục đứng đó, nhớ tới câu nói kia của An Hoằng
Hàn, trong lòng mắng to một tiếng —— Tiếu Diện Hổ.
‘Phù’ một tiếng, tựa như kêu bươm bướm mau chạy.
Một con chồn ba con bươm buớm nghiêng đầu chạy trốn. . . . . .
Hai thị vệ có chút há hốc mồm, tại sao con chồn nhỏ phải chạy đi? Bọn họ chỉ tuân theo ý thái tử điện hạ, giúp nó đi bắt bướm mà thôi. Chẳng lẽ
con chồn này sợ người lạ?
Hai thị vệ ỷ vào chân dài, phút chốc nhảy đến trước mặt con chồn nhỏ.
Bọn họ cũng học qua võ công, ra tay chính xác, một cái chớp mắt liền bắt được bươm buớm.
Cánh bướm bị hai đầu ngón tay thị vệ kẹp ở giữa, không động đậy nhúc nhích được.
Con chồn nhỏ cảnh giác quay đầu trở lại, nhe răng nhếch miệng, mang theo ý đe dọa, ‘xèo xèo’ xông vào thị vệ kêu lên.
Đông Phương Vưu Dục cho rằng con chồn nhỏ muốn con bươm buớm kia, hắn ta phân phó nói: "Đưa bươm buớm cho Vân chồn."
Hắn chậm rãi ngồi xổm người xuống, quan sát con chồn nhỏ ở khoảng cách gần.
Tịch Tích Chi không chút cảm kích, ánh mắt cũng không bố thí cho hắn ta. Nàng cẩn thận nâng móng vuốt lên, tiếp lấy bươm buớm mà thị vệ đưa tới. Cánh bướm vì bị kẹp nên lớp phấn trên bề mặt cánh rơi xuống rất nhiều.
Nó đập cánh mấy cái vẫn chưa thành công bay lên được.
Con bướm còn lại trong đôi bướm đó cũng nhanh chóng bay vòng quanh móng vuốt con chồn nhỏ, dường như nó đang lộ vẻ lo lắng.
Đông Phương Vưu Dục ngạc nhiên mở to mắt nhìn một màn trước mặt, có chút không dám tin.
Đầu nhỏ của Tịch Tích Chi lại gần quan sát con bướm trên móng vuốt, nàng phát hiện trên thân nó có vết thương nhỏ. Nàng nổi giận đùng đùng trợn
mắt nhìn Đông Phương Vưu Dục một cái, không hổ là Tiếu Diện Hổ(1), vừa
nhìn thấy đã thương tổn bạn chơi cùng của nàng.
(1)Tiếu Diện Hổ: ý nói người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác.
Móng vuốt che đi phần cánh của con bướm, Tịch Tích Chi vận chuyển linh
lực trong cơ thể, dùng linh lực điều trị cho nó. Linh lực chỉ có thể tạm thời giảm bớt vết thương của con bướm, còn thương thế của nó thì chỉ có thể dựa vào nó tự mình khôi phục.
Cách một lúc, vết thương con bướm mới dần chuyển biến tốt hơn, mặc dù
khi bay lên còn có phần cố sức nhưng dưới sự trợ giúp của con bướm còn
lại, nó đã thành công bay vào giữa không trung.
Tịch Tích Chi hận không thể cào Đông Phương Vưu Dục hai phát, nhưng xem
thực lực hai bên, nếu nàng đánh thua thì người chịu thiệt chính mình. Có câu ‘người lớn không chấp lỗi lầm của đứa nhỏ’, Tịch Tích Chi xoay
người đi đuổi theo bươm buớm, dần chạy ra xa.