Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 36:




Bàn bạc? Bàn bạc xem làm thế nào để phá hoại tổ chức lễ đi săn của huynh à?
Đây chẳng phải là giúp đỡ kẻ khác hủy đài của mình à?
Tịch Tích Chi rất nghi ngờ mà chớp chớp mắt. An Hoằng Hàn cũng đồng ý loại làm ăn lỗ vốn này?
Tuy lễ đi săn này không quan trọng với bản thân An Hoằng Hàn nhưng ít nhiều gì cũng có tác dụng trong việc kéo các quan hệ trong quan viên triều đình.
"Đừng nghi ngờ, chỉ cần là nàng muốn thì trẫm sẽ cố gắng làm được." Ngón tay An Hoằng Hàn chọc chọc đám lông tơ màu lửa đỏ trên trán con chồn nhỏ.
Như thẻ có một dòng điện mãnh liệt lan khắp toàn thân Tịch Tích Chi. Sắc trời đã tối, đám lông đỏ trên trán nàng sáng lấp lánh. Khoảng khắc khi ngón tay hắn chạm vào đám lông màu lửa đỏ thì màu đỏ đậm hơn vài phần, tỏa ánh sáng dịu dàng.
Người Tịch Tích Chi mềm nhũn, ngồi liệt trong lòng An Hoằng Hàn, cố gắng nâng móng vuốt đặt lên bàn tay đang vuốt ve mình nhưng đã dùng hết tất cả sức lực, không thể di chuyển móng vuốt được.
Trên dưới toàn thân Tịch Tích Chi chỉ có hai điểm yếu. Điểm thứ nhấy chính là đám lông tơ màu lửa đỏ trên trán, đặc biệt là buổi tối, lúc đám lông sáng lên là khi chỗ đó cực kỳ nhạy cảm. Điểm thứ hai chính là cái đuôi lông xù phía sau mông.
Mà ngày nào chỗ Tịch Tích Chi không cho người khác chạm vào này cũng bị một vị đế vương nào đó túy ý làm bậy mà vỗ về. Điều khiến người khác tức giận nhất là Tịch Tích Chi không có chút đường phản kháng nào cả.
Cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, An Hoằng Hàn chính là khắc tinh của Tịch Tích Chi.
Nàng cắn răng nghiến lợi, nghiến kèn kẹt vang dội.
Vậy mà dáng vẻ con chồn nhỏ càng tức giận tới mức xù lông càng khiến lòng An Hoằng Hàn thỏa mãn. Con chồn này chỉ thuộc về mình hắn, ai cũng không thể cướp đi.
Ngón tay thoải thoải mái mái mà xoa lên lông tơ của nó...
Tịch Tích Chi tức tới mức lông run lên, vò nữa thì nàng cũng đừng mong có sức mà tức. Thấy An Hoằng Hàn xoa đám lông đỏ tới nghiện, nàng mở cái miệng nhỏ nhắn, ngậm chặt lấy ngón tay hắn.
Vốn hắn không cố ý chọc nàng, ngón tay được khoang miệng ấm áp của nàng ngậm có cảm giác ấm áp cực kỳ dễ chịu.
Tịch Tích Chi không dám dùng răn cắn, chỉ khẽ ngậm, dáng vẻ uất ức như tiểu tức phụ.
"Vì sao không dùng sức mà cắn? Biết đâu nàng cắn trẫm một miếng trẫm sẽ không vỗ về lông tơ của nàng nữa."
Biết lời hắn nói chính là nói ngược với lòng, nàng không bị mắc lừa tiếp đâu. Thấy hắn không chút sợ hãi, mặc cho nàng cắn ngón tay mình, nàng có chút cảm giác thất bại. Nàng tự nhủ, nam nhân này chính là nhìn trúng nàng không dám dùng sức cắn nên mới dám ăn hiếp mình không kiêng nể gì như thế.
Nàng định rụt miệng về thì bỗng ngón tay trong miệng hơi động một chút.
Khóe môi An Hoằng Hàn nhếch lên thành nụ cười khó hiểu, ngón tay khuấy động trong miệng nàng, đụng vào cái lưỡi mềm mại của nàng.
Vì trong miệng có ngón tay nên miệng nàng không khép được, chỉ có thể dùng đầu lưỡi đẩy ngón tay hắn, muốn nó rút ra. Nhưng nàng vừa làm vậy thì lại vừa hay khiến An Hoằng Hàn được như ý.
Đầu lưỡi Tịch Tích Chi rất trơn, sờ rất ướt át.
An Hoằng Hàn rất thích cảm giác này, không kiềm được mà chọc thêm vài cái.
Tịch Tích Chi chỉ thấy đối phương không có ý rút ngón tay về mà lại đâm vào lưỡi mình, có hồ đồ nữa cũng cảm thấy không bình thường! Nàng vất vả hết sức đẩy ngón tay hắn ra mà người nào đó lại như tìm được đồ chơi, xoa lấy lưỡi nàng!
Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục, một cơn tức xông lên đầu, Tịch Tích Chi mở miệng ra, gắng sức cắn, hạ miệng không chút lưu tình.
Cắn quá đột ngột khiến An Hoằng Hàn không kịp phản ứng đã bị hàm răng nhọn của nàng cắn phải.
Da ngón tay rách ra, ẩn ẩn mang theo tơ máu.
An Hoằng Hàn nhướng mày, “Nàng lại dám cắn thật.”
Nhìn ngón tay bị cắn ra dấu, An Hoằng Hàn từ từ mở miệng nói, giọng không nghe ra hỉ nộ.
Nghĩ ra không suy nghĩ của hắn, nàng sợ tới mức nhảy xa ra hai trượng.
Chít chít…
Một hồi tiếng kêu to như kháng nghị, như uất ức mà nói là huynh chọc ta trước, tất cả đều là tự vệ chính đáng!
“Nàng nói xem, một giọt máu của trẫm trị giá bao nhiêu bạc?” An Hoằng Hàn lấy khăn ra, lau lau giọt máu dính trong lòng ngón tay.
Hành động của hắn vô cùng chậm chạp, dường như cố ý làm cho làm cho Tịch Tích Chi xem.
Gan Tịch Tích Chi vốn nhỏ, đặc biệt là đối mặt với nam nhân lãnh khốc vô tình An Hoằng Hàn này, gần như lần nào cũng đều bị dọa tới mức não nhỏ lại.
Không hiểu ý trong lời hắn, nàng lựa chọn im lặng.
An Hoằng Hàn nói tiếp: “Người có thể làm cho trẫm chảy máu mà không trả giá gần như không có trên đời.”
Bởi vì mỗi người khiến hắn chảy máu cũng đều không có kết quả tốt.
Tịch Tích Chi rùng mình, thầm nói, An Hoằng Hàn sẽ không nghĩ cách trừng trị nàng chứ? Cộng thêm tai họa vừa chọc trên núi Du Vân hôm nay, đoán chừng nàng cũng chạy trời không khỏi nắng.
Chít chít… Đây cũng là nàng dưới tình thế cấp bách mới làm ra việc như vậy, không thể chỉ trách mình nàng. Nếu không phải An Hoằng Hàn cố ý chọc đầu lưỡi nàng, sao nàng lại cắn hắn?
Mặt dày bào chữa cho mình, Tịch Tích Chi, ưỡn ngực lên, giả vờ dáng vẻ vô cùng có lý, nghiêm túc mà nói lý với An Hoằng Hàn.
Chỉ tiếc nàng chít chít quác quác một hồi lâu mà An Hoằng Hàn không nghe được chút nào.
“Có thể nghĩ ra dùng cái gì để bồi thường rồi hả?” Giọng nói lãnh khốc của hắn vang lên.
Tịch Tích Chi hận hận nghĩ thầm, chẳng phải là ngón trỏ rách chút da thôi sao, lại còn la hét muốn nàng bồi thường, thật là nam tử không có khí phách. Trong lòng vừa mắng An Hoằng Hàn xấu xa, ngoài mặt lại giả vờ dáng vẻ chân thành hối hận.
“Cứ làm theo quy củ trước đây đi.” An Hoằng Hàn lắc lắc ngón tay, đưa tay tới trước mặt Tịch Tích Chi.
Nàng thầm giật mình. Lần trước An Hoằng Hàn từng nói phạm sai ầm sẽ phải hôn hắn. Nói vậy chẳng phải hôm nay nàng lại phải hôn à?
Nàng nhìn móng vuốt của mình. Bây giờ nàng đang trong hình thú, nghĩ tới cảnh tượng phải hôn hắn, nàng liền cảm thấy không được tự nhiên.
Tịch Tích Chi lắc lắc đầu.
Vì sống chung với con chồn nào đó lâu nên An Hoằng Hàn vô cùng hiểu rõ suy nghĩ của Tịch Tích Chi. Thấy nàng không muốn, hắn nói tiếp: “Biến về hình người.”
Tịch Tích Chi lắc đầu tiếp, thầm nói, bây giờ không có quần áo che thân thể. Biến về hình người thì chẳng phải là toàn thân trần trụi à.
Tuy toàn thân đã bị An Hoằng Hàn thấy hết nhưng nàng vẫn sẽ cảm thấy xấu hổ.
An Hoằng Hàn nghiêm mặt, “Không biến về thật? Vậy trẫm chỉ có thể dùng cách khác hầu hạ nàng. Suy nghĩ một chút cho trẫm. Rốt cuộc mười tám dụng cụ tra tấn người trong địa lao cái nào hợp với nàng…”
Lời nói âm trầm truyền vào tai Tịch Tích Chi. Vì từng ở địa lao nên nàng tràn ngập cảm giác sợ hãi với nơi đó. Nghe An Hoằng Hàn định dùng cực hình hầu hạ mình, một con chồn nhỏ nào đó rất không có cốt khí mà người run lên, sau đó bất chấp tất cả, thúc giục linh lực, bắt đầu biến thân.
Thấy đạt được mưu kế, An Hoằng Hàn thầm nhếch môi lên. Thật là con chồn nhỏ dễ gạt gẫm…
Hai tay đặt trên vai hắn, nàng kề sát vào hắn, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào hôn lên đôi môi đối phương.
Hành động liên tiếp vô cùng nhanh, có thể dùng cụm từ đơn giản làm liền một mạch để miêu tả.
Hưởng thụ cảm xúc này lần nữa, bức tường băng trong lòng An Hoằng Hàn từ từ hòa tan. Chỉ có Tịch Tích Chi theo bên cạnh hắn thì tâm trạng hắn mới thay đổi theo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng, cảm thấy hai má nóng bừng như phát sốt.
“Hôn… Hôn.” Sợ An Hoằng Hàn chối cãi, đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng vừa rời khỏi đôi môi đối phương liền mở miệng nói.
Mài tóc màu bạc xõa tung sau lưng Tịch Tích Chi, toàn thân xích lõa, nhìn nàng tựa như một tinh linh rơi xuống phàm trần. Đôi mắt vô tội như con nai khiến người ta say mê.
Dáng vẻ xấu hổ của Tịch Tích Chi khiến lòng An Hoằng Hàn khẽ động. Có điều hắn không chế tâm trạng của mình vô cùng tốt, không tỏ vẻ khác thường chút nào.
“Lần này tạm tha cho nàng, lần sau tái phạm thì tăng hình phạt gấp đôi.” An Hoằng Hàn vừa cởi áo khoác ngoài choàng lên cho tiểu hài tử nào đó. Ai ngờ vừa quay đầu thì nàng đã biến thành chồn.
Tịch Tích Chi đỏ mặt, tim đập nhanh, chỉ sợ dáng vẻ này bị An Hoằng Hàn nhìn thấy nên thừa dịp đối phương xoay người, lập tức biến về con chồn nhỏ. Ngay cả chính nàng cũng không biết vì sao, tựa như trái tim nhỏ này không thuộc về mình nữa, luôn đập cuồng loạn không ngừng.
An Hoằng Hàn không bắt nàng biến về hình người. Bởi vì Tịch Tích Chi lấy hình thú vào xe ngựa, nếu ra ngoài lại thành hài tử tám tuổi thì điều này đồng nghĩa với việc chọc phải trỉ trích.
Xe ngựa đi thẳng qua cửa cung, dừng trước điện Bàn Long.
Tất cả cung nữ thái giám đều đứng chờ đón bệ hạ về, đứng thành hai hàng thật ngay ngắn.
An Hoằng Hàn ôm con chồn nhỏ đi ra từ trong xe ngựa, toàn thân mặc long bào màu vàng kim, khuôn mặt cương nghị lộ ra chút lạnh lùng.
Cung nữ thái giám thấy thứ trong lòng bệ hạ đều sửng sốt.
Gần đây con chồn Phượng Vân luôn im hơi lặng tiếng biến mất, lại đột nhiên xuất hiện, mà trong thời gian này không có bất cứ ai tìm được tung tích của nó. Thấy con chồn Phượng Vân được bệ hạ ôm về, tất cả mọi người hơi kinh ngạc.
“Lâm Ân, phân phó người chuẩn bị sẵn quần áo cho trẫm. Trẫm muốn tắm rửa thay quần áo.” An Hoằng Hàn ra lệnh, rất nhiều người bắt đầu bận rộn.
An Hoằng Hàn ra hạ lệnh, phân phó thị vệ tạm thời giải Ngô Lăng Dần vào địa lao, chờ ngày mai thẩm vấn lại.
Ngô Kiến Phong theo sau hắn trở về điện Bàn Long, trên đường cũng không yên lòng, toàn suy nghĩ tới chuyện huynh trưởng nhà mình. Hắn không có tiền đồ gì, toàn nhờ thân phận huynh trưởng mới được vào cung làm thị vệ. Hơn nữa lần phậm sai lầm trước cũng là bệ hạ nể mặt huynh trưởng mới có thể tha cho hắn một mạng. Nếu bùa hộ mạng của hắn không còn, sau ngày ngộ nhỡ hắn chọc giận bệ hạ nữa thì sống sẽ không dễ chịu gì.
Cân nhắc thiệt hơn liên tục, vẻ mặt Ngô Kiến Phong lo lắng, cúi đầu.
Đang lúc An Hoằng Hàn ôm con chồn nhỏ định vào ao tắm thì Ngô Kiến Phong bỗng quỳ hai gối xuống đất, lên tiếng xin xỏ: “Bệ hạ, chuyện đi săn hôm nay, tuy huynh trưởng thần có chỗ sai, nhưng tội không đáng chết, xin bệ hạ xử nhẹ.”
Ngô Kiến Phong dập đầu một cái cực kỳ vang dội, tiếng vang khắp đại điện.
Tịch Tích Chi thò cái đầu nhỏ ra từ trong lòng An Hoằng Hàn. Bình thường không nhận ra Ngô Kiến Phong là người trọng tình cảm, không ngờ lúc huynh trưởng sắp chết hắn lại chịu đứng ra cầu xin tha thứ.
An Hoằng Hàn dùng giọng nhỏ nhất nói với Tịch Tích Chi: “Không phải hắn xem xét trên phần tình cảm.”
Loại người như Ngô Kiến Phong chỉ có lúc lợi ích của mình bị động tới mới dám có gan đứng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.