Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 38:




Điều Đông Phương Vưu Dục chờ chính là câu nói này, lập tức thuận theo ý An Hoằng Hàn mà nói: “Nếu bệ hạ đã nói vậy thì đương nhiên bản điện cũng phải đi cho biết một chút.”
Lắc lắc cây quạt trong tay, khóe môi Đông Phương Vưu Dục nhếch lên thành nụ cười nhạt nhưng ý cười không đạt tớ đáy lòng. Ánh mắt rơi vào con chồn nhỏ trong lòng An Hoằng Hàn, hắn không kiềm chế được mà bật cười. Bất kể so sánh thế nào thì con chồn Phượng Vân này cũng khác một trời một vực với con mình nuôi.
Không phải tất cả động vật đều bắt chước được đôi mắt linh động kia.
Thấy hắn nhìn chằm chằm, Tịch Tích Chi lễ phép chít chít hai tiếng, coi như là chào hỏi. Dù nói thế nào thì người này cũng không làm hại tới chuyện của nàng mà còn giúp nàng không ít việc. Làm người khi làm việc phải để lại ba phần đường sống. Nếu đối phương không coi nàng là kẻ thù thì đương nhiên nàng cũng sẽ không tự tìm rắc rối mà đối đầu với hắn.
Hành động giữa Đông Phương Vưu Dục và con chồn nhỏ không tránh được ánh mắt của An Hoằng Hàn.
Dục vọng độc chiếm của hắn luôn rất mạnh. Hắn vươn tay vỗ vỗ lên cái mông của con chồn nhỏ để cảnh cáo.
Tịch Tích Chi đang chú tâm, đầu óc không suy nghĩ kịp, nhe răng trợn mắt kêu lên với An Hoằng Hàn, thầm nói, ta không trêu đùa huynh, sao lại đánh mông ta? Huống hồ nhiều đại thần nhìn vào như vậy, không giữ cho nàng chút thể diện được à?
Khong để ý tới con chồn nhỏ nào đó sĩ diện tới chết, An Hoằng Hàn nhấc chân, bước vào đại môn trường đấu võ.
Người hầu nô tài trong trường đấu võ đã nhận được tin tức từ lâu, nghe nói bệ hạ muốn đi qua thì tất cả bày trận sẵn sang, không dám chậm trễ chút nào.
Quan văn và quan võ đều đứng cùng một chỗ, vô cùng chỉnh tề tiêu sái đi sau lưng An Hoằng Hàn.
“Cung nghênh bệ hạ.” Giáo đầu (người dạy) trường đấu võ và thị vệ đang huấn luyện đều quỳ xuống hành lễ.
An Hoằng Hàn chỉ liếc một cái rồi thu hồi tầm mắt, “Bình thân.”
Theo tiếng nói, mấy trăm người đứng hết lên từ trên đất.
Tịch Tích Chi cố gắng nhìn xung quanh. Diện tích trường đấu võ trước mặt rất lớn. Bên cạnh khoảng đất trống hình tròn còn đặt kệ để vũ khí đao kiếm kích. Có rất nhiều thị vệ đang quơ tay, đang tập luyện.
Lần đầu tiên tới chỗ thế này, Tịch Tích Chi ít nhiều thấy tò mò. Đôi mắt màu xanh da trời quan sát qua lại.
Mà suy nghĩ không đơn giản như Tịch Tích Chi, tất cả những đại thần khác đều đoán mực đích bệ hạ tới đây.
An Hoằng Hàn cũng không phải một người không có lửa sao có khói. Hắn tới đây chắc chắn là vì chuyện gì đó.
Vì chuyện huynh trưởng nên Ngô Kiến Phong bị đả kích rất lớn, cả buổi trưa đều rã rượi, lo lắng cuộc sống sau này phải làm sao khắp nơi.
“Lâm Ân.” An Hoằng Hàn lại lạnh giọng nói.
Tinh thần Lâm Ân chấn động, lập tức hơi khom người, bước tới trước mặt An Hoằng Hàn.
“Có nô tài.”
“Phân phó thị vệ đi giải Ngô Lăng Dần từ địa lao tới đây.” Giọng lạnh như băng, có sự lãnh lẽo thấu xương.
Mọi người nghe vậy thì đều nảy ra khiếp đảm từ trong lòng. Bọn họ đã nói sao bệ hạ có thể rảnh rỗi mà tới trường đấu võ. Thì ra là vì chuyện Trấn quốc tướng quân. Nhưng… Dù định phạt thì có lien quan gì tới trường đấu võ?
Tịch Tích Chi giơ móng vuốt nhỏ lên, che miệng lại, ngáp hai cái.
Lỗ tai lông xù run run, rốt cuộc sẽ trừng phạt tên xấu xa kia à? Nàng ngồi ngay ngắn trong lòng An Hoằng Hàn, chính nhi bát kinh mà nhìn phương xa chằm chằm.
Ngô Kiến Phong nắm chặt nắm đấm, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Từng giọt mồ hôi rơi xuống không ngừng từ trên trán.
Ngô Lăng Dần bị giải tới rất nhanh. Bởi vì một đêm không rửa mặt chải đầu nên tóc hắn hơi rối. Râu quanh cằm dài ra một chút, trông có vài phần thảm hại.
Đây cũng là lần đầu tiên những đại thần khác thấy dáng vẻ này của Ngô Lăng Dần. Có người vui sướng khi người gặp họa, cũng có người vì thế mà lo lắng.
Ngô Lăng Dần đợi trong lao một ngày, tin rằng cùng lắm bệ hạ chỉ phạt nhẹ hắn. Bởi vì dù gì hắn cũng là Trấn quốc tướng quân. Hắn có năng lực và học vấn, sao bệ hạ có thể vì một sai lầm nhỏ mà muốn lấy mạng hắn?
Bị thị vệ áp vai bắt quỳ xuống, hai cánh tay Ngô Lăng Dần bị trói chéo sau người. Làm vậy có thể hạn chế tự do của hắn, khiến hắn không thể lộn xộn.
“Trẫm phải tính sổ chuyện hôm qua với ngươi thật tốt.” Vuốt ve lông chồn nhỏ, An Hoằng Hàn nói lành lạnh, từng chữ mang theo ý lạnh, đóng băng lòng người khiến người ta run lên.
“Thần chỉ nhất thời lỡ tay, cũng không phải cố ý bắn con chồn Phượng Vân. Bệ hạ, vi thần trung thành với người mấy năm, chẳng lẽ người còn không tin vi thần?” Ngô Lăng Dần cúi đầu, giả vờ vô cùng tức giận.
Nhưng dáng vẻ này trong mắt An Hoằng Hàn thì ngoài giả vờ chỉ còn lại dối trá.
Người trung thành với hắn trong đám quần thần này chỉ có số ít. Nếu không phải xem trên phân thượng lợi ích thì ai bằng lòng bán mạng cho hắn? Nếu nói tiếp cận hắn không hề có lý do, e rằng cho tới bây giờ thì chỉ có mình Tịch Tích Chi.
“Thứ của trẫm mà người ta nói muốn đụng là đụng à? Ngô Lăng Dần, ngươi cho rằng chơi chút trò này là có thể qua được mắt trẫm? Nếu chỉ là vì chuyện ngươi bắn con chồn Phượng Vân thì quả thật trẫm không thể làm gì ngươi. Bởi vì nếu làm thế thì trẫm sẽ mất đi lòng dân, ầm ĩ tới mức các quần thần cảm thấy bất án.”
An Hoằng Hàn lên ngôi nhiều năm, sao ngay cả thứ mang tính chất bình thường thế này cũng không biết? Ngô Lăng Dần là nhìn trúng điều này mới cho là mình khiến hắn không có cách nào. Nhưng chuyện An Hoằng Hàn muốn làm, sao có thể theo ý người khác?
An Hoằng Hàn nói thẳng như vậy khiến Ngô Lăng Dần sợ tới mức người run lên. Bệ hạ luôn không nói lời vô căn cứ. Nếu hắn dám nói thế thì chắc chắc có chứng cứ xác thực. Người khác không biết Ngô Lăng Dần âm thầm làm những chuyện gì nhưng trong lòng hắn biết. Vốn tưởng rằng trời biết đất biết ngươi biết ta biết, không ngờ bí mật như vậy mà cũng truyền vào tai bệ hạ.
Ngô Lăng Dần đã không còn bình tĩnh từ lâu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
“Chột dạ?” Từ từ nói ra ba chữ này, hai mắt An Hoằng Hàn híp lại đầy lạnh lung.
Những đại thần khác đều sửng sốt, tất cả không biết ý bệ hạ là gì.
Tịch Tích Chi cũng nghi ngờ mà nhìn Ngô Lăng Dần. Chẳng lẽ người này ngoài bắn lén mình còn ngấm ngầm làm những chuyện xấu khác?
“Vi thần không biết bệ hạ đang nói chuyện gì.” Ngô Lăng Dần vịt chết còn cứng mỏ.
Ngô Kiến Phong hồi hộp nhìn lên, trong lòng cũng cực kỳ nghi ngờ. Nhà họ Ngô bọn họ trong Hoàng Đô cũng được coi là một gia tộc lớn, đặc biệt là đời bọ họ xuất hiện Trấn quốc tướng quân Ngô Lăng Dần, càng tăng thêm danh tiếng.
Cây đại thụ này bỗng bị ngã, dù là ai cũng sẽ hoảng sợ.
“ Nghe không hiểu? Theo trẫm thấy thì ngươi không thấy chứng cứ sẽ không chịu khai báo thành thật.”
Tịch Tích Chi nằm trong lòng An Hoằng Hàn, dựng thẳng cái tai dài lên, muốn nghe tới cuối cùng.
“Xin hỏi bệ hạ, chuyện người nói là gì?” Có vài đại thần nghe như lọt vào sương mù, không kiềm được mà hỏi.
Ngô Lăng Dần hồi hộp tới mức mồ hôi lạnh đổ đầm đìa, nắm đấm nắm thật chặt.
“Không dám nói à? Phải chờ trẫm vạch trần chân tướng?” An Hoằng Hàn đã không muốn nói lời vô ích, thấy Ngô Lăng Dần ngậm miệng không nói, sắc mặt âm trầm tới mức kinh người, “Người đâu, mang trứng cứ lên, xem ngươi còn ngụy biện thé nào?”
Hai mắt Ngô Lăng Dần trợn to. Chẳng lẽ bệ hạ biết chuyện đó thật à…
Cho tới bây giờ, trong lòng hắn vẫn giữ chuyện này.
Trên nguyên tắc lòng xem kịch vui, lòng tò mò của Tịch Tích Chi bị An Hoằng Hàn khơi lên. Nghe hắn nói có chứng cứ, hai cái lỗ tai lông xù càng run hơn.
Tuy Đông Phương Vưu Dục cũng tới để giúp vui nhưng cách một lát sẽ chuyển ảnh mắt tới trên người con chồn Phượng Vân. Thấy dáng vẻ đáng yêu kia của nó thì luôn không kiềm được mà nở nụ cười. Càng nhìn càng thấy đáng yêu, càng nhìn càng muốn nuôi nó bên cạnh. Tiếc rằng ý nghĩ này lượn trong lòng hắn một vòng thì lập tức bị hắn ném ra sau đầu. Với tính cách cưng chiều con chồn nhỏ của An Hoằng Hàn thì sao có thế nhường con chồn này?
Nếu bị hắn biết được ý nghĩ của mình, e rằng người này cũng sẽ nghĩ hết cách nhằm vào mình.
Không nên trêu chọc nam nhân có ham muốn độc chiếm mãnh liệt.
Một thái giám bưng một cái khay đi vào. Trong khay đựng mấy phong thư và hai thứ vũ khí.
Tất cả mọi người không đoán ra được ý của An Hoằng Hàn là gì nhưng Ngô Lăng Dần nhìn thấy hai thứ này thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Một tay An Hoằng Hàn ôm con chồn nhỏ, một tay khác cầm kiếm trong khay, “Các vị ái khanh nói xem, vật trong tay trẫm là gì?”
Chẳng phải rất rõ ràng à?
Trong đầu quần thần chì có một ý nghĩ này. Chẳng phải ấn ký trên lưỡi kiếm kia là vũ khí chuyên dụng cua Phong Trạch quốc à?
“Hồi bẩm bệ hạ, thứ trong tay người chính là vũ khí các tướng sĩ sử dụng để giết địch khi ra trận.” Rất nhiều người nói cùng một đáp án.
An Hoằng Hàn gật đầu hài lòng, sau đó lại cầm lên một thanh kiếm khác, Vậy thanh kiếm này thì sao?”
Lần này mọi người càng thêm nghi ngờ, thẩm nhủ, chẳng phải hai thanh kiếm này đều giống nhau à? Chẳng lẽ trong này còn có huyền cơ gì?
“Các ngươi không nhìn ra bất cứ điểm khác biệt nào?” Ngón tay An Hoằng Hàn vuốt ve lưỡi kiếm như thể cực kỳ bất mãn với câu trả lời của bọn họ.
Khuôn mặt lạnh lùng của An Hoằng Hàn trầm xuống, tất cả mọi người sợ tới mức rụt cổ lại.
Tịch Tích Chi thò cái đầu nhỏ ra từ trong tay An Hoằng Hàn, thấy hắn không phản đối thì đưa móng vuốt nhỏ ra, dừng đầu nhọn của móng tay gõ mũi kiếm. Nàng không nghiên cứu về vũ khí nên không thấy cò gì khác nhau.
Nàng nhảy lên, lại gõ thanh kiếm trước, lúc này mới phát hiện ra điều khác biệt. Nghe tiếng kiếm phát ra thì thấy hơi khác. Người khác nghe không ra sự khác nhau nhưng thính lực con chồn nhỏ nhạy bén, vô cùng rõ ràng điểm khác nhau giữa hai thứ.
Âm sắc hơi khác, chắc chắn hai thanh kiếm này dùng nguyên liệu khác nhau.
Tịch Tích Chi nghĩ ra hai khả năng này, lập tức kêu lớn chít chít một hồi.
An Hoằng Hàn nhìn con chồn nhỏ vài lần, tay vuốt ve lông nàng, ý bảo nàng im lặng. Ngay cả con chồn còn hiểu, sao đám đại thần này lại không rõ?
Hắn giơ lòng bàn tay lên, bổ mạnh về phía thanh kiếm kia…
Tim mọi người cũng bị dọa sợ tới mức đập mạnh lên, suýt nữa thì không gánh được sức nặng. Thân thể người là máu thịt, sao có thể va chạm với đao kiếm sắc bén? Làm vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc lấy trứng chọi đã à? Một chưởng này bổ xuống, chỉ sợ bàn tay không phế đi thì không được.
Tịch Tích Chi cũng sợ hết hồn bởi hành động này của An Hoằng Hàn, người run lên như thể có một sức mạnh kỳ lạ thúc giục nàng ngăn cản. Nàng nhảy lên, ôm chặt lấy cánh tay hắn. Ai cũng có thể nhìn ra dáng vẻ lo lắng của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.