Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 88:




Thập tứ công chúa chính là hòn ngọc quý trên tay được sủng ái nhất,huống chi nam nữ khác biệt, vừa nghe thấy thập tứ công chúa còn đangngủ, nhóm thị vệ này cũng không dám tùy tiện xông vào.
“Mệnh lệnh của trẫm còn không để ý, các ngươi không muốn đầu…trẫm có thể thành toàn cho các ngươi.” Trong chớp mắt ánh mắt An Hoằng Hàn lạnhlẽo, nhìn nhóm thị vệ trước mặt này, giống như nhìn vật chết.
Bị khí thế lạnh lùng vây lại, toàn bộ thị vệ đều đã sợ tới mức không dám thở mạnh.
“Thất thần làm gì, còn không đi vào lục soát cho trẫm! Nếu làm trễ nảithời gian, theo lời trẫm vừa nói, tuyệt đối sẽ trở thành sự thật.” AnHoằng Hàn nhấc chân đá văng cửa điện đi vào.
Thị vệ đã sớm bị sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cúi đầu nhanhchóng xông vào cửa điện, bắt đầu lục soát lần lượt từng gian phòng.
An Hoằng Hàn rất ít quan tâm tới việc ăn uống ngủ nghỉ của công chúa,đây cũng là lần đầu tiên tới tẩm cung của An Vân Y. Bồn hoa cây cối được bố trí rất lịch sự tao nhã, hoàn cảnh vô cùng tốt, coi như An Hoằng Hàn không đi qua tẩm cung của công chúa khác, cũng biết nơi đây tuyệt đốilà nơi được bố trí tốt nhất trong số các nơi ấy.
“Bệ hạ, nơi này không có manh mối.” Thị vệ cầm kiếm đi tới bẩm báo.
Ánh mắt An Hoằng Hàn lạnh lùng, chỉ điện bên cạnh cách đó không xa, “Chỗ đó còn chưa lục soát, ngươi biết không?”
Vừa rồi mặc dù An Hoằng Hàn đang quan sát xung quanh, nhưng vẫn lưu ýnhóm thị vệ lục soát này nọ, chỉ riêng gian phòng kia không đặt chântới.
“Bệ hạ, đó là phòng ngủ chính của Thập tứ công chúa… Chúng nô tài khôngdám đi vào.” Thập tứ công chúa còn chưa xuất giá, bọn họ đi vào, chẳngphải là phá hư quy củ.
An Hoằng Hàn lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, “Đi lục soát, đừng để trẫmnói lần thứ hai. Truyền lệnh xuống, cho dù là cung điện của người nào,mỗi một chỗ… Dù là từng ngóc ngách, cũng phải kiểm tra tỉ mỉ cho trẫm!Nếu không muốn vì lục soát mà bị quấy rầy, bọn họ nên sớm rời giường rửa mặt một chút! Người nào làm trễ nải thời gian lục soát, trảm lập tức!”
Ba chữ cuối cùng truyền rõ ràng vào lỗ tai mọi người, nhóm thị vệ cũngkhông dám do do dự dự, nhanh chóng vọt vào tẩm cung phòng ngủ chính củaAn Vân Y.
Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, An Vân Y đã sớm bị đánh thức. Ít nhiềunàng ta cũng có chuẩn bị, nếu không lúc nhóm thị vệ xông vào, đã thấy bộ dạng quần áo không chỉnh tề của nàng ta rồi. Nàng ta mặc chỉnh tề đứng ở bên giường, nhìn đám thị vệ vừa vào cửa đã bắt đầu lục tung, đáy lòngphát ra một tia tức giận, lại không có chỗ phát tiết.
Hoàng huynh khẩn trương tìm một người đến mức này sao? An Vân Y siếtchặt quả đấm, xem ra lần này lựa chọn người thay thế nàng ta xuất giá,không có chọn sai! Chỉ có đưa tiểu cô nương đi, nàng ta mới có thể từ từ độc chiếm sủng ái của hoàng huynh.
Nhóm thị vệ lục lọi cả tòa cung điện, từ đầu đến cuối cũng không tìmthấy một chút đầu mối của Ngô Kiến Phong. Bởi vì bệ hạ ở một bên nhìn,cho nên bọn hắn càng thêm ra sức, mỗi một chỗ đều đã đặc biệt chăm chúlục soát qua.
An Vân Y vừa định tiến lên chào hỏi với hoàng huynh, nhưng sau đó lạigiống như là không phát hiện ra sự tồn tại của nàng ta, xoay người liềnbước ra cửa điện.
An Vân Y nhìn bóng lưng hắn rời đi, cắn chặt răng.
Đi theo nhóm thị vệ điều tra về phía trước, An Hoằng Hàn tiếp tục đốcthúc bọn hắn lục soát. Hiện giờ nên lục soát cung điện tiếp theo, nhìntấm biển đặt phía trên cung điện, mới đầu An Hoằng Hàn không nghĩ rangười nơi này là ai, sau khi Lâm Ân nhắc nhở, cẩn thận ngẫm lại mới nhớlại ngày khi Đoàn Vũ Phi đến, hắn liền an bài ở trong cung điện này.
Thị vệ do dự một hồi, trong lòng thầm nghĩ, đối xử với hoàng tử nướckhác, bọn hắn cứ xông vào như vậy, có thể quá thất lễ với người ta?
Vừa định hỏi bệ hạ có xông vào không, An Hoằng Hàn đã bước ra, đi vào bên trong.
Lâm Ân theo sát sau đó.
“Lục soát.” An Hoằng Hàn ra lệnh một tiếng.
Nhóm thị vệ lập tức phân tán ra, lục soát chung quanh.
“Bệ hạ, Tịch cô nương chắc sẽ không ở trong cung điện của Đoàn hoàng tử. Chúng ta quấy rầy hắn nghỉ ngơi như vậy, chẳng may ảnh hưởng tới banggiao hai nước thì làm thế nào?” Lâm Ân do dự mở miệng nói, trong ấntượng của hắn, Đoàn Vũ Phi và Tịch Tích Chi vốn chưa có tiếp xúc qua,giữa hai người cũng không có giao tình, cho nên hắn cho rằng Đoàn Vũ Phi tuyệt đối sẽ không giấu Tịch Tích Chi.
Kể từ sau đêm xảy ra chuyện, thái độ của An Hoằng Hàn với Lâm Ân liềnkhông lạnh không nhạt. Lúc này, hắn xoay người nói: “Ngươi có thể nghenói qua ‘thà giết lầm một ngàn, cũng không bỏ qua một cái’.”
Lâm Ân hơi sững sờ, không còn lời nào để nói.
Hiệu suất của nhóm thị vệ rất cao, không bao lâu, liền lục soát xongtoàn bộ xung quanh gian phòng, chỉ còn lại một gian là phòng ngủ củaĐoàn Vũ Phi.
Động tĩnh lớn thế này, theo lẽ thường mà nói, coi như người ngủ như chết cũng nên bị đánh thức. Mà trong phòng đó, lại thủy chung không có âmthanh, giống như không có người ở.
Công việc lục soát gần như đã kết thúc, chỉ còn lại vài tòa cung điệnchung quanh không lục soát. Nhìn thấy bóng dáng bệ hạ ở chỗ này, cókhông ít đại thần đã tụ tập tới đây.
Cung điện bên cạnh chính là chỗ Đông Phương Vưu Dục ở tạm, hắn vừa mớiđưa nhóm thị vệ phụ trách lục soát ra ngoài, đã nhìn thấy có rất nhiềungười đứng trong cung điện Đoàn Vũ Phi. Sửa lại vạt áo, Đông Phương VưuDục chậm rãi bước tới, muốn lên tiếng chào hỏi An Hoằng Hàn.
Mà lúc này, nhóm thị vệ đã một cước đá văng cửa chính gian phòng.
Trước khi đi vào, nhóm thị vệ lo lắng Đoàn Vũ Phi còn chưa kịp rửa mặt,hô trước một câu: “Đoàn hoàng tử, chúng nô tài phụng mệnh bệ hạ, phụtrách lục soát hoàng cung. Nếu có chỗ thất lễ, kính xin thứ lỗi nhiều.”
Tiếng nói của hắn cực lớn, chính là để cho đối phương có cơ hội mặc quần áo. Ai cũng biết hoàng thất chú trọng nhất là thể diện, cho nên bọn hắn cũng không dám đi tiếp xúc với rủi ro kia.
Nhóm thị vệ vừa tiến vào không lâu, chỉ nghe bên trong đột nhiên truyền đến một âm thanh vô cùng kinh ngạc mà rung động.
“Bệ hạ… chúng thần tìm được Tịch cô nương rồi!”
Những lời này khiến cho An Hoằng Hàn vốn đứng ở cửa, nhanh chóng cất bước đi vào.
Chỉ nhìn lướt qua, ánh mắt An Hoằng Hàn tựa như đóng băng, lạnh lẽo khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Đại thần đứng ở phía sau khiếp sợ khí thế của bệ hạ, mỗi một người đềucúi đầu, nhưng lòng hiếu kỳ nổi lên, đều nhìn vào trong gian phòng.
Đông Phương Vưu Dục đứng cách đó không xa, vừa lúc có thể nhìn thấygiường lớn bày ra chăn bông tơ lụa. Chỉ thấy hai bóng dáng xích lõa nằmtrên giường, không mảnh vải che thân, cánh tay của nam tử khoác lênngười bé gái, giống như bao bọc cô bé kia. Ở giữa hai người được đắp một cái chăn bông, vừa vặn che cảnh tượng còn lại.
Một màn này có ý nghĩa gì, sợ rằng không ai lại không biết.
Không ít đại thần đã bắt đầu trách móc nghị luận.
Từng tia mặt trời chiếu rọi vào phòng, vừa lúc chiếu vào mép giường.“Đoàn hoàng tử tới Phong Trạch quốc không phải để cưới Thập tứ công chúa sao? Bây giờ lại nằm trên giường cùng một cô bé, đây là ý gì? Để thểdiện của Thập tứ công chúa vào đâu! Để thể diện của của nước Phong Trạch ta vào chỗ nào!” Người lên tiếng trách móc đầu tiên chính là Lưu PhóThanh, đa phần mũi nhọn của ông đều hướng tới Đoàn Vũ Phi.
Mà Tư Đồ Phi Du luôn luôn đối nghịch với ông, cùng lúc này cũng tức giận bất bình mắng: “Đây cũng không nhất định là lỗi của Đoàn hoàng tử?Không chừng là do Tịch cô nương quyến rũ đó?”
Thân phận của Đoàn hoàng tử sao có thể ở chung một chỗ với tiểu nha đầukhông rõ lai lịch, cho nên Tư Đồ Phi Du mới có thể nghĩ như vậy. Trướccòn muốn lôi kéo Tịch Tích Chi, dựa vào nàng ở bên cạnh bệ hạ cho mìnhmấy câu nói ngọt, mà bây giờ… Tư Đồ Phi Du đã bỏ đi ý niệm này.
Ở triều đại này, nữ tử mười lăm tuổi là có thể lập gia đình. Cho nêntuổi Tịch Tích Chi tuyệt đối không coi là nhỏ, rất nhiều gia đình giađình khi tám chín tuổi, đã để cho lũ trẻ đính hôn, chỉ chờ đủ tuổi thìtrực tiếp thành thân. Lúc này Tịch Tích Chi toàn thân xích lõa nằm chung một chỗ với Đoàn Vũ Phi, có thể nói là trong sạch đã bị hủy đi. Dù bệhạ cưng chiều ngươi thế nào, cũng không thể giữ nàng ở bên người.
Tư Đồ Phi Du nói càng lúc càng khó nghe, khiến cho Lưu Phó Thanh hunghăng trợn mắt nhìn ông ta một cái, “Một đứa bé tám, chín tuổi hiểu đượccái gì gọi là quyến rũ sao? Tư Đồ đại nhân, ngươi nói chút lý lẽ đượckhông?”
Không chỉ hai người ầm ĩ ở một chỗ, nhóm đại thần lớn ở phía sau cũng ồn ào lộn xộn.
Sắc mặt An Hoằng Hàn âm trầm đáng sợ…
Lâm Ân ở bên cạnh sợ lui xa hai bước, sự tình sao có thể biến thành như vậy?!
“Câm miệng hết cho trẫm!” Lời nói lạnh lùng âm u truyền khắp cung điện, nhất thời lặng ngắt như tờ.
Tịch Tích Chi không bị chuốc thuốc mê, tỉnh lại nhanh hơn Đoàn Vũ Phi, ý thức đã sớm trở lại trong cơ thể, ngón tay khẽ động, mí mắt từ từ mởra.
Vừa mở mắt liền thấy một đám đông, khi nhìn thấy An Hoằng Hàn quenthuộc, trong lòng Tịch Tích Chi vui mừng, còn tưởng rằng An Hoằng Hàncứu mình ra từ trong tay Ngô Kiến Phong. Vừa định đứng dậy, chạy về phía hắn. Ai ngờ đau nhức toàn thân, nhất định là tối hôm qua sử dụng linhlực quá độ, để lại di chứng. Thân thể liền liên tục ngã xuống, mà TịchTích Chi lập tức phát hiện ra một vấn đề chấn dộng, dưới người ngươi làmột cơ thể xích lõa của nam tử! Ánh mắt nhìn từ cổ nam tử lên, nhìn thấy khuôn mặt làm người ta hít thở không thông.
Tịch Tích Chi sợ đến mức không nói ra lời, có ngu đi nữa thì người ngukhi nhìn thấy một màn này, cũng sẽ hiểu ngươi bị Ngô Kiến Phong tính kế!
Phía dưới truyền đến một tiếng kêu đau đớn, có lẽ là bị Tịch Tích Chi đè lên, Đoàn Vũ Phi từ từ tỉnh lại trong cơn mê man.
Cặp mắt trong suốt vừa vặn đối diện với Tịch Tích Chi, trong đôi mắt kia xen lẫn các loại cảm xúc khiếp sợ, tức giận, xấu hổ, khiến cho Đoàn VũPhi nhìn ngây người.
Trong mắt An Hoằng Hàn tức giận từng cơn từng cơn, bởi vì hai người trên giường tỉnh lại, các vị đại thần cũng từ từ đưa mắt tiến lại gần.
Mặc dù cách cự ly rất xa, nhưng bọn họ đều nhìn thấy trên thân thể trắng noãn của Tịch Tích Chi, có dấu vết bầm tím khả nghi. Mà những dấu vếtnày, càng thêm chứng thực suy đoán trong lòng họ.
Không biết những dấu vết này, tất cả đều là Tịch Tích Chi và Ngô Kiến Phong đánh nhau tối hôm qua gây ra.
“Tất cả xoay người lại hết, người nào liếc mắt nhìn nữa, trẫm khoéttròng mắt người đó.” Phẫn nộ trước nay chưa từng có quét sạch suy nghĩcủa An Hoằng Hàn, nhìn thấy Tịch Tích Chi vẫn nằm trên người Đoàn Vũ Phi như cũ, ánh mắt An Hoằng Hàn càng thêm lạnh giá. Ba chân bốn cẳng ômTịch Tích Chi từ trên giường vào trong ngực, sau đó thô lỗ dùng chănbông bao lấy người.
Chăn bông bị lấy đi, cả thân thể bị xích lõa của Đoàn Vũ Phi bị lộ hết ra ngoài.
Bởi vì vừa mới tỉnh không lâu, Đoàn Vũ Phi còn chưa rõ tình hình. Chođến khi trên người chợt lạnh, mới bắt đầu quan sát tình cảnh của bảnthân. Xoa xoa trí nhờ mờ mịt, Đoàn Vũ Phi rất bình tĩnh nhặt áo trongcủa mình trên mặt đất lên, từ từ mặc vào, đồng thời cũng tự hỏi tóm lạiđã xảy ra chyện gì. Trong đầu mơ mơ màng màng nhớ lại, người cuối cùngnhìn thấy trước khi hôn mê chính là An Vân Y. Khi đó, An Vân Y mời rượuhắn, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, uống một hơi cạn sạch, sau đó liềnkhông còn tri giác.
Mình thế mà lại bị một nữ nhân tính toán.
Đây là kết luận cuối cùng mà Đoàn Vũ Phi đưa ra.
Nhìn Đoàn Vũ Phi đã mặc quần áo chỉnh tề, một màn này khiến cho An Hoằng Hàn dẫn đến nhiều suy đoán, trong lòng không nắm bắt được rốt cuộcngười này có rõ ràng về chuyện tối ngày hôm qua không. Ít nhất nếu trong tình huống hắn không biết tình hình, lúc này chẳng lẽ hắn không nênkích động sao? Có thể bình tĩnh mặc y phục như vậy, rốt cuộc là chuyệngì?
Tịch Tích Chi bị quấn trong chăn bông, chỉ lộ đầu ra. Cũng giống như AnHoằng Hàn, nàng cũng cảm thấy Đoàn Vũ Phi quá mức tỉnh táo! Thậm chí cóảo giác,khiến cho nàng hoài nghi trong âm mưu này, Đoàn Vũ Phi cũng làđồng lõa!
“Đoàn hoàng tử, chẳng lẽ ngươi không giải thích cho trẫm chuyện gì đã xảy ra sao?”
Tay Đoàn Vũ Phi đang sửa sang vạt áo dừng lại, căn cứ vào sự tình trướcmắt, đã đoán được tình huống của mình. Giả như hắn đoán không sai, mìnhđã bị người khác chơi xỏ một vố rồi, mà người đó chính là người mà hắnvẫn ‘tâm tâm niệm niệm’ muốn cưới Thập tứ công chúa.
Nhìn Tịch Tích Chi đang được An Hoằng Hàn ôm vào trong ngực vài lần, đột nhiên, Đoàn Vũ Phi thay đổi kế hoạch dự định. Dù sao cũng đều là đóndâu, thay vì cưới một nữ nhân quỷ kế đa đoan về, còn không bằng đưa côbé này về. Ít nhất cưới nha đầu trong veo như nước này, không cần đềphòng ngươi mỗi ngày, sợ nàng gây bất lợi cho mình.
Huống chi… So với An Vân Y, dường như cô bé này được An Hoằng Hàn rất sủng ái. Dĩ nhiên, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất.
Như vậy, tương tế tựu kế.
“Sự thật như bệ hạ thấy, bản điện hạ không có gì để giải thích, nhưngxin bệ hạ tin tưởng, nhất định bản điện hạ sẽ phụ trách đến cùng.” Vẻmặt thành khẩn của Đoàn Vũ Phi nhìn thấy An Hoằng Hàn, ý đồ dùng ‘thậtlòng’ đả động hắn.
Bộ dáng này trái lại không có gì khác lúc hắn theo đuổi An Vân Y.
Trong phút chốc, An Hoằng Hàn sửng sốt không ngừng, ngay cả Tịch TíchChi cũng ngây ngốc nhìn hắn. Còn đám đại thần, càng giống như nuốt phảiruồi bọ, không dám tin trừng lớn mắt.
Mặt trời đã hiện lên trên bầu trời, mà giờ phút này, đám đại thần lại cảm thấy trong phòng tràn ngập khí lạnh.
Con ngươi An Hoằng Hàn lạnh lẽo bức người nhìn Đoàn Vũ Phi, cặp mắt sắcbén từ từ nheo lại, “Đoàn hoàng tử, ngươi biết ngươi đang nói gì ở đâykhông?!”
Mỗi người nghe thấy đều hiểu ý cảnh cáo trong lời nói này, rất nhiềungười nhát gan sợ tới mức hai chân như nhũn ra, không ngừng run run.
Mặc dù bệ hạ vẫn là bộ dạng lạnh như băng, nhưng ai cũng hiểu bệ hạ đang nổi nóng.
Đổi thành người bình thường, không chừng lúc An Hoằng Hàn nói ra nhữnglời này, đã sợ đến mức mông chảy nước tiểu. Nhưng rất rõ ràng, Đoàn VũPhi không phải là người bình thường.
“Bẩm bệ hạ, bản điện hạ biết ý nghĩa lời này. Nhưng nếu bản điện hạ làmchyện này sẽ không sợ thừa nhận, huống chi việc này liên quan đến trongsạch của Tịch cô nương, bản điện hạ sao dám coi nhẹ.”
Tịch Tích Chi phát run, hận không thể chạy tới cắt cổ Đoàn Vũ Phi, cùnghắn đồng quy vu tận! Tình trạng thân thể của nàng, chính nàng lại có thể không biết sao? Nhưng nếu thật sự đã bị gì kia rồi, phía dưới nhất định sẽ bị thương, mà nàng cũng chỉ là tứ chi đau nhức vô lực, cho nên nàngkhẳng định tối hôm qua chưa xảy ra chuyện gì.
Đoàn Vũ Phi nói ra lời này, rõ ràng chính là hủy hoại trong sạch của nàng, hủy danh dự của nàng.
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của các đại thần, cả khuôn mặt TịchTích Chi giận đến đỏ bừng, cùng An Hoằng Hàn một lớn một nhỏ nhìn chằmchằm Đoàn Vũ Phi không rời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.