Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 4:




An Hoằng Hàn bơi ở phía trước, mở đường cho Tịch Tích Chi.
Bởi vì đường hầm vô cùng nhỏ hẹp, Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn thỉnhthoảng sẽ va chạm. Khi chạm đến da thịt lạnh băng của An Hoằng Hàn thìTịch Tích Chi đặc biệt đau lòng. Cảm giác đau lòng không rõ này thổiquét lòng của nàng, tóm lại nàng chính là không muốn nhìn thấy An HoằngHàn khó chịu.
An Hoằng Hàn giống như không có cảm giác, từ đầu đến cuối không có hô qua một tiếng lạnh.
Chớp mắt, đường hầm xuất hiện ba đường rẽ.
Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn đối diện nhìn nhau vài lần, cuối cùng vẫnlà An Hoằng Hàn quyết định, bơi đi về con đường hầm ở giữa. Con đườnghầm này quanh co khúc khuỷu, giống như là cố ý xây dựng như vậy, muốnxoay người ta choáng váng, cũng không lâu lắm, Tịch Tích Chi liền khôngphân rõ được đông tây nam bắc.
Giữa Thanh Nguyên Trì xuất hiện cửa động đó, xác thật có dấu vết conngười đục xây nên. Vậy mà càng đi vào bên trong, hai mặt đá của đườnghầm càng ngày càng bóng loáng, sao con người lại có thể có tài nghệ khéo léo tuyệt vời như vậy!
Không bao lâu sau lại xuất hiện ba đường rẽ. An Hoằng Hàn vẫn như cũ lựa chọn đường ở giữa. Cứ đi một đoạn đường, lối rẽ lại xuất hiện, có bađường rẽ, thậm chí xuất hiện năm đường rẽ.
Tịch Tích Chi không nhịn được ở trong lòng khóc cha chửi má nó, ngườinào con mẹ nó rãnh rỗi như vậy hả? Lại xây dựng loại đường hầm này, rõràng là mê cung! Không đúng, so với mê cung càng làm cho người ta đầu óc choáng váng. Hơn nữa con đường hầm này là ở trong nước, nếu người bìnhthường không biết đường trong mê cung, sớm muộn gì cũng bởi vì không cókhông khí mà nghẹn chết. Đường tắt duy nhất chính là, ghi nhớ chính xáclộ tuyến mê cung, trong thời gian ngắn nhất bơi hết quá trình, mới cóthể đến đạt mục đích cuối cùng .
Cuối cùng Tịch Tích Chi đã hiểu. . . . . . Tại sao nhiều thế hệ đế vương biết xây sửa Thanh Nguyên Trì, nhưng không ai chân chính đi vào do thám bí mật! Trước không nói ao nước này lạnh lẽo như hàn băng, chỉ điểm nín thở ở trong nước này, sẽ không có người có thể làm được.
Vừa nghĩ đến những mảnh vụn này, Tịch Tích Chi theo bản năng nhìn sangAn Hoằng Hàn. Quả nhiên không ngoài dự đoán, An Hoằng Hàn bởi vì rấtngộp thở, cả khuôn mặt đã kìm nén đến đỏ bừng.
Tịch Tích Chi vừa định bắt lấy tay An Hoằng Hàn, khuyên hắn trở về, chờ lần sau trở lại.
Nàng chưa kịp biểu đạt ra ý của mình, An Hoằng Hàn đã giữ chặt đầu vai của nàng, đôi môi đè ép tới.
Trong nháy mắt cánh môi chạm nhau, trong đầu Tịch Tích Chi chỉ nhảy ra một chữ -- lạnh.
Ở trong nước thời gian dài, cả người An Hoằng Hàn đều lạnh đến cứng ngắc, ngay cả cánh môi cũng giống như là kết băng.
Nhiệt độ của Tịch Tích Chi không khác khi ở trên bở lắm, vẫn còn ấmnóng. Điều này cũng khiến một thoáng An Hoằng Hàn đụng phải nàng, giốngnhư sờ tới một lò lửa ấm áp, ôm không muốn buông tay.
Răng môi tương giao, đầu lưỡi An Hoằng Hàn nhanh chóng chui vào trong miệng Tịch Tích Chi.
Vì để cho An Hoằng Hàn lấy được không khí, lần này hôn Tịch Tích Chichẳng những không có cự tuyệt, còn hết sức phối hợp. Cánh tay cũng chầmchậm ôm An Hoằng Hàn muốn truyền nhiệt độ của mình cho An Hoằng Hàn.
Phát hiện ý đồ của tiểu hài tử, mắt An Hoằng Hàn vừa động, đẩy tiểu nhân nhi ra.
Ttc cũng dựa vào linh lực chống đỡ, mới có thể ở trong nước bôi lội.Nhưng nếu truyền nhiệt độ cho hắn, như vậy Tịch Tích Chi cũng sẽ trở nên lạnh lẽo. An Hoằng Hàn tình nguyện mình lạnh, cũng không muốn để tiểuhài tử chịu rét.
Kéo bàn tay tiểu hài tử, An Hoằng Hàn chỉ con đường quanh co, viết trong lòng bàn tay của nàng: “Trẫm biết liên hệ giữa đường hầm và tấm bản đồrồi.”
Nếu như không phải mình đi vào một chuyến, cho tới bây giờ An Hoằng Hàncũng sẽ không biết tên tấm giấy dai kia, ghi lại toàn cảnh đường hầm.
Không sai, tấm giấy kia tất nhiên là bản đồ.
Chỉ là lộ tuyến trên bản đồ, cũng làm người ta cảm thấy phức tạp khógiải. Đặc biệt là có vài chỗ, rất nhiều con đường đan xem vào nhau, hơikhông cẩn thận sẽ nhìn lầm.
An Hoằng Hàn suy đoán trong lòng, hoàn toàn viết ở trong lòng bàn tay của Tịch Tích Chi.
An Hoằng Hàn tin tưởng và không chút nào giấu giếm với mình, khiến TịchTích Chi rất cảm động. Nhớ tới mỗi lần cảm giác quen thuộc khi mình nhìn thấy giấy dai, linh quang trong đầu hiện ra, đột nhiên nhớ tới….. mộttrận pháp.
Trước kia lúc ở rừng sâu núi thẳm đi theo sư phụ tu tiên, sư phụ luônthích nghiên cứu những thứ trận pháp kia, đặc biệt là trong thư phòng,có bảy quyển sách đều ghi lại trận pháp.
“Lấy giấy ra xem một chút.” Tịch Tích Chi bắt được lòng bàn tay An Hoằng Hàn, viết.
An Hoằng Hàn lấy giấy dai từ trong túi áo ra, bày ở trong lòng bàn tay.Chất liệu tấm giấy dai này vô cùng đặc biệt, cho dù ngâm ở trong nước,cũng sẽ không bị nước thấm nát. Mà dùng mực nước để vẽ đường, càng thêmkhó tìm, chính là mực mài được chế từ ngàn năm, cho dù gió tạp mưa sacũng sẽ không phai màu. Bản đồ lơ lửng ở trong nước, nếu không phải AnHoằng Hàn giữ chặt, sớm đã bị nước chảy cuốn đi rồi.
Nhìn tấm bản đồ, Tịch Tích Chi càng phát hiện cảm giác trên bản đồ cómột ít đường thẳng, có chút tương tự với trận pháp kia. Toàn bộ lực chú ý của Tịch Tích Chi rơi vào đường thẳng giao nhau kia, chẳng trách lúctrước mình không nghĩ ra, người thiết kế đường hầm này quả thật là âmhiểm, lại cố ý xây nhiều lỗi rẽ để nhìn lẫn lộn. Có thể giải thích nhưthế này, trong đường hầm có tám phần đường hầm đều xây để đánh lừangười…
Chỉ có còn dư lại này hai phần, mới là chỗ quan trọng nhất của đường hầm, cũng chính là dùng để duy trì trận pháp kia.
Tịch Tích Chi ghé vào bên người An Hoằng Hàn, ngón trỏ mập mạp miêu tảtheo đường thẳng trên bản đồ. Trong lòng thầm nghĩ nếu có thể có một cây bút, gạch mấy đường thẳng dư thừa là tốt rồi.
Có lẽ đoán được suy nghĩ trong lòng Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn giơ taylên trên búi tóc của nàng, rút ra một cây trâm, viết ở trong lòng bàntay nàng: “Con đường không thể đi, sẽ dùng cây trâm gạch một chút.”
Như vậy là có thể loại bỏ hết các lộ tuyến dư thừa.
An Hoằng Hàn rất là đồng ý, cầm cây trâm liền bắt đầu nhớ lại trận pháp, sau đó không chút hoang mang gạch một chút.
Thường cách một đoạn thời gian, An Hoằng Hàn liền ôm Tịch Tích Chi hônmột lần, nói ra cho oai là truyền khí. Làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏhồng của Tịch Tích Chi còn chưa thối lui, lại một lần nữa nổi lên.
Hiếm khi có thể trợ giúp An Hoằng Hàn phân ưu giải nạn, khóe miệng TịchTích Chi vẫn treo nụ cười. Lòng nói, nhìn hiện tại còn ai dám nói nàngăn miễn phí! Nhìn một chút, không phải nàng cũng đang làm chánh sự rồisao?
Thật ra thì, đến An Hoằng Hàn cũng rất là giật mình. Vẫn cho là TịchTích Chi trừ ăn uống ngủ đối với những chuyện khác, một chữ cũng khôngbiết. Nhìn nàng mỗi ngày tu luyện cũng không thấy thành tựu, cho nên ởtrong ấn tượng của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi chính là một con chồn hết ăn lại nằm.
Hôm nay nhìn thấy nàng có mấy phần nghiên cứu với trận pháp, trong lòng có kinh ngạc, có vui mừng, cũng có hài lòng.
Đại đa số lộ tuyến trên bản đồ đều bị Tịch Tích Chi gạch loại bỏ hết. Mà còn dư lại, tất cả đều là đường phải đi qua. Chỉ có một đường, đồngthời cũng là đường thẳng nhỏ nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.