Dượng Tôi Biến Thành Mỹ Nam Rồi!

Chương 41: Lý do




Lúc tôi và Đức Cường về tới nhà thì đã hơn 11 giờ đêm rồi, đèn ở phòng khách vẫn còn sáng xem ra có người chờ chúng tôi về. Mà cũng đúng thôi tôi và Đức Cường nói đi một lúc vậy mà tới tận khuya còn chưa về, hơn nữa còn không nghe điện thoại. Tôi đứng lại nhìn vào màn hình điện thoại đang reo của mình. 45 cuộc gọi nhỡ, 23 tin nhắn messenger, 6 tin nhắn sms. Tôi đưa mắt nhìn Đức Cường cũng đang nhìn vào màn hình điện thoại của cậu ấy.
" Chúng ta giải thích sao đây?"
Tôi khẽ hỏi, Đức Cường nhíu mày suy nghĩ rồi trả lời.
" Hay là... cứ nói lúc chúng ta trở về thì bị lạc đường..."
Tôi vội lên tiếng nói.
" Vậy còn điện thoại thì sao? Chúng ta không nghe cũng không gọi về".
Đức Cường lại nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng cậu đưa mắt nhìn tôi nói.
" Ây... Tao không biết...! Mày thử nghĩ cách đi!"
Kì này tôi rơi vào im lặng, Đức Cường bên cạnh cũng im lặng. Chúng tôi đứng tầm 10 phút, chân cũng bị muỗi đốt sưng tấy lên. Bỗng nhiên từ sau lưng tiếng của anh Thức vang lên đầy gấp gáp. Có vẻ anh mới chạy từ đâu về, người đầy mồ hôi mặt thì đỏ bừng lên.
" Mặc Linh! Đức Cường! Hai đứa... hai đứa đi đâu vậy hả? Có biết mọi người lo lắng lắm không? Anh vừa chạy đi khắp nơi tìm hai em đó..."
Tôi và Đức Cường cùng nhìn nhau, đoạn tôi cuối mặt xuống nói.
" Em xin lỗi...! Tụi em không cố tình về trễ... chỉ là... chỉ là..."
Tôi vừa nói vừa nghĩ lý do thì anh Thức có vẻ không chờ được nữa mà lôi luôn tôi và Đức Cường vào trong nhà.
Trong phòng khách cha và mẹ anh Thức đang ngồi trên bàn trà bằng gỗ hương khuôn mặt đầy lo lắng, Ngọc Lan cũng ngồi bên cạnh mẹ mình. Hằng Nga cầm điện thoại vừa gọi vừa đi đi lại lại, Mạnh Hải khoang tay dựa vào tường nhìn Hằng Nga. Còn Minh Đạt thì ngồi ở nghạch cửa chống tay nâng cằm nhìn ra ngoài sân.
Anh Thức kéo tôi và Đức Cường vào thẳng trong phòng khách, ánh mắt mọi người nhanh chóng sáng lên nhìn chúng tôi. Đủ mọi loại cảm xúc biến hóa trên khuôn mặt họ, phần nhiều là vui mừng, an tâm nhưng cũng có chút tức giận. Hằng Nga tóm chặt lấy tôi rồi vừa xoay vừa nhìn khắp cơ thể tôi. Khi chắc chắn tôi hoàn toàn ổn nó mới lớn tiếng nói, khuôn mặt như sắp khóc luôn vậy.
" Trời ơi Mặc Linh... mày đi đâu vậy hả? Có biết tao với mọi người lo lắm không? Đã xảy ra chuyện gì hả?"
Tình trạng bên phía Đức Cường còn tệ hơn tôi rất nhiều, mẹ Ngọc Lan khóc lớn nắm lấy tay cậu ấy nói.
" May quá... may mà con không sao? Nếu không thì... phải biết ăn nói sao với gia đình con đây..."
Cha Ngọc Lan bên cạnh cũng nhìn vào Đức Cường rồi thở ra một hơi, khuôn mặt căng thẳng dần biến mất. Ông nói.
" Về là tốt rồi! Về là tốt rồi!"
Mẹ Ngọc Lan khóc một hồi cũng ngưng lại, đưa đôi mắt ngấn lệ lên hỏi.
" Mà sao bọn con giờ này mới về vậy hả?"
Thoáng chốc tất cả các ánh mắt đều đổ dồn vào tôi và Đức Cường chờ đợi câu trả lời. Đức Cường lắp bắp nói.
" À... thì... tụi con... tụi con... đi..."
Xem ra Đức Cường không nghĩ được lý do nào rồi, tôi vội nhanh chóng lên tiếng.
" Tụi con tới nhà người quen của cha Đức Cường, sau đó... họ có dẫn tụi con đi chơi... đường đi thì xa mà lúc trở về xe lại đột ngột xảy ra vần đề... nên là... tụi con về trễ ạ".
Hằng Nga bên cạnh tôi nghi hoặc hỏi.
" Điện thoại thì sao? Có biết tao gọi bao nhiêu cuộc không hả?"
Kỳ này không đợi tôi lên tiếng, Đức Cường nhanh chóng nói.
" Lúc đi chơi tụi con để quên điện thoại ở nhà của họ nên không nghe máy được".
Mạnh Hải đột nhiên nói.
" Cả hai cùng để quên luôn sao?"
Tôi nhìn Đức Cường rồi không hẹn hai đứa cùng gật đầu cái rụp.
" Được rồi! Được rồi! Về là tốt rồi! Chắc hai đứa cũng mệt rồi về phòng nghỉ ngơi đi".
Cha Ngọc Lan cất tiếng nói, tôi nhìn người đàn ông trung niên đó đáy mắt hiện lên sự biết ơn. Nếu mà ông không lên tiếng thì không biết cái màn hỏi cung này phải kéo dài bao lâu nữa. Tôi nhanh chóng chớp lấy thời cơ giả vờ ngáp rồi nói.
" Đúng đó! Con mệt lắm rồi..."
Tôi nhìn qua Đức Cường nháy mắt một cái, cậu ấy nhanh chóng hiểu ý cũng giả vờ xoa vai của mình.
" Hồi nãy vì xe hư nên con phải đẩy xe cả quãng đường dài đó. Thôi tụi con về phòng trước nha có gì mai nói".
Nói rồi tôi và Đức Cường cùng cúi chào cha mẹ Ngọc Lan rồi đi về phòng.
______
Tôi nằm trên giường nhìn vào chiếc vòng ngọc trên tay mình. Bạch Thanh Phong hắn đúng là bí ẩn. Ở bên cạnh hắn một khoảng thời gian rồi mà tôi vẫn không biết gì về hắn hết. Lúc đầu tôi nghĩ hắn là yêu ma hay quỷ gì đó nhưng bây giờ thân phận hắn lại thăng cấp trở thành thần linh luôn rồi. Thật sự có thần tiên nào như hắn ta sao? Lạnh lùng, thâm hiểm có khi lại rất tàn nhẫn. Hắn giả tạo lại thích diễn kịch, hắn mưu mô thích ép người khác phải theo ý mình. Hắn cười rất nhiều nhưng phần lớn đều là cười giễu, cười âm trầm, cười lạnh lùng hoặc là nụ cười ngạo mạn. Con người của hắn thâm sâu khó lường, hiểm độc hơn người thậm chí giết người mà không thèm chớp mắt. Hắn ta...
" Đang nghĩ xấu ta à?"
" Ahhhhh!"
Bạch Thanh Phong đột ngột hóa thành hình người nằm bên cạnh tôi, hơn nữa còn vừa cười vừa hỏi tôi. Trọng tâm là tôi đang nghĩ xấu hắn thật. Sao hắn lại biết chứ?"
" Ngài... ngài... lần sau xuất hiện đừng bất ngờ như vậy được không?"
Tôi vuốt ngực để bình ổn trái tim của mình, đúng là dọa người quá mà... Bạch Thanh Phong tiến sát lại gần tôi, khuôn mặt hắn thoáng chốc gần trong gan tất. Tôi bất giác lùi lại, nhưng mà giường không lớn lắm nên vốn không tránh được bao xa cả.
Tôi thậm chí nhìn thấy được từng sợi lông mi của Bạch Thanh Phong, thật là dài ganh tị quá đi. Hơn nữa nhìn làn da đó đi hoàn toàn không tì vết, còn đẹp hơn cả tôi nữa. Sống mũi đó, bờ môi đó nhất là đôi mắt của hắn. Nó như lúc nào cũng như có một mê lực vô hình vậy. Tôi bất giác nuốt nước bọt, Bạch Thanh Phong quả thật là quá đẹp nhìn gần lại càng đẹp hơn nữa.
" Ngươi đang thầm rủa ta đúng không?"
Câu nói của Bạch Thanh Phong khiến tôi bị kéo về hiện tại, tôi nhanh chóng dùng hai tay đẩy hắn lùi ra xa mình.
" Không... không có..."
Bạch Thanh Phong cười dùng ngón tay chọt vào trán tôi.
" Ngươi nghĩ gì ta đều biết hết đấy".
Tôi che trán mình lại, sợ hãi nói.
" Thật... thật sao?"
Hắn gật đầu khẳng định với tôi.
" Đúng vậy!"
Cái này hắn có nói thật không vậy? Thật sự tôi nghĩ gì là hắn biết sao? Biết bao nhiêu lần tôi nghĩ xấu hắn, chửi thầm hắn thậm chí nguyền rủa hắn. Bạch Thanh Phong đều biết hết sao?... Không thể nào! Chắc chắn hắn đang gạt tôi thôi.
" Ngài... ngài đừng lừa tôi".
Bạch Thanh Phong nhếch môi cười nhẹ.
" Ngươi thử chửi thầm ta lần nữa xem là biết ta có gạt ngươi hay không liền thôi".
Tôi vội lắc đầu.
" Tôi không có... tôi làm sao lại chửi chủ nhân của mình được chứ?"
Bạch Thanh Phong cười rồi ngồi dậy, hắn chỉ vào vai mình. Tôi vội tiến tới xoa bóp vai cho hắn. Bạch Thanh Phong đúng là biết cách đì tôi. Người bị trói là tôi, người đi cũng là tôi. Hắn mệt cái gì chứ? Hắn chỉ biến thành chiếc vòng nằm yên trên tay tôi. Rồi cũng chỉ hiện thân chút xíu, nói vài câu làm vài chú thuật mà thôi. Hắn ta mệt cái gì mà bắt tôi phải hầu hạ chứ hả? Bạch Thanh Phong chết tiệt... tôi đấm chết hắn... đấm chết hắn.
" Ngươi lại đang nghĩ cái gì đấy?"
Tôi giật mình rồi nhanh chóng cười nói.
" Có gì đâu.. Chỉ là chủ nhân người thấy tôi dùng lực như vầy đã vừa chưa ạ?"
" Mạnh hơn chút nữa!"
Còn mạnh nữa sao? Tôi đã dùng hết sức rồi đó. Bạch Thanh Phong đúng là khó hầu hạ mà. Tôi vừa cố dùng thêm lực vừa lên tiếng hỏi.
" Chủ nhân... người định tới khu mộ tổ tiên của gia đình thầy Phong à?"
" Đúng vậy!"
Tối vội nói.
" Nhưng mà chủ nhân ngày mốt tôi phải trở về rồi. Ngài muốn tới phần mộ đó mà theo lời cha thầy Phong nói thì nơi đó cách đây khá xa. Phải đi xe hơn ba tiếng, cả đi lẫn về là sáu tiếng đó. Thêm thời gian chúng ta vào khu mộ lấy đồ trừ hao này kìa nữa không phải là mất cả ngày sao?"
Bạch Thanh Phong nhẹ gật đầu một cái, tôi hoài nghi nhìn vào tấm lưng của hắn ta. Hắn đây là quên đã hứa gì với tôi rồi sao? Tôi cắn môi bất giác báu mạnh vào bả vai hắn.
" Mặc Linh!"
Hắn kêu lớn, tôi vội bỏ tay ra. Bạch Thanh Phong quay người lại nhìn thẳng vào tôi.
" Ngươi sao vậy? Có việc không vui?"
Tôi xụ mặt xuống, Bạch Thanh Phong thậm chí còn chẳng nhớ bản thân đã hứa gì với tôi. Trước khi xuất phát hắn từng hứa sẽ cho tôi chút thời gian để đi chơi vơi bạn bè. Vậy mà bây giờ hắn lại muốn tới khu mộ sao? Ngày mốt là phải trở về rồi tôi làm gì có thời gian chơi được chứ?
" Không có gì?"
Tôi lắc đầu nói, Bạch Thanh Phong đã cố tình quên thì tôi nhắc có ích gì chứ? Hắn ta cũng có vì tôi mà thay đổi kế hoạch được đâu.
Bạch Thanh Phong nhìn tôi đáy mắt hiện lên ý cười. Hắn ta là đang giễu tôi sao?
" Ch..."
Kétttt. Tiếng mở cửa vang lên chặn lời Bạch Thanh Phong định nói ra. Trong chớp mắt hắn lại hóa thành chiếc vòng trên tay tôi. Hằng Nga bước vào phòng nghi hoặc nhìn tôi.
" Mày nói chuyện với ai vậy Mặc Linh?"
Tôi vội lắc đầu.
" Có ai đâu!"
Hằng Nga đóng cửa lại rồi nói.
" Lạ thật tao nghe thấy tiếng người mà. Hơn nữa còn là tiếng con trai nữa".
" Mày nghe lầm thì có. Được rồi tao mệt rồi tắt đèn đi ngủ đi".
Nói rồi tôi nằm xuống giường trùm chăn lại. Hằng Nga nghi hoặc nhìn tôi sau đó nhanh chóng tắt đèn leo lên giường nằm cạnh tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.