Trong trường, Uông Tư Vũ gặp được Ôn Giản, lịch sự hỏi Hứa Nhiễm có thể về lớp trước không.
Ánh mắt Hứa Nhiễm nhìn Ôn Giản hỏi dò.
Uông Tư Vũ đột nhiên đến tìm làm cô khá bất an, cô khẽ gật đầu, kêu Hứa Nhiễm đi trước.
Uông Tư Vũ vừa đi cùng cô về phía lớp học, vừa nhìn Hứa Nhiễm đi xa, lúc này mới hỏi:
– Người lúc nãy đã nói những gì với em?
Ôn Giản thuật lại cuộc đối thoại vừa rồi cho anh nghe, sau đó lo lắng hỏi anh:
– Người đó có vấn đề à?
– Vẫn chưa phải- Uông Tư Vũ mỉm cười, trấn an cô- Đang lúc nhạy cảm, nên cảnh giác chút thôi.
Thấy trong mắt cô vẫn còn vẻ bất an, liền vỗ vai cô:
– Không sao đâu, yên tâm vào lớp đi, đừng lo lắng vẩn vơ.
Ôn Giản do dự gật đầu.
Hai người đang đứng gần trước cửa lớp, Giang Thừa bên trong đúng lúc nghiêng đầu nhìn thấy, sự xuất hiện của Uông Tư Vũ làm anh nhíu mày, nhìn sang Ôn Giản.
Ôn Giản đang chào tạm biệt Uông Tư Vũ, cẩn thận thu hồi sự bất an trên mặt.
Trong lớp, Lâm Bằng Bằng cũng nhìn thấy họ, liền bất ngờ đi ra, lên tiếng chào hỏi Ôn Giản:
– Giản Giản- Sau đó nhìn Uông Tư Vũ, ngờ ngợ nói- Là Uông Tư Vũ phải không?
Uông Tư Vũ nhìn cô, nhíu mày:
– Em là?
Lâm Bằng Bằng thoải mái khoác tay lên vai Ôn Giản:
– Em là bạn học kiêm bạn thời thơ ấu của Giản Giản. Em biết anh, hồi đó anh là người hay đi theo ba Giản Giản- Cô định nói là tên lưu manh, nhưng cảm thấy không ổn, bèn chữa lại.
Uông Tư Vũ mỉm cười ôn hòa:
– Anh mới biết Giản Giản đây thôi, không biết ba mẹ em ấy là ai.
– Lâm Cảnh Dư, vẫn nhớ chứ?
Ôn Giản kéo tay Lâm Bằng Bằng xuống.
– Em không có ba, chị đừng nhắc đến người đó ở trước mặt em nữa.
Thấy Ôn Giản nghiêm mặt, Lâm Bằng Bằng chưa từng thấy cô giận như vậy, kinh ngạc nhìn cô.
Uông Tư Vũ cũng nhìn Ôn Giản, trong mắt đầy suy tư.
Ôn Giản mím môi nhìn Uông Tư Vũ:
– Em vào lớp đây, cảm ơn anh.
Uông Tư Vũ gật đầu, thấy cô đi xa, lúc này mới nhìn sang Lâm Bằng Bằng vẫn xấu hổ đứng đó, mỉm cười ôn hòa:
– Cái tên này hơi quen, nhưng mà không có ấn tượng lắm.
Lâm Bằng Bằng mỉm cười ngượng ngùng:
– Không nhớ cũng bình thường thôi.
Cô vẫn nhớ trước kia ba Giản Giản thỉnh thoảng về nhà, thì anh ta luôn đi theo sau mông chú ấy, lúc đó anh ta gầy đét, đuổi cũng không đi, cũng không vào trong nhà, chỉ ngồi cạnh bồn hoa trước nhà Giản Giản, đung đưa hai chân, cười đùa tí tởn, rất thích chọc ghẹo Ôn Giản.
Khi đó Lâm Bằng Bằng không biết anh ta là ai, cũng không nhớ kỹ lắm.
Sau này cô theo ba mẹ dọn đến thành phố Tùng, hồi đó nhà nghèo, cô sống ở khu phố cổ, vừa hay có một Uông Tư Vũ nổi danh ở vùng đó, từ nhỏ không thích học hành, mười một mười hai tuổi liền bỏ học đi theo đám xã hội đen vô công rỗi nghề, bảo là muốn lăn lộn giang hồ, làm ba anh ta tức giận, cứ đến buổi tối là cầm roi rượt đánh anh ta từ đầu ngõ đến cuối ngõ, không cần biết là đang ở ngoài đường, cứ bắt được anh là đánh tới tấp, khi đó Uông Tư Vũ bị ba mẹ đánh đến nổi tiếng khắp vùng.
Đây là câu chuyện cô nghe kể từ những người hàng xóm sau khi chuyển đến, lúc cô dọn đến đó sống thì Uông Tư Vũ đã cải tà quy chính, đột ngột như biến thành người khác, không đòi lăn lộn giang hồ nữa, cắt đứt hoàn toàn với đám bạn xấu, quay về trường học lại, còn thi vào trường cảnh sát khiến ai cũng choáng.
Bởi vì vậy, Uông Tư Vũ lại tiếp tục nổi tiếng là hình mẫu có chí hối cải, người lớn đều mang anh ra làm tấm gương tích cực để giáo dục con cái, ngay cả trường cấp hai của họ cũng thường lấy Uông Tư Vũ ra làm ví dụ, khuyên học sinh đừng nên vứt bỏ bản thân.
Ba của Lâm Bằng Bằng cũng hay lấy Uông Tư Vũ ra để dạy dỗ cô:
– Con xem cái thằng du côn hay đi theo ba Giản Giản đó, năm đó còn bị cười là bùn nhão không dính lên tường được, cứ vài ba hôm lại bị ba nó đuổi đánh khắp xóm, thôi học hai năm rồi đi học lại, nó chẳng những thi đậu vào trường trung học phục thuộc Tùng Thành, còn thi đậu vào trường đại học trọng điểm, chẳng lẽ con thua nó sao?
Cũng vì thế mà Lâm Bằng Bằng rất có ấn tượng với Uông Tư Vũ, cũng từng gặp mặt mấy lần nên nhìn một cái liền nhận ra anh, chỉ là Uông Tư Vũ không biết cô.
Tạm biệt Uông Tư Vũ, Lâm Bằng Bằng trở về lớp, lén nhìn Ôn Giản, thấy sắc mặt cô không được tốt lắm, chắc lời nói ban nãy của mình đã đâm trúng chỗ đau của Ôn Giản, từ nhỏ ba của em ấy đã bỏ mặc mẹ con em ấy rồi, không biết đi đâu, em ấy hận ba mình, không muốn nhắc đến ông ta cũng bình thường.
Trong lòng Lâm Bằng Bằng băn khoan, ngập ngừng bước tới nói xin lỗi Ôn Giản.
Ôn Giản không mỉm cười cho qua như mọi khi, cô không trả lời Lâm Bằng Bằng.
Lâm Bằng Bằng ủ dột quay về chỗ ngồi, lát sau, có tờ giấy đưa lên từ sau lưng.
Lâm Bằng Bằng mở ra xem, là chữ Ôn Giản viết cho cô, chỉ có một câu:
– Xin chị đừng bao giờ nhắc đến tên người đó ở bất kỳ trường hợp nào, em không có ba.
Lâm Bằng Bằng hơi nghiêng đầu nhìn Ôn Giản, Ôn Giản đang cúi đầu làm bài, sắc mặt cô căng thẳng, không giống với dáng vẻ dễ thương vô hại thường ngày.
Lâm Bằng Bằng viết xuống mấy chữ:
– Ừ, chị xin lỗi em.
Trả tờ giấy về, Ôn Giản đọc xong liền vo lại, xé vụn.
Cô hơi sợ hạng người không biết giữ mồm giữ miệng như Lâm Bằng Bằng.
Từ phía sau, Hà Thiệu rõ ràng cảm giác tối nay Ôn Giản khó ở, tưởng rằng do chuyện đặt bánh ga tô, bèn lén kéo lưng ghế cô, hỏi:
– Sao vậy?
Ôn Giản khẽ lắc đầu, đưa biên nhận bánh cho cậu, cầm cấy bút lên ghi vào mặt sau số “9”.
Hà Thiệu hiểu ngay, đúng chín giờ tối bánh ga tô sẽ giao đến.
Giang Thừa bên cạnh ngẩng đầu nhìn cô, im lặng, trong đầu nhớ lại cảnh cô với Uông Tư Vũ đứng bên ngoài lớp cùng vẻ bất an trong mắt cô.
Bởi vì mấy hôm trước cô bị theo dõi, cảnh sát gần đầy đều sắp xếp người âm thầm đi theo bảo vệ cô, nhưng cũng chỉ làm âm thầm mà thôi, Uông Tư Vũ sẽ không vô duyên vô cớ lộ mặt.
Hứa Nhiễm còn đang băn khoăn về anh chàng đẹp trai lúc nãy, dựa sát lại gần, hiếu kỳ hỏi Ôn Giản người nọ là ai.
Lần đó Uông Tư Vũ đi thẳng đến văn phòng chủ nhiệm tìm cô, trong lớp không ai thấy mặt anh.
Ôn Giản không biết vụ án này của họ là sao, không tiện nói với nhiều người, chỉ đáp:
– Là một người bạn.
Không nói tiếp, cúi đầu làm bài tập.
Chín giờ tối, người giao bánh đúng giờ gọi điện cho Hà Thiệu, đúng lúc Giang Thừa không có trong lớp, anh đến văn phòng tìm giáo viên.
Hà Thiệu gọi mấy người bạn đã hẹn nhau chúc mừng sinh nhật Giang Thừa ra ngoài, tổng cộng hơn mười người cả nam lẫn nữ, cố gắng không quá rầm rộ, chỉ liếc mắt ra hiệu cho nhau, cả đám liền chuồn ra ngoài.
Hà Thiệu vỗ vai Ôn Giản và Hứa Nhiễm, Ôn Giản lắc đầu, lúc chiều đã nói với cậu ta rồi, cô muốn về nhà, không đi.
Hứa Nhiễm không quen những người khác, thấy Ôn Giản không đi, cô cũng không muốn đi.
Hà Thiệu định trông cậy vào Hứa Nhiễm quay về thuyết phục Ôn Giản, nên kéo cô đi cùng.
Vốn dĩ lớp học đông đúc nhoáng cái vắng vẻ hẳn.
Đúng chín rưỡi, Hà Thiệu nửa xin nửa lừa Giang Thừa từ văn phòng giáo viên đến ký túc xá nam sinh, nói bên đó xảy ra chuyện, nhờ anh chạy qua giúp đỡ.
Giang Thừa thấy vẻ mặt lo sốt vó của cậu ta, đoán chừng sự việc nghiêm trọng, lo lắng xảy ra chuyện lớn bèn đi theo qua đó, không ngờ vừa mở cửa phòng, dải lụa màu cùng giấy màu tung xuống, ánh đèn rực rỡ, cùng với lời chúc vang dội.
– Sinh nhật vui vẻ!
Giang Thừa nhíu mày, nhìn khắp phòng.
Giữa phòng bày chiếc bánh ga tô cỡ lớn, cùng một đống đồ uống trái cây, cả phòng đông người vây quanh chiếc bánh, cả nam lẫn nữ cỡ mười người nhưng không thấy Ôn Giản.
Anh nhìn về phía bồn rửa tay trong phòng, trống không.
Những người khác đẩy đẩy Giang Thừa vào chính giữa, tiếng chúc mừng không ngớt, rất nhiệt tình.
Giang Thừa đưa tay lên xem đồng hồ, còn năm phút nữa là đến giờ tan học.
– Cảm ơn mọi người- Giang Thừa nghiêng người, tay khoanh trước ngực, khách sáo nói cảm ơn- Tôi nhận tấm lòng của mọi người, nhưng ở nhà cũng tổ chức sinh nhật cho tôi, có dặn tôi về nhà sớm, chắc tôi không thể ở lại ăn sinh nhật cùng mọi người được, mọi người tự nhiên nhé, hôm nào tôi mời mọi người đi ăn.
Đám đông thất vọng ồ một tiếng.
Hà Thiệu cũng ủ rũ vỗ đầu, gọi Hứa Nhiễm vừa đi tới cửa lại:
– Hứa Nhiễm, nếu anh Thừa phải về nhà, cậu khỏi cần gọi Giản Giản tới nữa.
***Hậu trường***
Giang Thừa: Quà đâu?
Ôn Giản: +_+ Ủa đưa rồi mà?
Giang Thừa: Hồi nào?
Ôn Giản: Hồi chiều… cái bị anh giật mất đấy.
Giang Thừa: =.=
Chiếc vòng dính đầy nước miếng mà vẫn mặt dày tặng người khác làm quà sinh nhật những hai lần.