Duy Chỉ Mình Em

Chương 17:




– Cảm ơn anh- Bước xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, Ôn Giản nhìn Giang Thừa, thật lòng nói cảm ơn.
Giang Thừa nhìn cô.
– Tâm trạng tốt hơn chưa?
– Ừ- Ôn Giản gật mạnh đầu.
Giang Thừa quay nhìn trò “cú rơi vô cực” cách đó không xa.
– Muốn thử cảm giác mạnh hơn nữa không?
Ôn Giản lắc đầu nguầy nguậy.
Giang Thừa bật cười, đột nhiên vươn tay vỗ nhẹ đầu cô:
– Đi thôi.
Đưa cô về như mọi khi, lúc đưa tới cổng nhà, đột nhiên hỏi cô:
– Điện thoại đâu?
Ôn Giản tưởng anh mượn điện thoại để gọi, liền lấy điện thoại di động ra đưa cho anh.
Giang Thừa nhận lấy, bấm vài cái, điện thoại trong túi anh vang lên. Anh đưa trả lại cho Ôn Giản:
– Đây là số của tôi, có việc cứ tìm tôi.
Ôn Giản ừ một tiếng, thấy anh định đi, do dự một hồi rồi gọi anh lại.
Giang Thừa một chân chống xuống đất, quay đầu nhìn cô.
– Anh… Sao lại đối xử tốt với tôi vậy?
– Tôi nợ ba em một mạng- Giang Thừa đáp.
Ôn Giản à một tiếng:
– Nhưng anh đã cứu tôi hai lần… à không, là ba lần mới đúng- Đổi hai ngón tay thành ba ngón tay- Hồi bé cũng xem như là cứu tôi rồi.
– Ừ thì sao?- Giang Thừa gật đầu.
– Mạng của anh cũng thật đáng giá- Ôn Giản mấp máy môi- Sau này nếu có cơ hội, tôi cũng muốn cứu lại anh một lần, xem như tích đức cho con tôi.
Giang Thừa: =.=
Anh nhếch môi cười, rất nhẹ.
– Chờ em có cơ hội hẳn tính.
Nói xong vẫy tay với cô, quay người đi.
Ôn Giản vào nhà, Ôn Tư Bình phát giác con gái có chút không vui, bèn hỏi:
– Sao vậy con?
Ôn Giản lắc đầu, cô cũng không biết tại sao lại rầu rĩ, chắc nghĩ đến Giang Thừa đối xử tốt với cô chỉ vì ba cô, trong lòng có chút hụt hẫng.
– Thi không tốt à?- Ôn Tư Bình hỏi, tưởng liên quan đến vấn đề thành tích.
Ôn Giản khẽ gật đầu, nhắc đến thành tích lại cảm thấy có lỗi với mẹ.
– Lần này thi kém.
– Không sao- Ôn Tư Bình xoa đầu con gái- Con mới chuyển trường đến, chưa theo kịp tiến độ ôn tập, thời gian này lại khá mệt mỏi, thi không tốt là bình thường, đừng để trong lòng, có cố gắng là được, lần sau thi tốt hơn.
– Dạ.
Sự thấu hiểu của mẹ vẫn khiến cô có chút buồn, rất muốn lần sau thi tốt hơn, bởi vậy ăn cơm chiều xong, Ôn Giản đặc biệt đến trường sớm.
Trong lớp chỉ có vài bạn, Hứa Nhiễm cũng đến sớm, trông vẫn chán nản, vành mắt đỏ hoe, như mới khóc xong.
Ôn Giản có thể hiểu được tâm trạng của bạn lúc này, nắm lấy tay cô, khuyên cô đừng nên buồn quá nhiều, lần sau cả hai cố gắng thi tốt hơn.
Hứa Nhiễm ừ một tiếng, không nói thêm gì, tâm trạng vẫn sa sút, lúc sắp vào học, điện thoại trên bàn của cô ấy đổ chuông, Ôn Giản thấy sắc mặt cô tái đi, sau đó đứng lên, cầm theo điện thoại ra ngoài, trông không ổn.
Ôn Giản không yên lòng, do dự một hồi liền đứng lên đi theo cô ấy ra ngoài.
Hứa Nhiễm ra khỏi trường, rẽ vào ngõ hẻm bên phải cổng trường.
Ôn Giản vừa định gọi cô, liền thấy cô bị cánh tay gầy guộc kéo vào trong, hoảng hốt bụm miệng lại, lặng lẽ đi theo qua đó.
Trong ngõ, Hứa Nhiễm bị một người đàn ông ốm nhom đẩy vào góc tường, túm bả vai cô, ép cô đưa tiền.
Người nọ khoảng bốn mươi tuổi, không cao, còn rất gầy, trạng thái không ổn, nói chuyện run rẩy rời rạc, toàn thân nghiêng ngã, không ngừng hít mũi, nước dãi chảy ra từ khóe miệng mà ông chẳng lau đi, chỉ túm vai Hứa Nhiễm, thúc giục cô:
– Nhiễm Nhiễm, trong người con còn bao nhiêu tiền… cho ba trước đi, hôm nào… hôm nào ba sẽ trả thêm cho con.
Hứa Nhiễm đẩy ông ra, không ngừng lặp lại cô không có tiền.
Người nọ không tin, hai tay mất khống chế bấm sâu vào thịt cô, nước mũi nước dãi chảy ra nhiều hơn, toàn thân run rẩy:
– Mau lên… Nhiễm Nhiễm, 50 tệ thôi, con cho ba 50 tệ trước, nếu không thì 30 tệ cũng được, cho ba đi, mau…
Thả một tay ra, nôn nóng lục lọi túi quần cô.
Hứa Nhiễm khóc lóc ra sức kéo tay ba ra khỏi túi quần, hét lên:
– Con không có tiền thật mà.
– Không… chắc chắn có, ba biết con có, đầu tuần mẹ con mới cho con 50 tệ mà… đưa ba trước đi, nhanh lên… nhanh lên…- Lấy tay quệt nước mũi, người đàn ông bật khóc, quỳ sụp xuống cầu xin con gái, không ngừng hứa hẹn đây là lần cuối cùng, chắc chắn không có lần sau.
Hứa Nhiễm vừa lau nước mắt vừa oán giận nhìn ba mình, lại ngoan ngoãn cho tay vào túi, lấy ra một xấp tiền lẻ nhăn nhúm định đưa cho ông, giữa chừng đột nhiên bị một cánh tay chặn lại.
Hứa Nhiễm mù mờ quay đầu, chạm phải ánh mắt to tròn của Ôn Giản, cô run lên.
Ôn Giản giật mình, mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông gầy gò nước mắt tèm lem trước mặt.
– Cậu không được đưa- Cô nói.
Ông ta kinh ngạc nhìn cô, đột nhiên như phát điên, đưa tay giật lấy, Ôn Giản kéo Hứa Nhiễm tránh sang một bên, không để ông ta đụng vào Hứa Nhiễm.
Hứa Nhiễm cắn môi nhìn ông, đột nhiên chuyển tiền sang tay khác rồi đưa cho ông, người nọ giật lấy, xoay người bỏ chạy, Ôn Giản không kịp ngăn lại.
Ôn Giản buồn bã nhìn Hứa Nhiễm:
– Cậu dung túng chú ấy như vậy sẽ chỉ hại chú ấy.
Hứa Nhiễm hít mũi không nói lời nào, đưa tay lên lau nước mũi, quay người đi.
Ôn Giản đi theo sau lưng cô, cũng không nói gì, trong lòng buồn bã đến khó hiểu, cô vừa tức vừa buồn, vì Hứa Nhiễm, và vì ba của bạn.
Dọc đường cả hai không nói gì, trở về lớp ai nấy tự về chỗ ngồi của mình, vẫn giữ im lặng.
Hà Thiệu rõ ràng cảm nhận được sự khác thường giữa hai người, lén kéo ghế Ôn Giản, hỏi cô đã có chuyện gì.
– Không có gì- Ôn Giản nhỏ giọng đáp, lật bài thi ra, lại không xem vào, trong lòng buồn phiền, dứt khoát đứng dậy ra ngoài hóng gió.
Vào giờ tự học buổi tối, đường đi trong trường và sân tập rất vắng vẻ, ngoài trừ thỉnh thoảng có vài học sinh đi trễ ra, thì trên đường chẳng có ai khác.
Ôn Giản tìm một góc trong sân tập ngồi xuống, muốn ổn định cảm xúc trong lòng.
– Chào bạn- Một giọng nữ trong trẻo cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Ôn Giản quay đầu lại, một bạn nữ chắc lớn tuổi hơn cô, rất xinh đẹp và có khí chất đang áy náy nhìn cô, trên mặt nở nụ cười ấm áp.
– Ừm… Chào bạn xin hỏi lớp 12A8 phải đi thế nào?- Cô gái nọ mỉm cười hỏi đường.
– Ở bên đó- Ôn Giản đứng dậy, chỉ vào lớp học cách đó không xa.
– Cảm ơn bạn- Cô gái nọ mỉm cười nói cảm ơn- Vốn dĩ mình cũng học ở đây, nhưng hai năm nay trường xây lại mới quá, còn điều chỉnh lớp học nữa, nên chẳng định vị được lớp nằm ở đâu.
– Không có chi- Ôn Giản cũng cười chỉ chỉ- Đi phía trước là tới.
– Ừm cảm ơn.
Ôn Giản nhìn cô đi xa, lúc này tiếng chuông hết tiết tự học cũng đúng lúc vang lên, Ôn Giản đứng dậy, phủi phủi vụn cỏ trên người, thở dài thật dài, sắp xếp lại tâm trạng định trở về lớp chú tâm ôn tập, mới vừa đi tới cửa lớp lại đụng phải Giang Thừa đang đi ra, nhìn thoáng qua, không nói gì.
Ôn Giản vô thức quay đầu nhìn anh, anh đã đi xa, bạn học trong lớp lại tò mò quay đầu nhìn ra ngoài cửa, tiếng bàn tán xôn xao vang lên:
– Ê có phải bạn gái của anh Thừa không?
– Chắc là chị dâu rồi, hình như trước kia hai người học chung lớp.
– Đúng đúng, năm lớp 11 chị ấy cũng khá nổi tiếng trong trường đó, y hệt anh Thừa. Hình như tên Trình Lâm thì phải.
– Xứng đôi với anh Thừa quá, quả nhiên là gió tầng nào gặp mây tầng đó.
Ôn Giản bất giác ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, thấy Giang Thừa đứng lại trước mặt cô gái hỏi đường lúc nãy, không biết hai người họ nói gì, nói xong liền sóng vai nhau đi.
Tâm trạng vừa thu xếp xong của Ôn Giản chẳng biết thế nào lại chùn xuống, một mình lặng lẽ trở về chỗ ngồi.
Bên cạnh Hứa Nhiễm nhìn cô một cái, cúi đầu viết vài dòng lên vở, xong đưa vở sang cho cô.
Ôn Giản nhìn thoáng qua, chỉ có ba chữ: “Xin lỗi cậu”.
Ôn Giản không biết nên trả lời thế nào, cậy ấy vốn dĩ chẳng có lỗi gì với cô.
Xung quanh vẫn còn bàn tán, đều là những suy đoán liên quan đến bạn gái Giang Thừa.
Hai sự việc đến cùng lúc khiến cảm giác trong lòng suy sụp hẳn, Ôn Giản phát hiện bản thân không thể tập trung làm được gì, điều đó khiến cô sợ hãi.
Cô chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ.
Mang tâm trạng nặng nề đi tìm giáo viên xin nghỉ, trước khi ra về cô để lại vài chữ cho Hứa Nhiễm: “Mình không giận cậu, chỉ là mình hơi buồn. Mình cảm thấy cậu không nên bao che cho ba cậu, như vậy sẽ chỉ làm hại chú ấy, làm hại cậu và làm hại cả gia đình cậu mà thôi”.
Còn chưa đến chín giờ, Ôn Giản đã về tới nhà, Ôn Tư Bình chưa từng thấy con gái về nhà sớm như vậy, bận lòng hỏi cô:
– Sao vậy con?
Ôn Giản chỉ lắc đầu, tự nhiên rất muốn khóc.
– Dạ không có gì. Chỉ là cảm thấy trạng thái bây giờ của con không ổn định lắm, đêm nay con muốn điều chỉnh lại.
Ôn Tư Bình tưởng do áp lực học hành gây nên, mỉm cười kéo cô qua:
– Không sao đâu, đêm nay con cứ nghỉ ngơi đi, học hành thì mai tính.
– Dạ- Ôn Giản gật đầu.
Pudding cũng chạy tới, quấn quanh chân cô, Ôn Giản ngồi xổm xuống ôm lấy nó, đùa với nó một lát, tâm trạng sa sút trở nên khá hơn, lúc trở về phòng, trong lòng không còn buồn bã như lúc nãy ở lớp nữa, có thể tiến vào trạng thái học tập rồi, cô lấy bài ôn ra, ngồi xuống bàn học, tập trung tinh thần ôn bài làm bài tập.
Khi Giang Thừa quay về cư xá liền nhớ đến chỗ ngồi trống không của Ôn Giản, nghĩ tới hai lần trước cô bị theo dõi, hơi thắc mắc, nên đi đường vòng qua nhà Ôn Giản.
Từ xa, thấy trong nhà vẫn sáng đèn, qua lớp kính thủy tinh, Giang Thừa nhìn thấy Ôn Giản ngồi trước cửa sổ chăm chú làm bài.
Anh quay đầu xe định về, Pudding trong nhà đánh hơi được mùi người lạ, sủa một tiếng.
Ôn Giản nghe tiếng ngẩng đầu, liếc nhìn bên ngoài cửa sổ thấy Giang Thừa đứng gần đó, hơi ngẩn ra.
Giang Thừa nhìn cô rồi đi về phía cô.
Ôn Giản đứng lên, mở cửa sổ ra:
– Có chuyện gì à?
– Không có chuyện gì- Ánh mắt Giang Thừa rơi vào mặt cô- Sao không nói tiếng nào đã về rồi?
Ôn Giản bị Giang Thừa nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, gãi gãi cổ, đáp:
– Thì thấy không khỏe lắm.
Giang Thừa nhìn cô, bàn tay anh đột nhiên đưa ra định áp vào trán cô, làm cô hết hồn lùi về sau hai bước, thấy anh nhíu mày, lại lí nhí đáp:
– Tôi không sao.
Thấy anh không tin, bèn bước tới hai bước, sau đó tròn mắt nhìn bàn tay anh đặt nhẹ lên trán cô, cô rúm người, ngập ngừng nói với anh:
– Tôi thấy anh không giống như đang báo ơn, giống như báo thù hơn.
Giang Thừa: =.=
– Anh còn tiếp tục báo ơn chắc con gái chú ấy thi trượt đại học mất- Câu nói này cơ hồ rặn ra giữa răng môi, Giang Thừa không nghe rõ, nhìn cô hỏi:
– Sao cơ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.