Duy Chỉ Mình Em

Chương 28:




Ôn Giản từ Bangkok về Quảng Châu liền đáp máy bay đến Nam Thành một chuyến để ăn Tết cùng mẹ.
Thời gian ở nhà, cô lên mạng nhờ người trung gian tìm giúp một căn nhà, tốt nhất là ở khu Giang Đông, khu dân cư mới phát triển ở Tùng Thành trong mười năm trở lại đây, môi trường sống tương đối trang nhã và cao cấp, tập trung những người trẻ tuổi, cách khu thương mại Giang Đông mới phát triển khoảng mười lăm phút đi xe. Yêu cầu của cô không cao, nằm trong khu Giang Đông, gần trạm xe buýt và tàu điện ngầm, gần trung tâm mua sắm và siêu thị, môi trường cộng đồng tốt, cho thuê nguyên căn, không thuê ghép, chủ nhà là phụ nữ, đừng bất chợt đến nhà không báo trước. Tốt nhất vừa nhận việc là dọn vào ở ngay.
Năm ngoái cô đã nhận được công việc ở tập đoàn Hà Kiện, công ty nằm ngay khu thương mại Giang Đông, chỉ vì kỳ nghỉ Tết cho nên thời gian nhận việc dời đến năm sau, chuyện tìm nhà của Ôn Giản cũng vì thế mà chậm trễ hơn chút.
Trong Tết khó tìm nhà thuê, người môi giới đa số nghỉ Tết, người thuê cũng về nhà quê Tết, đến xem nhà không tiện, muốn tìm được nhà ưng ý chỉ có thể đợi ra Tết.
Ôn Giản không mong ngày một ngày hai là tìm được nhà, trên mạng thấy hợp thì gọi điện thoại cho môi giới, họ nói đã cho thuê rồi, sau đó hỏi thăm nhu cầu thuê nhà của cô, nói nếu có căn nào thích hợp sẽ báo lại.
Buổi sáng mới gọi điện, buổi chiều môi giới đã gọi lại cho cô, nói năm ngoái có một căn đăng lên cho thuê, chưa từng cho ai thuê, vị trí địa lý và giao thông đều phù hợp với yêu cầu của cô, cũng nằm trong khu Giang Đông, hỏi cô có muốn đi xem nhà không.
Ôn Giản nhờ người nọ gửi ảnh căn nhà cho mình, cô thấy không tệ, quyết định thuê ngay, ủy quyền cho người môi giới ký hợp đồng, bên chủ nhà cũng là ủy thác cho người nọ.
Ra Tết, Ôn Giản đến Tùng Thành, người trung gian giao chìa khóa cho cô, đưa cô đến xem nhà, sau đó cho cô số điện thoại và nick Wechat của chủ nhà, tiền thuê ba tháng đóng một lần, thanh toán qua chuyển khoản hay Wechat gì cũng được, sau đó giao hợp đồng cho cô.
Ôn Giản tiện tay bỏ vào ngăn kéo, sau đó đi mua sắm, trở về bắt tay vào quét dọn và khử trùng căn nhà một lượt, khi cô cọ nhà vệ sinh mới phát hiện bồn cầu bị hỏng, nước không lên nổi.
Ôn Giản thêm Wechat của chủ nhà, họ Khâu, là một bà cô đã về hưu, con người tốt bụng, người trung gian giới thiệu như vậy.
Đối phương mau chóng đồng ý kết bạn với cô.
Ôn Giản gửi tin nhắn:
– Chào dì, cháu là khách thuê nhà tên Tiểu Ôn, bồn cầu hình như bị hư rồi ạ.
Bên kia, Khâu Mộng Kỳ có hơi đau đầu, do bà nhất thời mềm lòng cho thuê nhà, lại phải giải quyết việc này, nhà bà ở Giang Bắc có hơi xa, Giang Thừa cũng không cho bà qua đó, nghĩ ngợi, bà gửi liên hệ Wechat của Giang Thừa cho Ôn Giản:
– Chỗ tôi qua đó không tiện, con trai tôi ở cùng khu với cô, vấn đề về nhà ở cô cứ tìm nó nhé.
Lại sợ cô lo lắng vấn đề an toàn, bèn gửi thêm tin nhắn trấn an:
– Yên tâm đi, nó được lắm, không có chuyện gì sẽ không sang nhà đó đâu, cô không cần lo.
Ôn Giản vẫn cảm thấy lạ, cô cố tình yêu cầu chủ nhà là nữ để đề phòng mấy chuyện lúng túng không cần thiết, vì có vài chủ nhà kỹ tính, không có gì cũng hay đến nhà kiểm tra đột ngột.
Nhưng tiền thuê đã trả, Ôn Giản không tiện nói thêm, liền trả lời:
– Dạ vâng, cảm ơn dì.
Sau đó gửi yêu cầu kết bạn Wechat cho Giang Thừa:
– Xin chào, tôi là khách thuê nhà.
Cô gửi tin nhắn đến lúc Giang Thừa đang bận tối mặt trong phòng làm việc, nhìn thấy yêu cầu kết bạn liền nhíu mày, đầu ngón tay quét qua, anh gọi điện cho mẹ:
– Mẹ, mẹ lại kiếm thêm việc cho con?
– Ai kiếm việc cho anh, ai kêu anh về cũng không báo một tiếng, có người thuê nhà rồi, trả tiền luôn rồi, tôi làm được gì. Bồn cầu bên nhà đó bị hỏng, anh qua xem giúp người ta thế nào.
– Nói cô ta tìm thợ về sửa, phí sửa chữa mẹ trả.
Cúp điện thoại.
Vừa định để điện thoại xuống, tin nhắn thứ hai của Ôn Giản lại đến:
– Ngại quá đã phiền anh, bồn cầu nhà anh bị hỏng.
Đầu ngón tay Giang Thừa hơi khựng lại, thấy tên Wehchat của cô là “Giản Giản…”, tim đột nhiên hơi nhói, đầu ngón tay quẹt qua, không phải “Giản Giản” mà là “Đơn Đơn Giản Giản”.
Anh nhìn chằm chằm bốn chữ nọ, hơi run, nhấn đồng ý.
Tin nhắn của Ôn Giản mau chóng gửi đến:
– Chào anh, tôi là khách thuê nhà anh, bồn cầu nhà anh bị hỏng rồi.
Giang Thừa mau chóng trả lời:
– Cô cứ gọi thợ đến sửa, chi phí sửa chữa cô cứ trả trước, tốn hết bao nhiêu cứ gửi hóa đơn cho tôi.
– Vâng.
Sau đó gọi thợ đến sửa.
Ôn Giản bỏ cả buổi trưa lau dọn nhà cửa mới hài lòng, trở về phòng chuẩn bị sắp xếp quần áo ra, liếc nhìn vali mới nhớ lại chuyện xảy ra ở Bangkok hai hôm trước, bèn ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm chỗ bị dán nhãn trên vali, lấy laptop ra, kết nối mạng, lên mạng tìm kiếm tin tức, tìm một lát bắt gặp tin một phụ nữ mang theo ma túy bị bắt tại sân bay, vali của người nọ trông giống hệt vali của cô.
Tay Ôn Giản đặt lên màn hình hơi chững lại, nhớ tới giấy note màu xanh có hình chiếc ô kia.
Cô cầm điện thoại lên gọi cho Uông Tư Vũ, hỏi anh chuyện cô nhờ an điều tra hai hôm trước thế nào rồi.
– Vẫn đang tra- Bên kia đáp- Về Tùng Thành chưa?
– Ừm, hôm nay vừa tới.
– Có thời gian cùng nhau ăn cơm không?
Ôn Giản mắt nhìn đồng hồ, sắp bảy giờ, bụng cô đang sôi ùng ục, không đồng ý ngay mà hỏi lại anh:
– Tiện không?
– Để anh sắp xếp.
Cúp máy, Ôn Giản đứng dậy bật đèn, ai dè đèn không sáng.
Ôn Giản: +_+
Xoay người đi bật thử đèn ở những phòng khác, không có vấn đề, chỉ có mỗi đèn trong phòng ngủ là không sáng.
Ôn Giản buộc phải đi tìm chủ nhà, gửi tin nhắn Wechat cho Giang Thừa:
– Xin chào, đèn trong phòng ngủ chính cũng hỏng.
Giang Thừa mau chóng trả lời:
– Gọi thợ đến thay, tối nay gửi phiếu thanh toán cho tôi.
Ôn Giản nhẹ nhàng trả lời “vâng’, cảm giác đây là người rất nghiêm nghị, vì tránh để bản thân quấy rầy người khác nhiều lần, cô đi kiểm tra hết một vòng trong nhà, tủ lạnh không có, máy giặt không có, ti vi cũng không, trong phòng cũng không có bàn làm việc.
Ôn Giản chụp hình vài tấm ảnh, gửi cho Giang Thừa:
– Anh ơi, hình như không có tủ lạnh, máy giặt, tivi và điều hòa không khí. Ngoài ra, có thể đặt một cái bàn làm việc trong phòng ngủ không?
Sự bận rộn của Giang Thừa liên tục bị cắt ngang, cầm điện thoại lên xem, lại gọi cho Khâu Mộng Kỳ:
– Mẹ, đang yên đang lành mẹ cho thuê nhà làm gì, mẹ thiếu tiền sao?
Khâu Mộng Kỳ nghe xong liền không vui:
– Hồi đó khi sửa sang lại đâu biết lúc nào anh kết hôn, vật dụng trong nhà không lẽ mua về để đấy không dùng? Bên trung gian không nói rõ với cô kia sao? Sau khi cô ấy chuyển tới, đồ điện gia dụng sẽ sắp xếp cho cô ấy sau. Anh lên mạng chọn mua vài món phổ thông cho cô ấy được rồi, sau này đổi đi.
Giang Thừa: >.<”
Đầu kia đã treo điện thoại của anh.
Giang Thừa trả lời tin nhắn cho Ôn Giản:
– Cô cứ tự chọn, chọn xong gửi cho tôi hóa đơn là được.
Ôn Giản: =.=
Cẩn thận trả lời anh:
– Nhưng đây là vật dụng nhà anh.
– Không sao, cô cứ tự chọn mua.
– Có yêu cầu gì không? Như giá cả tầm bao nhiêu, nhãn hiệu nào.
– Cô quyết là được.
Ôn Giản: =.=
Cô không tiện quyết định, dù sao cũng không phải tiêu tiền của cô, mua đắt thì sợ chủ nhà không vui, mua rẻ quá lại sợ chất lượng kém.
Ôn Giản suy nghĩ hồi lâu, mở trang web, chọn vài món tủ lạnh máy giặt và tivi bán chạy nhất thị trường và giá cả phải chăng, kể cả bàn làm việc ghế tựa, toàn bộ gửi cho Giang Thừa:
– Anh chọn xem món nào phù hợp.
Giang Thừa: >.<”
Đầu ngón tay trượt lên xuống khoảng ba mươi giây.
Anh rất kiềm chế trả lời lại mấy chữ:
– Cô quyết là được.
Chốc lát sau, Ôn Giản lại chụp màn hình tủ lạnh gửi qua:
– Cái này?
Giang Thừa xem, đáp:
– OK.
Ôn Giản lại gửi hình máy giặt qua:
– Máy giặt lấy cái này?
– Ừm.
Ôn Giản lại gửi hình máy điều hòa không khí:
– Điều hòa chọn cái này nha?
Giang Thừa mắt nhìn đồng hồ, kiên nhẫn trả lời cô:
– Tự cô quyết định là được, không cần thương lượng với tôi. Mua xong cứ chụp màn hình hóa đơn gửi cho tôi, tôi chuyển khoản cho cô.
Ôn Giản âm thầm thè lưỡi, người này nghiêm thật, không dám quấy rầy anh thêm, cô chọn một đống đồ bỏ vào giỏ hàng, các món hàng đều có lượng tiêu thụ cao, sau đó tính tiền, chụp màn hình lại gửi cho Giang Thừa, ghi thêm một câu:
– Chào anh, tôi đã chọn xong.
Giang Thừa nhìn xem, lập tức chuyển khoản cho cô, chuyển khoản xong cuối cùng cũng được bình yên, Giang Thừa bị quấy rầy suốt một tiếng đồng hồ cũng không còn tâm trạng làm việc.
Ngón tay day day trán, anh nâng cổ tay xem đồng hồ, đã hơn bảy giờ tối.
Đóng laptop lại, Giang Thừa đứng lên, thuận tay kéo ngăn kéo ra, cầm quyền sổ tay ném vào ngăn kéo, lúc định rút tay về, ánh mắt bất ngờ va phải vòng tay dây đỏ hạt đào trong ngăn kéo, động tác hơi khựng lại.
Giang Thừa cụp mắt, nhìn chằm chằm chiếc vòng tay nằm yên trong góc ngăn kéo, có chút giật mình.
– Anh, cái này cho anh.
– Đó là tôi nhặt.
– Tôi nhặt được thì chính là của tôi.
– Đây thật sự là của tôi.
– Sinh nhật vui vẻ, anh nhỏ.
– Quà đâu?
- … Tôi đặt bánh sinh nhật cho em nhé.
– Em chưa ăn.
– Cái đó… anh lấy đi mất rồi.
– Người nhà em không chúc mừng sinh nhật em à?
– Hay tôi đặt thêm một cái bánh sinh nhật cho em nhé? Em đợi chút.

Giang Thừa đẩy ngăn kéo trở về.
Hôm ấy, anh đội mưa xông đến nhà cô, chờ đợi anh chỉ có dây cảnh giới màu vàng bị gió thổi tung, anh xé toạt dây, lao vào trong căn nhà xộn lộn, trên tường vẫn còn vết máu loang lổ chưa khô hẳn, xác con Pudding nằm trong phòng Ôn Giản.
Hai ngày tiếp theo, anh lùng sục khắp các bệnh viện và phòng khám lớn nhỏ trong thành phố này, tìm khắp các hang cùng ngõ hẻm, vẫn không tài nào tìm thấy cô gái tên “Lâm Giản Giản”, sau đó anh gián tiếp tra được tin tức hộ tịch của cô và mẹ cô, đã bị hủy bỏ.
Không phải chuyển đi, mà hủy bỏ hoàn toàn.
Học bạ của cô cũng đình chỉ ở trường trung học Tùng Thành.
Mấy năm đầu, Giang Thừa nhiều lần đến tìm hiệu trưởng, học bạ của cô luôn không chuyển đi, cô như bốc hơi khỏi thế giới này, suốt mười năm, bặt vô âm tín.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.