Duy Chỉ Mình Em

Chương 6:




Giang Thừa đặt bình nước xuống, xoay người lấy giấy bút ở trên tủ rượu:
– Con có manh mối.
Rồi ngồi xuống đối diện Giang Bảo Bình, nói tiếp:
– Tối qua trên đường đi học con có đi ngang đoạn đường đó, nhìn thấy bạn cũ liền đi qua xem thử, đúng lúc cứu được cậu ấy. Hình như ở nhà vệ sinh cậu ấy đã thấy gì đó nên bị người khác đuổi theo. Con đoán chuyện cậu ấy gặp phải và vụ án chú đang điều tra là một.
Trong lúc nói chuyện anh lấy bút ra vẽ, vừa vẽ vừa nói tiếp:
– Nhóm người đuổi theo cậu ấy ắt hẳn là đồng bọn với hung thủ. Đúng lúc con nhìn thấy rõ mặt người phụ nữ cầm đầu.
Chỉ chốc lát chân dung người phụ nữ đã được phác họa rõ ràng trên giấy. Giang Thừa gác bút, đẩy bản phác họa về phía Giang Bảo Bình:
– Người phụ nữ này chắc chắn không thoát khỏi liên quan.
Giang Bảo Bình nhíu mày, nhưng thật ra không quá ngạc nhiên, ông nhìn cháu mình trường thành, từ nhỏ đã có biệt tài nhìn qua một lần là không quên, những người từng gặp, quyển sách từng đọc chỉ cần lướt qua là in sâu vào đầu nó.
Giang Thừa vẽ không đẹp bằng họa sĩ, nhưng đặc điểm trên khuôn mặt đều vẽ ra rõ ràng, do từ nhỏ đã được ông nội dạy dỗ thành người văn võ toàn tài, chút kỹ năng cơ bản này vẫn phải có.
– Tuy nhiên cảnh sát cũng nên tìm người báo án để xác nhận lại, chắc hẳn đó là nhân chứng duy nhất- Giang Thừa lên tiếng- Nhưng điều kiện tiên quyết để hiềm nghi của kẻ này được thành lập thì nhân chứng phải là Lâm Giản Giản, học sinh vừa chuyển đến trường trung học Tùng Thành lớp 12A8.
Giang Bảo Bình cười cười, không nói lời nào, nhân chứng và người báo án là thông tin được bảo mật, ông không thể tiết lộ.
Tuy nhiên…
– Lâm Giản Giản là ai?- Ông hứng thú nhìn Giang Thừa- Làm sao lại trùng hợp là bạn học cùng lớp của con, lại vừa hay để con cứu được?
Giang Thừa đứng lên, nhìn ông một cái:
– Chú út, chú để lộ tin mật rồi.
Giang Bảo Bình: =.=
Ông nội ban nãy vẫn còn giận dỗi Giang Thừa ngay lúc này vẻ mặt vô cùng đắc ý, nhướn mày lên nói với Giang Bảo Bình:
– Đệ tử của ta đấy.
Giang Bảo Bình lắc đầu cười cười:
– Con tự kiểm điểm.
Hôm sau Giang Bảo Bình đi làm lập tức kêu cảnh sát đang thụ lý vụ án đi tìm Ôn Giản xác minh lại.
Lần thứ hai Uông Tư Vũ đến tìm Ôn Giản, cô không còn thấp thỏm nữa, gặp được anh còn mỉm cười, Uông Tư Vũ cũng cười, phóng khoáng chìa tay ra:
– Chào em.
Ôn Giản do dự rồi cũng bắt tay với anh, chỉ chạm nhẹ rồi lập tức rút tay về, cười ngượng ngùng.
Hai người ra đình nghỉ chân hôm qua, ở rìa sân chơi, một bức tường cao che khuất tầm mắt ở khu dạy học.
– Thế nào, em đã nhớ ra mặt mũi người đuổi bắt em chưa?- Vừa ngồi xuống Uông Tư Vũ mở cặp lấy tài liệu, mỉm cười hỏi cô.
Ôn Giản khẽ lắc đầu:
– Vẫn còn mơ hồ lắm ạ.
Khóe mắt lia tới bên trong chợt thấy Giang Thừa đang trên đường vào lớp, cô bỗng nhớ ra là do anh cứu cô, có lẽ anh nhìn thấy rõ hơn, cô căng thẳng chỉ tay về hướng Giang Thừa:
– Người đó… chắc đã nhìn thấy.
Uông Tư Vũ quay đầu nhìn.
Đúng lúc Giang Thừa cũng nhìn về phía họ, trông thấy Ôn Giản ngồi trong đình hóng mát, đang chỉ tay về phía mình, thấy anh nhìn qua bèn rút tay lại đặt lên đùi. Trong khi đó anh cảnh sát nhìn Giang Thừa một lúc, rồi mới quay sang Ôn Giản, đứng dậy định đi về phía Giang Thừa.
Giang Thừa đi về phía họ, khi tới cạnh Ôn Giản, anh hỏi:
– Tìm tôi có việc?
Ôn Giản lắc đầu, chỉ sang Uông Tư Vũ:
– Cảnh sát tìm anh.
Uông Tư Vũ đứng lên tự giới thiệu mình trước rồi đưa thẻ ngành ra sau đó đi thẳng vào vấn đề, hỏi Giang Thừa có phải cũng có mặt ở hiện trường vụ án mạng không.
Giang Thừa gật đầu, rồi ngồi xuống bên cạnh Ôn Giản.
Sau khi hỏi về những vấn đề liên quan đến vụ án, Uông Tư Vũ mới lấy ra chân dung nghi phạm mà Giang Thừa vẽ tối qua đưa ra trước mặt hai người:
– Là người này sao?
Giang Thừa liếc nhìn, gật đầu:
– Đúng.
Ôn Giản dồn tất cả mọi sự chú ý lên bức họa, khi gương mặt ấy đập vào mắt thì hình dáng mơ hồ của người phụ nữ kia cũng trở nên rõ ràng, cô kích động chỉ tay vào tờ giấy:
– Đúng đúng đúng! Chính là chị ta. Em nhớ ra rồi, giống y như vậy.
Sắc mặt Uông Tư Vũ nghiêm túc hơn, cẩn thận xác nhận lại lần nữa:
– Chắc chắn chứ?
Ôn Giản gật đầu khẳng định:
– Em chắc chắn.
– Được- Uông Tư Vũ cất bức họa đi, lại hỏi thêm một số chi tiết liên quan đến vụ án rồi mới ra về.
Uông Tư Vũ vừa đi, Giang Thừa cũng đứng dậy đi luôn.
Ôn Giản đuổi theo anh.
– Vừa rồi cảm ơn anh.
Giang Thừa nghiêng đầu nhìn cô:
– Cảm ơn tôi cái gì?
Ôn Giản gãi gãi đầu, hình như thật sự đâu cần cảm ơn anh.
– Vậy… Vậy… Coi như tôi cảm ơn nhầm- Hậm hực trả lời xong, cô vòng qua người anh bỏ về lớp trước.
Giang Thừa nhìn theo bóng lưng cô trong đầu không hiểu sao lại đột nhiên nhớ đến dáng vẻ khi cô dúi vòng tay hạt đào vào tay anh trước khi đi, lúc đó cô cũng chu môi hậm hực như vậy.
– Ừ thì… thì- Lắp bắp hai lần mới có thể nói tiếp- Thì ông nói hôm nay là sinh nhật anh, coi như đó là quà em tặng anh được không?
Khuôn mặt tròn trịa hơi ngửa lên, nhưng đôi mắt lại ấm ức tựa như nếu anh không chịu nhận thì sẽ mếu máo khóc lóc tội nghiệp ngay lập tức, dù cách nhiều năm rồi nhưng vẫn không thay đổi chút nào.
Anh bước vào lớp, vô thức đưa mắt tới chỗ ngồi của cô.
Cô đang nằm bò ra bàn, không biết do buồn ngủ, hay do tâm trạng không tốt, mái tóc óng mượt xõa trên vai.
Ôn Giản ngủ mơ, một giấc mơ về năm bốn tuổi.
Cô mơ thấy mình bốn tuổi, ôm cặp sách, ngồi thẳng lưng trên ghế, sợ sệt nhìn anh nhỏ đẹp trai đang ngồi đối diện làm bài tập dưới ánh nến, mông cô vừa ê ẩm vừa đau nhức, cô muốn lén cử động vài cái, anh nhỏ đột nhiên quay đầu làm cô sợ hết hồn, sợ anh phát hiện sẽ đuổi cô đi, vành mắt đỏ hoe cô nói, cô muốn nhúc nhích một chút.
Chuyển cảnh, cô ôm chăn bông nằm trên sàn nhà, dưới lưng lót một lớp chăn dày, rất ấm áp, thế nhưng vừa mở mắt là nhìn thấy gầm giường tối thui, bà ngoại kể chó sói giả làm bà trốn dưới gầm giường chuyên ăn thịt mấy đứa con nít hư không chịu ngủ sớm cứ không ngừng vang lên trong đầu, làm cô sợ hãi túm chặt chăn, run bần bật, mở một mắt nhìn anh nhỏ nằm trên giường, run rẩy gọi:
– Anh ơi.
– Gì?- Trên giường truyền đến tiếng lơ mơ trả lời.
– Em sợ.
Không ai trả lời cô.
Cô bèn kéo chăn trùm lên đầu, nhắm chặt mắt lại nhưng vẫn thấy sợ, bóng tối đen kịt như bàn tay đầy nanh vuốt vươn tới chỗ cô, cô tưởng tượng đang thấy con sói đội lốt bà ngoại nằm dưới gầm giường, đang chờ cô ngủ liền kéo xuống đó, sau đó nhấm nháp ngón tay cô, cánh tay cô, rồi tới ngón chân cô, chân cô…
Cô run bắn người, cách tấm chăn, run rẩy gọi “anh ơi”, lại nghe tiếng hồi đáp qua loa, nương theo giọng nói lấy hết can đảm đạp tung chăn, nhắm mắt bò dậy, chạy như bay đến trước giường, đang định trèo lên giường trốn vào trong chăn, ai ngờ lại đè cánh tay anh nhỏ, chỉ là tí xíu thịt trên cánh tay đó, một tiếng ui da, cô còn chưa kịp hiểu gì, cơ thể đã bật ngửa ra sau, đầu va vào lưng ghế.
Đầu hơi đau đâu, có thứ gì đó nong nóng chảy ra, cô lơ ngơ nhìn anh nhỏ bật dậy, tung chăn bước xuống giường, bật đèn, hoảng hốt nhìn cô trừng trừng, sau đó đột nhiên chạy ra khỏi phòng, lát sau trở vô, tay cầm một đống lỉnh kỉnh nào là bông gòn, nước sát trùng, miếng cầm máu, còn có, kéo và kim chỉ.
Anh nhỏ ngồi xổm xuống, cầm kéo nhấp hai cái làm cô hoảng hồn.
– Đầu em chảy máu rồi kìa- Anh nhíu mày nói- Anh thấy thím út băng bó vết thương cho người ta, đầu bị thương thì phải cắt hết tóc đi, sau đó lấy kim khâu may vết thương lại.
Nhìn chằm chầm lưỡi kéo sắc lạnh dưới ánh đèn trong tay anh, cô sợ hãi lùi về sau, nhưng bị anh túm tóc lại, sau đó bực bội nói với cô, không xử lý vết thương đàng hoàng là sẽ bị nhiễm trùng đấy.
Cô sợ quá hỏi anh:
– Nhiễm trùng là gì vậy anh?
– Nhiễm trùng chính là vết thương của em sẽ từ từ thối rửa, sau đó sẽ làm cho cả cái đầu thối rửa theo- Anh nhỏ nghiêm túc nói với cô.
Nghe vậy cô quên hết sợ hãi, lo lắng hỏi tiếp:
– Vậy lấy kim khâu da đầu lại có phải rất đau không?
Anh lại cáu kỉnh đáp:
– Đương nhiên rồi.
Cô tổng kết lại vấn đề một hồi, giữa cái đầu thối rửa và khâu lại vết thương, cô vẫn cảm thấy cáu đầu thối rửa có vẻ đáng sợ hơn.
– Vậy… Vậy…- Cô lắp bắp một hồi rồi nhắm tịt mắt, run rẩy nói- Vậy anh khâu nhanh lên, em sợ đau lắm.
Tóc lại rơi lã chã xuống.
Một tay anh túm tóc cô, một tay cầm kéo, chăm chú cắt xoạt xoạt, xoạt xoạt, xoạt xoạt…
– Cô đến- Tiếng nhắc nhở, cộng với tiếng nhai bánh snack rôm rốp lọt vào tài, Ôn Giản hoảng hốt bật dậy, tay vô thức sờ lên đầu bên trái, tóc còn dài, rất mềm mượt, không bị cắt ngắn nham nhở đến dựng đứng lên, hệt như chó gặm.
Vừa tỉnh giấc nên đầu hơi váng vất, Ôn Giản lờ mờ nhìn Hứa Nhiễm bên cạnh, ánh mắt lại chậm rãi dời đu, tay còn áp lên chỗ tóc từng bị cắt mất kia.
Giang Thừa đúng lúc nhìn lên, mắt hai người giao nhau.
Một người ngơ ngác, một người khó hiểu.
– Gì vậy?- Giang Thừa lên tiếng trước, mắt cứ dán vào cái tay đặt trên đầu kia.
Ôn Giản từ từ khôi phục trạng thái bình thường.
– Không, không có gì- Lơ ngơ xoa đầu, Ôn Giản hoang mang xoay đầu về chỗ cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.