Bỗng nhiên cảm thấy khu vực dưới chân mình có chút quen thuộc, chợt nghĩ đến: cách nơi này không đến năm mươi dặm, không phải là chỗ mình lấy được gốc linh thảo tuyệt phẩm kia sao!
Nhưng vì sao lại có người đi tới nơi này? Tần Lập có chút không giải thích được, thu liễm khí tức toàn thân lại. Lúc này mấy thân ảnh bên kia cũng bay tới gần, tốc độ cực nhanh, hơn nữa khí thế không chút suy yếu, chợt lóe qua ngọn cây trên đầu Tần Lập. Tần Lập liếc mắt liền nhìn ra khuôn mặt quen thuộc, chính là Hải Thông Thiên!
Mặt khác còn có hai lão già thoạt nhìn tuổi rất lớn, khí tức dao động trên người cũng không coi như yếu, chẳng qua so với Hải Thông Thiên chỉ kém chút ít. Hơn nữa trên người một trong hai lão già kia, trên lưng đeo một chiếc rương gỗ lớn, không biết bên trong có thứ gì.
Lẽ nào linh thú Thiên cấp cường đại kia không xung đột với Cực Nhạc Thiên Cung? Trong lòng Tần Lập nghĩ vậy, sau đó hơi nhíu mày, không nhanh không chậm theo sau hướng ba người biến mất.
- Hổ Vương tiền bối! Ba người vãn bối phụng mệnh lệnh môn chủ Cực Nhạc Thiên Cung, đến đây dâng lên cho tiền bối năm trăm khối linh thạch thượng phẩm, mời tiền bối tiếp thu!
Hải Thông Thiên đứng trên một gốc cổ thụ che trời thật lớn, thân thể thoạt giống như mọc ra từ ngọn cây, nhè nhẹ đong đưa theo ngọn gió.Bạn đang đọc truyện tại - https://trumtruyen.vn
Một tiếng gào rống trầm thấp mang theo vài phần phẫn nộ, vang lên từ xa xa:
- Cái gì? Lẽ nào các ngươi không tìm được đệ tử dám cả gan trộm đi linh dược của ta? Hay là các ngươi tìm được rồi, cũng không chịu trả lại linh dược cho ta? Hả?
Theo tiếng rống này, một cỗ khí thế kinh thiên lan tràn từ xa xa sang bên này. Hai môn nhân Cực Nhạc Thiên Cung chỉ có thực lực Phá Thiên cảnh, lập tức không đứng vững được, rơi từ trên cây xuống mặt đất có chút hơi chật vật.
Hải Thông Thiên cũng cảm giác một trận khẩn trương cùng phẫn nộ, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn không phát tác, nói:
- Hổ Vương tiền bối nói đùa, Cực Nhạc Thiên Cung cùng Hổ Vương tiền bối cộng đồng ở chung nơi này đã trải qua ngàn năm! Giữa hai bên tới nay tuy rằng không có thâm giao nhưng cũng không xâm phạm lẫn nhau, Cực Nhạc Thiên Cung sao lại làm chuyện tự hủy gia môn chứ. Huống chi, tuy rằng Hổ Vương tiền bối chưa chắc tin tưởng, nhưng chúng ta đích xác đã tra ra kẻ trộm linh dược của Hổ Vương tiền bối chính là kẻ trà trộn vào Cực Nhạc Thiên Cung, sát thủ giết chết rất nhiều đệ tử của chúng ta!
Bên kia trầm mặc một lát, dường như đang suy nghĩ, qua một lúc lâu mới như mất mát nói:
- Được rồi! Nghe lời này của ngươi cũng không giống như là giả, ta liền tin tưởng các ngươi lần này đi. Đặt linh thạch ở nơi đó, ta rất mệt, ngủ một giấc đã.
- Ấy...
Hải Thông Thiên liền có chút hơi khó, hắn khẽ cắn môi nói:
- Hổ Vương tiền bối, cái này...Cũng không phải vãn bối hoài nghi an toàn ở chỗ ngài, nhưng ngài xem, linh dược của ngài cũng dưới tình huống thần không biết quỷ không hay bị đánh cắp...
Không nói tới chuyện này còn tốt, vừa nói đến, Hoàng Kim Cự Hổ liền không nén nổi phẫn nộ, hắn rít gào:
- Tiểu tử, ngươi đang hoài nghi năng lực của Hoàng Kim Cự Hổ vĩ đại sao? Bỏ đồ xuống, cút!
Hải Thông Thiên hảo tâm bị coi thành lòng lang dạ thú, hắn là một lão già thành danh nhiều năm lại bị một con dã thú chưa thấy mặt quát cút đi, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Lập tức cũng lười nói nhiều nữa, bảo hai môn nhân để chiếc rương gỗ chứa năm trăm khối linh thạch trên mặt đất, nhàn nhạt nói:
- Hổ Vương tiền bối, linh thạch để ở chỗ này. Cáo từ!
Tiếp đó liền mang theo hai môn nhân bay lên trời, lập tức bỏ đi. Thậm chí Hải Thông Thiên cũng lười ở lại đây vài giây! Trong lòng nói nếu ta có cơ hội đột phá đến cảnh giới Chí Tôn, nhất định sẽ quay về tìm ngươi tính sổ!
Một con súc sinh, cũng dám bảo ta cút...Chết tiệt!
Hoàng Kim Cự Hổ nào lại đi để ý tới trong lòng một nhân loại thực lực ngang mình nghĩ cái gì, lúc này nó đang nằm ngủ gật ở trên đống cỏ ấm áp trong hang động của mình. Thần thức đảo qua rương gỗ kia, cảm nhận được dao động năng lượng bên trong linh thạch, Hoàng Kim Cự Hổ thoả mãn nhắm mắt lại.
Tuy rằng đã không còn linh thảo tuyệt phẩm, nhưng có những linh thạch thượng phẩm này, tin rằng cũng có thể để nó đột phá đến cảnh giới Chí tôn người người hướng tới!
Tuy rằng cảnh giới Dung Thiên cùng cảnh giới Chí tôn, nghe ra chỉ kém một cấp, nhưng khoảng cách giữa hai bên lại như trên trời dưới đất!
Nếu như nói giữa võ giả Thiên cấp cùng võ giả cảnh giới Phá Thiên tồn tại một con hào chia cắt rất khó vượt qua, như vậy giữa cảnh giới Dung Thiên cùng cảnh giới Chí tôn lại càng cách một biển rộng mênh mông!
Bằng vào sức người, dù cho có mạnh hơn đi nữa, cũng khó có thể dùng thân thể vượt qua đại dương mênh mông!
Đồng dạng, cảnh giới Dung Thiên hầu như đã là cảnh giới chí cao võ giả có thể đạt đến! Dù cho ở trong vô số nơi thần bí, đồng dạng cũng như vậy!
Nên biết rằng bên trong các nơi thần bí, bất luận là linh khí hay công pháp truyền thừa, hoặc các loại linh đan diệu dược không phải thế tục có thể so sánh được. Lại thêm các võ giả kinh tài tuyệt diễm, bản thân thiên tư bọn họ cũng không phải võ giả thế tục có thể so sánh.
Dù là thế, cảnh giới Chí tôn Vẫn là một cánh cửa sinh tử cắt ngang trước mặt bọn họ!
Chẳng những phải có thiên tư tuyệt thế, càng phải có cơ duyên lớn lao, bằng không căn bản không có khả năng vượt qua!
Cảnh giới này, ở trong thiên hạ dù là người hay linh thú, lại có ai không hướng tới?
Hoàng Kim Hổ Vương mang theo mơ ước với cảnh giới Chí tôn, nhắm hai mắt lại. Nhưng thần thức vô cùng cường đại của nó thủy chung vẫn bao phủ phương viên hơn mười dặm, nếu có chút dao động nguyên lực, nó sẽ tỉnh lại ngay!
Mà trên thực tế, hắn lại cẩn thận ghi nhớ số linh thạch trong đầu, cũng không ngoài suy nghĩ muốn lấy thứ đó làm mồi dụ, nhìn kẻ trộm mắc câu!
Bởi vì đến bây giờ, Hoàng Kim Cự Hổ đối với kẻ trộm đi linh thảo của mình vẫn luôn canh cánh trong lòng! Nếu như có cơ hội, nó tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên đạo tặc chết tiệt kia!
Tần Lập đứng từ một nơi bí mật gần đó, đồng dạng cũng trợn mắt há mồm. Hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới, mình lại còn có thể gặp phải loại chuyện này! Rất hiển nhiên, đây nhất định là do Hổ Vương tiền bối gì đó kia sau khi đại chiến một hồi với Cực Nhạc Thiên Cung, đồng ý thỏa hiệp điều kiện!
Như vậy, nói cách khác rõ ràng Hổ Vương này nhất định phải chiếm ưu thế hơn Cực Nhạc Thiên Cung mới đúng!
Năm trăm khối linh thạch thượng phẩm? Trời ạ, Tần Lập biết rõ chỗ tốt của linh thạch, nghe đến con số như thế kích động đến nỗi da đầu cũng tê rần. Thượng cổ đại tài như Ô Quận Vương, cả một đời cũng chỉ lưu lại cho đệ tử cách đời Tần Lập này hai ba mươi khối linh thạch thượng phẩm. Còn Cực Nhạc Thiên Cung này lại chi bạo tay như vậy, vừa ra tay là năm trăm khối!
Không cần suy nghĩ, lần này khẳng định Cực Nhạc Thiên Cung cũng phải đổ máu rất nhiều!
Cướp! Nhất định phải cướp! Ý nghĩ này xoay tròn trong lòng Tần Lập không tới ba giây, Tần Lập cũng quyết định ngay: Những linh thạch này, mình nhất định phải lấy vào tay!
Bởi vậy cũng nhìn ra, một ít môn phái lịch sử xa xưa lưu truyền từ thượng cổ tới nay, quả thật quá hùng hậu!
Giờ này khắc này, Tần Lập hận không thể hóa thân thành một cường đạo, đi cướp sạch các gia tộc môn phái xa xưa này một lượt, như vậy nhất định sẽ kiếm được một món tiền của phi nghĩa kinh hoàng!
Chỉ tiếc loại ý nghĩ mê người này chỉ có thể ngẫm lại trong đầu. Nếu như dám đi làm thật, sợ rằng không tới ba tháng sẽ bị người ta truy sát khắp thế giới, từ nay về sau bỏ mạng chân trời.
Chẳng qua những linh thạch trước mắt này kiên quyết không thể buông tha! Ở trong lòng Tần Lập lẩm bẩm: Hổ Vương tiền bối tôn kính, xin lỗi nha, lại cướp thức ăn trước miệng của ngài rồi...
Tần Lập thậm chí khống chế nhịp tim của mình xuống mười lăm lần một phút, hơn nữa sinh ra dao động cực nhỏ, gần như không cảm giác được.
Động tác của Tần Lập lúc này, sợ rằng cao thủ đi săn xuất sắc nhất trong rừng rậm nhìn thấy cũng sẽ xấu hổ muốn tự sát, quả thật là nhẹ nhàng đến tận cùng!
Đi tới trước rương gỗ lớn kia, Tần Lập cũng phóng thần thức của mình ra ngoài, kéo về phía Hoàng Kim Cự Hổ ngay bên trong một hang động cách đó không tới mười dặm. Nhìn con hổ màu hoàng kim hình thể khổng lồ kia, làm Tần Lập chậc chậc kỳ quái, là trên lưng nó lại còn có một đôi cánh rất to lớn!
Nếu có thể kiếm được một con như vậy làm thú cưỡi, vậy thật quá phong cách! Quá dữ dằn hơn chuyên cơ tư nhân nhiều lắm! Tần Lập chỉ mơ mộng một chút, liền thu thần thức trở lại, hắn cũng biết bản thân mình muốn cướp sạch những thế gia môn phái các nơi thần bí cũng là không hiện thực.
Chiếc nhẫn trên tay Tần Lập quay về phía rương gỗ, vụt một tiếng, chiếc rương gỗ không phát ra chút âm thanh, biến mất trong hư không!
Làm xong mọi chuyện, Tần Lập cũng không vội vã rời đi, bởi vì hiện tại bất cứ một động tác không cẩn thận nào của hắn cũng rất có thể khiến cho con Hoàng Kim Cự Hổ kia phản ứng lại.
Tinh thần lực của Tần Lập chuyển vào trong nhẫn, sau đó đưa chiếc rương đầy linh thạch thượng phẩm dao động phun trào năng lượng ra ngoài. Những linh thạch này chẳng những sôi trào năng lượng, hơn nữa bên ngoài cũng đều hoàn mỹ không tỳ vết! Lóe sáng lấp lánh! Giống như những viên kim cương chói mắt! Khiến cho con mắt Tần Lập có chút hoa mắt không thấy đường.
Tần Lập khống chế trạng thái của mình, không cho tâm tình của bản thân kích động quá mức. Suy nghĩ một chút, lại có chút đau lòng bỏ lại vài viên linh thạch thượng phẩm, sau đó mới để rương gỗ về chỗ cũ.
Mọi chuyện đều được Tần Lập tiến hành cực kỳ cẩn thận, thậm chí ngay cả Tần Lập làm xong rồi cũng phải hoài nghi: có phải bản thân mình rất có tiềm lực làm đạo tặc hay không?
Tần Lập lặng yên lui về phía sau, cũng không chạy nhanh, cũng không đi xa, chậm chạp đi ra ba bốn dặm. Tần Lập liền thu lại khí tức toàn thân, cả người đều thu liễm tốt, trốn trong một chiếc hang trên một gốc cổ thụ che trời mấy người ôm không hết, sau đó không nhúc nhích.
Đợi hết một hồi lâu, ngay lúc Tần Lập sắp ngủ gục, bỗng nhiên nghe một tiếng gầm rú kinh thiên động địa, cả rừng núi cũng chấn động run rẩy. Thậm chí Tần Lập có thể cảm giác được, một cổ khí thế cực kỳ kinh người, che trời phủ đất bao phủ toàn bộ vùng rừng núi này lại.
Rống!
Lại một tiếng rít gào như sấm đánh!
Từ hướng Tần Lập nhìn, một cái bóng màu hoàng kim xẹt qua bầu trời như sao băng, bay về phía Cực Nhạc Thiên Cung, biến mất trong nháy mắt.
- Cầm thú thật dễ lừa biết bao? Chỉ dâu mắng hòe!
Tần Lập vừa rung đùi đắc ý lầm bầm, vừa đi đến phía rương gỗ. Quả nhiên, mấy khối linh thạch Tần Lập bỏ vào đó, vẫn lẻ loi nằm dưới đáy rương.
- Thứ tốt thì không nên lãng phí!
Tần Lập nói, khom lưng nhặt mấy viên linh thạch lên, sau đó nhìn về phía hang ổ của Hoàng Kim Cự Hổ nghĩ: vừa rồi thần thức quét qua, trong hang hình như còn có vài thứ tốt. Có cần nhất loạt lấy hết hay không?
Do dự một chút, Tần Lập lẩm bẩm:
- Như vậy hình như có chút không tốt, quá vô sỉ rồi!
Tiếp đó, lại chạy như bay thẳng về phía hang ổ của Hoàng Kim Cự Hổ:
- Kệ nó, chỉ là một con súc sinh, ta khách khí cái gì chứ?