Duy Ngã Độc Tôn

Chương 198: Lão bà, ta đến đây!




Tần Lập cuối cùng cũng thuyết phục được Tần Lĩnh Sơn bỏ ý niệm muốn giữ hắn bảo vệ ở bên trong gia tộc, bí mật bồi dưỡng vài chục năm mới xuất quan. Nhưng vẫn cự tuyệt Tần Lĩnh Sơn an bài mười mấy võ giả cảnh giới Hợp Thiên bảo hộ cho hắn. Nói chuyện đùa sao! Người ta biết đến thì nghĩ là bảo hộ, không biết còn tường rằng ngươi dẫn người đi đánh sơn môn người ta nữa đấy!
Trong lòng Tần Lập hiểu rằng: Tứ Quý Môn không dễ dàng thả người như vậy. Nhưng dù nói gì đi nữa, hắn cũng không muốn bời vì chuyện này mà Tần gia cùng chìm xuồng với hắn.
Nguyên vốn hai cái gia tộc cùng môn phái nước giếng không phạm nước sông, nếu như bởi vì mình mà xảy ra xung đột, đó cũng không phải là cảnh tượng Tần Lập muốn nhìn thấy.
Tần Lĩnh Sơn không muốn cho Tần Lập tham gia giải đấu Chí Tôn mấy năm sau, đơn giản chỉ là lo lắng Thiên Sát Môn sẽ lợi dụng để trả thù. Chẳng những Thiên Sát Môn mà còn rất nhiều môn phái đều muốn lợi dụng cơ hội tốt đó đối phó uy hiếp loại trừ đối thủ của họ.
Bởi vì tham gia giải đấu Chí Tôn hạn chế mức cao tuổi nhất là một trăm tuổi! Về thực lực hạn chế là cấp Chí Tôn!
Tỉ như Tần Văn Hiên ba bốn mươi tuổi tiến vào cảnh giới Phá Thiên, toàn bộ trên Huyền Đảo số lượng cực kì khổng lồ! Tuy rằng võ giả trước một trăm tuổi tiến vào cảnh giới Hợp Thiên cũng không nhiều, nhưng cũng không phải không có!
Nhất là các gia tộc cùng môn phái siêu cấp không hẳn là không có loại thiên tài tuyệt thế được ẩn giấu kĩ trong sơn môn!
Giống như Tần Lập mới mười sáu tuổi có thể tiến vào cảnh giới Phá Thiên. Tuy rằng từ trước cũng không ai nghe nói qua, nhưng sự thật lại cứ như vậy đã xảy ra! Vì lẽ đó đâu có ai dám khảng định bên trong các gia tộc khác không có người như Tần Lập chứ?
Cho nên nói, thái độ của Tần Lĩnh Sơn rất chính xác, đó là phải làm sao có thể bảo vệ tốt cho Tần Lập, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho hắn. Nếu được như vậy, có thể trong vòng năm sáu mươi năm, Tần Lập sẽ đạt tới cảnh giới hôm nay của lão, đạt tới cảnh giới Dung Thiên!
Đến lúc đó, một cường giả sáu bảy mươi tuổi cảnh giới Dung Thiên xuất thế tung hoành, thử hỏi trên Huyền Đảo này còn có ai có thể ngăn cản được bước tiến của Tần gia bay vút lên chứ?
Tần Lĩnh Sơn vì đứa chắt này, thật có thể nói là hao tâm tổn huyết, chuẩn bị cung cấp riêng cho Tần Lập hai trăm viên Ngọc Lộ Đan, làm lễ vật đến nhà người ta lần đầu, đưa tặng cho Tứ Quý Môn mà trước nay chưa từng có chút giao tình nào với Tần gia!
Làm như vậy đơn giản chính là chủ động kết giao, muốn Tứ Quý Môn không nên gây khó khăn cho Tần Lập.
Mà Tần Lập ngay từ đầu đã chuẩn bị trực tiếp đến dẫn Thượng Quan Thi Vũ đi, thì đến hiện tại lại quyết định đến thăm nàng một lần. Dù sao hẳn là hắn phải ở lại Huyền Đảo một đoạn thời gian rất dài, chỉ cần chính mình không li khai, như vậy Thi Vũ tu luyện ở nơi nào cũng giống như nhau.
Hơn nữa, điều chủ yếu còn phải xem Thượng Quan Thi Vũ có lựa chọn mình hay không! Chỉ cần Thi Vũ tự nàng lựa chọn, Tần Lập đều sẽ tôn trọng!
Lệnh Hồ Phi Nguyệt cũng không muốn đi cùng Tần Lập đến Tứ Quý Cốc. Nguyên nhân rất đơn giản, tuy rằng nàng là một linh thú tâm tư đơn thuần, nhưng cũng không phải là một con thú ngốc nghếch không có đầu có. Người ta đi tìm vị hôn thê, nàng là một cô gái đi theo sau đuôi người ta, vậy gặp nhau tính sao đây?
Mà lúc này Lệnh Hồ Phi Nguyệt lại cảm thấy rất hứng thú với những cấm địa của nhân loại trên Huyền Đảo, bởi vì các nơi đó nhiều nhân loại đều khó có thể đặt chân tới, nhưng với linh thú mà nói chính là một loại thiên đường!
Cho nên, Lệnh Hồ Phi Nguyệt quyết định một mình đi tới những địa phương này lịch lãm một phen, đồng thời ước định ở thời điểm giải thi đấu Chí Tôn trên Huyền Đảo khai mạc, nàng sẽ trở về đúng hạn.
Tuy rằng trong lòng Tần Lập nhiều ít có phần không muốn, nhưng tâm tư vẫn nghiêng nhiều về ước mong gặp lại Thi Vũ. Hơn nữa bằng vào thực lực của Tiểu hồ ly, cho dù gặp phải nguy hiểm, chạy trốn vẫn là không thành vấn đề.
Tần Lập lấy Tinh Nguyên Đan mà Lãnh Dao cấp cho mình đưa cho Lệnh Hồ Phi Nguyệt một viên. Một khi gặp phải loại linh thú thực lực quá mạnh, hoàn toàn không thể chống cự, nếu có thể đứng vững trước khí thế của đối phương, như vậy sẽ tăng thêm nhiều cơ hội chạy trốn.
Hồ ly rất hài lòng, đồng dạng cũng có phần không muốn tách ra. Tuy nhiên linh thú sau khi biến hóa, trong vòng mười năm tốc độ tăng tiến thực lực cực cao. Cảnh giới tăng lên sẽ phi thường nhanh. Nếu cứ ở bên người Tần Lập, an nhàn hấp thu linh khí thì tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều lần, nhưng về lâu dài xét cho cùng cũng không phải là chuyện tốt.
Vẫy tay từ biệt Tiểu hồ ly, Tần Lập ngồi trên xe ngựa chạy tới Tứ Quý Cốc.
Thời tiết Tứ Quý Cốc tương tự như giới thế tục bên ngoài, lúc này đang vào mùa hạ nóng bức.
Khắp đồi núi một màu xanh biếc, khắp nơi trong thung lũng hoa tươi đều nở rộ đủ loại đủ mọi màu sắc, từ thật xa đã có thể ngửi được mùi hoa thơm thoang thoảng.
Xe ngựa đi tới cửa Tứ Quý Cốc liền bị người ngăn lại. Hai cô gái trẻ mặt mày sáng như trăng rằm chặn xe ngựa, cất tiếng nói líu lo hỏi:
- Người này đến Tứ Quý Cốc hãy xưng tên ra.
Tần Lập không chút hoang mang từ trên xe ngựa bước xuống, cho xa phu trở về. Hắn nhìn hai cô gái tuổi không sai biệt lắm với mình, mỉm cười nói:
- Xin chào hai vị tỉ tỉ! Tại hạ là tới nơi này tìm người.
Giờ phút này Tần Lập đã khôi phục lại hình dáng người thiếu niên của mình, thập phần anh tuấn, miệng lưỡi ngọt ngào, tự nhiên làm cho người ta nảy sinh hảo cảm. Hai cô gái đều mỉm cười, một cô hỏi:
- Như vậy xin hỏi ngươi tìm ai, chúng ta sẽ thông báo cho ngươi một tiếng!
- Ta tìm Thượng Quan Thi Vũ.
Tần Lập trả lời, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy có chút thấp thỏm không yên. Cảm giác mình giống như người trẻ tuổi hiện đang tới cửa nhà người ta cầu hôn.
- A?
Hai cô gái xinh đẹp liếc nhìn nhau, đều kinh hô một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tần Lập nhiều ít có chút thay đổi, ánh mắt có hơi phát lạnh.
Vẫn là hai cô gái vừa mới đây, có điều lúc này giọng nói không còn vui vẻ:
- Tiểu đệ đệ thoạt nhìn vẻ ngoài cũng sáng sủa, không ngờ cũng có thể làm chuyện nhàm chán đó! Ngươi đi đi! Chúng ta cũng không làm khó dễ ngươi! Thượng Quan tỉ tỉ bề bộn nhiều việc không gặp người ngoài!
Tần Lập lập tức có phần không nói nên lời! Nhìn theo sắc mặt không tốt của hai cô gái, xem ra thường ngày người tìm đến Thượng Quan Thi Vũ dường như cũng không ít. Xem ra Tứ Quý Môn cũng chịu không thấu phiền muộn này, có lẽ vì thế vừa nghe nói tìm tới nàng, theo bản năng liền nhận định không phải là hạng người tốt.
- Hai vị tỉ tỉ có lẽ có chút hiểu lầm, tại hạ tuyệt đối không phải hạng người các tỉ nghĩ. Ta chính là bạn quen cũ với Thượng Quan Thi Vũ. Hai tỉ chỉ cần giúp ta thông báo một tiếng, cứ nói Tần Lập đến đây, nhất định nàng sẽ gặp ta!
- A? Ngươi chính là Tần Lập?
Cô gái nói chuyện hồi nãy, không kìm được mở hai mắt tròn xoe nhìn, tay bụm miệng kinh hô, sau đó lại đánh giá Tần Lập từ trên xuống dưới vài lần, muốn nói cái gì lại nhìn xuống, hướng về phía Tần Lập khẽ nhún mình chào một cái, sau đó nói:
- Tần công tử chờ ở đây, ta đi báo ngay!
Nói xong cô gái chạy đi rất nhanh. Cô gái trẻ còn lại lộ thần tình hồ nghi đánh giá Tần Lập, hỏi:
- Ngươi thật sự là Tần Lập?
Tần Lập cười khổ nói:
- Cái tên này rất nổi danh sao? Dường như không cần thiết phải giả mạo đâu!
- Thì ra nam nhân khiến Thượng Quan sư tỉ quanh năm mang cái khăn che mặt chính là ngươi nha!
Cô cái vờn quanh Tần Lập một vòng như bướm lượn cành hoa, sau đó bĩu môi:
- Ta thấy cũng bình thường nha! Còn không có anh tuấn bằng các nam đệ tử Tứ Quý Cốc ta nữa! Thượng Quan sư tỉ vì cái gì mà coi trọng ngươi vậy?
Tần Lập khóe miệng giật giật, không nói gì.Bạn đang đọc truyện tại - https://trumtruyen.vn
Cô gái lại nói:
- Không phải là nổi giận chứ? Nam nhân Thượng Quan sư tỉ ưa thích, hẳn là sẽ không nhỏ mọn như vậy mới đúng. Hừ! Vừa nói với ngươi kia là thanh tỉ tỉ, ta nói có ngươi một bí mật nha!
Cô gái vẻ mặt lanh lợi, nhìn thoáng qua bốn phía, nhẹ giọng nói:
- Lúc đi vào trong, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận với một người, thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, bên trái cằm có một nốt ruồi, đó là Đại sư tỉ của chúng ta. Năm nay cũng đã hơn tám mươi tuổi, có thuật trú nhan nên thoạt nhìn mới như là thiếu phụ ba mươi tuổi. Nghe nói, Đại sư tỉ rất sủng ái Thượng Quan sư tỉ, chiến kỹ Thượng Quan sư tỉ học đều là do nàng dạy. Mà nàng ta đối với ngươi...ừ! Dù sao đúng là không thích ngươi! Ngươi nhất định phải cẩn thận với nàng, thực lực của nàng thật sâu không lường được!
Cô gái nói xong, cười tủm tỉm nhìn Tần Lập, hỏi:
- Thế nào, tin tức này có trọng yếu không, ngươi phải cảm tạ ta thế nào đây?
Tần Lập cười hì hì, nói:
- Thời điểm Thượng Quan sư tỉ ngươi gả cho ta đó, ngươi cùng nhau đi theo làm của hồi môn, coi như để ta cảm tạ ngươi, thế nào?
Cô gái nghiêng đầu suy nghĩ một lát, lập tức sắc mặt ửng đỏ, lườm Tần Lập một cái trắng mắt, gắt giọng:
- Ngươi người này xấu lắm! Chiếm tiện nghi của ta!
Lúc này, cô gái vừa rời đi chạy vội trở lại như nước chảy mây bay, sắc mặt có chút không được tự nhiên nhìn Tần Lập, vẻ mặt xin lỗi nói:
- Thực xin lổi...Tần công tử! Thượng Quan sư tỉ nàng...nàng đang bế quan, tạm thời không thể gặp khách được.
- Sao lại như thế? Ngày hôm qua rõ ràng ta còn...
Cô gái buột miệng nói ra, nhìn thấy nàng kia cố nháy mắt ra hiệu cho mình, trong giây lát chợt phản ứng lập tức ngậm miệng lại, bộ dáng ngây thơ của nàng có vẻ thập phần đáng yêu.
Tần Lập mỉm cười, trên mặt không lộ biểu tình bất mãn gì, cười hỏi:
- Thật vậy sao?
- Tự nhiên là...tự nhiên là thật!
Cô gái rời đi lúc trước, xem ra cũng không phải là kẻ hay nói dối, lúc nói dối biểu hiện thực mất tự nhiên.
Tần Lập không muốn cho hai cô gái giữ sơn môn khó xử, hướng về phía họ nói:
- Hai người ra đứng phía sau lưng ta đi!
- A! Ngươi...ngươi định xông vào sao? Không được đâu! Đại sư...sư tỉ kia sẽ đánh ngươi bị thương đó!
Hai thiếu nữ một trước một sau chặn trước người Tần Lập, cả hai vẻ mặt đều lo lắng nói.
Thân mình Tần Lập giống như quỷ mỵ bình thường, hai thiếu nữ chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, Tần Lập liền biến mất ở trước mắt họ. Cả hai lập tức khẩn trương, nếu như bị Tần Lập cứng rắn xông vào, hai người khảng định sẽ bị phạt!
Mà khi hai cô gái xoay người lại phát hiện Tần Lập chỉ đứng ở phía trước họ không xa, cũng không có xông vào bên trong. Không đợi hai cô gái thở phào nhẹ gánh, lại đột nhiên nghe một tiếng thét to như tiếng sấm vang trời. Tiếng vang ầm ầm này khiến người đang buồn ngủ giữa trưa hè cũng phải bừng tỉnh lại!
- Lão bà! Ta đến đây! Ra nghênh đón đi!
Chín chữ, mỗi một chữ đều giống như một tiếng sấm rền, vang động trên bầu trời Tứ Quý Cốc.
Tần Lập thét gọi xong còn không đến mười giây đồng hồ, liền nhìn thấy trên bầu trời rất xa, một thiếu nữ toàn thân mặc váy dài trắng toát, giống như tiên nữ hạ phàm bay vút trên trời cao mà đến!
Trên mặt vẫn còn che tấm sa biểu hiện chiêu bài của nàng!
Đây không phải là Thượng Quan Thi Vũ đã lâu không gặp chì còn có thể là ai?
Tần Lập vành mắt đỏ hồng, nhếch miệng cười, giang rộng hai tay, chuẩn bị ngênh đón người yêu xa cách bốn năm nay.
Thế nhưng bỗng nhiên phát hiện phía sau Thượng Quan Thi Vũ còn có một đạo thân ảnh màu làm, phát sau mà đến trước, đồng thời chém ra một luồng kiếm quang đánh úp về phía mình!
Trong mắt Tần Lập bùng ra một luồng sát khí kinh thiên mãnh liệt không thể ngăn chặn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.