Duy Ngã Độc Tôn

Chương 262: Tâm tư Tần Lập




Thất Thải Huyễn Quang Môn lại xuất hiện trên vách núi đen cao vạn trượng. Lâm Vân Lan ngửa đầu nhìn cảnh cửa năng lượng, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên, kinh ngạc không thôi.
Tán thưởng:
- Không tưởng được, trên đời này lại có kỳ tích như thế, nơi thần bí này làm sao mà hình thành?
Vấn đề này hỏi cũng như không, vì không ai có thể trả lời được. Ngay cả Ô Quận Vương là người tinh thông vô số thứ cũng không thể trả lời. Tần Lập thật không muốn dùng lý luận không gian giải thích một phen, hắn hiểu được lý luận này đừng nói là Lâm Vân Lan, cho dù là Thượng Quan Thi Vũ có thể nghe hiểu được hay không hắn cũng không rõ.
Dù sao thì hắn cũng không phải chuyên gia.
Sau khi tiến vào Huyền Đảo, dọc đường đi không gặp được người nào. Xem ra, gần đến giải đấu Chí Tôn các gia tộc và môn phái đều đặt tâm tư ở nơi đó.
Một ngày nay bọn Tần Lập một hàng lớn nhỏ trở lại thành Phong Sa. Xe ngựa vừa đến cửa Tần gia liền có rất nhiều người ra đón. Người tới trước là Tiểu Hồ Ly, Lãnh Dao, Bộ Vân Yên và Triệu Thiên Thiên, vẻ mặt vui sướng. Họ cuối cùng cũng đã chờ đợi được Tần Lập quay về, không có Tần Lập ở bên, dường như cuộc sống thiếu mất nhiều điều thú vị.
Tuy rằng Tần gia đối đãi với các nàng rất tốt, nhưng chung quy lại đây cũng không phải nhà mình, mấy người thậm chí còn có chút hối hận, không bằng lúc trước cùng đi với Tần Lập.
May mắn còn có Tần Hàn Nguyệt và Tần Tuyết ở cùng với ba cô gái. Sau khi tận mắt thấy thực lực mạnh mẽ của đám con cháu Tần gia, cả đám cũng đều cắn răng bắt đầu khổ luyện.
Ba cô gái đến đây thật ra lại khiến những người thanh niên trẻ tuổi Tần gia mười phần hưng phấn. Ba cô gái này tuy tới từ thế tục, nhưng các nàng đều là quốc sắc thiên hương, cho dù dùng từ thiên tư trác tuyệt cũng không đủ để hình dung!
Về phần Lệnh Hồ Phi Nguyệt thì cả đám con cháu Tần gia đều triệt để dập tắt tâm tư rồi. Ai chẳng biết cô gái này và Thượng Quan Thi Vũ đều là nữ nhân của Tần Lập, Tần Lập là ai? Nói không khoa trương chút nào, hắn là hy vọng của cả Tần gia!
Cho nên ánh mắt những người này đều phóng tới mấy người Lãnh Dao, nhưng lại không nghĩ rằng, ba cô gái đối đãi khách khí với họ, đối với người đều duy trì khoảng cách nhất định!
Đến cuối cùng mới có người nghe được từ Tần Tuyết, cảm tình của ba cô gái xinh đẹp này đều có liên quan tới Tần Lập!
Gần như tất cả những con cháu Tần gia, bao gồm cả Tần Tỏa đều căm giận mắng sau lưng Tần Lập không thôi. Thật quá đáng, sao các cô gái ưu tú tất cả đều thích tên Tần Lập kia như vậy? Hắn ngoại trừ có thực lực mạnh, khuôn mặt anh tuấn một chút thì còn cái gì?
Chỉ tiếc, không có ai để ý đến suy nghĩ của họ. Đoạn thời gian này Tần Hàn Nguyệt đắc ý cười toe toét, thầm nghĩ, chờ đại hôn của Tần Lập và Thượng Quan Thi Vũ xong, dứt khoát thu luôn mấy cô gái này đi!
Nam tử hán đại trượng phu, ba vợ bốn nàng hầu, thì có làm sao? Đến lúc đó còn có thể sinh cho mình một đám cháu chắt bụ bẫm, vậy mới là hạnh phúc!
Chỉ tiếc thằng con dường như có chút không hiểu phong tình. Trong mắt nó trừ một Thượng Quan Thi Vũ thì không có tốt với người khác như vậy! Tần Hàn Nguyệt quyết định, chờ đứa con trở về, nhất định phải tìm cơ hội giải khai tư tưởng cho đứa con.
Tần Lập trở về, đối với cả Tần gia là một đại sự. Vào lúc ban đêm, Tần Lập tổ chức yến tiệc, tuy nhiên lần này trừ Tần Lĩnh Sơn thì ba lão tổ Dương, Giang, Hà đều không xuất hiện tại yến hội.
Tần Lập hỏi mới biết, ba lão tổ đều tự xuất môn, tìm địa phương bế quan, chuẩn bị đột phá cảnh giới Chí Tôn, đây chính là một sự kiến khó lường. Nếu ba lão tổ tông này đều thành công đột phá đến cảnh giới Chí Tôn thì thực lực Tần gia lập tức tăng lên rất lớn!
Tuy nhiên, Tần Lập cũng biết, loại bế quan này một năm hai năm có thể, mười năm hai mươi năm cũng có thể, có lẽ một trăm năm cũng có thể!
Dù bọn họ đều đã dùng Tinh Nguyên Đan, tinh thần lực đều đã đạt đến cảnh giới rất cao, thậm chí Tần Hải Dương đã đạt đến cảnh giới Chí Tôn. Nhưng đối với cảm ngộ võ đạo, lực lượng tích lũy cũng vô cùng quan trọng.
Võ giả tuổi tác như họ, việc tích lũy lực lượng cơ bản đều đã đủ, mấu chốt là việc ngộ. Võ giả đạt tới cảnh giới Chí Tôn có thể nói là chân chính tiến nhập vào cung điện võ đạo, về phần có thể đi bao xa thì còn phải xem tạo hóa của người đó!
Nhưng ít ra, có thể tiến vào tấn cấp tầng lớp Chí Tôn đã vô cùng giỏi rồi!
Tần Lập nghe được tin Tiểu Hắc còn bế quan tu luyện trong sơn trang Tần gia thì rất cao hứng. Đối với linh thú thì chúng thường phải cố gắng hơn con người nhiều, mới có thể đổi lấy cùng một kết quả.
Tuy nhiên, Tiểu Hắc rất may mắn, vì nó theo một chủ nhân như Tần Lập. Tinh Nguyên Đan cũng tốt, mà các đan dược khác cũng tốt, chỉ cần Tần Lập có đều không chút tiếc rẻ đưa cho nó dùng. Cho nên, thực lực của nó tăng lên cũng khá nhanh!
Sau bữa tiệc tối, Tần Lập trở lại phòng mình, gọi tới tất cả những người có liên quan đến mình. Căn phòng của Tần Lập cũng đủ lớn, cũng cực kỳ xa hoa.
Thượng Quan Thi Vũ ngồi bên trái Tần Lập, Tần Hàn Nguyệt ngồi bên phải, Lâm Vân Lan ngồi cùng Tần Hàn Nguyệt. Hai người đã bao nhiêu năm không gặp mặt, nghe tin Thượng Quan Tiêu chết cùng với những việc mà Lâm Vân Lan đã trải qua, cảm xúc lẫn lộn, cảm thán tạo hóa trêu người.
Lãnh Dao, Triệu Thiên Thiên, Bộ Vân Yên, Lệnh Hồ Phi Nguyệt đều là nữ tử thiên tư trác tuyệt phân ra ngồi ở mấy cái ghế. Tần Tuyết lẳng lặng ngồi trong góc không khỏi có chút sầu não, đồng thời cũng vì Tần Lập mà cao hứng. Ai có thể nghĩ đến, năm đó một đứa con hoang mà Tần gia kia ai cũng chướng mắt, có thể có được thành tựu như ngày hôm nay. Nhiều người tề tụ về đây không phải vì hắn sao!
Tần Tuyết thuộc loại con gái không sinh ra lòng ghen tị, việc này cũng có liên quan tới việc Tần gia thành Hoàng Sa bồi dưỡng nàng từ nhỏ, đồng thời cũng là bản tính không tranh chấp của nàng.
Nàng thật sự vì Tần Lập mà cảm thấy kiêu ngạo và tự hào. Gần vài năm đã khiến cho mười mấy gia tộc môn phái lớn nhỏ trong thành Phong Sa, tùy tiện một nhà, nghe thấy tên Tần Lập đều không nhịn được giơ một ngón tay cái lên, cam tâm tình nguyện nói một tiếng lợi hại?
Nam nhân ưu tú như vậy là đệ đệ của ta, ta đã thỏa mãn rồi! Chỉ cần hắn vui vẻ hạnh phúc, thì ta liền vui vẻ hạnh phúc!
Trong lòng Tần Tuyết nghĩ vậy, nhưng vẫn có một chút buồn bã. Vì sao lại vậy, chỉ sợ chính cô ta cũng không nói rõ được.
Thượng Quan Thi Vũ cũng không vì một phòng đầy các cô gái quốc sắc thiên hương này mà biểu hiện ra thái độ không vui. Ngược lại, thái độ đối với ai cũng đều mười phần ôn hòa, giống như nàng thật sự không thèm để ý.
Nhưng Tần Lập lại có thể cảm giác được, dao động trong lòng Thượng Quan Thi Vũ cũng không bình tĩnh như nàng biểu hiện ra ngoài vậy. Trong lòng hắn thầm than một tiếng. Nếu là trước kia thì hắn hoàn toàn có thể đối xử bình đẳng. Hắn cũng không phải nam nhân tốt thời đại mới, mà cũng không phải tay ăn chơi bội tình bạc nghĩa.
Nữ nhân nguyện ý yêu thương nhung nhớ hắn, hắn sẽ không cự tuyệt, mà nữ nhân muốn lướt qua hắn rời đi, hắn cũng không thương tâm.
Nhưng một đời này khi mình tỉnh lại thì mẹ con chịu khổ, chịu nhục. Khi hắn giận dữ phản kích, giết chết hai kẻ cặn bã kia mới phát hiện, mình vô lực chống cự với Tần gia huy hoàng ngày đó.
Giống như một tòa núi lớn, ép hắn tới mềm nhũn. Hắn không thể trách mẫu thân, vì sao không làm như vậy, vì sao không làm như vậy, vì việc đó không phải việc nam nhi nên làm.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Việc hắn có thể làm, chính là gánh vác trách nhiệm của một người nam nhân, bảo vệ mẫu thân bằng cánh tay mình! Bởi vì Tần Lập là nam nhi, và hắn đã đáp ứng việc hôn nhân này. Đối với Tần Lập còn chưa biết rõ thế giới này ra sao, chưa nói tới chuyện đó là tốt hay xấu, mặc dù cô gái kia bị người ta đồn thành yêu nghiệt, nhưng hắn cũng không thèm để ý.
Người trên Thiên Nguyên Đại Lục dường như cũng không khác biệt nhiều lắm so với người của quốc gia kia trước khi mình xuyên việt, chưa nhìn thấy người da đen, da trắng bao giờ. Nhưng, Tần Lập đã từng gặp qua.
Cho nên, cho dù Thượng Quan Thi Vũ là người có màu da màu lam thì Tần Lập cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, mà lại càng tò mò hơn.
Rồi sau đó, sau khi gặp mặt Thượng Quan Thi Vũ, Tần Lập nhìn thấy đôi mắt trong sáng mơ màng của nàng, nhìn ra sự bàng hoàng và bất lực sâu trong nội tâm nàng. Mặt ngoài nàng quần áo hoa lệ, ánh mắt lạnh lùng trong trẻo nhưng lại không thể che dấu được, nàng là một cô gái đau khổ bơ vơ.
Kiếp trước kiếp này gặp gỡ đủ loại người, khiến cho một khắc kia, tiếng lòng của Tần Lập hung hăng bị đụng một cái. Đây cũng là nguyên nhân mà Tần Lập, một gã động vật ăn thịt, lại có thể bất động thanh sắc trước vẻ đẹp tuyệt trần của Lãnh Dao và Bộ Vân Yên.
Không thể là một trong số!
Cô gái như Thượng Quan Thi Vũ, Tần Lập có thể nhẫn tâm tổn thương nàng sao?
Tình cảm, đều là ích kỷ. Thứ này không có cho, càng không tặng. Cho nên điều mà Tần Lập có thể làm, chỉ có thể che chở đoạn tình cảm tràn ngập khúc chiết giữa hắn và Thượng Quan Thi Vũ mà thôi.
Về phần những người khác, Tần Lập hy vọng thông qua năng lực của mình, trợ giúp họ đột phá! Về phần kết quả thế nào thì ngay cả Tần Lập cũng không biết.
Thuận theo tự nhiên đi!
Tần Lập ngẩng đầu, thấy Tần Văn Hiên cũng ngồi trong góc. Thấy đứa con nhìn hắn liền tươi cười ôn hòa với Tần Lập. Khóe miệng Tần Lập hơi giật, vẫn quay mặt sang chỗ khác, nhẹ giọng nói:
- Hôm nay, nhân dịp mọi người ở đây, ta muốn nói một điều, là mục tiêu sau này của chúng ta!
Mọi người đều có tâm sự riêng, lúc này đều ngẩng đầu nhìn Tần Lập, vì dường như vẫn là lần đầu tiên nghe Tần Lập nói những lời này.
Tần Hàn Nguyệt và Tần Văn Hiên đều có chút mờ mịt nhìn đứa con, không rõ vì sao Tần gia hiện giờ đã tốt mà Tần Lập nói vậy là có ý gì.
- Trong phòng này cũng không có người ngoài, ta không ngại nói thẳng ra một chút.
Tần Lập trầm ngâm, nhìn thoáng qua ánh mắt chờ mong của mọi người, sau đó nói:
- Ta nghĩ phải thành lập một thế lực hoàn toàn thuộc về mình!
Tần Hàn Nguyệt nao nao, lẩm bẩm:
- Hoàn toàn thuộc về mình! Hả? Con à, con muốn thoát ly Tần gia sao?
Tần Văn Hiên không nhịn được ngẳng đầu lên, có chút khẩn trương nhìn Tần Lập. Hắn là phụ thân, nhưng trong chuyện này thậm chí không có quyền nói!
Bởi vì, những thứ mà Tần Lập có từ trước tới giờ, đều là dựa vào chính bản thân hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.