Duy Ngã Độc Tôn

Chương 276: Tấn chức cảnh giới Dung Thiên




- Trời ạ, như này thì ai mà sống được! Lão tử làm sao không may như vậy chứ?
Tần Lập nghĩ thầm với vẻ mặt ai oán. Bởi vì hắn đã cảm giác được, ngay ở trên đầu mình, khẳng định lại xuất hiện một linh thú không chút nào kém hơn con Kim Điêu to lớn này!
Mà lúc này, Tần Lập phát hiện Kim Điêu phát ra một tiếng kêu to phẫn nộ, âm thanh sắc bén, còn mang theo vài phần hương vị uy hiếp...Chờ một chút, uy hiếp? Trong đầu Tần Lập hiện lên một ý niệm nhanh như tia chớp. Con Kim Điêu này chẳng lẽ sợ hãi con linh thú trên đầu mình sao?
Quả nhiên, lúc này Kim Điêu ngừng công kích Tần Lập, mà Tần Lập cũng không ngu ngốc tiến lên phía trên, mà là dừng lại ở đó liều mạng vận hành Tiên Thiên Tử Khí Quyết. Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể cực kỳ sục sôi, một chút tử khí kinh người phía chân trời, ngưng kết thành từng tia sáng màu tím, chiếu xạ tiến vào trong cơ thể Tần Lập.
Kim Điêu to lớn bay lượn chung quanh bầu trời xanh thẳm buổi sáng sớm, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu không cam lòng.
Tần Lập ngưng thần tĩnh khí, lúc này hắn không quan tâm đến gì khác nữa, tu luyện điên cuồng trong khoảnh khắc sinh tử này đối với Tần Lập mà nói thật đúng là lần đầu tiên.
Mấu chốt là Tiên Thiên Tử Khí hấp thu được ở vị trí này, rất tinh thuần, Tiên Thiên Tử Khí mà mình hấp thu trong quá khứ quả thực là cặn bã nha!
Dần dần, thân thể Tần Lập bắt đầu trở nên tràn đầy, viên tinh hạch màu tím trong đan điền lâu nay không có động tĩnh, không ngờ cũng bắt đầu chậm rãi chuyển động, sau đó với tốc độ cực nhanh hấp thu Tiên Thiên Tử Khí này vào, thể tích của nó đang chậm rãi tăng trưởng!
Đôi mắt Tần Lập dần dần trở nên trong như nước, thâm thúy tinh thuần, ánh mắt nhìn xuyên thấu qua một vùng biên giới hư vô của Huyền Đảo, nhìn về phía hướng Đông xa xôi!
Một luồng cảm giác huyền diệu khó thể nói ra, đột nhiên giống như suối phun trào ở đáy lòng Tần Lập, mạnh mẽ tràn ra!
Tần Lập cảm giác ngay cả linh hồn của mình đều thoải mái đến loại xúc động muốn rên rỉ thành tiếng. Lực lượng tràn đầy đến cực điểm, khiến tất cả cảm giác mệt mỏi của Tần Lập biến mất không còn! Giống như trong nháy mắt dung hợp làm một với thiên địa!
Một luồng khí tức rất mạnh ở trên đầu, con Kim Điêu to lớn xoay quanh trên bầu trời không cam lòng, mà Tần Lập không ngờ dưới loại tình huống này, đột phá đến khó tin!
Đây đích thật là có chút khiến cho người ta khó thể tin. Hơn nữa, khi tấn chức đến cảnh giới Dung Thiên, từ trong thân thể Tần Lập bộc phát ra một luồng khí thế cường đại, khiến Kim Điêu to lớn trên bầu trời không kìm nổi quạt cánh bay ra xa một chút, sau đó phản ứng lại, phát ra tiếng kêu sắc bén uy hiếp về phía Tần Lập!
Sắc mặt Tần lập vui mừng, liếc mắt nhìn về phía Đông thật sâu, trong lòng dâng lên một ý niệm, Đó chính là, nhất định phải đi lên tới nơi cao nhất của đỉnh Huyền Vũ, tự mình xác định một số chuyện quấy nhiễu mình thật lâu.
Tần Lập nghĩ trong lòng, ngẩng đầu, lại một lần nữa nhìn về hướng phía trên, chuyện lúc nãy khiến hắn trợn mắt há hốc mồm, không gì khác, mà là hắn trông thấy một tầng khí quyển kéo dài không biết mấy mươi vạn dặm!
Huyền Đảo này tổng cộng cũng có phạm vi khoảng vạn dặm, mà đỉnh Huyền Vũ đã là mảnh đất tiếp cận biên giới Huyền Đảo. Nhưng mắt Tần Lập lại trông thấy vùng khí quyển không có điểm cuối! Điều này có ý nghĩa gì?
Bởi vì vẫn bị con Kim Điêu to lớn đuổi giết, Tần Lập căn bản thật không ngờ mình đã lên trên với khoảng cách rất cao, càng không có tinh lực đi ngắm phong cảnh. Nhưng mà kinh hồng kia thoáng nhìn, nhưng lại khiến cho Tần Lập đột nhiên có loại cảm giác ở trên phi cơ vào kiếp trước!
Độ cao hai mươi bảy hai mươi tám dặm, chính là một vạn bốn, một vạn năm ngàn thước (1dặm =500m, theo từ đầu đến giờ m dịch là thước)! Đây vẫn là từ đài Huyền Vũ tính lên, còn chưa tính độ cao khoảng chừng bốn năm ngàn thước phía dưới!
Biển mây mênh mông, ngay ở dưới chân Tần Lập mấy dặm, nếu không Tiên Thiên Tử Khí kia, làm sao có thể có tinh thuần như thế, thậm chí khiến Tần Lập trực tiếp từ canh giới Hợp Thiên đột phá đến cảnh giới Dung Thiên?
Kỳ thật những thứ đó cũng không thật sự khiến cho Tần Lập rung động. Bởi vì chỉ cần đứng ở độ cao nhất định, thấy biển mây dưới chân, cũng không có chuyện gì ngạc nhiên, chân chính khiến Tần Lập cảm thấy kinh hãi là nơi thần bí này làm sao hình thành!
Trước đây trong nhận thức của Tần Lập, nơi thần bí giống như một tiểu thế giới, tuy rằng tất cả đều giống như ngoại giới, tỷ như nói, cũng có mặt trời mọc mặt trời lặn, cũng có một năm bốn mùa.
Nhưng lại là một thế giới không thông với ngoại giới! Bởi vì nếu không có cách tiến vào nơi thần bí, như vậy vị trí hiện tại của hắn kỳ thật chính là một vùng cây cối lớn và khe sâu ở biên cảnh phía Tây của Tân Tần đế quốc. Cho nên, nơi thần bí phải là vị trí khác mới đúng!
Nhưng tình huống vừa rồi Tần Lập trông thấy, rõ ràng giải thích chính xác nơi thần bí Huyền Đảo này ở dưới một vùng bầu trời với quốc gia thế tục ở ngoại giới!
Giải thích này là gì? Nếu như tất cả nơi thần bí đều giống như giải thích này, bị vây ở dưới vùng bầu trời với thế tục giới, như vậy...Những nơi thần bí được che bằng những tấm khăn, căn bản là do vậy tạo thành!
Có lẽ có loại đại năng cường đại đến mức tận cùng, có lẽ rõ ràng là thần tiên, thông qua pháp lực cường đại, tạo ra những nơi thần bí này. Dùng một loại phương pháp đặc thù, giam cầm lại, khiến cho linh khí những chỗ đó đầy đủ, trở thành một thế giới độc lập ngăn cách!
Bằng chứng có lực mạnh mẽ nhất, Tần Lập cho rằng có hai điều. Thứ nhất đương nhiên chính là quyển sách cổ thần kỳ đánh dấu nơi thần bí, mà điều thứ hai cũng là sử dụng linh thạch có thể truyền tống ra khỏi nơi thần bí!
Khẩu quyết này gần như tất cả con cháu trên Huyền Đảo đều biết hết, sau đó thông qua một loại phương pháp đặc thù, phát động linh lực trong linh thạch, có thể ra vào Huyền Đảo. Theo nhận xét của Tần Lập, nơi thần bí Cực Nhạc Thiên Cung, cũng như thế!
Về phần vì sao làm như vậy, là ai làm như vậy, Tần Lập hoàn toàn không thể tưởng tượng. Bởi vì những thứ trong đó, cũng đều là hắn trong nháy mắt muốn che đậy.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, phát hiện này đều khiến Tần Lập cảm giác được rất kinh hỉ. Có lẽ cường giả Chí Tôn năm xưa tiến vào nơi cực Tây thật sự không nói sai, chỉ có thực lực Phá Toái Hư Không mới có thể chân chính thăm dò trên Thiên Nguyên Đại Lục khắp nơi thần bí này!
Trên không trung, trận gió thổi tới khiến lông chim của Kim Điêu to lớn bay phất phới. Phi hành ở độ cao này, tuy rằng không tính là đặc biệt cố sức, nhưng bay lâu, cũng không phải một chuyện khoái trá.
Cho nên, sau khi Kim Điêu kêu lên một tiếng không cam lòng nhìn về phía điểm đen nhỏ bám vào vách đá, đầu hướng xuống, lấy tốc độ vượt qua vận tốc âm thanh, lao xuống phía dưới, chui vào trong tầng mây dầy đặc, biến mất không thấy! "Con khốn, cứ vậy mà đi sao? Thật sự không có trách nhiệm nha!" Tần Lập tựa hồ đã quên, mình vốn là muốn tới tìm linh thú giúp đỡ.
Cho dù có thể tưởng tượng, Tần Lập cũng đã bỏ qua ý niệm này trong đầu, nói đùa gì chứ. Thực lực con Kim Điêu này trăm phần trăm đạt tới cảnh giới Chí Tôn, không chừng cũng đã đột phá Nhân Tôn đạt tới thực lực Địa Tôn. Tần Lập dựa vào cái gì, có thể thu phục loại linh thú hung ác lại còn giảo hoạt chứ?
Giống linh thú như Tiểu Hắc và Tiểu Hồ Ly đích thật là có, nhưng thật sự rất ít, quả thực giống như lông phượng và sừng lân. Hiện tại Tần Lập muốn leo đến chổ cao nhất của đỉnh Huyền Vũ, lại cảm thấy đau đầu với luồng khí tức cường đại ở trên.
Hắn ngẩng đầu, nhìn vách đá vô tận ở phía trên, thở dài, cũng không phát hiện cái gì, nhưng luồng khí tức kinh khủng kia thật sự là tồn tại.
Nếu ở phía xa nhìn lại, tỉ lệ giữa Tần Lập và vách đá này giống như chênh lệch giữa giọt nước và hồ nước to lớn, hơi xa một chút, thậm chí ngay cả thân hình hắn cũng không nhìn thấy. Trông thấy thái dương từ phần cuối của biển mây trồi lên, trong lúc nhất thời, kim quang vạn trượng!
Tần Lập thiếu chút nữa bị cảnh đẹp trước mắt này cả kinh từ trên vách núi rơi xuống, toàn bộ mây đen, xám, trắng nháy mắt biến thành hải dương màu kim hoàng hết! Trong thiên địa chỉ còn lại một loại màu sắc!
Mà nhiệt độ ánh mặt trời, cũng cao đến trước nay chưa từng có, chiếu xạ lên trên người Tần Lập, loại cảm giác ấm áp này quả thực làm cho người ta muốn dừng thời gian này lại trong thời khắc này! Mà ngay cả luồng khí tức kinh khủng kia, trong nháy mắt đều giảm đi rất nhiều!
Hiển nhiên, cái tên kia làm cho linh hồn người ta rơi vào run sợ, dường như không thích ánh mặt trời lắm. Tần Lập trong lòng vừa động, cách Hoàng Kim Cung buông xuống, có có thời gian mấy ngày, dù bất cứ giá nào!
Sau khi hạ quyết định này, Tần Lập thu liễm toàn bộ khí tức trở về. Sau khi tấn chức tới cảnh giới Dung Thiên, tinh hạch màu tím ở đan điền, cũng lớn hơn gấp đôi so với quá khứ! Hơn nữa, biến thành một hình thoi gọn gàng, treo ở giữa đan điền Tần Lập, hướng ra bốn phương tám hướng, toàn bộ đều là linh khí Tần Lấp hấp thu mà chuyện hóa thành linh lực. Đương nhiên, ở trên Thiên Nguyên Đại Lục, được xưng là nguyên lực!
Nguyên lực Tần Lập tràn ngập vô cùng, hơn nữa sẽ không sinh ra bất cứ dao động gì. Cho nên, đối với chuyện mình leo lên nơi cao nhất của đỉnh Huyền Vũ, vẫn còn rất tin tưởng. Bởi vì càng là những thứ cường đại, càng thờ ơ kẻ yếu, nếu không trên đời này không còn kẻ yếu, chúng nó cũng không thể sinh tồn.
Bất ngờ đột phá, đồng dạng khiến Tần Lập tin tưởng. Cho nên, sau khi Tần Lập chuẩn bị sẳn sàng, thân hình lại một lần nữa men theo vách đá này, rất nhanh trèo lên phía trên!
Nhưng vách đá phía trên này thật sự rất cao, cũng quá dốc gần như cực hạn nhân loại vượt qua. Nếu không với cảnh giới Chí Tôn của Ngọc trưởng lão, lại như thế nào sẽ bị hai con ưng khổng lồ bức đến ngã chết?
Bởi vậy có thể thấy được, võ giả nhân loại, khi đối mặt với thiên nhiên, vẫn là quá yếu ớt. Cho dù là tuyết lở rất tầm thường, võ giả Chí Tôn cũng khó thể ngăn cản uy lực khủng bố này.
Tần Lập leo lên, quả nhiên không khiến cho sự chú ý của kẻ cường đại ở trên kia nhìn không thấy. Lúc này đây, hắn mất hai canh giờ, không ngờ thật sự trèo tới nơi cao nhất của đỉnh Huyền Vũ!
Tay Tần Lập nắm vào một khối cự thạch lòi ra, thân hình lơ lửng trên không, dưới chân đâu chỉ là vực sâu vạn trượng? Trên mặt Tần Lập lại không có một chút sợ hãi, ngược lại còn lộ ra vẻ tươi cười vui mừng, giống như một đứa bé bướng bỉnh, phí bao công sức cuối cùng leo được lên cây lấy trứng chim.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Tay kia của Tần Lập cũng gắt gao bám vào cự thạch, hai tay hơi hơi dùng sức, "vù" một tiếng nhảy lên trên khối cự thạch này. Lúc này, Tần Lập có một loại cảm giác hăng hái. Nếu không phải không khí loãng trên đây, lại không biết sự tồn tại của cường giả thần bí, hắn thật muốn lên tiếng thét dài.
Tần Lập bỗng nhiên cảm thấy có chút chói mắt, theo bản năng hắn ngẩng đầu, lập tức miệng không thể ngăn lại mà mở ra, khóe miệng kịch liệt co giật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.