Tần Lập bỗng nhiên nhìn Tào Hồng., hỏi:
- Thành công ám sát hai võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa kia, cũng là chuyện sau khi nàng chết hả?
Tào Hồng có chút kỳ quái nhìn Tần Lập:
- Ngươi làm sao biết?
Tần Lập mĩm cười, không nói thêm gì nữa. Nếu không phải bị loại kích thích này, tin tưởng Tào Hồng chấp nhận ăn mặc giống nữ nhân cũng nhất định phải ám sát võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa kia.
Tần Lập nahĩ nghĩ, bỗng nhiên lại hỏi:
- Ngươi có muốn báo thù hay không?
- Nằm mơ đều muốn!
Tào Hồng nghiến răng nghiến lợi nói.Bạn đang đọc truyện tại - https://trumtruyen.vn
- Được, vậy thì đi theo ta, Tần Lập nói.
**
Tần Lập cũng không áp dụng thêm bất kỳ biện pháp gì để dự phòng Tào Hồng đột nhiên chạy trốn. Bởi vì Tần Lập có thể cảm giác được, Tào Hồng đối với Lãnh Thu Cung có loại hận ý ăn vào xương tủy.
Tần Lập cũng không đi tìm Văn Bân cùng tên thanh niên trọc đầu kia để báo thù, bởi vì không cần thiết. Thực lực hai người kia đối với Tần Lặp mà nói, căn bản không tạo thành uy hiếp gì. Hiện tại mục đích hàng đầu là phải đi Lãnh Thu Cung, tìm tung tích tấm bản đồ Thái cổ thứ tám. Chỉ cần tìm được bản đồ đó, như vậy nghĩa rằng đã nắm giữ chìa khóa cửa Thẩn Miếu Thái cổ.
Cứ như vậy, khi nào đi mở Thần Miếu Thái cổ hoàn toàn do Tần Lập quyết định. Đối mặt với kiến trúc viễn cổ cao chọc trời như Thần tích kia, trong lòng Tần Lập không chỉ tràn ngập kính sợ, mà còn đầy tò mò.
Hắn cũng rất muốn nhìn một chút xem bên trong Thẩn Miếu Thái cổ không phải sức người có thể xây dựng được, rốt cục cất giấu cái gì.
Tần Lập cùng Tào Hồng bắt đầu lên đường đi về hướng Lãnh Thu Cung.
Tào Hồng trả lại tiền thù lao cho thanh niên đầu trọc kia, nói rõ hắn không thể giết chết mục tiêu, nhưng cũng không nói với thanh niên đầu trọc chuyện gì khác về Tần Lập. Bởi vì Tào Hồng biết, thanh niên đầu trọc sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định còn có thể đi tìm sát thủ đứng đầu bảng để ám sát Tần Lập.
Khi Tào Hồng nói chuyện nãy với Tần Lập, Tần Lập chi cười thản nhiên, cũng không nói gì. Với cảnh giới Tần Lập hiện tại, sát thủ muốn đến gần hắn, gần như là một chuyện không có khả năng.
Trên đường, Tào Hồng vẫn do dự một chút rồi nói với Tần Lập:
- Công tử! Cái Sát thủ bảng này, chẳng qua là do người nhàm chán rỗi việc làm ra, đại bộ phận sát thủ đều có danh tiếng, rất nhiều người đều biết. Bởi vì sát thủ lợi hại chân chính đều không có tiếng tăm quá lớn. Danh tiếng đối với bất kỳ nghề nghiệp gì đều rất trọng yếu, nhưng đổi với sát thủ mà nói, danh tiếng ngược lại là một trói buộc. Nhưng ở trên Sát thủ bảng, có một người cũng là ngoại lệ. Nếu là cố chủ lúc trước của ta mời được hắn, vậy công tử phải rất cẩn thận mới được. Ta không hy vọng cừu của ta còn chưa báo, công tử đã chết trong tay sát thủ.
Tần Lập cười nói:
■ Vậy ý của ngươi là, nếu cừu của ngươi đã được báo, ta bị sát thủ giết chết, cũng không sao hả?
Tào Hồng xấu hổ cười cười, gật đầu thừa nhận:
- Tuy rằng nói ra ngài rất mất hứng, nhưng ta thật sự nghĩ vậy.
- Rất tốt, rất tốt! Nói thật mặc dù có chút làm người ghét, nhưng không thể không nói, người không biết nói dổi vẫn có điểm đáng yêu.
Tần Lập dừng chân, mặc kệ linh khí sung túc chunh quanh không ngừng tiến vào thân thể, tụ tập vào đan điền, chăm sóc Bảo khí Ấn Chương nơi đan điền. Hắn nhìn Tào Hồng nói:
- Ta cũng không hy vọng ngươi dễ dàng chết đi, cho nên sau khi vào Lãnh Thu Cung, tự ngươi phải cẩn thận một chút. Một khi đối phương thật sự xuất hiện thực lực đặc biệt mạnh mẽ hoặc là quá nhiều võ giả bao vây, có khả năng ta sẽ không chiếu cố được ngươi.
Tào Hồng thản nhiên nói:
- Yên tâm, ta sẽ tự bảo vệ tốt chính mình. Ngài đừng quên, bản năng của một sát thủ chính là ẩn nấp.
Tào Hồng nói xong, nhìn lướt qua Tần Lập, thầm nghĩ trong lòng: 'Trừ khi gặp được loại biến thái như ngươi, nếu không cho dù Huyết sắc Tịch Dương (Hoàng hôn màu máu) đứng đầu Sát thủ bảng có đến cũng chưa chắc có thể phát hiện được ta!
- Đúng rồi! Ngươi nói cho ta một chút về chuyện Sát thủ bảng. Chuyện này, thật thú vị! Tần Lập tùy ý nói, chân không ngừng bước, thân hình giống như mây bay nước chảy.
Trên đường không còn ai khác, có thể tận tình biểu lộ ra thực lực bản thân.
Tào Hồng trong lòng cười thầm:
- Ngoài miệng nói thoải mái, trong lòng còn không phải có chút lo lẳng? Cũng không biết tên thanh niên đầu trọc kia có thể nào thật sự mời sát thủ khác đến ám sát Tần Lập hay không?
- Người mà vừa rồi ta nhắc công tử cẩn thận, đứng đầu trên Sát thủ bảng. Người đó tên gì, bộ dạng chân chính thế nào, rất có người biết. Người ta đặt cho một ngoại hiệu - Huvết Sắc Tịch Dương?
- Huyết Sắc Tịch Dương?
- Đúng vậy! Nghe nói người đó giết người có một thói queng bình thường đều lựa chọn ra tay vào một buổi hoàng hôn thời tiết đẹp trời. Lâu dần, mọi người gọi hắn là Huyết sắc Tịch Dương. Trong số những người bị hắn giết, cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa không biết bao nhiêu người, hơn nữa, người này khác với ta. Hắn bất kể là người nào cũng giết mặc kệ người đại tộc đại phái hay là phụ nữ, người già và trẻ em. Chỉ cần có người ra giá tốt, hắn không chút kiêng kỵ gì. Bởi vậy, còn có người gọi hắn là cuồng sát!
Tào Hồng nói, ánh mắt chớp lóe, có chút ghen tị lại có chút khinh thường nói:
- Người này không có nguyên tắc, không có giới hạn, không ai biết hắn từ nơi nào đi ra. Dù sao nơi Cực Tây rất nhiều môn phái gia tộc đều đang truy nã hắn, nhưng nhiều năm như vậy qua đi, hắn vẫn tiêu dao tự tại như trước. Thi thoảng lại truyền ra có người chết trong tay hắn.
- Đứng thứ hai Sát thủ bảng, cũng không ai biết tên thật, tất cả mọi người gọi hắn là Dạ Mạc. Người này ám sát, thích ra tay vào thời điểm đêm khuya tĩnh mịch. Tuy nhiên, nyười này trong trảm năm gần đây, đã rất ít xuất hiện ở giới sát thủ, gần như rất ít người nghe thấy tin tức về hắn.
Tào Hồng than nhẹ một tiếng, nói:
- Đứng thứ ba gọi là Thiên Nhai, nhìn thấy hắn, chẳng khác nào nhìn thấy thiên nhai, ý nghĩa cuộc đời đi tới cuối. Người nàv vẫn nhỡn nhơ sống ờ nơi Cực Tây này như trước. Top 3 trên Sát thủ bảng, đều là đối tượng truy bắt của các đại tộc đại phái, thậm chí có người thông qua phát nhiệm vụ để dụ bắt bọn họ, nhưng lại chưa từng có người thành công, thường thường tổn thất càng thêm thảm thiết nặng nề. Ba người này rất thần bí, hành tung mơ hồ không ổn định. Nhiệm vụ bọn họ tiếp nhận, hơn phân nửa là thông qua rất nhiều tầng quan hệ tìm tới bọn họ, gần như không gặp mặt cố chủ.
Tần Lập gật đầu, thầm nghĩ nơi Cực Tây này, quan hệ lẫn nhau rắc rối phức tạp, giống như một thế giới lớn. Đó cũn là nguyên nhân căn bản phương Đông không cường đại bằng phương Tây. Cho dù giữa các nơi thần bí, đoạn tuyệt trao đổi giao lưu giữa các gia tộc môn phái, tuy rằng cũng giữ lại được huyết mạch võ giả, nhưng cũng bởi vậy mà khiến cho võ giả phương Đông bảo thủ, rất ít xuất hiện cường giả siêu cấp chân chính.
Mà phương Tây ngược lại, nghề sát thủ tốt như vậy, rất nhiều người bị áp lực bức bách không ngừng tu luvện, đột phá chính mình, tiến bộ đi lên truy tìm đỉnh càng cao hơn.
Tào Hồng nói tiếp:
- Đứng thứ tư Sát thủ bảng, đến thứ bảy là ta, kỳ thật tất cả mọi người đều không có quan hệ gì, thực lực cũng không biết ai mạnh hơn ai một chút, xếp hạng, cũng chỉ căn cứ đánh chết đối tượng mạnh yếu thế nào mà xếp. Hừ, nếu ta không có ba không giết, xếp thứ tư cũng không thành vấn đề.
Từ trong giọng nói Tào Hồng có thể thấy được hắn cũng không coi sát thủ thứ tư, năm, sáu ra ai, ít nhất, là không sợ bọn họ.
- Huyết Sắc Tịch Dương, Dạ Mạc, Thiên Nhai...
Tần Lập nhẩm lại một lần, lập tức mĩm cười. Sát thủ cường đại tới đâu, cũng không xa rời bản chất võ giả. Bọn họ cũng là võ giả, không có gì đáng sợ!
Thành Thông Thiên, nơi ở Tổng đường Thiết Chưởng Môn.
Chưởng môn nhân Thuy Thủy Tử bộ mặt "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép" (*) nhìn Văn Bân đang quỳ gối trước mặt mình, trong mắt đầy thất vọng.
(*): Rất thất vọng bởi người mình đặt hy vọng không có ý chí!
Thu Thủy Tử cả đời đời không lập gia đình, lúc Văn Bân còn trong tã lót đã được Thu Thủy Tử mang đi nuôi dưỡng. Quan hệ giữa hai người, tuy rằng không có huyết thống nhưng tình như cha con.
Thuy Thủy Tử cũng coi Văn Bân trở thành Thiết Chương Môn tương lai để bồi dưỡng, hy vọng chờ Văn Bân trưởng thành, mình có thể thoái vị nhường hiền, sau đó một lòng tuy luyện.
Mấy năm nay, Văn Bân cũng rất ít khi khiến lão thất vọng. Kết giao bằng hữu rộng rãi, đối xử hiền lành, ở trong các thanh niên cùng thế hệ ở thành Thông Thiên này coi như là một người trẻ tuổi rất xuất sắc.
Hơn nữa, thực lực hắn đã đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không, không kém bao nhiêu so với những người cùng lứa tuổi của đại tộc đại phái. Thu Thủy Tử thậm chí muốn tìm một cơ hội thích hợp đến cầu thân thành chủ thành Thông Thiên, cầu ông ta gả con gái Lý Uyển cho Văn Bân.
Như vậy, Thiết Chương Môn về sau cho dù không thể quật khởi thành một đại phái, nhưng ít ra cuộc đời này của Văn Bân không còn phải lo lắng gì.
Nhưng khiến cho lão không nghĩ tới là, tên đồ đệ giống như con này, không ngờ lại làm ra chuyện giống như vậy, vì cực phẩm linh thạch không ngờ lại cấu kết với người của Hải gia, mà lại còn lừa môn phái trong thành Thông Thiên.
Loại hành vi này, nếu là những người khác ở Thiết Chưởng Môn, Thu Thủy Tử nhất định đánh chết không chút do dự sau đó mang đầu tới cửa xin lỗi.
Nhưng người này...là tên đồ đệ có tình nghĩa như cha con, lão căn bản không thể hạ ngoan tâm (hổ dữ không ăn thịt con).
Nhưng phẫn nộ trong lòng như thế nào cũng không thể khống chế được. Thu Thủy Tử tức giận run run, lấy tay chỉ vào Văn Bân, nói:
- Nhươi nói xem, rốt cục là chuyện gì xảy ra. Ngươi như thế nào có thể cấu kết với người của Hải gia?
Văn Bân sau khi thanh niên đầu trọc một lần thuê sát thủ chưa đánh chết được Tần Lập, lại nhắc Văn Bân phải thuê người đứng đầu Sát thủ bảng - Huyết Sắc Tịch Dương đi ám sát tên lo chuyện bao đồng, chặt đứt con đường tài phú. Văn Bân rốt cục có chút sợ, cũng không phải sợ cái gì, mà hắn đột nhiên nghĩ đến, loại chuyện này không thể làm lớn ra. Bởi vì một khi lớn chuyện, thanh niên đầu trọc rất có khả năng vỗ mông bỏ đi, Hải gia cũng không thừa nhận chuyện này có liên quan tới bọn họ.
Nhưng Văn Bân hắn, ở thành Thông Thiên này về sau còn mặt mũi nào hoành hoành? Hơn nữa, hắn cũng tra được người trẻ tuổi xen vòa kia đã rời khỏi thành Thông Thiên. Nếu như vậy, không cần thiết phải truy cứu chuyện này, tất cả mọi người đều yên ổn thật tốt biết bao.
Nhưng thanh niên đầu trọc lại không đồng ý, nói cái gì cừu hận bị người vũ nhục trước mặt, nhất định phải báo.
Văn Bân càng nghĩ càng sợ hãi, sợ chuyện này trong tương lai thật sự truyền ra, chẳng những hắn ở thành Thông Thiên không sống yên ổn không nói, còn luyên lụy tới toàn Thiêt Chưởng Môn...
Bởi vì thành chủ Lý gia tuyệt đối không tha thứ hắn dựa vào tên tuổi Lý gia đi làm loại chuyện này. Lại càng không dễ dàng tha thứ hắn cấu kết Hải gia.
Hai điều này, đủ để chon vùi toàn bộ Thiết Chưởng Môn.
Bởi vậy, Văn Bân sợ hãi thật sâu trong lòng, cuối cùng vẫn lựa chọn nói chuyện này cho sư phụ hăn, Thu Thủy Tử. Bởi vì hắn biết, sư phụ sẽ không trơ mắt nhìn Thiết Chưởng Môn suy sụp, lại càng không trơ mắt nhìn hắn thân bại danh liệt.