Duy Ngã Độc Tôn

Chương 456: Tinh thần công kích!




Thu Thủy Tử đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn mọi việc xảy ra, nhưng thất vọng cùng phẫn nộ trong lòng không thể tránh khỏi.
Văn Bân thành thành thật thật quỳ gối, nói:
- Sư phụ! Ngài đừng giận, đều là tại con nhất thời hồ đồ, ham chiếm tiện nghi bị ích lợi che mắt, Ngay từ đầu con căn bản không biết người kia là người Hải gia. Sư phụ! Ngài phải tin tưởng con, con thật sự không biết mà!
- Không biết, là có thể đi lừa gạt bằng hữu của mình? Không biết, là có thể đồng lõa với người khác?
Vẻ mặt Thu Thủy Tử thất vọng nhìn Văn Bân, thở dài một hồi.
Văn Bân cúi đầu, bộ dạng nhìn rất uể oải nhưng trong mắt lại lóe lên hào quang hung ác tối tăm, trong lòng đối với người trẻ tuổi vạch trần âm mưu của mình lại dâng lên một cỗ hận ý mãnh liệt. Hắn hận thanh niên đầu trọc lừa hắn, lại càng hận Tần Lập vạch trần hắn.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Người đều là như vậy, phạm sai lầm bình thường trước tiên không phải nghĩ lại hành vi của mình mà là đi oán giận người khác, tìm đủ loại lý do để chối bỏ trách nhiệm của mình.
Thu Thủy Tử trầm giọng nói:
- Chuyện này, còn có ai biết?
- Người trẻ tuổi kia, còn có Bành Suất Thiên Diệp phái cùng sư muội hắn. Còn có...nữ tử mà con quen biết, còn có tiểu nhị cửa hàng. Chỉ vậy thôi...
- Nơi Thiên Diệp phái, ngươi không cần lo lắng. Ngươi lừa người ta bao nhiêu, ta đi trả người ta bấy nhiêu.
Thu Thủy Tử chậm rãi nói:
- Về phần tiểu nhị cùng nữ nhân ngươi quen biết, tìm cơ hội diệt khẩu đi!
- Hả?
Văn Bân ngẩng đầu, có chút khó tin nhìn sư phụ vẻ mặt dữ tợn, giọng nói có chút run rẩy:
- Sư phụ! Không cần giết Linh Linh được không? Nàng...nàng tuy rằng thất vọng về ta, nhưng nàng sẽ không nói chuyện này ra đâu! Sư phụ, cầu ngài đó!
Thu Thủy Tử thở dài một tiếng nói:
- Bân nhi. Người làm chuyện lớn, có nhiều ý nhân từ trong đầu là không thành công. Hiện tại nàng không nói, nhưng không chắc về sau nàng cũng không nói ra. Trên đời này, người có thể giữ bí mật, chỉ có một loại. Đó chính là...người chết!
- Nhưng...Bành Suất kia...
Văn Ban ngẩng đầu, ý đồ thuyết phụ sư phụ, lại bị Thu Thủy Tử cắt ngang:
- Ta trả lại tổn thất cho hắn, lại bồi thường một khoản nhất định. Thiên Diệp phái tuy rằng thực lực ngang với chúng ta, nhưng luôn luôn khiêm tốn ẩn nhẫn, loại chuyện này lan truyền ra ngoài, đối với bọn họ cũng không có lợi ích gì. Mà tiểu nhị cùng nữ nhân ngươi kia lại khác, bọn họ rất có thể vào lúc lơ đãng sẽ nói chuyện này ra. Người Hải gia hợp tác với ngươi, thề giết người trẻ tuổi vạch trần các ngươi, là chính xác đó. Hận chỉ là một chuyện, trọng yếu nhất, vẫn là diệt khẩu!
- Nhưng là...
- Không nhưng nhị gì nữa. Từ hôm nay bắt đầu, ngươi trước tiên bế quan, ta sẽ tuyên bố ngươi tu luyện ba năm. Ba năm hẳn là sẽ che giấu được chuyện này, về phần nữ nhân kia, với điều kiện của ngươi, về sau muốn dạng nữ nhân nào mà không có? Nếu chuyện này không lộ ra ngoài, cho dù là con gái thành chủ, cũng không phải không có khả năng.
Nguyên bản Văn Bân đối với sự sắp xếp của sư phụ còn có vài phần bất mãn trong lòng, tuy nhiên khi nghe nói có thể lấy được con gái thành chủ, trên mặt lập tức lộ ra biểu tình hưng phấn, ngạc nhiên vui mừng nói:
- Thật sao?
Thu Thủy Tử thản nhiên nói:
- Tự nhiên là thật. Con gái thành chủ sớm muộn gì cũng phải lập gia đình. Gả cho ai mà không phải là gả?
- Vậy...con kính cẩn nghe theo lệnh sư phụ, hiện tại đi bế quan.
Nhìn đệ tử vui mừng khấp khởi rời đi, Thu Thủy Tử thở dài một tiếng, trong lòng nổi lên vài phần chua xót, thầm nghĩ:
- Nếu chuyện này không xảy ra, như vậy ngươi thật sự có khả năng lấy được con gái thành chủ. Tuy nhiên chuyện này đã xảy ra, cho dù thành chủ không phát hiện, nhưng ta còn mặt mũi nào đi cầu thân?
Ý nghĩ của Thu Thủy Tử rất đơn giản, đó chính là trước tiên ém nhẹm chuyện này, hai ba năm sau, đến lúc đó là loại tình huống nào cũng còn chưa biết trước. Hơn nữa, trải qua hai ba năm bế quan, tâm tính đồ nhi của mình chắc là cũng tăng lên rất lớn, hẳn có thể hiểu được nỗi lòng của mình.
Đương nhiên, chuyện trọng yếu nhất hiện tại chính là đi diệt khẩu tiểu nhị cùng nữ nhân kia, sau đó đi xin lỗi Thiên Diệp phái. Thu Thủy Tử nghĩ thầm trong lòng, tốt nhất là ngay cả thanh niên đầu trọc kia cũng ngầm xử lý luôn.
Như vậy, ngay cả một tia sầu lo cuối cùng đều giải trừ được. Ngoài mặt đích thật không ai đám giết người Hải gia, nhưng sau lưng? Thần không hay quỷ không biết, đến lúc đó ai cũng không biết.
Thu Thủy Tử nghĩ thầm, khóe miệng nổi lên một tia ý cười lạnh lẽo. Vì đồ nhi này, chuyện gì lão cũng có thể làm được.
- Người đâu!
Thu Thủy Tử thản nhiên hô vọng ra ngoài.
Lãnh Thu Cung nằm trong một dãy núi như trong tranh, bầu trời xanh thẳm, không khí trong lành, linh khí vô cùng dày đặc. Trong dãy núi, còn có một số thung lũng, trăm hoa đua nở, mặt cỏ xanh biếc theo gió thổi mà lay động.
Về lại nơi này, hô hấp của Tào Hồng có chút dồn dập. Trong mắt hắn lộ ra hận ý nồng đậm.
Ngọn núi chính của Lãnh Thu Cung ngay trước mặt hai người hai trăm dặm. Nơi đó là cung chủ Lãnh Thu Cung sinh sống, trong phạm vi ngàn dặm đều là lãnh địa Lãnh Thu Cung. Các đỉnh núi, đều có cao tầng của Lãnh Thu Cung cư trú.
Trưởng lão, Thái thượng trưởng lão, một số lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm...Đại đa số bọn họ danh tiếng không lừng lẫy, nhưng thực lực lại đều rất cường đại. Vạn nghìn năm qua, chính bởi vì sự tồn tại của đám cường giả này mới khiến cho gần như không có ai dám xông vào Lãnh Thu Cung.
Bởi vì chỉ một chút không cẩn thận, một ngọn núi không chút bắt mắt có thể là nơi ở của một lão quái vật mấy trăm, thậm chí mấy ngàn tuổi, thực lực sâu không lường được.
- Kẻ thù của ngươi, ở ngọn núi nào?
Tần Lập nhìn Tào Hồng hỏi.
- Cách nơi này còn hơn ba trăm dặm. Trên ngọn núi đó chỉ có một trưởng lão cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, nhưng cảnh giới Phá Toái Hư Không lại có ít nhất mấy chục người. Hơn nữa, con linh thú có cái mũi linh mẫn đáng chết kia, ở trên mỗi ngọn núi đều có.
Tần Hồng oán hận nói, sau đó nhìn thoáng qua Tần Lập, nói:
- Chẳng lẽ ngươi trước tiên muốn báo thù cho ta hay sao?
Tần Lập cười cười, nói:
- Ta mang ngươi đi vào trong đó, báo thù cho ngươi, quấy rối Lãnh Thu Cung một mảnh hỗn loạn. Ta muốn thừa cơ hội đó, đi làm một chuyện. Ngươi có thể chạy thoát được không?
Tào Hồng thoáng do dự một chút, hắn biết loạn cơ hội ngàn năm một thuở này, nếu bỏ lỡ chỉ sợ cả đời này cũng không có cơ hội để báo thù.
Nghĩ đến nữ tử mình yêu tha thiết, Tào Hồng cắn răng hung hăn nói:
- Trốn không thoát thì sao? Chỉ cần có thể chết đám súc sinh kia...lão tử cho dù chết, cũng chấp nhận.
Tần Lập gật gật đầu, nói:
- Vậy được, ta giúp ngươi báo thù rửa hận, ngươi giúp ta hấp dẫn sự chú ý của những người đó. Chúng ta không ai nợ nhau!
Nói xong, Tần Lập vươn tay ra. Tào Hồng không chút do dự, vỗ tay với Tần Lập coi như lời thế.
Sau khi quyết định, hai người liền bay vút lên ngọn núi đó. Nơi Lãnh Thu Cung này hết sức yên lặng, ngẫu nhiên có đệ tử đi tuần tra quanh núi, phần lớn tính cảnh giác không quá cao. Kỳ thật cũng không thể nói tính cảnh giác của bọn họ không mạnh, thật sự là bởi vì một người thực lực mạnh hơn bọn họ rất nhiều, mà người kia lại là một ẩn núp chuyên gia.
Cho nên, mãi cho tới khi đến chân núi ngọn núi theo lời Tào Hồng, cũng không ai phát hiện ra tung tích hai người.
- Không thể tiếp tục đi tới nữa!
Tào Hồng trậm giọng nói:
- Thần thức linh thú kia cực kỳ nhạy cảm, nếu đi tới một chút nữa, nó sẽ phát hiện, hơn nữa đầu tiên sẽ phát cảnh báo. Nơi này một khi bị kinh động, như vậy muốn giết bọn họ là một chuyện khó có khả năng.
Tần Lập gật gật đầu, đứng yên buông thần thức khổng lồ tràn ra phía ngọn núi. Cảm nhận được một vài cỗ khí tức có vẻ cường đại, đột nhiên hắn cảm nhận được một cỗ dao động tinh thần hết sức kỳ lạ. Thần niệm khẽ động, bộ dạng của vật đó lập tức xuất hiện trong đầu Tần Lập.
- Có phải là một con linh thú giống như chó, hai lỗ tay nhọn một cách đặc biệt, miệng rất ngắn, bộ lông hơi đen?
Tần Lập truyền âm với Tào Hồng.
Tần Hồng kinh hãi nhìn Tần Lập. Ngọn núi này cách ngọn núi kia ít nhất cũng hai dặm, hơn nữa ngọn núi này tuy rằng không quá lớn, nhưng phạm vị cũng có mười dặm, cao chừng bốn, năm ngàn thước. Tần Lập không ngờ chỉ trong khoảnh khắc liền tìm được tung tích con linh thú kia, hắn là làm thế nào?
Tào Hồng nghĩ thầm trong lòng, gật mạnh đầu:
- Chính là nó!
Tần Lập nghĩ thầm, khó trách Tào Hồng rất kiêng kị con linh thú này. Nếu không phải mình dùng thần thức thăm dò, nhất định sẽ bị con linh thú này phát hiện. Hiện tại tìm được tung tích nó, phải nghĩ biện pháp khiến nó câm miệng mới được.
Tần Lập nghĩ thầm trong lòng, rồi dùng một chút lực lượng tinh thần nhẹ nhàng trêu chọc con linh thú này. Quả nhiên, nó lập tức ngẩng đầu, cảnh giác nhìn bốn phía.
Đại khái cảm giác được cỗ dao động này có chút khác nhân loại, trong mắt cũng lộ ra vẻ hồ nghi. Nó không phát ra âm thanh cảnh báo mà đứng dậy, khắp nơi tìm kiếm ngọn nguồn cỗ dao động tinh thần.
Bởi tầm quan trọng của linh thú này, địa vị chúng trong Lãnh Thu Cung cũng rất đặc thù, có thể chạy loạn khắp nơi. Cho nên, nó đứng dậy đi bộ khắp nơi cũng không có khiến cho đệ tử Lãnh Thu Cung nơi này không sinh ra đề phòng.
Tần Lập cứ vậy dùng tinh thần lực câu dẫn con linh thú này từng chút một. Từ ngọn núi đi xuống, mãi cho đến khi cách Tần Lập cùng Tào Hồng không đến năm trăm thước, Tào Hồng đều thấy con linh thú này.
Hắn lại trợn mắt há mồm phát hiện một vấn đề. Linh thú lẽ ra sớm nên phát hiện bọn họ, lại đang có chút táo bạo đi tới đi lui như đang tìm cái gì.
Tào Hồng đưa mắt nhìn Tần Lập, Tần Lập cười hắc hắc, khẽ nói:
- Đến đây!
Tần Lập vừa dứt lời, Tào Hồng cảm giác được một cỗ dao động thản nhiên từ nơi Tần Lập phát ra. Hắn còn không hiểu được rốt cục Tần Lập định làm gì, thì thấy con linh thú cách năm trăm thước kia đột nhiên há to miệng, thè cái lưỡi màu đỏ, dường như muốn kêu lên, lại không kêu được một tiếng, "Phịch" một tiếng, ngã lăn ra đất...bất động!
- Đây...đây là tinh thần công kích?
Tào Hồng cảm giác cả người lạnh băng, thì thào lầm bẩo, ánh mắt nhìn lại về phía Tần Lập đã hoàn toàn thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.