Đây còn là người sao?
Tào Hồng giờ phút này, trong long chỉ có một ý nghĩ trong đầu:
- Quá khủng bố rồi! Nói ra quả thật là kinh thế hãi tục!
- Người này rốt cục lai lịch thế nào?
Tào Hồng bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề vẩn vơ:
- Lãnh Thu Cung không biết thế nào trêu vào một đối thủ như vậy, thật sự là xui tám đời!
- Đây quả thật là giết người vô hình à! Khó trách sau khi hắn bắt mình, cũng không chút để ý thả lỏng mình. Nguyên lai người ta không sợ mình chạy trốn". Nghĩ vậy, Tào Hồng lại một lần nữa cảm thấy vài phần may mắn và sợ hãi. May mắn mình có chút sáng suốt, lúc ấy căn bản không nghĩ chạy trốn. Nếu không hiện tại chỉ sợ đã sớm biến thành một cái xác.
Tuy nhiên Tào Hồng giờ phút này trong lòng càng nhiều là một cỗ hưng phấn trước nay chưa từng có.
Đây là một nam nhân sau nhiều năm bị cừu hận giày vò, sau khi có hy vọng báo thù, rốt cục một lần nữa tràn ngập sức sống. Trong lòng hắn tràn ngập hưng phấn sắp báo thù được.
Tào Hồng thậm chí bắt đầu nghĩ, lúc bắt được mấy đệ tử Lãnh Thu Cung năm xưa vô tình hành hạ nữ nhân của mình đến chết, phải tra tấn bọn họ thế nào.
- Ngưng thần, có người tới!
Tần Lập thấy Tào Hồng dường như có chút mất khống chế tình cảm của mình, liền đánh thức một câu.
Tào Hồng trong giây lát tỉnh táo, yên lặng gật đầu. Hắn biết, mình có thể báo thù hay không, hy vọng toàn bộ đặt lên người thanh niên này.
Bên kia có đệ tử Lãnh Thu Cung đi tới nơi linh thú kia chết, bằng vào thính lực của Tào Hồng, căn bản không nghe được đối phương đang nói gì. Nhưng Tào Hồng cũng có bản lĩnh, hắn biết đọc ngôn ngữ môi.
Hai đệ tử Lãnh Thu Cung đang nghi hoặc khó hiểu nói chuyện với nhau.
- Thánh khuyển từ trước đến giờ không chạy loạn, như thế nào hôm nay lại lạc đường nhỉ?
Một đệ tử Lãnh Thu Cung trẻ tuổi nói với người bên cạnh.
- Ai biết, có lẽ thánh khuyển phát hiện cái gì đó!
Tên đệ tử kia nói.
- Không thể nào! Lãnh Thu Cung chúng ta trước giờ luôn khiêm tốn ẩn nhẫn, không có kẻ thù nào. Lại nói, có ai dám dễ dàng đến gây phiền phức với chúng ta hả?
- Ha ha! Nhiều năm trước có một tên, yêu một hạ nhân nơi chúng ta, sau đó hạ nhân kia bị xử tử, kết quả người kia như bị điên muốn đến báo thù nhưng mỗi lần đều bị thánh khuyển phát hiện.
- Ngươi nói là tên rác rưởi kia hả, cái loại người này đối với chúng ta căn bản không có bất kỳ uy hiếp nào.
Hai gã đệ tử Lãnh Thu Cung nói chuyện, lơ đãng làm nhục khiến sắc mặt Tào Hồng xanh mét, môi run run. Làm nhục hắn, hắn có thể chịu được. Nhưng trong giọng nói đối phương cái loại khinh thường nữ nhân mình âu yếm kích thích Tào Hồng thật mạnh, hắn ngầm thề rằng hôm nay cho dù chết ở nơi này cũng phải giết sạch kẻ thù.
Tào Hồng đang suy nghĩ, đột nhiên Tần Lập ở bên cạnh giống như một tia chớp bắn ra ngoài. Chờ khi Tào Hồng phản ứng lại, Tần Lập đã hoàn toàn biến mất. Lại nhìn hai tên đệ tử Lãnh Thu Cung phía trước đột nhiên ngã xuống, sau đó Tào Hồng mới nhìn thấy thân hình Tần Lập đứng đó, trong nháy mắt kéo hai tên kia vào bụi cỏ. Toàn bộ mọi động tác giống như lưu thủy hành vân, thẳng đến khi hoàn thành, Tào Hồng mới thấy rõ.
Tào Hồng vội vàng phi tới như điện xạ, tới gần Tần Lập mới phát hiện tròng mắt hai đệ tử Lãnh Thu Cung đang xoay tròn. Nguyên lai họ không bị Tần Lập giết, chỉ bị khống chế.
Thấy Tào Hồng, một tên đệ tử đột nhiên biến sắc, tên kia cũng suy nghĩ một hồi, sắc mặt thay đổi trở nên trắng bệch, trong lòng đều đang kinh hô:
- Thật sự là gặp quỷ, như thế nào người kia đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Thánh khuyển đi đâu rồi? Vì sao không phát hiện hai kẻ xâm nhập này?
Hai đệ tử Lãnh Thu Cung này muốn hô thật lớn, nhắc nhở đồng môn cẩn thận kẻ thù bên ngoài xâm nhập. Đáng tiếc là bọn họ căn bản không có biện pháp phát ra nửa điểm thanh âm.
- Giết bọn họ, xả giận đi!
Tần Lập nói rồi xoay người đi, đi qua nơi con linh thú bị hắn dùng tinh thần lực giết chết, ngồi xổm xuống cẩn thận nghiên cứu.
Tào Hồng quay đầu nhìn lướt qua Tần Lập, giọng nói tràn ngập hận ý nhưng không mất lý trí:
- Công tử! Giết chết hai tên súc sinh này ở đây, động tĩnh có quá lớn hay không?
- Chỉ cần ngươi đừng cho bọn họ phát ra tiếng động, thì không việc gì!
Tần Lập cũng không quay đầu, thản nhiên nói.
Hai người nói chuyện cũng không truyền âm, hai đệ tử Lãnh Thu Cung nghe vào trong tai, trong mắt đều lộ ra vẻ hoảng sợ, trong lòng biết hôm nay không thể may mắn thoát khỏi.
Một tên trong đó lập tức mặt như màu đất, ánh mắt lộ vẻ cầu xin, ý tứ là:
- Chuyện năm xưa không lien quan chúng ta, giết ta thì được gì hả?
Người khác thì trợn mắt giận dữ nhìn Tào Hồng, rất có ý uy hiếp.
Tào Hồng cười hắc hắc, đưa tay rút thanh đao gẫy tùy thân ra, dùng đao vỗ vỗ trên mặt tên đệ tử Lãnh Thu Cung trợn mắt kia, cười lạnh nói:
- Lão tử tới đây đã không tính toán còn sống trở về. Ngươi không cần dùng loại ánh mắt này nhìn ta. Không chừng, rất nhanh chúng ta có thể gặp mặt ở thế giới kia đó!
Nói xong, hắn đặt đao vào cổ họng tên đệ tử Lãnh Thu Cung này, ấn xuống một cái...Máu tươi lập tức phun trào. Tào Hồng cố ý xoay miệng vết thương sang bên kia, máu tươi văng sang đầy mặt tên bên cạnh, làm hắn sợ phát run cả người.
Tào Hồng trong nháy mắt cắt đầu tên đệ tử Lãnh Thu Cung này, cầm trong tay, nhìn tên đệ tử trong mắt tràn đầy sợ hãi, chết không nhắm mắt, không tiếng động kêu lên một tiếng cười đầy sầu thảm, sau đó cầm cái đầu đi đến trước mặt tên đệ tử bị dính đầy máu.
- Ngươi cũng muốn chết như vậy sao?
Tào Hồng hết sức tàn nhẫn hỏi.
Tên đệ tử Lãnh Thu Cung kia miệng không thể nói, thân không thể động, hai mắt bắn ra vẻ cầu xin, nước mắt chảy ra như suối.
Tào Hồng lạnh lùng cười:
- Nữ nhân năm xưa của ta, chết thảm trong tay Lãnh Thu Cung các ngươi, các ngươi đã từng có ai mềm lòng chỉ trong giây lát? Hiện tại, muốn lão tử mềm lòng, nằm mơ nhé!
Nói xong, lại một đao cắt đầu tên đệ tử Lãnh Thu Cung này, ném cả vào trong bụi cỏ, cẩn thận lau khô vết máu trong tay mình. Tào Hồng thở phào một hơi, thi lễ thật sâu với Tần Lập:
- Ân nghĩa của công tử, Tào Hồng khó mà báo đáp. Nếu hôm nay Tào Hồng có thể báo đại cừu, sống sót chạy đi, về sau Tào Hồng nguyện làm nô bộc đi theo làm tùy tùng hầu hạ công tử.
Tần Lập xoay người, khẽ cười nói:
- Vậy ngươi tự bảo vệ mình, ngàn vạn lần đừng chết ở đây!
Nói xong, hai người bắt đầu phóng lên núi. Động tĩnh nơi này không khiến cho bất kỳ người nào chú ý, bởi vì Tần Lập vẫn đều dùng Tiên Thiên Tử Khí bao phủ phạm vi mười thước, người ngoài căn bản không thể thăm dò nơi này.
Lại nói đây là địa bàn Lãnh Thu Cung, tuy rằng không phải là trung tâm, nhưng cũng không phải ranh giới, cho nên tính cảnh giác của mọi người sẽ dần dần mà giảm xuống. Hơn nữa, hiện tại là ban ngày, bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời ấm áp, ai có thể nghĩ đến loại thời gian này sẽ có người thần không hay quỷ không biết tiến vào?
Trên ngọn núi này là một vị Chấp sự cao cấp ngoại môn của Lãnh Thu Cung. Lại nói, thật khéo chính là, đám người Ma Võ Xương năm xưa bị Tần Lập giết chết chính là cấp dưới của người ở đây. Đám người Ma Võ Xương không có tư cách nói chuyện trực tiếp với hắn. Người này tên là Lâu Thành Phương, là Chấp sự cao cấp của Lãnh Thu Cung, địa vị thậm chí không thấp hơn trưởng lão nội môn.
Đoạn thời gian trước, ba cao tầng Lãnh Thu Cung bị Tần Lập giết chết: Mao điệt trưởng lão, hán tử mặt đỏ, lão già mập mạp kỳ thật đều là trưởng lão nội môn, nhưng địa vị bọn họ còn không cao bằng Lâu Thành Phương.
Quyền thế trong tay Lâu Thành Phương rất lớn, cho nên hắn được ở một mình trên một ngọn núi, cách ngọn núi cao nhất, cũng chính là nơi cung chủ sinh sống cũng không xa, chỉ hơn trăm dặm. Hai nơi hỗ trợ cho nhau, có chuyện gì có thể truyền qua lại rất nhanh.
Hôm nay Lâu Thành Phương ít nhiều có chút cảm giác tâm thần không yên, loại cảm giác này từ sau khi hắn tiến vào cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa gần như chưa từng có. Tính sơ sơ, đã hơn hai trăm năm.
Hôm nay không biết vì sao, từ sáng sớm thức dậy liền cảm giác được giống như sắp xảy ra chuyện gì.
Kỳ thật thực lực tới cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, rất nhiều chuyện nhất là dự cảm nguy hiểm thường thường đều chuẩn xác. Tuy nhiên Lâu Thành Phương lại không nghĩ ra mình sẽ xảy ra chuyện gì, nơi này lại có nguy hiểm gì.
Có thánh khuyển hộ sơn phòng thủ, cho dù võ giả thực lực tới cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa muốn thần không hay quỷ không biết mò lên cũng là chuyện không có khả năng.
Trên ngọn núi của hắn còn có mấy chục cường giả cảnh giới Phá Toái Hư Không, cho dù có kẻ địch bên ngoài xâm lấn, tin tưởng cũng có thể bắt sống. Như vậy, bất an trong lòng, rốt cục đến từ nơi đâu?
Tới giữa trưa, loại cảm giác này càng rõ rang hơn, vì thế Lâu Thành Phương từ nơi thanh tu của mình đi ra. Lập tức bên ngoài vài thị nữ đi tới, chờ chủ nhân dặn bảo.Nguồn: https://trumtruyen.vn
Ánh mắt Lâu Thành Phương rơi vào bên người mấy thị nữ này, trong đầu đột nhiên rất kỳ quái xuất hiện một khuôn mặt. Hắn khẽ nhíu mày, người thị nữ kia đã chết rất nhiều năm, là chính hắn hạ lệnh xử tử. Nguyên nhân là thị nữ kia dám thong đồng người bên ngoài, hơn nữa còn muốn quyết định chung thân với đối phương.
Lâu Thành Phương tuy rằng không háo sắc, nhưng không thể dễ dàng tha thứ nữ nhân bên cạnh mình theo người khác. Vì thế, hắn hạ lệnh tàn nhẫn giết chết thị nữ kia.
Tên nam nhân của thị nữ, mới đầu còn vài lần tới đây tìm hắn trả thù, nhưng đáng tiếc đều bị thánh khuyển hộ sơn phát hiện. Cũng chính vì vậy mới khiến cho hắn ta không bị sa lưới.
- Chẳng lẽ người kia lại trở về báo thù? Thực lực hắn, một mình mình có thể dễ dàng giết chết. Đúng rồi...Lâu Thành Phương đột nhiên có cảm giác trên núi có chút quá mức im lặng, cẩn thận suy nghĩ, mới nghĩ rằng không thấy thánh khuyển hộ sơn.
- Các ngươi, ai nhìn thấy thánh khuyển đâu không?
Lâu Thành Phương nhìn mấy thị nữ, trầm giọng hỏi.
- Bẩm chủ nhân, thánh khuyển vừa rồi dường như xuống núi đi chơi. Hai đệ tử đang đi tìm nó, còn chưa trở về.
Một thị nữ thấp giọng trả lời.
- Không hay rồi!
Lâu Thành Phương kêu thầm một tiếng trong lòng, bởi vì cỗ cảm giác bất an kia chuyển thành một luồng sát khí như thực chất ngay tại phía sau hắn, đang bao phủ lại.
Một loại cảm giác sợ hãi chưa từng có trong nháy mắt lan ra khắp toàn thân Lâu Thành Phương.