Duy Ngã Độc Tôn

Chương 476: Cảnh giới sinh ra khí chất!




- Bái kiến lão tổ tông!
Tuy rằng đứng trước mặt nàng nhìn qua chỉ là một cô gái hoa quý, nhưng Minh Nguyệt thượng nhân lại không dám có chút ý bất kính nào. Bởi vì cô gái này, chính là một trong những lão tổ tông Lôi Kiếp còn lại ở Nguyệt Diêu Tiên Cung.
Hơn nữa sức chiến đấu, lý luận, thực chiến cùng với vận dụng các loại pháp thuật, có thể nói là người mạnh nhất, đứng đầu Nguyệt Diêu Tiên Cung.
Ở một ngàn năm trước, cái tên Vĩnh Xuân thượng nhân đã hết sức nổi danh nơi cực Tây. Vĩnh Xuân thượng nhân cả đời không gả, độc thân một mình, đảm nhiệm cung chủ Nguyệt Diêu Tiên Cung hơn bảy trăm năm.
Một thân thực lực đạt tới hóa cảnh, có thể xưng là một đời nhân vật truyền kỳ.
Chẳng qua sau này hoàn toàn ẩn cư, cũng cực ít xuất thế, lạc thú lớn nhất mỗi ngày là trồng hoa, nuôi chim. Trồng hoa cũng không phải kỳ hoa gì, chỉ là hoa dại có thể tùy ỳ thấy được trong rừng núi. Dùng lời nàng ta nói, nàng vốn là một thiếu nữ bình thường, bởi vì sau khi bị phát hiện là Tiên Thiên Linh Thể, liền một bước tới đỉnh cao. Cho nên, trồng hoa dại bình thường mới thích hợp với nàng nhất.
Vĩnh Xuân thượng nhân nói khiêm tốn, nhưng không một ai dám coi nàng là một cô gái bình thường.
Lúc Minh Nguyệt thượng nhân đối mặt với Vĩnh Xuân thượng nhân, thậm chí có một loại ảo giác: nàng ta đứng ngay trước mặt mình, nhưng giống như hòa hợp một thể với hoa cỏ cây cối, từng tảng đá từng mảnh đất, chính mình không phải đối mặt với một người, mà là một ngọn núi.
Mặc dù ngọn núi này cũng không tạo cho nàng áp lưc gì, nhưng vẫn làm cho nàng có một cảm giác cao không thể với.
Trong lòng Minh Nguyệt thượng nhân không khỏi than thở: Đây là cảnh giới, chỉ chênh lệch mỗi một cảnh giới, nhưng lại khác nhau lớn đến như vậy. Làm cho người ta cảm thán: tiềm lực của con người là vô hạn. Những Địa Tiên cường đại ở thời đại Thái Cổ năm đó, lại sẽ có bộ dạng gì nữa>
Thiếu nữ mặc váy hoa tính tế, tưới nước cho những bong hoa trước cửa hang động, trên mặt hiện một tia cười vui vẻ, nhìn Minh Nguyệt thượng nhân nhàn nhạt hỏi:
- Minh Nguyệt! Cô đã mấy chục năm chưa tới chỗ ta rồi? Hôm nay sao lại có thời gian như vậy?
Minh Nguyệt thượng nhân có chút xấu hổ cười nói:
- Đó không phải sợ quấy rầy lão tổ tông thanh tu sao, ngày thường ta cũng phân phó các đệ tử không được đi vào khu vực này...
- Được rồi được rồi! Minh Nguyệt, cô biết ta không thích dong dài, nói thẳng đinh, cô tới làm gì.
Đôi mắt tinh thuần đến mức làm con tim người ta loạn nhịp của thiếu nữ, nhìn thẳng vào Minh Nguyệt thượng nhân.
Minh Nguyệt thượng nhân không dám có chút giấu diếm, nói hết những điều mình biết cho thiếu nữ trước mắt này.
- Ồ? Còn có người thanh niên như vậy? Thú vị!
Thiếu nữ váy hoa ánh mắt sáng lên, khóe miệng nổi lên một tia tươi cười, nói:
- Cô nói là dịch dung này, ngay cả nha đầu Hồ Tiểu Nguyệt cũng nhìn không ra?
- Đúng vậy! Tiểu Nguyệt nói nàng ta còn sờ thử, cũng không cảm giác được người này dịch dung. Nhưng bằng vào kinh nghiệm phán đoán, người này...hẳn chính là Tần Lập, cũng là tân vương giả tử đồng trong lời đồn.
Minh Nguyệt thượng nhân nói đến Hồ trưởng lão sờ mặt Tần Lập, mặt cũng có chút nóng lên, thầm mắng nha đầu Hồ Tiểu Nguyệt này trước giờ đều giữ mình trong sạch, không thèm liếc nhìn tới nam nhân, hiện giờ lại đi sờ mặt một người nam nhân...không lẽ lại coi trọng tiểu tử kia chứ?
Minh Nguyệt thượng nhân bị ý nghĩ của nàng làm chính mình hoảng sợ, nhanh chóng khôi phục tinh thần, nhìn thiếu nữ váy hoa.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thiếu nữ váy hoa tùy ý ngồi trên một tảng đá phẳng trước cửa động, thân người nghiêng về trước, hai tay nâng má hồng nói:
- Trực giác đứa nhỏ Tiểu Nguyệt kia còn rất chuẩn xác, như vậy được rồi. Cô dẫn tiểu tử kia tới đây, để ta xem xem hắn rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào, tới Nguyệt Diêu Tiên Cung ta muốn làm gì. Nếu như...hắn có lòng xấu xa, hừ hừ!
Thiếu nữ hừ hai tiếng trong mũi.
Minh Nguyệt thượng nhân cười khổ, thầm nghĩ lão tổ tông tu luyện tới cảnh giới Lôi Kiếp, phản lão hoàn đồng rồi, liền ngay cả tính cách cũng không khác gì một đứa nhỏ vậy. Nghĩ thế, Minh Nguyệt thượng nhân không nhịn được nghĩ đến một ngày mình đột phá đến cảnh giới Lôi Kiếp, có phải cũng nên thay đổi hình tượng một chút không?
Đến lúc đó, nếu như không đảm nhiệm chức Cung chủ, cũng không cần phải đau khổi duy trì hình dạng truy niên hiện tại nữa.
Trong lòng nghĩ vậy, Minh Nguyệt thượng nhân lại thuận miệng thưa vâng, lui ra ngoài.
Lưu lại thiếu nữ váy hoa, lão tổ tông Nguyệt Diêu Tiên Cung này vẫn ngồi trên tảng đá như trước, hai tay bấm đôt, lông mi nhăn lại, khi thì giãn ra. Một lúc lâu sau, mới thì thào lẩm bẩm:
- Thật sự là kỳ quái, ta lại không suy tính ra số phận người này. Lẽ nào, hắn là loại người mang đại số mệnh sao? Cũng chỉ có loại người này, mới làm Thiên Cơ Thần Toán của ta mất đi hiệu lực. Thật là thú vị, dù sao nhàn rỗi cũng rất buồn chán, không bằng tìm chút chuyện làm, thu một người đại số mệnh làm đồ đệ...Hình như cũng thật không tệ mà.
- Tần Phương, lão tổ tông đáp ứng gặp ngươi rồi!
Hồ trưởng lão vẻ mặt vui mừng đi tới trước cửa phòng Tần Lập lớn tiếng nói. Mấy thị nữ phía sau Hồ trưởng lão hai mặt nhìn nhau, cho tới giờ các nàng chưa từng thấy Hồ trưởng lão lại có thái độ này đối với một nam nhân nào.
Bản thân Hồ trưởng lão lại hồn nhiên không phát giác, gõ cửa phòng Tần Lập:
- Quỷ tiểu tử lười, nhanh lăn ra đây!
Tần Lập ngáp dài một cái, đẩy cửa phòng đi ra, mắt nhập nhèm nhìn Hồ trưởng lão, gục đầu híp mắt nói:
- Làm cái gì, không biết quấy nhiễu giấc mộng người khác là rất không lễ phép hay sao?
Hồ trưởng lão tức đến nghiến răng nghiến lợi, mấy thị nữ phía sau nàng đều che miệng cười trộm.
- Được rồi, đừng có giả vờ nữa. Quần áo của ngươi chỉnh tề như vậy, mặc quần áo cũng không nhanh như vậy, rõ ràng ngươi một mực tu luyện mà!
Hồ trưởng lão trắng mắt liếc Tần Lập, sau đó nói:
- Nhanh chuẩn bị một chút đi, đi theo ta, lát nữa Cung chủ sẽ đích thân dẫn ngươi đi gặp lão tổ tông. Ngươi phải nghe kỹ, lão tổ tông không giống như chúng ta, người lớn tuổi rồi, liền vui buồn thất thường, cho nên mặc kệ ngươi nhìn thấy cái gì, cũng không cần nói lung tung, có biết không? Chọc giận lão tổ tông, ngươi sẽ không chịu nổi đâu!
Bản thân Hồ trưởng lão cũng không rõ vì sao mình lại cố lý làm Tần Lập hiểu lầm lão tổ tông là một lão thái bà. Kỳ thật lời của nàng đã rất bất kính, may là nơi này chỉ có mấy thị nữ thân tín của nàng, không có người ngoài.
Tần Lập gật đầu, nói:
- Ta biết rồi!
Minh Nguyệt thượng nhân gặp được Tần Lập, cũng cẩn thận đánh giá mấy lần, không thể nào tìm được một chút kẽ hở trên người Tần Lập. Kỳ thật, đây lại chính là kẽ hở lớn nhất.
Dù sao thực lực Tần Lập bày rõ ra đó, có thể một cước đá bay một võ giả cảnh giới Địa Tôn, không có thực lực thì sao có thể làm được? Mà người như vậy, làm thế nào lại là một đứa nhỏ miền núi bình thường?
- Đi thôi! Lát nữa đừng nói lung tung!
Minh Nguyệt thượng nhân cũng nhắc nhở Tần Lập một câu, nhưng không dong dài trực tiếp như Hồ trưởng lão. Kỳ thật trong lòng cũng sợ Tần Lập thấy lão tổ tông là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi mà hô to gọi nhỏ.
Trong lòng Tần Lập còn nghĩ: làm gì sợ ta nói lung tung? Thấy lão nhân gia, nên biểu thị tôn kính mới đúng chứ.
Kết quả, nháy mắt nhìn thấy Vĩnh Xuân thượng nhân, dù là Tần Lập cũng không nhịn được thất thần chốc lát. Hắn nhìn Minh Nguyệt thượng nhân cùng Hồ trưởng lão rất cung kính đi tới chào, miệng gọi lão tổ tông, trong lòng thậm chí sinh ra một cảm giác khôi hài.
Lão tổ tông? Cái này sao có thể chứ?
Ánh mắt cô gái này tinh thuần như trẻ con, làn da trắng nõn mà sáng bóng, vóc người thon thả, hàng mi quấn chặt, từ đó xem ra, rõ ràng là một thiếu nữ chưa xuất giá mà.
Thấy Tần Lập nhìn chằm chằm lão tổ tông, trong lòng Minh Nguyệt thượng nhân cùng Hồ trưởng lão đều toát mồ hôi cho hắn, nhưng lại ở ngay trước mặt Vĩnh Xuân thượng nhân, không dám lên tiếng nhắc nhở.
- Tiểu tử kia, ngươi xem có đủ chưa? Có cần dành thời gian cho ngươi nhìn đủ?
Vĩnh Xuân thượng nhân mặc váy hoa cười dài nói, trên khuôn mặt trắng nõn, lại có chút đỏ ửng.
- Khụ khụ...
Tần Lập ho khan, che giấu mình lúng túng, sau đó nói:
- Cô thật sự quá trẻ tuổi, ta còn tưởng rằng...
- Còn tưởng rằng ta là một lão thái bà giống như Mạc trưởng lão phải không? Hì hì!
Thiếu nữ váy hoa không đợi Tần Lập nói xong, liền cắt lời hắn, cười hì hì nói:
- Nha đầu Mạc trưởng lão kia cứ thích giả thâm trầm, hóa trang già để gạt người. Ta đây cứ thích bộ dáng này, ngươi thích không?
- Thích!
Tần Lập thẳng thắn hồi đáp, ngược lại có chút ngoài dự liệu của Vĩnh Xuân thượng nhân cùng Minh Nguyệt thượng nhân và Hồ trưởng lão.
Trong lòng Hồ trưởng lão thầm hận: đồ không lương tâm, lẽ nào ngươi chỉ thích thiếu nữ? Không thích nữ nhân thành thục? Nếu không thì vì sao lúc đối mặt với ta lại giả vờ thuần khiết như vậy, nói năng lắp bắp, đối mặt với lão tổ tông lại thẳng thắn như thế.
- Hì hì, thật sao? Ta thật vui lắm!
Thiếu nữ vẻ mặt tươi cười sáng lạn.
Nói lại, Vĩnh Xuân thượng nhân thật sự không tính là loại nữ nhân quốc sắc thiên hương xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành. Ngũ quan của nàng không tính là tinh xảo, chỉ có thể nói là coi được. Ít nhất thì trong mười mấy vạn đệ tử Nguyệt Diêu Tiên Cung, có ít nhất hơn phân nửa là xinh đẹp hơn nàng.
Nhưng luận khí chết, lại không ai có thể so được với Vĩnh Xuân thượng nhân.
Loại nhiệt tình rộng rãi này, bình thản như nước sâu bên trong, làm trong lòng không kìm được sinh ra một cảm giác thoải mái. Ở cùng với người như vậy, không nói được là vì sao, nhưng luôn cảm thấy cả người đều thoải mái.
Sở dĩ Tần Lập trả lời như thế, đó là bởi cảnh giới Tần Lập đã là Đan Nguyên Anh Hóa, chỉ có đạt đến loại cảnh giới này, mới có thể cảm nhận được loại cảm giác đó.
Cho nên lời Tần Lập nói, Minh Nguyệt thượng nhân có thể hiểu được, Vĩnh Xuân thượng nhân cũng hiểu được, mà Hồ trưởng lão thực lực kém hơn mộ tầng, lại không cách nào hiểu rõ.
Cái này giống như một đám lão nhân đang bàn luận một chuyện lịch sử thú vị, một người không có văn hóa ngồi bên cạnh, tự nhiên sẽ cảm thấy không có hứng thú.
Chỉ có người thực lực tiếp cận mức này, trên khí chất tự nhiên cũng có chỗ tương tự.
Cho nên, Vĩnh Xuân thượng nhân cũng nói rất trực tiếp:
- Tốt lắm, ngươi cứ ở tại nơi này đi.
- Được!
Tần Lập cũng vẻ mặt tự nhiên hồi đáp.
Trên đường trở về, rốt cuộc Hồ trưởng lão không nhịn được hỏi Minh Nguyệt thượng nhân:
- Tiểu thư! Cô nói...cô nói Tần Phương cứ ở lại chỗ Vĩnh Xuân thượng nhân, này...này có được không? Nếu lan truyền ra ngoài...
Minh Nguyệt thượng nhân nhàn nhạt nhìn thoáng qua Hồ trưởng lão nói:
- Ngươi không tới cảnh giới kia, ngươi sẽ không hiểu...
Tiếp đó lại than nhẹ một tiếng:
- Ngươi lại làm cho Tiên Cung một chuyện tốt thật lớn, chỉ là đáng tiếc, Mai Nhi nàng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.