Duy Ngã Độc Tôn

Chương 483: Vĩnh Xuân thu đồ đệ!




Vĩnh Xuân há miệng nhưng vẫn không nói ra lời nào, trầm mặc một hồi. Câu nói vừa rồi của Tần Lập làm nàng rất chấn động!
- Ta không có thói quen để nữ nhân che gió chắn mưa cho ta!
- Chẳng lẽ...trong lòng hắn, ta là một nữ nhân mà không phải một lão bà sống mấy ngàn năm?
Sợi tơ lòng của Vĩnh Xuân không biết vì cái gì mà khẽ rung động, tạo nên từng hồi sóng gợn lăn tăn!
Đợi khi Vĩnh Xuân phục hồi tinh thần, Tần Lập đã đi rất xa. Vĩnh Xuân rất muốn mở miệng gọi hắn lại nhưng không biết nên dùng lý do gì. Nàng rất thưởng thức Tần Lập, thậm chí nguyện ý giúp hắn đi diệt Hải gia. Nhưng vào tình huống hiện tại nàng cũng không thể giữ Tần Lập ở lại Nguyệt Diêu Tiên Cung.
Dù sao hôm nay trước mặt mọi người Tần Lập nói ra lời ấy, chẳng khác nào tự đặt bản thân vào một trường hợp vạn kiếp bất phục. Nếu Tần Lập còn ở lại Nguyệt Diêu Tiên Cung, như vậy chẳng phải là Nguyệt Diêu Tiên Cung đứng về phía Tần Lập, đối lập với Hải gia sao?
Hải gia muốn tiêu diệt Tần Lập, Tần Lập ngược lại muốn diệt Hải gia. Đây đã là cục diện không chết không thôi!
Cho dù Vĩnh Xuân có địa vị chí cao vô thượng ở Nguyệt Diêu Tiên Cung cũng không có thể dưới tình huống như vậy giữ Tần Lập ở lại Nguyệt Diêu Tiên Cung. Cho nên, khi Tần Lập nói muốn rời đi, nàng hẳn là nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng...vì sao trong lòng lại có phiền muộn, lo lắng đây?
Vĩnh Xuân trầm mặc một hồi, nhìn bóng lưng Tần Lập dần biết mất trong mắt mọi người, nhìn thoáng qua đám lão tổ sắc mặt đang rất phức tạp, thản nhiên nói:
- Một ngày nào đó, các ngươi sẽ hối hận vì chính hàng động của mình hôm nay!
Vĩnh Xuân nói xong, thong thả rời đi.
- Hối hận? Là hối hận không sớm phát hiện chuyện này!
Một lão tổ bĩu môi, nhìn lướt qua bóng dáng Vĩnh Xuân rời đi.
- Ha ha! Mọi chuyện coi như giải quyết, không nghĩ tới Vĩnh Xuân không ngờ thật sự động xuân tâm. Có ý tứ.
Một lão tổ khác vẻ mặt khinh miệt:
- Đáng tiếc! Tiểu tử kia không biết sống chết, dám nói ra lời kiêu ngạo như vậy. Tính toán của Vĩnh Xuân lúc này, coi như uổng phí!
- Muốn cho chúng ta hối hận, chúng ta cứ chờ xem là được!
Từng người một lên tiếng, rồi chào Minh Nguyệt mà rời đi.
Còn lại Minh nguyệt thượng nhân cùng một đám cao tầng Nguyệt Diêu Tiên Cung. Vẻ mặt Hồ trưởng lão có chút mất mát, kỳ thật nàng giống như Vĩnh Xuân thượng nhân, phi thường coi trọng Tần Lập, lại không ngờ sự tình lại diễn ra như vậy, trong lòng hết sức thống hận Hàn Mai. Nếu không phải nàng ta mật báo cho Hải gia, làm sao sẽ xảy ra chuyện như thế này?
Cũng may Hàn Mai bị đuổi khỏi Tiên Cung, khiến cho cảm giác khó chịu của Hồ trưởng lão giảm đi rất nhiều.
Tâm tình phức tạp nhất và cũng khó chịu nhất chỉ sợ chính là Minh Nguyệt thượng nhân. Ái đồ Hàn Mai phạm sai lầm rất lớn, bị người nắm lấy nhược điểm đuổi khỏi môn phái, mà Tần Lập nhất định có thể trở thành tuyệt thế cường giả cũng bị Hải gia và một đám lão tổ Tiên Cung ép buộc phải rời đi.
Hôm nay đối với cả Nguyệt Diêu Tiên Cung mà nói, có thể nói là một ngày đen tối. Nhìn xem một đám cao tầng Nguyệt Diêu Tiên Cung phía sau mặt lộ biểu tình may mắn, Minh Nguyệt thượng nhân than nhẹ một tiếng trong lòng, thầm nghi:
- Cho dù không có Hải gia cùng các lão tổ làm khó dễ, chỉ sợ những cao tầng này đại đa số đều phản đối Tần Lập ở lại Nguyệt Diêu Tiên Cung thôi!
Thật sự là một đám người thiển cận! Nguyệt Diêu Tiên Cung đã dần dần không có loại không khí lúc ban đầu. Tranh quyền đoạt lợi, ích kỷ lạnh lùng đã bắt đầu lan tràn trong môn phái!
Cùng với như vậy, còn không bằng đặt cược lên Tần Lập, liều một hồi với Hải gia!
Minh Nguyệt thượng nhân nghĩ thầm trong lòng, cho mọi người tản đi, rời đi mang theo vài phần sầu lo.
Chuyện này, sau vài canh giờ truyền khắp Nguyệt Diêu Tiên Cung.
Khi Bộ Vân Yên, Triệu Thiên Thiên cùng Lệnh Hồ Phi Nguyệt nghe nói đến chuyện này, ba người tụ lại cùng một chỗ, một hồi lâu không nói nên lời. Vốn tưởng rằng lúc này Tần Lập đến đây, bọn họ rất rõ ràng vì sao hắn không tạm biệt bọn họ chỉ bởi vì sợ liên lụy đến họ.
Nhưng trong lòng ba người, cho dù chết cũng muốn chết cùng một nơi với Tần Lập!
Nếu Tần Lập thật sự bặp bất trắc, họ sống trên đời này, lại còn ý nghĩa gì nữa?
Lệnh Hồ Phi Nguyệt chớp chớp mắt, nhiều năm sống cùng nhân loại khiến cho Lệnh Hồ Phi Nguyệt cơ hồ đã hoàn toàn trở thành nhân loại. Hiện tại rất nhiều lúc nàng thậm chí đã quên sự thật mình là linh thú.
Nàng nhìn thoáng qua Bộ Vân Yên cùng Triệu Thiên Thiên, nhẹ giọng nói:
- Bộ tỷ tỷ! Nếu không chúng ta cũng đi thôi. Chúng ta đi tìm công tử!
Triệu Thiên Thiên vẻ mặt kiên định nói:
- Tần đại ca không muốn liên lụy chúng ta, mới lặng yên rời đi. Tuy rằng chúng ta không thể giúp được gì, nhưng ở lại chỗ này trong lòng sẽ càng đau khổ hơn!
Bộ Vân Yên đang do dự, nàng hiểu được với thực lực hiện tại của ba người, đi theo bên cạnh Tần Lập chỉ trở thành gánh nặng cho Tần Lập mà thôi, còn khiến cho hắn phân tâm chiếu cố. Nhưng nàng cũng quả thật không muốn tiếp tục ở lại chỗ nàu. Tần Lập đã nói cho bọn họ Tần gia hiện tại ở nơi nào, nếu hiện tại bọn họ rời khỏi nơi Cực Tây, cũng có thể tìm được nơi thần bí hiện tại của Tần gia.
Nhưng cho dù về nhà, trừ việc mang đến một tin tức không tốt cho Thượng Quan Thi Vũ thì có thể làm được gì?
Đang khi Bộ Vân Yên do dự, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói thản nhiên:
- Ta có thể vào không?
Ba người đều cả kinh bởi vì bọn họ căn bản không cảm giác được có người đến gần, thực lực đối phương hiển nhiên rất mạnh. Nghe giọng nói như là một thiếu nữ, hết sức thanh thúy!
Bộ Vân Yên hít một hơi thật sâu, nói:
- Ai đó?
Cửa phòng khẽ bị đẩy ra, một cô gái mặc váy hoa mỉm cười tiến vào nhìn ba người vẻ mặt mê man, nói:
- Ta là Vĩnh Xuân!
- Vĩnh...Xuân? Hả? Lão tổ Vĩnh Xuân thượng nhân!
Bộ Vân Yên đầu tiên ngây ra, lập tức vẻ mặt kinh hô nhìn thiếu nữ này.
Nàng cùng Triệu Thiên Thiên và Lệnh Hồ Phi Nguyệt đều biết trước khi Tần Lập rời đi đã từng ở nơi của Vĩnh Xuân thượng nhân nhưng họ chưa bao giờ gặp qua Vĩnh Xuân thượng nha, còn tưởng rằng nhìn qua là một lão thái bà bảy, tám mươi tuổi. Không nghĩ tới dĩ nhiên là một "tiểu cô nương" thoạt nhìn còn trẻ hơn bọn họ!
Triệu Thiên Thiên cùng Lệnh Hồ Phi Nguyệt há miệng, kinh ngạc không thôi, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
- Ngài...ngài thật sự là lão tổ Vĩnh Xuân?
Bộ Vân Yên phục hồi tinh thần, không thể tin được hỏi một câu.
- Đương nhiên. Ở nơi này dường như còn không có ai dám giả mạo ta chứ!
Vĩnh Xuân cười thản nhiên, nhìn ba cô gái xinh đẹp động lòng người, thầm nghĩ Tần Lập kia không chịu lấy diện mạo thật gặp người thật sự là một kẻ phong lưu. Truyền thuyết diện mạo vốn có của Tần Lập là một người hết sức anh tuấn, đáng tiếc là không được gặp qua.
Vĩnh Xuân đương nhiên không biểu lộ ra ý tưởng trong lòng, cười thản nhiên:
- Ta tới đây là bởi vì khi Tần Lập đi đã nhờ ta chiếu cố các ngươi, cho nên các ngươi không cần đa tâm!
Vĩnh Xuân nói rồi, đưa mắt đánh giá ba người từ trên xuống dưới, sau đó ánh mắt dừng ở Lệnh Hồ Phi Nguyệt, dần dần mày liễu Vĩnh Xuân khẽ nhíu lại, thật lâu sau bỗng nhiên cười nói:
- Ngươi đã là cảnh giới Phá Toái Hư Không?
Lệnh Hồ Phi Nguyệt nhu thuận gật đầu, vừa rồi bị Vĩnh Xuân nhìn chằm chằm, trong lòng nàng hết sức không yên, ngay cả Bộ Vân Yên cùng Triệu Thiên Thiên cũng trong hai năm gần đây mới ít nhiều biết một chút về lai lịch thân phận của nàng, mà vẫn còn là do nàng vô tình cố ý để lộ ra. Cho tới nay, Tiểu Hồ Ly đều rất tự tin, cho rằng chỉ cần mình không nói sẽ không có ai biết được sự thật mình là một linh thú hóa hình.
Nhưng hiện tại xem ra không phải vậy. Ít nhất, vừa rồi ánh mắt Vĩnh Xuân nhìn nàng, khiến cho Tiểu Hồ Ly có một cảm giác bị nhìn rõ. Cung may Vĩnh Xuân thượng nhân không vạch trần tại chỗ, khiến Tiểu Hồ Ly nhẹ thở một hơi.
- Phá Toái Hư Không, không tệ. Lát nữa các ngươi đều theo ta đi, về sau ta dạy các ngươi!
Vĩnh Xuân cười thản nhiên, như là quyết định cái gì.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ba người nhất thời ngẩn ra, khó tin nhìn Vĩnh Xuân thượng nhân, Cho dù bọn họ chưa từng gặp Vĩnh Xuân, nhưng ít ra cũng đã từng nghe nói. Đây chính là một lão tổ thân phận cao nhất còn sót lại của Nguyệt Diêu Tiên Cung.
Đối phương là người có thân phận địa vị như vậy, thế nào đột nhiên coi trọng ba người bọn họ? Điều này làm cho ba người có một loại cảm giác như mộng ảo, giống như nằm mơ, cảm giác hết thảy đều không chân thực.
- Như thế nào? Không muốn?
Vĩnh Xuân khẽ cười nói.
- A! Không có, không có! Chúng ta đương nhiên nguyện ý, chỉ là...sư phụ của chúng ta...
Trên mặt Bộ Vân Yên lộ ra mấy phần khó khăn.
Mấy năm nay, Mạc trưởng lão trừ bỏ lúc ban đầu mạnh mẽ mang bọn họ đi, khiến ba người có chút không thoải mái ra thì đối với bọn họ quả thực hết sức tận tâm. Có thể nói, đối với bọn họ phi thường tốt!
- Không sao. Ta nói với nàng một tiếng là được!
Vĩnh Xuân lơ đễnh nói. Đích xác, thân phận nàng thế nào, thân phận Mạc trưởng lão là gì? Lại nói, chuyện này Mạc trưởng lão cao hứng còn không kịp. Đệ tử được Vĩnh Xuân thượng nhân coi trọng, cho dù không trở thành cung chủ Tiên Cung nhưng ngày sau tiền đồ rạng rõ, nàng làm sư phụ cũng được thơm lây.
Bởi vì ba người bái làm môn hạ Mạc trưởng lão đã rất nhiều năm, không có bất kỳ ai có thể phủ nhận chuyện này.
Trong phòng, Tiểu Anh cùng sư phụ Vu Tiểu Nghệ ngồi đối diện nhau, đôi mắt Tiểu Anh đỏ hồng, sắc mặt Vu Tiểu Nghệ cũng không dễ nhìn.
Họ không nghĩ tới, tùy tiện chiêu mộ một người vào Nguyệt Diêu Tiên Cung không ngờ chính là Tần Lập bên ngoài bàn tán ồn ào huyên náo. Mà hiện nay, người này còn có mâu thuẫn với một bộ phận người trong Tiên Cung, sau đó rời đi.
Thánh nữ Hàn Mai cũng bởi vì chuyện này mà bị trục xuất khỏi cung.
Mà Tiểu Anh, trên cơ bản được tính là ngọn nguồn chuyện này. Người bên cạnh bọn họ gần như không ai cho rằng hai thầy trò Tiểu Anh từ nay về sau còn có cuộc sống yên ổn ở Nguyệt Diêu Tiên Cung.
Mà Tiểu Anh biết được Tần Lập rời đi còn gặp phải cừu gia lớn như vậy, vẫn đều lo lắng cho Tần Lập, khóc rất lâu mãi cho đến khi sư phụ Vu Tiểu Nghệ đến tìm.
- Sư phụ. Con sẽ không còn gặp lại Tần Phương...Tần Lập đại ca nữa hả?
Tiểu Anh vẻ đáng thương hỏi Vu Tiểu Nghệ.
Vu Tiểu Nghệ cười khổ trong lòng, thầm nghĩ:
- Đồ đệ ngốc, Tần Lập đại ca ngươi có thể còn gặp lại hay không, ta không rõ lắm. Bản thân chúng ta, còn có thể ở lại Nguyệt Diêu Tiên Cung này bao lâu, đều là vấn đề a!
Lúc này, cửa phòng mở ra, là Hồ trưởng lão sư phụ Vu Tiểu Nghệ. Mà ánh mắt Hồ trưởng lão nhìn về phía thầy trò Vu Tiểu Nghệ không ngờ mang theo vài phần hâm mộ.
- Hai tiểu nha đầu các ngươi vận khí thật tốt, lão tổ tong Vĩnh Xuân coi trọng các ngươi! Theo ta đi!
Vu Tiểu Nghệ cùng Tiểu Anh không kìm nổi ngây ngốc tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.