Duy Ngã Độc Tôn

Chương 576: Oai lực Duy Ngã Cửu Kiếm




- Bảo khí...
Trong mắt lão già hiện lên một tia tham lam. Trong tay bọn chẳng qua cũng chỉ là một số Linh khí mà thôi! Bảo khí là thứ mà cũng chỉ có Hoàng tộc và nhóm người Đại nhân vật mới có thể nắm giữ!
- Tiểu tiện nhân! Ngươi chết chắc rồi! Ngươi cho rằng có trong tay một kiện Bảo khí là có thể vô địch sao?
Lão già này vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn thoáng qua hai lão già khác nói:
- Cùng lên, bắt con tiện nhân này báo thù cho sư điệt!
Hai lão già còn lại cũng liếc mắt nhìn nhau, đều nhận ra một chút độc ác trong mắt nhau. Dù sao loại nữ tử cấp bậc như thế này, bọn họ cũng không thể chà đạp trong tay được. Đã như thế...tâm ngoan thủ lạt là một lựa chọn không sai!
Hai lão già kia cũng cười khàn một tiếng, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã ở ngay trước mặt Cơ Ngữ Yên, trong tay mỗi người đều là một kiện Linh khí, hung hăng đánh thẳng về phía Cơ Ngữ Yên.
Đây là sự quyết đoán của võ giả. Nếu đã quyết định, sẽ xuống tay giết nữ nhân này thì quyết không thủ hạ lưu tình!
Ba võ giả cảnh giới Lôi Kiếp vây công Cơ Ngữ Yên nhưng trên người Cơ Ngữ Yên lại có tới hai kiện Bảo khí cũng không phải không có lực hoàn thủ. Một kiện Bảo khí phòng ngự nháy mắt kích phát một cỗ lam quang. Lam quang bắn ra bổn phía, trong thời tiết đầy mây đen áp đầu này thì đẹp tới quỷ dị.
- Mẹ ơi, con tiểu tiện nhân này không ngờ có tới hai kiện Bảo khí! Chủ nhân, cùng tiến lên, bắt được nàng là chúng ta phát tài rồi!
Lão già phát sinh xung đột đầu tiên với Cơ Ngữ Yên điên cuồng hô lên!
Đám người Âu Dương Hải đều trốn ở rất xa lo lắng không thôi. Âu Dương Hải đi tới đi lui trong phòng. Loại chiến đấu ở cấp bậc này, hắn căn bản không thể tưởng tượng nổi. Đừng nói nhúng tay, dù là thân ảnh đối phương, hắn cũng không nhìn thấy được!
Nghĩ tới nghĩ lui, Âu Dương Hải rốt cuộc quyết định mạo hiểm một lần. Hắn thấp giọng phân phó:
- Lấy ra ba miếng đạn tín hiệu, phát đi!
Một tên tâm phúc bên cạnh hắn thấp giọng nói:
- Lão gia, chúng ta phát cho ai xem? Trên đại dương mênh mông này...Lại nói, sau khi phát ra đạn tín hiệu, khẳng định những người này sẽ tìm tới chúng ta...
- Câm miệng!
Sắc mặt Âu Dương Hải xanh mét quát:
- Ngươi thì biết gì? Ngươi thực sự nghĩ rằng những người kia sẽ cho chúng ta được phú quý sao? Nằm mơ đi! Tới địa bàn của bọn chúng rồi thì không phải là để bọn chúng làm nhục sao? Cũng chỉ khi ân sư trở về thì chúng ta mới được cứu! Lần này, nếu thuận lợi trở về thì ta hứa sẽ cho các ngươi một hồi đại giàu sang!
Thực lực những người đó dù vô cùng mạnh mẽ nhưng trong mắt người thường nhân này, lại không thực tế bằng Âu Dương Hải. Những người này đã theo Âu Dương Hải nhiều năm, tự nhiên biết lời hứa của lão đáng giá ngàn vàng!
Bởi vậy tất cả đều câm miệng, có người trực tiếp lao ra, leo tới cột buồm cao nhất rồi bắn ra ba miếng đạn tín hiệu màu đỏ tươi. Đạn tín hiệu vọt cao vào tầng mây dày, trực tiếp nổ tung, ở ngoài vài trăm dặm đều có thể thấy được.
- Khốn kiếp! Bọn họ phát đạn tín hiệu!
Người tuổi trẻ bên cạnh người trung niên kia giận dữ nói:
- Ta đi giết bọn họ!
- Chậm đã, những người này đều là nhân tài quý báu! Hừ, đợi khi tới địa bàn chúng ta rồi thì dù cho họ đôi cánh cũng không thể thoát được! Loại thời tiết quỷ quái này thì phát đạn tín hiệu có ích gì chứ?
Người trung niên ngăn lại.
Cũng không sai! Cách đó không xa đã là tâm bão. Cho dù cường giả Lôi Kiếp như hắn đi vào cũng khó có thể toàn thân trở ra, lại có người có thể tuỳ ý qua lại sao? Bọn họ phóng đạn tín hiệu cũng chỉ lãng phí mà thôi!
- Chủ nhân, nhanh chút đi! Con tiểu tiện nhân này quá lợi hại, ba người chúng ta không địch lại được!
Lão già kia điên cuồng hô lên!
Người trung niên này thở dài một hơi, nhìn về phía Cơ Ngữ Yên thản nhiên nói:
- Cô nương, đắc tội!
Nói xong, trên người hắn đột nhiên bộc phát ra một đoàn hào quang chói mắt!
Ánh sáng này khiến cho cảnh tượng hôn ám lúc này cũng bị chiếu sáng rực rỡ.
Hào quang này khiến cho những người nhìn vào, hai mắt đều lập tức trở nên tối đen, không còn nhìn được gì nữa!
Người trung niên này quát lớn một tiếng:
- Liệt Nhật Chiến Kỹ Thập Tam Thức! Thức thứ nhất, Quang mang vạn trượng!
Khi lên tiếng, hào quang khiến người ta phải chói mắt này lập tức ập thẳng về phía Cơ Ngữ Yên!
Tốc độ của ánh sáng nhanh như thế nào hẳn ai cũng đã biết! Cơ Ngữ Yên căn bản không kịp né tránh, bị cột sáng này bắn trúng. Nhưng bản thân màn hào quang này lại không có tính công kích, chỉ khiến người ta khó có thể mở hai mắt ra được mà thôi!
Cơ Ngữ Yên theo bản năng khép mắt lại, chợt nghe người trung niên này lại quát lớn:
- Thức thứ hai, Nhất kiếm quang hàn cửu vạn lý!
Hào quang này nháy mắt đã ngưng kết thành một đạo kiếm khí toả ra sát khí lẫm liệt, hung hăng chém về phía Cơ Ngữ Yên.
Ầm!
Kiếm khí đánh vào Bảo khí phòng hộ trên người Cơ Ngữ Yên, khiến cho màn hào quang bảo hộ này phát ra dao động kịch liệt. Ba lão già kia cũng vung Linh khí, nhằm về phía Cơ Ngữ Yên!
Xem ra, bọn người này bình thường cũng vẫn dùng loại biện pháp này, phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý.
Bốn người trực tiếp bức Cơ Ngữ Yên lao ra khỏi boong thuyền, thối lui lên giữa không trung. Bởi vì đám người này cũng sợ làm hỏng chiếc thuyền cho nên đều khống chế chiêu thức của mình.
Nhưng khi tới không trung rồi thì hiển nhiên không phải băn khoăn về điểm này nữa. Cả đám đều phát huy hết sở trường của mình. Nhất là người trung niên sử dụng chiến kỹ Liệt Nhật Thập Tam Thức cực kỳ cường đại, quả thực có thể so sánh với chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn của Tần Lập!
Một khi dùng tới chiến kỹ này lập tức khiến người ta cảm giác được một loại kiêu ngạo, bá đạo, làm cho người ta chổng đỡ rất vất vả!
Trên thực tế, uy lực của nó so với chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn thì còn kém xa lắm, nhưng hiệu quả cũng rất kinh người! Dù sao chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn cũng là chiến kỹ độc nhất vô nhị!
Tối trọng yếu chính là những người này phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, khiến cho Cơ Ngữ Yên có cảm giác được chỗ này mất chỗ kia. Bảo khí Thúy Trúc Trượng quả thật rất cường đại nhưng nếu không có khối Bảo khí phòng ngự Hắc thiết kia thì Cơ Ngữ Yên đã sớm bị bắt sống rồi! Ngay cả cơ hội chạy trốn hay tự bạo cũng không có!
Cũng nhờ hai kiện Bảo khí này mà khiến Cơ Ngữ Yên tuy rằng lâm vào hạ phong nhưng khí thế vẫn lấy một địch bốn nên khí thế của nàng vẫn không kém hơn!
Nháy mắt khi hào quang do đạn tín hiệu nổ tung mở ra thì Tần Lập đã nhìn thấy. Hắn nhớ tới mũi tên cảnh báo của Đại Thanh Bang lần ấy, tuy không dám xác định đây là do bọn người Âu Dương Hải phát ra nhưng trực giác cho Tần Lập biết nhất định có chuyện xảy ra.
Nghĩ tới Cơ Ngữ Yên có thể gặp nguy hiểm khiến trong cơ thể Tần Lập nháy mắt nổi lên một cỗ sát khí nồng đậm! Thân hình hắn chợt loé lên trực tiếp lao vào tầng mây!
Tần Lập đưa tay ra chụp một cái vào hư không, bàn tay hắn lập tức xé mở ra một mảng không gian lớn. Thân mình Tần Lập loé lên rồi biển mất, nháy mắt đã xuất hiện ở ngoài mấy chục dặm. Ngay sau đó hắn lại chụp một cái, lại xé mở một mảnh không gian!
Nháy mắt, Tần Lập đã đi ra hơn một trăm năm mươi dặm. Lúc này với thần thức cường đại, hắn đã nắm giữ được việc hơn trăm dặm bên ngoài, bởi vì dao động kịch liệt của cuộc chiến.
Lửa giận hừng hực từ trong lồng ngực Tần Lập dâng lên, nhìn bầu trời cuồn cuộn mây đen, tối thui như mực, Tần Lập gầm lên một tiếng:
- Duy Ngã Cửu Kiếm. Đệ nhất kiếm - Liệu Nguyên!
Ẩm Huyết Kiếm trong tay Tần Lập phát ra một tiếng rồng ngâm, mũi chếch lên cao. Trên trời cao, một đoàn hoả cầu vô cùng lớn nháy mắt hình thành.
Ầm ầm...!
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, át đi hết thảy thanh âm khác trong thiên địa!
Sấm chớp ầm ầm lập loè, mưa lớn tầm tã, giờ khắc này toàn bộ đều trở nên ảm đạm thất sắc.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tiếng nổ lớn này, trực tiếp khiến cho những người đang đánh nhau cũng phải kinh hãi sửng sốt! Không ngờ đều đồng thời dừng tay, há hốc mồm mắt nhìn về cảnh tượng rung động lòng người cách xa trăm dặm kia.
Một đoàn hoả cầu khủng bố ầm ầm bạo liệt, dường như khiến toàn bộ bầu trời cũng phải sụp đổ! Mây đen trong khuôn viên mấy trăm dặm bị cỗ lực lượng đáng sợ này chấn cho tiêu tan!
Trong bầu trời mênh mông trên biển cả này, thiên địa hôn ám đột nhiên xảy ra một cảnh tượng quỷ dị khiến người ta suốt đời cũng khó có thể quên được!
Bầu trời bị mây đen che kín giống như bị người ta khoét ra một lỗ thủng vô cùng lớn. Mâv đen trong phương viên mấy trăm dặm đột nhiên biến mất, lộ ra bầu trời xanh thẳm!
Một đạo ánh sáng rộng cả trăm dặm nhất thời hạ xuống!
Thiên địa chỉ còn một đạo ánh sáng quang mang rộng tới trăm dặm này, một nam nhân, đang ở giữa không trung, tắm rửa ở trong quang mang này, giống như một pho chiến thần không thể kháng cự. Hắn như một tia chớp, lao thẳng về phía Cơ Ngữ Yên!
Bốn người đang vây công Cơ Ngữ Yên bị một màn này khiến sắc mặt đại biến, tràn đầy kinh sợ. Khi chúng liếc mắt nhìn nhau, đều nhận ra sự hoảng sợ trong mắt đối phương!
- Địa Tiên!
Một lão già run rẩy nói:
- Ngoại trừ Địa Tiên thì ai có thể cải biến thiên không?
- Hắn dường như...Đang hướng về phía chúng ta?
Lão già này cũng mất đi sự trấn định lúc nãy, thanh âm trở nên run run.
Người trung niên mắt to mày rậm cũng hoảng sợ nói:
- Đây chính là người bọn họ đang chờ, mau chạy!
Nói xong thân hình chợt loé lên, cấp tổc bỏ chạy về phía xa xa!
Ba lão già kia cũng chỉ chậm nửa nhịp, không nói gì nữa mà nhanh chóng đi theo người trung niên, điên cuồng chạy trốn!
Người như thế ai dám tranh phong?
- Muốn chạy?
Tần Lập nhìn về phía Cơ Ngữ Yên ở giữa không trung, tưởng tượng ra sự kinh hiểm của một địch bốn, lửa giận trong lòng càng tăng, trong miệng như gầm lên hai chữ!
- Cụ Phong!
Một kiếm chỉ về phía người trung niên và ba lão già kia chạy trốn. Khoảng cách hai phe lúc này chừng bảy tám mươi dặm nhưng một cỗ kiếm khí thoát ra khỏi Ẩm Huyết Kiếm, hoá thành một phong long!
Phong long mang theo lực lượng khổng lồ, giương nanh múa vuốt, cực kỳ khủng bổ. Với một tốc độ cực kỳ kinh khủng, đã đánh thẳng vào lưng một lão già trong đó. Lão già này ngay cả kêu thảm cũng không thể, lập tức bị diệt sát, ngay cả cặn bã cũng không sót lại!
Hai lão già kia cũng bị cỗ lực lượng này lan tới, nhưng chỉ bị thương nhẹ. Chúng chỉ hận cha mẹ chỉ sinh ra hai cái đùi, càng cố chạy nhanh hơn nữa, nháy mắt đã biến mất trong không trung.
Tần Lập lạnh lùng nhìn thoáng qua phương hướng bọn chúng biến mất, sau đó dừng lại bên người Cơ Ngữ Yên, sắc mặt hơi tái nhợt. Dù sao, Tần Lập đã tiêu hao không ít tinh lực khi ở trong biển, lại còn bị thương nhẹ.
Vừa rồi, hai kiếm kia đã gần như dùng hết toàn bộ lực lượng của Tần Lập, cho dù muốn đuổi theo đối phương cũng hữu tâm vô lực. Tuy nhiên, người trung niên và hai lão già may mắn sống sót kia đều bị doạ cho vỡ mật, làm sao có gan mà quay đầu nhìn lại Tần Lập?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.