Duy Ngã Độc Tôn

Chương 725: Luyện tâm!




Nữ tử cung trang lam bản thân đã bị thương không nhẹ, hơn nữa mạnh mẽ thi triển Ngự hỏa Quyết, thương thế càng thêm nghiêm trọng, lúc này cũng đã vô lực tránh khỏi một kiếm ẩn chứa sát ý vô tận của Tần Lập.
Ầm!
Thân thể nữ tử cung trang lam bị một đạo kiếm khí này chém ngang eo, máu tươi phun ra chói mắt giữa bầu trời.
Dư lực một kiếm này trực tiếp bồ xuống mặt đất, chém ra một cái rãnh dài mấy trăm thước, sâu hơn mười thước, cả mặt đất cũng rung chuyển.
Thân thể Tần Lập giữa bầu trời vẽ thành một hình cung thật lớn, lại một kiếm Sát Thần chém về phía nữ tử cung trang trắng. Kiếm khí hùng hồn ẩn chứa sát ý vô tận, hung hăng chém về phía nữ tử cung trang trắng đã bị trọng thương.
Ầm ầm ầm!
Nữ tử cung trang vàng bên kia toàn thân bộc phát ra khí tức Hoang cổ khủng bố, ống tay áo vung lên như mây bay, một đạo kình lực uy lực cường đại đánh về phía một kiếm Tần Lập chém ra, trên bầu trời phát ra một tiếng nổ vang rền.
Nữ tử cung trang vàng miệng phun máu tươi vội vàng thối lui ra sau, nữ tử cung trang trắng lại phun máu lần nữa, thân người lung lay muốn ngã.
Lão đầu bếp ở phía bên kia há miệng phun ra một ngụm máu bầm đen, hai mắt bắn ra hai đạo Thần Quang, bảo kiếm xanh lục trong tay chém ra một đạo kiếm khí xanh lục tràn ngập sát khí, một kiếm chém đầu nữ tử cung trang trắng đang trọng thương, lại một đạo kiếm khí hủy diệt đan điền nữ tử cung trang trắng.
Lão đầu bếp chém ra hai kiếm này xong, không nhịn được lại phun ra hai ngụm máu, tinh thần liền uể oải, lại ném vào miệng hai viên Long Đan Tần Lập vừa cho lão, lại lẩm bẩm:
- Tiểu tử này thật là nhiều thứ tốt. Đan dược này, tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm mà.
Chỉ còn lại một mình nữ tử cung trang vàng, Tần Lập toàn thần thái Âm Chân Hỏa, ngọn lửa kia hổn tạp một chỗ với Tiên Thiên Tử Khí, vốn hỏa diễm không màu không hình, lúc này lại biến thành hỏa diễm màu tím, thiêu đốt trên thân thể Tần Lập, có vẻ vô cùng dọa người.
Tần Lập thống khổ phát ra một tiếng rống giận, ở giữa không trung như một hung thần ác sát toàn thân thiêu đốt hỏa diễm màu tím. Chỉ dựa vào cỗ khí thế này, đã hoàn toàn trấn áp nữ tử cung trang vàng.
Nhưng mà Tần Lập lúc này cũng đã ở vào tình trạng kiệt sức, bởi vì hắn chẳng những lấy một địch bốn đối kháng bốn đại năng nắm giữ bí thuật Thái cổ, cũng diễn sinh ra dị tượng Hoang cổ, còn phải phân ra một bộ phận tinh lực ứng đối Thái Âm Chân Hỏa luyện hóa trái tim mình.
Lúc này muốn chém giết nữ tử cung trang vàng, lại có lòng mà lực không đủ. Nếu chém giết nàng, vậy thì Tần Lập ngay cả lực lượng bỏ chạy cũng không có nữa.
Trong lòng nghĩ vậy, Tần Lập mặt mũi vặn vẹo dữ tợn rít gào một tiếng:
- Cút!
Một tiếng rống to này, giống như tiếng sấm, trong đó còn kèm theo tinh thần đe đoạ nồng đậm, trực tiếp dọa nữ tử cung trang vàng - một trong bốn đại hộ pháp Thánh Nữ Hồ, sợ tới hồn phi phách tán, xoay người bỏ chạy ngay. Bóng người màu vàng nháy mắt biến mất giữa không khí
Tần Lập lấy ra một nắm Long Đan, ném vào miệng như ăn đường đậu, thân hình hạ xuống, đột nhiên trong lòng sinh ra cảnh báo, quay sang lão đầu bếp nói:
- Đi mau!
Lúc này lão đầu bếp đã cõng Lãnh Khinh Mi, trực tiếp lăng không bay lên, dẫm lên ngọn cây phóng như chớp về phía Lãnh Khinh Mi đã chỉ.
Dựa theo Lãnh Khinh Mi chỉ điểm, lão đầu bếp trực tiếp phá vỡ cấm chế nơi này. Ba người vừa đi ra khỏi cấm chế, bỗng nhiên cảm giác được một cỗ khí tức khủng bố ngập trời ngập đất truyền tới, làm cho linh hồn cũng phải run rẩy.
Sau lưng ba người trực tiếp bị mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Lãnh Khinh Mi thực lực yếu nhất, trực tiếp phun ra hai ngụm máu.
Tần Lập vung tay lên, một trận pháp đã khắc xong từ lâu xuất hiện giữa không trung, cùng lão đầu bếp lưng cõng Lãnh Khinh Mi đứng bên trong, Tần Lập trực tiếp phát động trận pháp, quang mang chợt lóe, ba người cùng lúc biến mất giữa không khí
Ầm ầm!
Ngay trong nháy mắt ba người vừa biến mất, một tiếng nổ kinh thiên động địa. Chỗ ba người vừa đứng, trong phạm vi hơn mười dặm, toàn bộ đều chôn vùi vào hư không.
Một nữ tử đáng người vô cùng thon thả xuất hiện ở bên ngoài cấm chế. Nữ tử này thoạt nhìn hết sức trẻ tuổi, cũng chỉ mới khoảng mười tám mười chín, dung mạo lạnh lùng, mi liễu dựng thẳng, mái tóc đen lay động trong gió.
Một thân y phục trắng tố nhã, đôi mắt tràn ngập lửa giận, lạnh lùng lẩm bẩm:
- Tần Lập? Lá gan chó của ngươi thật là lớn, dám trảm ba đại hộ pháp của ta. Ngươi chờ đó cho ta, ta tất giết Người!
Còn lúc này, Tần Lập cùng lão đầu bếp và Lãnh Khinh Mi, ba người đã xuất hiện ở một nơi xa lạ cách Thánh Nữ Hồ ít nhất cũng phải trăm vạn dặm.
Thái Âm Chân Hỏa trên người Tần Lập làm cho lão đầu bếp phải liều mạng mở ra phòng hộ, bảo hộ hai người lão cùng Lãnh Khinh Mi. Đợi khi vừa ra khỏi truyền tống trận, lão đầu bếp cõng Lãnh Khinh Mi nháy mắt chạy ra mấy chục dặm, hét lớn:
- Chủ nhân, ta ở kia chờ ngài.
Tần Lập không nói gì, mà toàn lực dẫn đường Thái Âm Chân Hỏa, từng chút một tế luyện trái tim mình. Cái loại đau đớn này, đã làm Tần Lập có chút chết lặng, nhưng nếu ý chí hơi chút yếu ớt, khẳng định sẽ không chịu được loại đau khổ này mà trực tiếp lựa chọn tự sát.
Tử Khí Quyết ở trong thân thể Tần Lập vận hành một lần lại một lần thân thể Tần Lập bốc cháy Thái Âm Chân Hỏa, biến phạm vi mấy chục dặm đều hóa thành tro tàn lộ ra mặt đất đen như mực.
Sau đó, mặt đất này bắt đầu bốc lên hơi nóng, phạm vi mấy chục dặm, bao gồm cả sâu dưới mười thước đất, gần như tất cả động thực vật đều nháy mắt chết đi, biến thành tro tàn.
Mặt đất này bắt đầu chậm rãi khô nứt...biến vàng, cuối cùng nứt nẻ diện tích rộng, nhìn bề ngoài giống như mấy trăm năm mấy ngàn năm không hề có một giọt nước ghé thăm nơi này.
Lão đầu bếp mang theo Lãnh Khinh Mi lại lui ra sau mấy chục dặm, trợn mắt há mồm nhìn một màn này. Trong lòng hai người kinh hãi, như sóng cuộn biển gầm.
Lãnh Khinh Mi bị dọa sợ và một chút thương thế, nhẹ giọng nói:
- Hắn có thể...thật sự tới từ chỗ kia hay không?
Lão đầu bếp cũng bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình, không dám khẳng định nói:
- Hắn là không phải?
Lãnh Khinh Mi nói:
- Trong truyền thuyết, chỉ có người đi ra từ nơi đó mới có thể còn trẻ tuổi đã có thực lực làm người ta sợ hãi, ta xem hắn rất giống.
Lão đầu bếp cũng gật đầu, trầm giọng nói:
- Dù là hắn thật sự đi ra từ nơi đó, vậy thì thế nào. Hắn có thể cứu sống nàng, có thể trị khỏi cho nàng, đời này ta bán mạng cho hắn thì có gì phải ngại.
- Vô Phong...
Lãnh Khinh Mi nhìn lão đầu, mắt ngập lệ muốn khóc, khẽ giọng nỉ non.
Lão đầu bếp nhẹ nhàng ôm lấy Lãnh Khinh Mi vào lòng, cảm nhận thời khắc ấm áp khó có này. Vừa rồi trong nháy mắt bọn họ bỏ chạy, hai người thậm chí cho rằng khó có thể sống thấy được ánh Mặt trời ngày mai nữa, chỉ dựa vào một cỗ khí tức đã áp bách lão đầu bếp thân mang dị tượng Hoang cổ bị trọng thương. Nếu không phải lão đầu bếp liều mạng bảo hộ cùng Tần Lập động tác thật nhanh, có khả năng Lãnh Khinh Mi đã trực tiếp bị cổ khí tức khủng bố kia chôn vùi rồi.
Lúc này tử khí xung quanh thân thể Tần Lập đã trở nên dày đặc, hầu như không thể nhìn ra hình người nữa, Thái Âm Chân Hỏa trên người hỗn tạp giữa Tiên Thiên Tử Khí, thiêu đốt sạch hư không trên đầu.
Giống như một hỏa trụ màu tím, cỗ lực lượng nóng cháy này xông thẳng trời cao.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Một ngày, hai ngày...liên tiếp nửa tháng. Đến cuối cùng, dù là lão đầu bếp đã ra ngoài xa trăm dặm xây dựng một càn nhà gỗ nhỏ cũng đã có chút lo lắng.
Nhìn quang trụ màu tím vẫn nồng dậm, xông thẳng trời cao, lão đầu bếp lầm bầm nói:
- Con bà nó, cho tới giờ cũng chưa từng thấy qua một tên biến thái như thế, quả thật là yêu nghiệt mà. Thật quá đáng, hắn còn sống chứ?
Lãnh Khinh Mi trải qua nửa tháng tĩnh dưỡng, thương thế cũng đã tốt hơn. Tuy rằng lão đầu bếp không có đan dược tốt như Tần Lập, nhưng tích lũy nhiều năm như vậy, trong tay cũng có không ít thiên tài địa bảo cực phẩm. Mấy ngày này một mực cho Lãnh Khinh Mi dùng mấy thứ đó. Tuy rằng giải độc của Lãnh Khinh Mi không có tác dụng quá lớn, nhưng cũng để cho Lãnh Khinh Mi trở nên có tinh thần hơn trước nhiều, người cũng hơi mập ra một chút.
- Nhất định là hắn còn sống.
Lãnh Khinh Mi lúc này nhìn có vẻ còn tự tin hơn cả lão đầu bếp.
Lão đầu bếp gật đầu, thầm nghĩ: Đúng vậy, chủ nhân của ta, ngài ngàn vạn lần không được chết, ngài chết rồi, Khinh Mi cơ bản sẽ không cứu được nữa.
Tuy rằng lão đầu bếp nghe Tần Lập nói Tây Vực có Thần Thủy, nhưng đồng dạng cũng rõ ràng, bằng một mình lão muốn lấy được Thần Thủy, đúng là người si nói mộng. Cái loại bảo vật này nếu không có tồn tại cường đại chiếm cứ, vậy mới gọi là quái.
Năm đó lão thăm dò di tích Hoang cổ kia, đã gặp phải địch nhân, cuối cùng liều mạng lưỡng bại câu thương đánh chết đối phương, hắn cũng thân trúng kỳ độc, thiếu chút nữa chết mất.
Nơi có Thần Thủy, nghĩ tới sẽ càng thêm khủng bố.
Hơn nữa, dù là lão có thể lấy được Thần Thủy, vậy cũng chỉ có thể kéo dài thêm vài năm thọ mệnh cho Lãnh Khinh Mi mà thôi. Nếu không thể đắp nặn lại đan điền cho Lãnh Khinh Mi, tu luyện khôi phục thực lực lần nữa, Lãnh Khinh Mi sẽ già đi rất nhanh, biến thành một bà già chân chính. Hồng nhan già lão, đây là bi ai lớn nhất nhân sinh mà.
Dù là lão đầu bếp có thể tiếp thu sự thật này, sợ là Lãnh Khinh Mi cũng không cách nào chấp nhận mình hoa tàn tóc bạc.
Hai người ánh mắt thâm thúy nhìn quang trụ màu tím xông phá trời cao, ở ngoài trăm dặm vẫn có thể cảm nhận được cổ nóng rực kinh người. So với ánh mặt trời trên cao, ngược lại không cảm giác được nhiệt độ của nó.
Mấy ngày này lão đầu bếp cũng thăm dò xung quanh, hiện giờ lão cũng không biết đây là nơi nào, dường như trong phạm vi ngàn dặm đều không hề có hơi người.
Nơi này dãy núi nhấp nhô, nhưng núi cũng không cao, địa hình nơi này càng gần giống như chỗ giao nhau giữa đồng bằng và vùng núi, có hồ nước to nhỏ, còn có hai con sông lớn.
Nơi này linh khí vô cùng sung túc, mấy ngày qua lão đầu bếp cũng gặp phải không ít linh thú tu vi rất mạnh. Một con cực mạnh dường như là bá chủ trong phạm vi ngàn dặm này, tu vi khoảng chừng Lôi Kiếp.
Nhưng mà đối phương cảm nhận được trên người lão đầu bếp tản mát ra khí tức khủng bố, nó liền chủ động nhượng bộ lui binh, đi xa vòng quanh căn nhà gỗ nhỏ của lão đầu bếp. Tin rằng Tần Lập phát ra quang trụ Thái Âm Chân Hỏa màu tím kia, càng thêm chấn nhiếp các loại linh thú trong phạm vi mấy ngàn dặm.
Các linh thú vốn sinh hoạt ở gần đây, tất cả đều tránh ra xa.
Toàn bộ tâm thần Tần Lập đều chìm đắm vào tu luyện không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.