Duy Ngã Độc Tôn

Chương 742: Xung đột!




- Nhìn con mẹ ngươi!
Tây Qua giận dữ mắng ầm lên, hắn xuất thân phố phường, thật sự nổi giận thì mặc kệ người đối diện là hoàng tộc Đông Hoang hay trưởng lão đại phái gì, khó chịu là mắng!
Tây Qua chỉ vào tùy tùng hoàng tộc Đông Hoang đối điện, lạnh lùng mắng:
- Ngươi là thứ súc vật, thật làm mất mặt chủ nhân ngươi. Đại sảnh lúc đó có mặt bao nhiêu người? Ngươi còn dám trừng mắt nói dối, giả trang ủy khuất, giả vờ đáng thương hả? Rác rưởi như ngươi, chỉ có chút mùi đó thôi sao?
- Ngươi ngậm máu phun người!
Nhân viên hoàng thất Đông Hoang cũng bị Tây Qua mắng chửi người như vô lại dọa sợ. Ngày thường ai dám nói chuyện với bọn họ như vậy, quả thật là muốn chết.
- Phun cái đầu ngươi!
Thân hình Tây Qua đột nhiên hóa thành một tia chớp, tay vung lên hung hăng tát về phía mặt người kia:
- Không đánh cho mẹ ngươi cũng nhìn không ra. Ngươi sẽ không thành thật được.
- Dừng tay!
Cơ Ngữ Yên cùng Hoàng thúc hoàng tộc Đại Thương Đông Hoang bên kia đồng thời quát.
Đồng thời, một Lão già bên phía hoàng tộc Đại Thương bên kia vung tay về phía Tây Qua, Tây Qua oa một tiếng phun ra một ngụm máu, thân thể bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất, mặt như giấy vàng.
- Tây Qua!
Cơ Như Nguyệt cả kinh kêu lên, nhanh chạy tới, còn hung hăng trừng Cơ Ngữ Yên, ôm lấy Tây Qua rưng rưng nói:
- Địa vị cao rồi, lại bắt đầu cố kỵ đánh giá này nọ phải không? Sư phụ, Tây Qua là vì bảo hộ danh tiếng tông chủ, mới phát sinh xung đột với người ta ngài ngược lại tới đã bảo dừng. Tính tình tông chủ ngài không biết sao? Chúng ta lúc nào bị người ta uy hiếp, lúc nào chịu bị thiệt như vậy.Bạn đang đọc truyện tại - https://trumtruyen.vn
Lời Cơ Như Nguyệt nói, giống như một tia sét đánh Cơ Ngữ Yên sững sờ, nửa ngày không lên tiếng được.
Cơ Ngữ Yên thất hồn lạc phách đứng đó, trong lòng nghĩ: Đồ đệ mình nói không sai chút nào, thân phận địa vị mình cao lên rồi, làm sao lại bắt đầu thích phân rõ phải trái với địch nhân chứ?
Cái gì khách từ phương xạ bọn họ rõ ràng là tới tìm Tần Lập phiền phức, ta cần gì phái lễ đãi bọn họ như vậy?
Thượng Quan Thi Vũ bên cạnh, đôi mắt bắn ra quang mang lạnh lẽo, nhìn lão già hoàng tộc Đại Thương Đông Hoang đả thương Tây Qua, lạnh lùng nói:
- Người dựa vào cái gì ra tay đả thương người của chúng ta, ta muốn ngươi cho ta một công đạo.
- Ha ha, thật là buồn cười, ở trên địa bàn của ngươi, người các ngươi khi dễ hoàng tộc Đông Hoang chúng ta, ta còn không được đánh trả hay sao. Nha đầu, ngươi đừng khinh người quá đáng.
- Đúng vậy, ngươi còn muốn công đạo, công đạo cái gì? Đây là đạo đãi khách Viêm Hoàng các ngươi hay sao?
- Chúng ta hư không hoành độ từ Đông Hoang tới đây, đến đây rồi thì Tần Lập tránh mà không gặp, người của chúng ta lại bị các ngươi khi dễ. Hừ, thật cho rằng hoàng tộc Đại Thương Đông Hoang chúng ta sợ môn phái Viêm Hoàng các ngươi hay sao?
- Không cần nói thêm với bọn họ nữa, hôm nay nếu Tần Lập còn không xuất hiện, chúng ta liền hủy đi cái tiêu môn tiêu phái này.
Đám người hoàng tộc Đông Hoang ồn ào nói.
Thượng Quan Thi Vũ hàng mi liễu dần dần dựng thẳng lên, đến cuối cùng nghe đoàn người này càng nói càng quá đáng, ngược lại Thượng Quan Thi Vũ liền bình tĩnh lại. Đây không phải đối phương muốn sao?
Muốn động thủ, phái luôn tìm một cái cớ. Bọn họ là hoàng tộc. bọn họ thân phận cao quý, làm sao có thể vô duyên vô cớ khi dễ môn phái chỉ có hai nữ nhân tọa trấn chứ?
Thực sự là tính toán tốt mà.
Thượng Quan Thi Vũ nghĩ vậy, cười lạnh, vươn tay chỉ vào người ra tay đả thương Tây Qua, nói:
- Ta muốn ngươi công đạo, chính là tay nào ngươi đả thương người của ta tự chặt tay đó. Nếu không, hôm nay là ngày ngươi táng thân.
- Ha ha ha ha!
Lão già hoàng tộc Đại Thương Đông Hoang giống như nghe chuyện buồn cười nhất trên đời, cất tiếng cười to, khuôn mặt lại không hề có một chút ý cười.
Cười xong rồi, ánh mắt âm trầm rơi vào người Thượng Quan Thi Vũ, vươn hai tay, lộn qua lộn lại vài cái, lạnh lùng nói:
- Chỉ sợ, ngươi không có bản lĩnh tới lấy.
- Vậy ngươi chết đi!
Thượng Quan Thi Vũ căn bản không nói lời thừa với hắn rất nhiều đệ tử môn phái Viêm Hoàng đều đứng xa xa nhìn vào. Nếu như hôm nay không thể xử lý tốt chuyện này, danh tiếng môn phái Viêm Hoàng sẽ xuống đốc không phanh.
Hai đầu phượng trên đầu vai Phượng Hoàng Bảo Y trên người Thượng Quan Thi Vũ, nháy mắt ngẩng đầu lên, hai mắt bắn ra hai đạo thần quang. Bốn đạo thần quang giao nhau, bắn về phía hoàng tộc Đại Thương Đông Hoang đối diện.
Trong mắt hoàng tộc Đại Thương Đông Hoang đối diện hiện lên một tia kinh hãi, không ngờ tới nữ tử đối diện này nói động thủ là động thủ. Hơn nữa vừa tới là thi triển tuyệt kỷ cường đại như vậy, quả thật quá độc ác.
Phốc!
Một đạo thần quang, trực tiếp xuyên thủng mi tâm người hoàng tộc Đại Thương Đông Hoang này. Vị Địa Tiên đại năng thực lực rất mạnh, trong mắt tràn đầy không dám tin tưởng, máu tươi chảy ra từ lỗ nhỏ trên mi tâm hắn.
Ầm!
Thân thể hắn té lăn ra đất, lập tức tắt thở bỏ mình.
Oa!
Toàn bộ người hoàng tộc Đại Thương Đông Hoang hô to, không ai ngờ tới sự tình đột nhiên sẽ biến thành cục diện này. Càng không nghĩ tới, đường đường một Địa Tiên đại năng, lại bị một nữ tử đối phương một kích xuyên thủng mi tâm, giết ngay lập tức.
- Yêu nữ, ngươi dám giết người hoàng tộc ta. ngươi muốn chết!
Hoàng thúc hoàng thất Đại Thương Đông Hoang phát ra một tiếng rống giận bi phẫn, lao về phía Thượng Quan Thi Vũ.
Lúc này Thúy Trúc Trượng trong tay Cơ Ngữ Yên vung lên, một đạo kiếm khí xanh lục hùng hồn chém về phía Hoàng thúc hoàng thất Đại Thương Đông Hoang.
Ầm!
Một tiếng nổ vang, không gian truyền tới một trận vặn vẹo, giống như sắp vỡ vụn. Đây còn là do Tần Lập bày vô số đạo cấm chế trấn áp, nếu không thì một kích này tất nhiên sẽ khiến hư không vỡ vụn.
Khóe miệng Cơ Ngữ Yên tràn ra một tia máu, Hoàng thúc hoàng thất Đại Thương thân hình lung lay hai cái, lạnh lùng nói:
- Môn phái Viêm Hoàng quả nhiên có chút nội tình, tới tiếp.
Hoàng thúc hoàng thất Đại Thương này, trong tay không biết lúc nào xuất hiện một chiếc Ngọc Như Ý. Bên trên chiếc Ngọc Như Ý này tản ra dao động năng lượng mãnh liệt, giống như một kiện Bảo Khí, mỗi khi vung lên liền khiến hư không vặn vẹo.
Cơ Ngữ Yên lạnh lùng nói:
- Trấn áp các ngươi là đủ rồi.
Nói xong, liền thi triển bí thuật Hoang cổ Thanh Đằng Bạn Sinh, một quầng sáng xanh bao phủ toàn thân Cơ Ngữ Yên, vô số cô Đãng Hoang cổ quay chung quanh Cơ Ngữ Yên, tản ra một cổ khí tức Hoang cổ.
- Bí thuật Thái cổ?
Hoàng thúc hoàng thất Đại Thương thất thanh kêu lên, tiếp đó trên người cũng tản mát ra một cổ oai vương giả, cười lạnh nói:
- Không chỉ ngươi biết bí thuật Thái cổ.
Các Lão già hoàng tộc Đông Hoang bên kia sắc mặt đều bất thiện nhìn bọn người Thượng Quan Thi Vũ, các tùy tùng cũng theo chân bọn họ mơ hồ vây quanh bọn người Thượng Quan Thi Vũ.
Lúc này, bỗng nhiên xa xa truyền đến một tiếng cười lạnh khinh thường:
- Đông Hoang? Hoàng thất Đại Thương? Ta còn tưởng rằng là Thưởng Quang Minh tới chứ, xem năng lực của các ngươi, không nén nổi rồi chứ gì? Một đám vô tri, còn không cút khỏi Viêm Hoàng Sơn cho ta.
Tiếng cười lạnh này vô cùng già nua, giống như đến từ viễn cả.
Hoàng thúc hoàng thất Đại Thương bên này thân thể khẽ run lên, tiếp đó liền ngừng tay, vẻ mặt giật mình nhìn phía phát ra âm thanh. Không gì khác, đơn giản là cái tên Thưởng Quang Minh đã có mấy trăm năm không ai nhắc tới rồi.
Mà mấy trăm năm trước, Thưởng Quang Minh vẫn còn là Hoàng đế Đại Thương Đông Hoang.
Ngồi ở vương vị hơn bảy trăm năm.
Là đế vương thực lực cường đại nhất, tại vị Đại Thương Quốc lâu nhất.
Hơn ba trăm năm trước, Thưởng Quang Minh dự cảm mình gần đột phá cảnh giới Địa Tiên, lúc này mới thoái vị, từ nay về sau bế quan tu luyện. Dù là bên trong nội bộ hoàng thất Đại Thương Quốc hiện giờ cũng không biết Thưởng Quang Minh đi đâu, thậm chí không biết sống hay chết.
Người ẩn tàng ở trong Viêm Hoàng Sơn là ai? Vì sao mở miệng là có thể gọi ra cái tên Thưởng Quang Minh này?
Hoàng thúc hoàng thất Đại Thương Đông Hoang ngừng tay, trong giọng nói mang theo ba phần cung kính:
- Xin hỏi tiền bối đến từ phương nào, vì sao nhận thức tiên hoàng bệ hạ Đại Thương ta?
Giọng nói già nua nhàn nhạt nói:
- Một đám hậu sinh vãn bối, một chút quy củ cũng không có, ngươ không có tư cách hỏi ta những chuyện này, Thưởng Quang Minh thoái vị rồi sao? Vậy hắn phải đi đột phá cảnh giới Địa Tiên rồi phải không? Hắn tới, còn có tư cách nói chuyện ngang hàng với ta, các ngươi...không xứng, nhanh cút đi.
- Hừ! Lão già kia, bớt ở đó giả thần già quỷ đi...
Một thành viên hoàng thất Đông Hoang không nhịn được trong lòng phẫn nộ, lớn tiếng nói:
- Có gan thì ngươ lăn ra đây, xem ta có đánh chết ngươi không...
- Câm miệng!
Hoàng thúc hoàng thất Đại Thương vẻ mặt tức phát điên lên, quát bảo ngưng lại. Đối phương có thể nói ra chuyện Thưởng Quang Minh tiên hoàng Đại Thương như vậy, rõ ràng là nhận thức đối phương.
Dù cho hai bên chỉ là kết giao hời hợt, những hậu bối bọn họ cũng không dám xen vào nói lung tung. Đừng nhìn hắn là Hoàng thúc, nhưng Hoàng đế Đại Thương Quốc hiện giờ chỉ là tằng tônthương Quang Minh thôi.
Cho nên, dù ngay cả Hoàng thúc hắn, cũng phải gọi Thưởng Quang Minh một tiếng gia gia.
Đáng tiếc, một tiếng câm miệng này của hắn rõ ràng có chút chậm. Một cỗ kiếm khí cực kỳ sắc bén không biết từ đâu tới, trực tiếp xuyên qua hư không, chọc thủng một lỗ máu trên vết hầu của ngươi vừa lên tiếng mắng. Máu tươi trào ra, thành viên hoàng thất Đại Thương Đông Hoang này trong mắt tràn ngập khiếp sợ, sợ hãi hối hận cũng không thể tin được.
Thân thể thẳng tắp nằm xuống, tắt thở bỏ mình.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế, đã có hai thành viên hoàng thất chết ở trên tay đối phương, vị Hoàng thúc Đại Thương này cũng tức giận. Hết lần này tới lần khác phải biết rõ thân phận đối phương trước, giận mà không dám nói gì, tay nâng Ngọc Như Ý cũng run nhè nhẹ. lớn tiếng nói:
- Tiền bối không cảm thấy có chút quá đáng sao? Hạ thủ với một vãn bối vô tri...
- Người cũng biết làm như vậy rất quá đáng? Vậy các ngươi đang làm gì? Thưởng Quang Minh làm sao giáo dục một đám hậu thế các ngươi? Một đám không biết nên thân, bảo các ngươi cút, các ngươi còn không nghe sao? Còn ở lại đây làm gì? Chờ thành khách quý chiêu đãi sao?
Lão đầu bếp bên kia thật sự không muốn hiện thân, nếu không phải nhìn thấy thủ hạ chủ nhân bị hại, lão sẽ không ra tay. Với lão mà nói, thân phận đã từng là đế vương chỉ còn là quá khứ. Lão không hy vọng tin tức mình còn sống truyền lại trở về Đông Hoang.
Hoàng thúc Đông Hoang giọng bi thương nói:
- Tiền bối bảo chúng ta đi, nhưng thủy chung không chịu lộ diện, vãn bối thật khó tòng mệnh.
Lúc này, trong không khí xa xa truyền đến một tiếng nói phiêu hốt, như bay tới từ nơi cực xa:
- Bảo các ngươi cút thì cút nhanh, không cần nhiều lời vô nghĩa như vậy. Ta đã trở về, các ngươi muốn cút cũng không cút được nữa, đều chờ chịu chết đi.
- Tông chủ đã trở về!
- Rốt cuộc tông chủ đã trở về!
- Là phu quân!
Mọi người môn phái Viêm Hoàng nghe tiếng nói này, quá sức vui mừng.
Các hoàng tộc Đông Hoang chờ Tần Lập trở về, nghe tiếng nói này lại đều biến sắc: Đây là cảnh giới gì, có thể truyền tiếng nói đi xa như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.