Bên trong hang động không có bất kỳ cơ quan gì, hang động sâu thẳm thật dài, không có một chút ánh sáng. Đối với người có cảnh giới như Tần Lập mà nói, điều này căn bản không thành vấn đề.
Theo hang động đi sâu xuống dưới, đi ra đến chừng mười dặm, trong lòng Tần Lập rất bội phục người mở ra nơi này xưa kia, nhìn từ bên ngoài, ngọn núi nhỏ này không có gì khác lạ, ai có thể ngờ tới bên trong lại có bí ẩn khác?
Đi đến tận cùng lối đi, Tần Lập thả ra thần thức. Cũng giống như những nơi khác, đều bị ngăn cản, hiển nhiên người thiết kế chỗ này xưa kia đã nghĩ tới, đồng thời bố trí rất nhiều bảo vật có thể che đậy thần thức ở bên trong hang động này.
Tần Lập vươn tay, tìm được chốt mở cửa ngầm, trực tiếp mở ra, một đạo kiếm khí sắc bén trực tiếp chém tới Tần Lập.
- Chết đi!
Một tiếng quát yêu kiều vang lên nương theo đạo kiếm khí này.
Nếu bất ngờ không đề phòng, nhất định sẽ bị đạo kiếm khí này chém trúng.
Thân hình Tần Lập chợt lóe, tránh thoát đạo kiếm khí này. Kiếm khí chém lên cấm chế bố trí trên đường hầm, đánh ra một mảnh tia lửa sáng trắng.
- Phượng Hoàng, là ta!
Tần Lập thấp giọng kêu một tiếng.
- A?
Người bên trong trước tiên giật mình, tiếp đó nhào vào trong lòng Tần Lập, ôm chặt lấy hắn, nỉ non nói:
- Muội đã biết, nhất định huynh sẽ tới tìm muội, nhất định mà!
Tần Lập vỗ nhè nhẹ lên lưng an ủi Hoa Phượng Hoàng, thầm nghĩ: biết là mình còn chém tới một kiếm, nếu không có phòng bị, còn không bị muội một kiếm chém chết rồi?
- Khụ khụ...
Bên trong truyền đến tiếng ho khan, Hoa Phượng Hoàng sắc mặt hồng hồng thả Tần Lập ra, nhưng kéo tay Tần Lập nói:
- Muội dẫn huynh đi vào gặp cha.
Nói rồi, kéo Tần Lập đi vào bên trong.
Không gian bên trong rất lớn, tuy rằng rất đơn sơ, hơn nữa có vẻ hết sức xa xưa, nhưng lộ ra một cổ khí thế, đầy đủ những vật dụng sinh hoạt.
Hiển nhiên, ngay từ đầu nơi này đã được thiết kế dùng để tị nạn.
Tần Lập thấy được một người trung niên nho nhã, sắc mặt có chút tái nhợt đang tựa lưng trên giường, đánh giá mình.
- Cha, huynh ấy chính là Tần Lập!
Hoa Phượng Hoàng kéo Tần Lập đến trước mặt người trung niên, giới thiệu cho ngươi trung niên này.
Lúc này, từ trong phòng lại đi ra mấy chục người, già trẻ đều có, đều là thủ hạ tâm phúc trốn ra theo Hoa Anh Hùng. Trong đó, một người thanh niên ánh mắt nhìn về phía Tần Lập mang theo vài phần phức tạp.
- Tần công tử, để công tử chê cười, không ngờ tới lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, lại là ở tình huống như thế này.
Hoa Anh Hùng sắc mặt hòa nhã, khẽ giọng nói.
- Ra mắt bá phụ.
Tần Lập chắp tay hành lễ, sau đó gật đầu với những người khác.
Đa số mọi người đều mỉm cười ôn hòa nhìn Tần Lập, trước đó bọn họ đều biết đến cái tên Tần Lập, càng biết Thánh nữ Hoa Phượng Hoàng cùng Tần Lập có qua lại rất sâu.
Chỉ có thanh niên kia, trong ánh mắt nhìn về phía Tần Lập mang theo vài phần tra xét cũng không thích, chẳng qua không nói gì thêm.
Hoa Phượng Hoàng tràn ngập vui mừng nói:
- Làm sao huynh lại tìm được đến nơi này?
Tần Lập liếc sang mọi người, sau đó nói:
- Hà Đan Đằng liều chết chạy ra Lang Gia Thần Giáo, tìm đến chỗ huynh, nói cha hắn đoạt quyền soán vị, hơn nữa rất có khả năng bị bộ tộc Quỷ Mị đoạt xác phụ thân muốn huynh tới cứu mọi người.Nguồn: https://trumtruyen.vn
- Là hắn...
Hoa Phượng Hoàng khẽ run lên, có lẽ không ngờ tới Hà Đan Đằng lại phản bội phụ thân của mình.
- Chúng ta không thể tùy tiện tin tưởng người này, Phượng Hoàng, ai biết hắn có phải là gian tế do Hà Thanh Tùng phái tới!
Thanh niên kia bước ra, nhìn Tần Lập, vẻ mặt bình tĩnh nói.
Người này vừa nói ra, không khí liền trở nên có chút xấu hổ. Dù sao Tần Lập nói có chút đơn giản, hắn làm sao tìm được đến đây, trong lòng mọi người đều hết sức nghi hoặc, dù sao thì coi như là bọn họ, trước kia cũng không biết ở Lang Gia Thần Giáo còn có chỗ ân thẩn thế này.
Hoa Phượng Hoàng liếc nhìn thanh niên kia, nhàn nhạt nói:
- Ta tin tưởng huynh ấy! Huynh ấy sẽ không hại ta!
- Phượng Hoàng, không nên có lòng hại người, nhưng không thể không có lòng phòng người!
Thanh niên này cố gắng thay đổi suy nghĩ của Hoa Phượng Hoàng.
Chẳng qua Hoa Phượng Hoàng quen biết Tần Lập nhiều năm như vậy, quả thật quá rõ ràng nhân phẩm Tần Lập, làm sao có thể bị hắn nói vài câu liền thay đổi?
- Không cần phải nói, ta nói rồi, ta tin tưởng huynh ấy.
Hoa Phượng Hoàng giọng dịu dàng, nhưng vô cùng kiên quyết. Nàng không quát mắng thanh niên này, nàng rõ ràng người thanh niên này có lòng ái mộ nàng, hơn nữa lúc này còn có thể đi theo bên cạnh phụ thân, tất cả đều thủ hạ tâm phúc đáng tin nàng không muốn làm những người này rét lạnh cỏi lòng.
Lúc này Hoa Anh Hùng có chút suy yếu cười cười:
- Đã là lúc này rồi, Hà Thanh Tùng còn sợ chúng ta hay sao? Hắn phái gian tế đến có ý nghía gì?
Thanh niên này cố gắng dốc sức cuối cùng, nói:
- Tài nguyên trọng yếu trong môn phái đều nằm trong tay các đời Giáo chủ, chỉ có Giáo chủ mới biết được địa điểm chân chính cất giữ những tài nguyên này. Ai biết hắn có phải là do Hà Thanh Tùng phái tới tìm hiểu tin tức những tài nguyên kia?
Hoa Phượng Hoàng bỗng nhiên có chút kỳ quái liếc người thanh niên này:
- La Uy, làm sao ngươi biết việc này?
- Ấy...ta...
Thanh niên kia bị Hoa Phượng Hoàng thình lĩnh hỏi một câu, làm cho nghẹn họng trân trối. Quả thật, loại chuyện này căn bản không phải thứ hắn được biết, mặc dù trước đó La Uy cũng là Thánh tử dự khuyết Lang Gia Thần Giáo, có địa vị rất cao ở Lang Gia Thần Giáo, nhưng biết chuyện này lại ít ỏi không mấy người, chỉ có Giáo chủ cùng Phó giáo chủ và một số ít trưởng lão địa vị rất cao biết đến.
Sắc mặt thanh niên này đỏ lên, nhìn Hoa Phượng Hoàng:
- Phượng Hoàng, lẽ nào muội lại hoài nghi ta?
- Đủ rồi, lúc này là lúc nào rồi, không cần phải náo nữa.
Hoa Anh Hùng liếc sang nữ nhi, nhàn nhạt nói:
- Chuyện này cũng không phải cơ mật gì, có biết cũng là bình thường, La Uy quan tâm sẽ loạn, lúc này ngay cả trong lòng ta cũng không dễ dàng tin vào người khác, huống hồ là bọn họ.
Hoa Phượng Hoàng cảm thấy rất ủy khuất, chuyện giữa nàng và Tần Lập, người khác không biết, Hoa Anh Hùng luôn luôn rất rõ ràng. Vừa muốn nói tiếp, lại nghe đến tiếng truyền âm của Tần Lập:
- Đừng nói nữa, trong lòng phụ thân muội đã hiểu.
Hoa Phượng Hoàng không ngốc, thoáng cái phản ứng lại được. Chính là bởi nàng quan tâm sẽ loạn, thấy có người hoài nghi Tần Lập, tự nhiên sẽ trở nên phẫn nộ, nghe Tần Lập nói thế, Hoa Phượng Hoàng liền bình tĩnh lại, nói với Tần Lập:
- Huynh mau đến xem cha muội, tên súc sinh Hà Thanh Tùng kia giết tất cả người nhà muội, cha muội đi báo thù, bị bọn họ bố trí mai phục đánh bị thương.
Tần Lập gật đầu, vừa muốn tiến lên, lại thấy thanh niên La Uy kia tiến lên ngăn cản:
- Dựa vào cái gì chúng ta tin ngươi sẽ không hãm hại Giáo chủ?
Hoa Phượng Hoàng rốt cuộc không nhịn được nữa, người nhà bị giết, nhiều ngày trốn tránh lo lắng kinh sợ như thế, loại áp lực này làm cho nàng sắp sụp đổ, lập tức hàng mi liễu dựng thẳng, trừng La Uy quát:
- Hắn là nam nhân của ta! Cha ta là nhạc phụ của hắn! Dựa vào cái gì ta lại không tin hắn!
Toàn bộ hang động, một mảnh tĩnh mịch.
Hoa Phượng Hoàng nói xong lời này liền hối hận, khóe mắt liếc sang Tần Lập, thấy sắc mặt Tần Lập không có biểu tình gì đặc biệt, mới yên lòng. Vừa rồi xung động, nói ra một câu làm cho chính nàng cũng cảm thấy khó tin được, nếu Tần Lập vạch trần tại chỗ, sau này nàng không cần làm người nữa.
- Cái...cái gì?
La Uy lão đào ra sau hai bước, khó mà tin nổi nhìn Hoa Phượng Hoàng, lẩm bẩm nói:
- Các ngươi...hai người các ngươi...
- Đúng, hai người chúng ta đã sớm tự định chung thân, bằng không lần này Thần Giáo phát sinh kịch biến trọng đại như thế, huynh ấy dựa vào cái gì đi trăm vạn dặm đến đây cứu
Hoa Phượng Hoàng cũng là người dám làm dám chịu, nếu nói ra rồi, sẽ không sợ nói càng lớn hơn nữa.
- Bây giờ ngươi hẳn đã biết vì sao ta lại tin tưởng huynh ấy như thế rồi chứ?
Ngữ khí Hoa Phượng Hoàng trở nên lạnh đi, nói xong kéo tay Tần Lập đến cạnh giường Hoa Anh Hùng, nói:
- Nhất định phái chữa được bệnh cho cha muội.
La Uy sắc mặt âm trầm không thôi, đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn bóng lưng Tần Lập.
Tần Lập cảm nhận được địch ý của La Uy với mình, cũng không thèm để ý. Đặt tay lên cổ tay Hoa Anh Hùng, đồng thời thần thức thâm nhập vào thân thể Hoa Anh Hùng, phát hiện có mấy chỗ kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng, đồng thời còn có biểu hiện trúng độc.
- Trúng độc? Sao có thể được?
Bản thân Hoa Anh Hùng cũng không thể tiếp thụ lời này, ông ta nhìn sang Tần Lập:
- Tần công tử, có phải đã lầm lẫn rồi hay không? Kinh mạch của ta hao tổn là không giả, nhưng cơ thể của ta không nói là bách độc bất xâ,. cũng đã gần như thế. Nếu như trúng độc, ta hẳn phái cảm giác được mới phải, làm sao lại không cảm giác được chút nào?
Tần Lập cười cười, sau đó nói:
- Dưới tình huống bình thường, loại độc ngài trúng thậm chí không tính là độc dược, cũng sẽ không có bất kỳ tác hại gì với cơ thể ngài. Mà khi ngài bị thương nghiêm trọng, nếu trúng loại độc này, như thế thì tốc độ khôi phục sẽ trở nên hết sức chậm chạp. Bá phụ, lẽ nào ngài không cảm giác được những biến hóa này ư?
Hoa Anh Hùng nhíu mày, khẽ nói:
- Công tử nói như thế, ta thật có loại cảm giác này. Lần này bị thương rất nặng, muốn khôi phục cũng không phải một hồi chốc lát là được, ta cũng không nghĩ nhiều lắm, cảm thấy sẽ từ từ khôi phục thôi. Bây giờ nghĩ lại, quả thật khôi phục chậm hơn bình thường một chút. Ôi...đã nhiều năm rồi không bị thương, cho nên ta gần như quên mất cảm giác nàyrồi.
Hoa Anh Hùng nói lời này không phải khoác lác, làm Giáo chủ Lang Gia Thần Giáo, một thân công lực đạt đến hóa cảnh, đã sớm đạt tới cảnh giới Bất Tử Chân Thần, nào phải người bình thường có thể tổn thương được?
Tần Lập quay đầu lại, nhìn Hoa Phượng Hoàng:
- Đưa những thứ các ngươi ăn gần đây đến cho huynh xem.
Hoa Phượng Hoàng có chút khó hiểu, nhưng vẫn làm theo lời Tần Lập nói, không gì khác, nàng tin Tần Lập sẽ không làm việc không có mục đích.
Những người khác đều đều có vẻ nghi hoặc, chỉ có sắc mặt La Uy có chút khó coi. Bởi vì trong thời gian gần đây, thức ăn của bọn họ đều là do hắn làm.
Vốn ở Lang Gia Thần Giáo, La Uy đã có mỹ danh "Thần Bếp", tài nghệ nấu ăn khá là cao minh, người ăn món hắn làm đều sẽ khen không dứt miệng.
Chẳng qua người may mắn ăn được món do Thánh tử dự khuyết Lang Gia Thần Giáo làm ra cũng không nhiều, người bình thường không rõ hắn còn có sở trường đặc biệt này.
Một lát sau, Hoa Phượng Hoàng mang tới những nguyên liệu món ăn mà bọn họ sử dụng gần đây, hết sức phong phú, đều là những thứ đã sớm cất giữ ở nơi này, còn có một số là lúc bọn họ thoát đi mang theo.
Tần Lập chỉ nhìn thoáng qua, liền rất xác định chỉ vào một loại rau xanh nói:
- Bá phụ trúng độc đến từ chính loại rau xanh này.