Duyên Định Mệnh

Chương 5:




Ko biết từ bao giờ cô và M. Tuấn thân nhau vậy, mỗi lần qua đây công tác đều mang quà cho cô,2 người lại nói chuyện rất hợp nữa chứ. Đàn ông gì mà vừa đẹp trai, galang lại giàu tình cảm chứ ko như lão chồng quỷ sứ của cô. Ôi ước gì cô chưa lấy chồng nhỉ. Tiếng gọi của M.Tuấn kéo cô về thực tại.
- Ân Di sao tôi gọi mãi ko được, cô đanh nghĩ gì sao.
- Hả, có gì đâu. Đang nghĩ phải chi tôi chưa có chồng thì hay biết mấy.
- Cô đã có chồng rồi à.
Cô xị mặt xuống, quấy quấy ly capuchino.
- Mang tiếng có chồng mà cũng như ko vậy đó.
- Là sao.
Cô kể về vụ liên hôn của mình, và cuộc sống hiện tại cho M.Tuấn nghe.
- A, ra vậy.
- Nè, cô uống đi kẻo nguội đó.
Họ nói chuyện thêm 1 lúc và chào nhau về.
.....
Người cô gặp đầu tiên khi về là chú 3, chú ấy đang vẽ chữ, à ko viết mới đúng, kiểu như cô mới gọi là vẽ. Cô cầm tấm vẽ lên nức nở.
- Oa, đẹp quá, đẹp thật đấy.
Hứa Mẫn Ngọc chỉ cười.
- Sao lại cười, tôi nói thật mà. Chữ tôi mà viết 100 năm chắc cũng ko bằng được chữ của chú quá.
- Chị dâu bi quan thế.
- Thật mà, chữ gì mà khó quá, nó cứ xẹo xẹo xiên xiên gì đâu.
- Tôi còn biết vẽ nữa đó.
- Thật sao.
- chị ngồi im tôi vẽ cho.
Hứa Mẫn Ngọc nghiêm túc vẽ cho cô, gió thổi nhẹ làm tóc cô bay bay, nó cũng làm trái tim chú 3 bay bay theo gió. Cái hoa vô tình rơi nơi tóc, càng tôn lên vẽ đằm thắm, ngây thơ của cô. Cô thì vô tư lắm ko nghĩ gì đâu.
Sau gần 1h tác phẩm cũng hoàn thành, nếu người khác nhìn vào cũng biết tác giả đã đổ vào đây bao nhiêu tâm huyết.
- Oa, có làm quá ko, tôi đẹp vậy sao.
- Ko, do tôi vẽ đẹp đấy chứ.
Cô lườm Hứa Mẫn Ngọc, định bụng bỏ đi. Mẫn Ngọc đã ghi tên mình lên bức họa rồi mới cho cô. Cô cảm ơn rối rít, cô ko biết Mẫn Ngọc đã nhìn thật lâu khi cô đi khỏi, cái cô ko biết nữa là mọi chuyện Đình Phong đều thấy rõ.
.....
- Tiểu Mai, Tiểu Mai vào kho lấy cho chị cái khung nào.
- Tranh gì vậy phu nhân
- Chú 3 vẽ cho chị.
- Vậy sao, hiếm khi mà tam thiếu gia vẽ cho ai.
- Vậy hả, lấy cái đinh với cái búa nhỏ cho chị nữa nha.
- Dạ.
Cô săn tay áo bắc ghế leo lên, mặc cho Tiểu Mai van xin. Chính tay chú 3 vẽ nên cô muốn chính tay cô treo lên. Đóng đóng 1 hồi, cô cũng treo được bức tranh theo ý mình, bất cẩn dậm phải váy, cô ngã nhào ra sau. Nhưng vòng tay ai đó đã đỡ và ôm lấy cô. Cô mở mắt ra nhìn, là hắn, sao giờ này mà hắn có ở nhà chứ.
- Cho tôi xuống.
- Cô ko cảm ơn ân nhân của mình sao.
Anh để cô xuống đồng thời ra hiệu cho Tiểu Mai ra ngoài.
- Cảm ơn.
- Vậy thôi sao
- Chứ anh muốn gì nữa.
Anh bế cô lên, đặt cô lên giường, cô lấy tay chèn trước ngực, mắt nhìn anh trô trố.
- Anh... anh.. định làm gì.
Anh đưa mặt sát vào mặt cô, đưa môi ra nơi tai cô, phả vào đó 1 làn hơi, làm cô cũng nóng người.
- Chồng thì có thể làm gì được chứ.
Anh tiến tới sát hơn nữa.
- Anh...anh... ko lo cưới vợ 2 à.
Nghe vậy anh buông cô ra.
- Cưới chứ, nhưng cô dạo này giỏi lắm, cả em chồng mình mà mình cũng muốn dụ sao.
Cô ngồi bật dậy, hét vào mặt anh.
- Đủ rồi, tôi và chú ấy ko có gì cả, chỉ là chú ấy hay bày tôi viết chữ thôi.
- Cô nghĩ cô ko có gì, vậy sao cô ko nghĩ họ có gì với cô hay ko.
Anh bỏ ra ngoài, cô ném cái gối theo phía cửa anh, lòng đầy tức giận.
- Tên điên.
.....
Ai nấy trong cái nhà này đều bận rộn trang hoàng cho anh ta nạp thêm thiếp, đỏ chóe lòe và rực rỡ quá, ko biết hôm đám cưới cô có được hoành tráng vậy ko nữa. Cô thấy mình giống người thừa quá nên định ra phố chơi, cô vào rủ Tiểu Mai rồi xách giỏ chạy te te xuống cầu thang.
- Phu nhân từ từ kẻo ngã bây giờ.
- Ko sao ko sao... aaaaa.
Cô vừa quay qua nói ko sao, cú ngã làm cô lăn nhào, Tiểu Mai vì cố rị cô lại cũng lăn nhào.
- Tiểu Mai, Tiểu Mai em ko sao chứ.
- Em ko sao phu nhân có sao ko.
- Hay quá chị cũng ko sao.
Bỗng đâu tiếng nói vang lên.
- Có mình tôi có sao nè.
Cô quay người theo phản xạ.
- A chết, mau kéo chú 3 lên nhanh.
- Chú ko sao chứ, có đau chỗ nào ko.
Cô vừa nói vừa sờ hết chỗ này đến chỗ nọ.
- Bị 2 cái sao quả tạ đè tôi ko biết có gãy xương chỗ nào ko.
Cô lườm Mẫn Ngọc, cùng lúc lão phu nhân đi ra.
- Mấy đứa này, đã ko giúp được gì còn làm ồn ào đây.
- Chào lão phu nhân ạ.
- Còn cô nữa, đường đường là phu nhân mà lại đi đứng bất cẩn vậy hả.
- Con xin lỗi mẹ.
Mẫn Ngọc chen ngang giải vây.
- Thôi vậy bọn con ra ngoài chơi nha mẹ.
- Um, Mẫn Ngọc đi cẩn thận nha con.
Lão phu nhân tuy khắc khe khó tính, nhưng với con bà luôn cưng chiều, yêu thương hết mực.
Nhờ Mẫn Ngọc mà cô cũng được đi chơi ké.
.....
Cô thích ra phố lắm, đúng hơn là cô thích náo nhiệt. Lúc chưa chồng cô hay cùng bạn cuối tuần bi bar, đi phượt, đủ trò. Giờ qua đây, muốn ra đường cũng ngại.
Cô vừa đi vừa ngó quanh quanh, chiếc xe chạy ngang. Mẫn Ngọc kéo cô lại ôm cô vào lòng, cô cảm nhận được tim anh thổn thức. Cô cảm ơn rồi lùi ra xa. Mẫn Ngọc dẫn cô đi nhiều nơi, đi xem chợ vải, lồng đèn, đi xem thả đèn... nhiều nơi lắm, họ ham chơi mãi đến tối mới về, Mẫn Ngọc còn mua cho cô nhiều đồ ăn vặt ngon trên phố nữa.
Về đến nơi, Mỹ Lan đã cầm quạt phe phẩy.
- Chị dâu, em chồng mà tình cảm quá ha.
- Tôi...
Mẫn Ngọc lại ra sức bênh vực cho cô.
- Thím rãnh rỗi quá thì nên tìm việc mà làm, đừng bơi xó này, móc xó kia...
- Chú... chú dám nói tôi vậy sao.
Họ bỏ đi, Mỹ Lan lại được phen tức tối.
.....
- Mai mấy giờ rước dâu vậy con.
Lão phu nhân ân cần hỏi Đình Phong.
- 9h mẹ ạ.
Hắn nói với lão phu nhân nhưng liếc nhìn xem biểu hiện của cô.
- Vậy tốt rồi, tốt rồi.
Cô cũng cố gắng lên tiếng.
- Thưa mẹ, mai con xin phép ko tham dự được ko ạ.
- Ko được, vợ cả phải ở đó chứng kiến chứ.
- Dạ.
Mỹ Lan vừa gắp miếng thịt vịt quay bắc kinh cho vào mồm, vừa đá xéo.
- Thím dị gì chứ, chồng lấy thêm vợ 2 thì thím phải xem lại thím chứ.
Ko ai bênh vực cô hết, cả Đình Phong và Mẫn Ngọc nhìn về cô cũng chỉ là xem biểu hiện của cô. Cô ko nói gì, chỉ ăn tiếp thôi, còn Hứa Mẫn Du anh ta chưa bao giờ lên tiếng vì tiếng nói của vợ anh là nhất.
.....
Cô ngắm mình trong gương, cô được trang điểm lồng lộn, cô thấy mình xinh đẹp lắm. Hôm nay cô đâu phải cô dâu, hôm nay là đám cưới chồng cô mà. Kệ đi, đẹp đi, phải đẹp hơn đứa mình ghét. Nghĩ thế thôi mà cô chọn những món trang sức khó khiến cô sang trọng hơn.
Mọi người nhà cô ai nấy cũng có mặt rồi, liếc tới liếc lui cô cũng thấy Mẫn Ngọc, cô đi đến đó tám chuyện với Mẫn Ngọc. Trong thâm tâm cô nghĩ Mẫn Ngọc là người bạn mà cô có thể tâm sự mọi chuyện. Mẫn Ngọc thấy cô đi tới, anh ngớ người ra, tim anh nhảy loạn xạ lên.
- Mẫn Ngọc xem tôi này, xinh không.
Cô nói rồi nắm váy cổ truyền Trung Quốc xoay 1 vòng.
- Chị đi diễn kịch ở đâu à, diêm dúa quá.
- Vậy sao, vậy tôi đi thay đồ.
Mẫn Ngọc kéo tay cô lại.
- Thôi nhìn tạm cũng được.
- Ờ
Tuy Mẫn Ngọc gọi cô là chị nhưng Mẫn Ngọc lớn hơn cô 5 tuổi lận, vì vai vế mà buộc phải gọi vậy thôi.
Buổi lễ diễn ra cô được ngồi bên trên gần chồng cô, vợ 2 phải lạy cô và dâng trà cho cô, cô thấy mình có chút uy phong. Xong buổi lễ ai cũng bận ăn uống cười nói với nhau, cô ko quen ai nên đi dạo ra ngoài vườn. Đêm nay trăng sáng thật, nhưng lòng cô mờ quá. Nói cô ko ghen sao, nói cô ko để ý sao. Cô dối lòng thôi, tuy ko có yêu thương nhưng anh là chồng cô, là người đàn ông từng cùng cô chăn gối 1 đêm.
- Trăng đẹp vậy ngắm 1 mình có ích kỷ lắm ko, chị dâu.
- A, chú 3, sao cũng ra đây.
Anh ngồi bên cạnh cô, đưa cho cô ly rượu hỷ.
- Trong đó chán quá, nên tìm chị tám chuyện á mà.
- Vậy sao... đám cưới hôm nay hoành tráng quá, ko biết...ko biết đám cưới tôi vừa rồi có bằng được vậy ko.
- Làm gì bằng, to gấp 4 lần ấy.
- Thật á.. nhưng đám cưới to làm gì, chồng có ngó ngàn tới đâu.
- Chị... sao ko yêu ai khác.
- Yêu sao?
Cô che miệng cười vì câu nói đùa của Mẫn Ngọc.
- Tôi là gái có chồng rồi mà.
- Nhưng ko có tình yêu mà.
- Biết vậy, nhưng chú biết đó,hoàn cảnh tôi là ko thể. Tôi vào trước nha, mất công họ lại tìm nữa.
Mẫn Ngọc nhìn bóng cô khuất đi, lòng buồn rười rượi. Ko được sao, có gì mà ko được chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.