Lại lăn qua lăn lại một
trận, thẳng đến buổi chiều, Thủy Dạng Hề có chút không yên lòng trở lại Tử Thần
lâu, Nam Cung Ngự Cảnh vẫn chưa tỉnh. Nghĩ đến, hôm nay quả thật là mệt. Nay,
độc trong cơ thể vừa vặn ngăn chặn, thật hao tâm tổn trí, có lẽ thân thể quá
mức chịu đựng .
Vốn muốn hỏi hắn chuyện
Thiên Ảnh điểm huyệt, thôi, nếu như thế, ngày mai hỏi lại cũng không muộn.
Khoát thêm xiêm y, nhẹ
nhàng ra cửa, chậm bước đi tới. Đã nhiều ngày, thể xác và tinh thần nàng đều
mỏi mệt, lại không dám có chút buông lỏng.
Ban đêm ngoài Lâu, thực
tĩnh, thực tĩnh, giống như hoa chầm chậm rơi, thư thư mềm lại mang chút thở
dài. Trăng sáng nhô lên cao, như ánh sáng bạc, bao phủ cả mãn uyển, mãn tường,
một mảnh hoa râm, yên tĩnh bình yên.
Chậm rãi bước lên hành
lang dài, thân ảnh yếu ớt lay động, bị ánh sáng kéo dài, đây là lúc đầu tiên
nàng tới chỗ này, lần đầu tiên đi trên hành lang dài này.
Nhìn hành lang dưới ánh
trăng càng linh động trong sương mù, đã nhiều ngày lo lắng đã không còn. Nguyên
lai, cảm xúc con người, thật sự cần được giải sầu .
Như thế thủy, như thế
nguyệt, như thế đêm, không nên phiền muộn đau buồn .
Đã nhiều ngày ý nghĩ hỗn
loạn, luôn nắm không được chỗ mấu chốt, làm nàng rất ảo não. Mọi chuyện đều
giống như không quan hệ, mọi chuyện đều giống nhau quấn quanh ở một chỗ, bế
tắt, giải một cái, lại thêm một cái, mãi hoài không thấy dứt.
Kỳ thật, giải dược của
Nam Cung Ngự Cảnh, là việc cấp bách. Nhưng, cậu lại lưu lại một lời nói mạc
danh kỳ diệu, vô duyên vô cớ mất tích, không có cậu, giải dược biết kiếm ở nơi
nào?
Làm nàng nghi hoặc nhất,
là cậu cùng cái người được xưng là đếm trên đầu ngón tay, rốt cuộc là quan hệ
như thế nào, vì sao cố tình bắt buộc phải cẩn thận với hắn?
Một tay khoát lên trên
lan can, một tay giơ ở ngoài lan can, cằm gác lên trên cánh tay, giống con mèo
cao quý, híp mắt, vô hạn khát khao nhìn đáy hồ nước, ở trong ánh trăng, một
mảnh mơ hồ không rõ.
Đang xuất thần, bên cạnh
truyền đến: "Hề Nhi thật hưởng thụ a, ánh trăng như thế, cũng không kêu vi
phu." Nói xong, đã ở bên cạnh ngồi xuống, vẻ mặt chế nhạo nhìn Thủy Dạng
Hề.
"sao?" Đột
nhiên bị người đánh gãy ý nghĩ, còn chưa phục hồi lại tinh thần, nhìn hắn, não
lại không biết đã bơi tới địa phương nào, nhưng cũng không quên hỏi,
"Tỉnh? Sao lại đi ra?" Nghĩ lại, gật gật đầu, "Đi ra ngoài một
chút cũng tốt, nếu không thật đúng là có thể nghẹn."
Nam Cung Ngự Cảnh nhìn vẻ
mặt nàng sương mù, nâng tay nhéo trên mũi của nàng một cái, hừ cười nói:
"Hề Nhi suy nghĩ cái gì, mê mẩn như vậy, nên hoàn hồn ."
Thủy Dạng Hề trừng mắt
nhìn, hơi hơi lắc đầu, thế này mới đối hắn nhoẻn miệng cười: "Không có gì,
liền cảm thấy kỳ quái, mười mấy năm trước, người được xưng Chỉ Tiêm vô nhân Mộ
Dung tỉnh, ngươi biết sao? Hắn cùng ngươi giống nhau đều biết Thiên Ảnh điểm
huyệt, các ngươi là có cái gì quan hệ?" Nàng hiện tại cùng hắn so với
trước kia càng trực tiếp, cũng không cố ý lén gạt đi cái gì.
Nam Cung Ngự Cảnh nghe
thấy, thần sắc ngẩn ra, ánh mắt theo thói quen nheo lại, có chút làm cho người
ta sợ hãi: "Hề Nhi sao biết hắn?"
"Ngươi biết hắn,
đúng chứ? Nghe lời ngươi nói, tựa hồ không phải quan hệ tầm thường. Mười mấy
năm trước, cũng chỉ có hắn biết Thiên Ảnh điểm huyệt phải không?" Thủy
Dạng Hề lại không phát hiện sắc mặt Nam Cung Ngự Cảnh khẽ biến, đang đắm chìm
trong hưng phấn của việc muốn biết đáp án.
"Hề Nhi hỏi thăm hắn
là cớ gì ??" hắn cố gắng khống chế lực, thanh âm vẫn không thể tránh khỏi
lộ ra từng trận lạnh lẽo.
Thủy Dạng Hề cũng đã thu
lại tươi cười, trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn. Nàng mà không nhận thấy
được sự biến hóa của hắn, sẽ không phải là Thủy Dạng Hề, cười lạnh nói:
"Biểu tình của ngươi như muốn giết người vậy, là cớ gì ??"
"Hề Nhi, về sau
không cần đề cập tới việc này nữa, được không?" Nói xong, đã đem nàng ôm
vào trong lòng, giọng điệu mang theo hơi hơi cầu xin, "Không cần nhắc tới
hắn, coi như đêm nay chưa bao giờ phát sinh quá."
Thủy Dạng Hề nghe hắn nói
như thế, càng thêm tò mò, thân mình nàng cứng ngắc, đẩy hắn ra, kiên định nói:
"Nếu muốn không có gì phát sinh quá, vậy đơn giản nhất là nói cho ta biết
tất cả đi. Ta cam đoan, sau đêm nay, tuyệt không nhắc lại, được không?"
Trong mắt, ánh lên một chút bướng bỉnh, giống như không đạt được mục đích thề
không bỏ qua.
Nàng phải biết, việc này
liên quan đến cậu, nhất là quan hệ đến giải dược của hắn, mạng của hắn. Nàng
không muốn có phiêu lưu mạo hiểm gì, một chút ít manh mối, cũng không nguyện
buông tha.
Nam Cung Ngự Cảnh buông
nàng ra, trong mắt chợt lóe qua lãnh khốc, làm cho Thủy Dạng Hề không kinh hãi,
nhưng, vẫn giữ vững lập trường chính mình, chút cũng không lùi bước.
"Nàng thật sự muốn
biết?" trong mắt Nàng kiên định làm người ta hoảng hốt, dừng, so với nàng
đi khắp nơi hỏi thăm đưa tới mầm tai vạ, hắn liền nói cho nàng đi.
Sắc mặt mềm mỏng hơn, có
chút cảm khái nói: "Hắn là sư phụ ta. Nhưng, hắn từng làm cho ta phát qua
lời thề, nếu biết có người hỏi thăm tung tích của hắn hoặc là tình huống, liền
giết." Một chút ngoan tuyệt xẹt qua khóe mắt, thanh âm cũng tùy theo trở
nên lãnh.
Thủy Dạng Hề nhíu mày,
nói không khiếp sợ, là không có khả năng . Đây vẫn là nguyên nhân hắn không
muốn nói? Nhưng, nàng cũng phải biết đến nguyên nhân.
Hai tay ôm hắn, nói:
"Không phải nói sau đêm nay, làm cái gì cũng chưa phát sinh quá sao? Nếu
thực sự có cái gì trời phạt linh tinh, ta thay ngươi gánh vác." Dễ dàng
nói ra, là vì nàng căn bản không tin cái gì là trời phạt.
Nam Cung Ngự Cảnh có chút
chấn động nhìn nàng, chỉ thấy ánh mắt nàng nhu hòa, mi gian ý cười lưu chuyển,
ánh trăng vầng sáng vờn quanh ở giữa, thanh thiển thanh âm như tiên nhạc hoà
thuận vui vẻ, vạt áo bay lên, như tiên tử Dao trì phong lưu phiêu diêu.
Miệng của nàng không
ngừng khép mở: "Ta phải biết hết thảy chuyện của hắn." Nếu nói ra như
thế, nhất định có cái gì đại liên hệ, hay không theo như lời cậu có quan hệ
riêng?
Nam Cung Ngự Cảnh có chút
bất đắc dĩ nhìn nàng, hắn luôn cự tuyệt không được nàng, không phải sao? Âm
thầm thở dài, hắn liền nói thẳng ra.
Thủy Dạng Hề nghe xong,
hai tay gắt gao bắt lấy lan can, thầm nghĩ, tin tức này tức tựa hồ đối nàng
không có tác dụng. Chỉ biết là sư phụ hắn ở đâu, cùng sư đệ bất hòa, còn có ái
đồ nhi, tự tay huấn luyện mấy người đưa cho Nam Cung Ngự Cảnh làm thị vệ bên
người, cái gì cũng đều không có. Chỉ Thiên Ảnh điểm huyệt thật ra là độc môn
tuyệt học của hắn, ngay cả sư đệ hắn cũng không biết.
Duy nhất có thể xác định,
người mà cậu bảo phải cẩn thận, đó là người mười mấy năm trước Chỉ Tiêm vô nhân
Mộ Dung Tỉnh. Nhưng, giữa bọn họ có ân oán gì? Người mà trong miệng Mộ Dung
Tỉnh bảo hỏi thăm nơi ở của hắn hoặc tình huống, là chỉ cậu sao?
Nhưng là... Chẳng lẽ, sư
đệ hắn, sẽ là cậu sao? Bọn họ lẫn nhau kiêng kị đối phương như thế, trừ bỏ sư
huynh đệ bản lĩnh tương xứng, ngoài ra không có bao nhiêu khả năng khác.
Nàng lắc lắc đầu, có lẽ
có khả năng này, nhưng là lại không hợp tình hợp lý. Dừng, trước hãy để xuống
đó. Có chút manh mối, tổng so với không có gì thì tốt hơn.
Chăm chú nhìn Nam Cung
Ngự Cảnh nói: "Tốt lắm. Ta đã biết. Sau đêm nay, chúng ta không nhắc tới
nữa."
Nam Cung Ngự Cảnh trong
nháy mắt cười, gật gật đầu. Liền hướng đường cũ quay về Tử Thần lâu. Im lặng
không nói chuyện.
Hôm sau, lại là một ngày
nắng đẹp.
Chạng vạng, Thủy Dạng Hề
ra khỏi Tử Thần lâu như cũ, hướng đình bên cạnh Lâm Thủy Các mà đi. Còn chưa
tới, thì xa xa liền thấy thân ảnh Thái y chờ ở trong đình, sau đó thong thả
bước tới, nhìn như có chút lo lắng.
Thủy Dạng Hề tiến lại
đây: " Làm sao vậy, có chuyện gì phát sinh ư?"
Trương thái y nghe thanh
âm Thủy Dạng Hề, lúc này mới xoay người lại, vẻ mặt quả thật ngưng trọng, có
chút cấp bách nói: "Tam Hoàng phi, ngươi hôm qua nhờ ta điều tra ma ma
kia, từ mấy tháng trước liền mất tích. Sợ là bị người ta giết người diệt khẩu
."
Thủy Dạng Hề vừa nghe,
cảm thấy kinh hãi. Điều này là thật sao? Khi đó trúng độc, không phải ngay cả
Thái y cũng chưa chẩn đoán ra sao? Như thế nào liền phát hiện là nàng ra tay?
Này trong đó tựa hồ có cái gì sai lầm?
Nàng bị phát hiện, cũng
không phải là cái gì mấu chốt, mấu chốt là, kế hoạch của nàng lại một lần nữa
bị đứt manh mối, sớm biết có hôm nay, lúc trước nên hỏi rõ ràng, hiện nay, chết
không đối chứng, biết đi chỗ nào hỏi đây?
Thủy Dạng Hề hai tay nắm
chặt, nhíu mi nghĩ lại, hai hàng lông mày nhíu lại, nhìn Thái y nói: "
Chuyện mama kia liền dừng lại. hình như, cùng ma ma kia giao tiếp còn có một
tiểu nha đầu, ngươi cũng không cần hỏi ta, ta cũng không biết là cung nữ của
cung nào. Tóm lại, ngươi thay ta tìm được nàng, như cũ, là thời gian một ngày,
nghe hiểu không?"
Hiện nay, tình thế coi
như càng không thể vãn hồi, ở nơi nào đó, bí mật đang rục rịch.
Thái y thận trọng gật gật
đầu, kỳ thật, hắn hiện tại còn không biết lợi hại trong đó, thật ra có chút trì
độn. Hoàng hậu bên kia, sợ là không đơn giản như vậy.
Lại nghe Thủy Dạng Hề
nói: "Hiện nay độc của Hoàng Thượng đến tột cùng ra sao?"
"Hoàn hảo,"
Thái y đáp, "Trúng độc cũng không phải rất nặng, so với tam hoàng tử, rất
ít, nay đã khống chế được ."
Thủy Dạng Hề nghĩ, nói:
"Nay, bên kia Hoàng Thượng, trừ bỏ Thừa tướng ,ngoài ra còn có thần tử nào
trung thành nữa?"
Thái y lắc đầu nói:
"Không biết, nếu Tam Hoàng phi muốn biết, ta nhất định tra xét rõ."
Thủy Dạng Hề nâng tay:
"Dừng, không cần." Nam Cung Ngự Cảnh chắc phải biết được rất rõ ràng,
đến lúc đó hỏi một chút hắn cũng không sao. Nói sau, việc triều đình, nàng vốn
không hiểu, vẫn là không cần dẫm lên một bước, miễn cho dẫn lửa thiêu thân.
Lại vào lúc này, Tống
nương báo lại nói: "Tiểu thư, Hạo thiếu gia đã trở lại."
Thủy Dạng Hề nghe xong,
trên mặt mới lộ ra ý cười, nhanh như vậy, Hạo nhi xử lý Hồng Lâu càng ngày càng
thuận buồm xuôi gió .
Đông Ly Hạo đi lên trong
đình, hướng về Trương thái y khẽ gật đầu, liền đối với Thủy Dạng Hề nói:
"Tỷ tỷ, chuyện ngươi cho ta tra , đã có chút tin tức. Vu Nhi thật là hơn
mười năm trước liền đi theo ở bên cạnh tỷ. Là từ trên đường mua được. Lúc ấy,
nàng nói trong nhà nàng không còn thân nhân nào. Nàng nói dối, nàng khi đó rõ
ràng còn có một muội muội."
Thủy Dạng Hề nhìn Đông Ly
Hạo, thì thào hỏi: "Muội muội? Nói như vậy, ngay từ đầu, nàng liền bị
người ta an bài ở bên người ta?"
Đông Ly Hạo nghiêng
người, lắc đầu nói: "Không, phải nói là người bên cạnh cuả tỷ tỷ, mẫu thân
tỷ. Bởi vì mua nàng là chị của mẫu thân tỷ. Lúc ấy, cũng không tính đem nàng
làm nha đầu cho tỷ."
Ở bên người Mộc Tư Khê?
Thủy Dạng Hề liền nghĩ tới hoàng hậu. Hoàng hậu này, thật đúng là dùng bất cứ
thủ đoạn tồi tệ nào, bất quá, kiên nhẫn cũng không phải tốt bình thường, nhưng
lại bắt đầu từ mười mấy năm trước. Như thế nào chuyện gần đây, luôn đụng đến
mười mấy năm trước?
Không hờn giận nhíu mày,
nói: "vậy muội muội của nàng đâu, hiện ở nơi nào?"
Đông Ly Hạo có chút hổ
thẹn thấp đầu, nói: "Bây giờ còn không tra được, có chút khó giải quyết,
tựa hồ bị người ta cố ý che đậy. Bất quá, tỷ tỷ yên tâm, rất nhanh sẽ có tin
tức ." Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, cho dù đã muốn bắt đầu làm việc
không tầm thường, vẫn có tâm tính trẻ nhỏ như cũ.
Trương thái y có chút
kinh ngạc nhìn Đông Ly Hạo, bất quá mới mười bốn mười lăm tuổi tiểu oa nhi,
không ngờ có năng lực như vậy, Tam Hoàng phi này, rốt cuộc còn có cái gì làm
cho người ta biến đổi thế?
Thủy Dạng Hề nhìn xem
Đông Ly Hạo, có chút sủng nịch sờ sờ đầu của hắn, ôn nhu nói: "Hạo nhi
đừng nóng vội, có thể làm đến đây, đã là tốt lắm, tỷ tỷ tin tưởng ngươi nhất
định có thể , đúng không?"
Đông Ly Hạo nhìn Thủy Dạng
Hề, ánh mắt sáng lên, hiện ra một chút ánh sáng kiên nghị, làm như hứa hẹn nói:
"Tỷ tỷ yên tâm, Hạo nhi không lâu có thể điều tra ra ."
Thủy Dạng Hề đối với hắn
cười cười trấn an, tình thế tựa hồ càng ngày càng rối loạn. Trừ bỏ Thục phi bên
kia hơi rõ ràng, những cái khác, hoàn toàn một đoàn rối rắm.
Không được, phải để ý thực tốt mới được...