Cảm giác được vạt áo trên
lưng buông lỏng, một bàn tay chậm rãi cởi bỏ áo ngoài của nàng, từng bước từng
bước đi lên trên, thẳng đến cổ, vuốt ve da thịt lõa lồ của nàng, dường như là
cố ý khiêu khích, chậm rãi bắt đầu hướng bên trong quần áo của nàng.
Chỉ nghe một tiếng cười
khẽ, lại là một mảnh nóng ẩm theo cái trán, giữa lông mày, khóe mắt trượt
xuống, nhưng lại lưu luyến ở khóe môi của nàng.
Thủy Dạng Hề dùng toàn bộ
khí lực còn sót lại, tận lực cắn môi, coi như là phương thức không ngừng phản
kháng, giãy dụa. Nàng không dám mở mắt nhìn hắn, nàng sợ y như lời Nguyệt Mộng
nói, mở mắt ra sẽ nhìn đến khuôn mặt của Nam Cung Ngự Cảnh, như vậy tất cả sẽ
thất bại trong gang tấc .
Bỗng nhiên cảm thấy trên
vai chợt lạnh, quần áo đã là bị cởi tới cánh tay, Thủy Dạng Hề bất giác thở hốc
vì kinh ngạc. Hai tay gắt gao muốn đẩy thân thể nam tử ra, nhưng hiện tại tay
nàng mềm yếu không có tý khí lực nào, hắn vẫn đè ép xuống . Nàng thật là khó
chịu, thân thể càng ngày càng nóng, nóng làm nàng cơ hồ chịu không nổi, chỉ có
thể nắm chặt hai tay, dựa vào sự đau đớn mang lại để chống đỡ ý chí gầy còm của
nàng.
Nam Cung Ngự Cảnh, ngươi
nếu còn không xuất hiện, ta sẽ hận ngươi cả đời... Trong lòng nàng âm thầm phát
ra lời thề.
Trên vai vẫn là một mảnh
lạnh lẽo, thân thể nặng nề của nam tử vẫn nằm trên thân thể của nàng, nhưng sự
nóng bỏng lại không thấy xuất hiện nữa. Làm cho gánh nặng trong lòng Thủy Dạng
Hề liền được giải khai, dựa vào một tia ý chí còn thanh tỉnh, đã đoán được
trong phòng lúc này không chỉ có hai người.
Nàng thở dốc thật mạnh
một hồi, vẫn là từ từ nhắm hai mắt lại. Lông mày đã nhăn hàng ngàn, hàng vạn
lần, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy róc rách. Nàng vặn vẹo thân mình
không ngừng, muốn thoát khỏi thân thể đang đè trên người làm nàng ghê tởm đến
cực điểm. Nhưng mà càng vận động, cái phần không an phận trong cơ thể nàng lại
càng tăng vọt.
Nàng khống chế không được
trong miệng vẫn không ngừng tràn tiếng rên rỉ. Rốt cục, tụ khí, gằn từng tiếng,
chậm rãi hỏi: "Ngươi là ai?"
Người tiến vào trầm mặc
không lên tiếng, chỉ dùng một động tác nhỏ, liền đem thân thể Nam Cung Ngự Vũ
đang mê man đẩy sang một bên. Hắn cầm toàn bộ quần áo Thủy Dạng Hề, nhanh chóng
đem nàng ôm lên.
Thủy Dạng Hề chỉ cảm thấy
thân thể nhất thời nhẹ nhàng, sau đó lập tức đã bị ôm vào trong lòng. Một trận
hơi thở nồng đậm của nam tử nhất thời tràn đầy trong mũi nàng. Trong đầu của
nàng trống rỗng, theo bản năng, tay chậm rãi ôm lấy cổ nam tử, nàng đã muốn mất
đi năng lực tự khống chế.
Đột nhiên trên đỉnh đầu
truyền đến một tiếng trêu tức: "Tam Hoàng phi nếu mà không ngại, ta rất
sẵn lòng phụng bồi."
Thủy Dạng Hề giật mình
một cái, lý trí đã sớm tan thành mây khói, lại mạnh mẽ được kéo lại. Nàng lại
một lần nữa hung hăng nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào da thịt, sáp nhập vào
cánh tay, máu trong lòng bàn tay cùng cánh tay trộn lẫn với nhau, ròng ròng
chảy xuống, như là sự băn khoăn, khổ sở trong trái tim, dần dần khắc sâu, tiến
vào huyết mạch.
Thanh âm này, hình như là
thái tử của Thịnh Hạ quốc. Nàng muốn lên tiếng hỏi, nhưng mà dược tính kia
trong cơ thể ép buộc nàng làm nàng khi thì thanh tỉnh, khi thì mơ hồ, muốn mở
miệng, so với lên trời còn khó hơn. Chỉ có thể không ngừng thở dốc, để hóa giải
khó chịu trong người.
Cắn chặt môi dưới, rốt
cục nói ra một câu: "Mang ta đi tìm Nam Cung Ngự Cảnh, làm ơn." Tuy
rằng, nàng cùng Thịnh Hạ quốc thái tử có chút va chạm, nhưng ở trong ấn tượng
của nàng, hắn coi như là quân tử, nếu muốn cứu nàng, hẳn là sẽ không lợi dụng
cơ hội giậu đổ bìm leo. Nếu hắn dám, cho dù khắp chân trời góc biển, nàng cũng
giết hắn.
Chỉ cảm thấy hắn dừng
bước, trong lồng ngực phát ra mấy phần ý cười: "Không cần phải tìm, hắn đã
muốn đến."
Vừa nghe xong hắn nói,
liền lại thấy thân thể bay bổng lên, nhưng mà lần này hình như là hắn thi triển
khinh công, hướng tới không trung bay đi.
Trong đầu Thủy Dạng Hề
lúc này một mảnh hỗn độn, ít có thể suy xét.
Chỉ nghe thấy có người
quát: "Buông tỷ tỷ / tẩu tẩu của ta ra." Sau đó là một trận giao thủ.
Lòng của nàng cuối cùng cũng thả xuống dưới.
Lúc này, xác thực là đám
người Nam Cung Ngự Cảnh chạy tới.
Tống nương thấy Thủy Dạng
Hề hướng ẩn ý bảo nàng, liền vội vàng nói vài câu với Tử nhi, đợi Đông Ly Hạo
trở về, làm cho hắn nhanh chóng đuổi tới Phong Ngâm các, sau mới chạy về phủ
tam hoàng tử.
Vấn đề là khoảng cách từ
Hồng lâu tới phủ tam hoàng tử so với khoảng cách từ Hồng lâu tới phong ngâm
các, thật sự xa hơn rất nhiều. Hơn nữa, về tới phủ hoàng tử, lại được Trần Khải
báo cho biết tam hoàng tử ra phủ còn chưa về. Tam đại thị vệ cũng tùy thân tam
hoàng tử mà đi, ngay cả ngày thường thường áo xanh nam tử cũng không biết
tung tích.
Tống nương nhất thời nóng
nảy, sao lúc nào có sự tình trọng yếu, một người cũng đều tìm không thấy. Nghĩ
vừa rồi nhớ đến Thủy Dạng Hề trước khi đi đề lại ánh mắt ngưng trọng, nên chắn
chắn sẽ phát sinh tình huống nguy
hiểm gì đó, nếu mà tới chậm... Có lẽ, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được.
Một mặt cho người ra phủ
tìm kiếm tam hoàng tử, một mặt làm cho người bên hồng lâu nhanh chóng đi nghe
ngóng tin tức, nhân thủ để nàng hiện tại có khả năng điều động, cũng chỉ có
hồng lâu .
Trái chờ, phải chờ, thời
điểm nàng cảm thấy không thể đợi thêm nữa, thì rốt cục thấy tam hoàng tử cùng
tứ hoàng tử, Thủy nhị công tử, còn có Trương thái y cùng nhau vào trong phủ.
Trong lòng nàng thế này
mới thả xuống dưới, nghĩ trong lòng, coi như là Bồ Tát phù hộ .
Vì thế, đoàn người liền
như vậy vội vàng chạy tới Phong Ngâm các. Vừa tới trước cửa Phong Ngâm các,
liền thấy một nam tử đầu đội nón ôm Thủy Dạng Hề, máu trên tay nàng vẫn không
ngừng chảy làm nhiễm đỏ cả vạt áo trước ngực nàng. Làm ra một cảnh xuân , xinh
đẹp làm kinh hãi lòng người.
Làm cho máu vẫn không
ngừng chảy, đến lúc ướt cả quần áo, không biết là bàn tay bị móng tay cắm vào
bao nhiêu lần, tình trạng như thế không biết nàng đã trải qua sự giày vò như
thế nào, chỉ phải dùng sự đau đớn khi móng tay đâm vào da thịt, một lần lại một
lần nhắc nhở, mới có thể có tình trạng như thế này.
Những mảng áo bị nhiễm đỏ
lại không ngừng mở rộng, làm chói mắt Nam Cung Ngự Cảnh, màu đỏ càng thêm đỏ.
Phẫn nộ dưới đáy lòng như cuồng phong nhanh chóng dâng lên. Tim hắn đau, trong
lòng hắn đau, Hề nhi của hắn, hắn ngay cả một cọng tóc cũng không làm bị thương
nàng, nhưng mà hôm nay, kẻ nào làm bị thương nàng nặng như thế? Hắn tuyệt đối
sẽ không bỏ qua.
Hai tay nắm chặt thành
quyền, khớp xương răng rắc vang lên. Chân khí trong cơ thể dĩ nhiên theo tức
giận, không ngừng bay lên. Trương thái y bên cạnh vội vàng kéo tay hắn nói:
"Tam hoàng tử xin bớt giận. Nếu là Tam Hoàng phi thấy ngươi như vậy, nhất
định sẽ không đáp ứng. Thật vất vả mới áp chế được độc, trăm ngàn không thể lỗ
mãng."
Nam Cung Ngự Cảnh ngoái
đầu hung hăng trừng mắt hắn một cái, cũng không thèm quan tâm.
Giữ không trung Nam Cung
Ngự Linh cùng Thủy Giác Hiên, ở thời khắc này đã phi thân đi lên đoạt người.
Nam Cung Ngự Linh cùng
Thủy Giác Hiên chiêu chiêu ngoan chuẩn, từng bước tấn công, mà Thịnh Hạ
quốc thái tử tay còn ôm Thủy Dạng Hề, chỉ có thể dựa vào khinh công không
ngừng né tránh .
Nhưng Nam Cung Ngự Linh
cùng Thủy Giác Hiên đâu phải là kẻ đầu đường xó chợ, không qua một khắc, Thịnh
Hạ quốc thái tử liền bại trận.
Hắn ném Thủy Dạng Hề vào
trong lòng Nam Cung Ngự Cảnh, nói: "Nếu là không thể cam đoan an nguy của
nàng, còn không bằng tha nàng đi." Chỉ lạnh lùng trong ném ra những lời
này, liền phi thân ly khai.
Nam Cung Ngự Cảnh tiếp
nhận Thủy Dạng Hề, như lấy được trân bảo liền đem nàng chặt chẽ ôm vào trong
ngực, chỉ thấy khuôn mặt nàng ửng hồng, cắn chặt đôi môi, tay như cũ gắt gao
nắm chặt, một chút cũng không buông lỏng, cảm giác như một khi buông lỏng, sẽ
lâm vào vạn kiếp bất phục.
Nam Cung Ngự Cảnh nhẹ
giọng nói: "Hề Nhi, là ta, buông lỏng tay ra, nắm như vậy sẽ làm bị thương
chính mình." Giọng điệu vạn phần ôn nhu, thành khẩn đầy tính ý, chứa đựng
chua xót trong lòng, nhiều điểm phiền muộn, hết sức lo lắng cùng đau lòng, nhè
nhẹ tự trách.
Thủy Dạng Hề phảng phất
nghe thấy thanh âm từ bên trên truyền xuống, có một chút chần chờ, một phen
choáng váng vừa rồi đã khiến nàng mất đi ít khí lực còn sót lại. Mị dược này
rất lợi hại, nàng thế nhưng nghe thấy được thanh âm Nam Cung Ngự Cảnh, hơi thở
của hắn cũng vờn quanh nàng.
Tay nàng giống như xà
quấn lên cổ hắn, vươn người lên, đôi môi nhanh chóng hôn lên môi hắn. Lúc này,
dược tính trong cơ thể nàng là chúa tể, nàng hoàn toàn bị nó khống chế, hết
thảy, là theo bản năng không ngừng đòi hỏi, dường như vĩnh viễn cũng không thể
thỏa mãn.
Máu tươi lúc này sáng
chói như ánh mặt trời, vây quanh hai người, tầng tầng lớp lớp, gắn bó không
rời.
Nam Cung Ngự Cảnh kéo
nàng xuống, nhìn nhìn mọi người xung quanh, có chút cảnh cáo kêu một tiếng
"Hề Nhi."
Thủy Dạng Hề lúc này làm
sao có thể nghe thấy, chỉ không ngừng cọ xát lên người Nam Cung Ngự Cảnh .
Trương thái y thấy có
chút không đúng, trên mặt một phen suy nghĩ cẩn thận, ánh mắt thâm trầm, tiến
lên nói với Nam Cung Ngự Cảnh: "Ta thấy có chút kỳ quái, để ta bắt mạch
cho nàng."
Nam Cung Ngự Cảnh gật gật
đầu, cố gắng giữ chặt Thủy Dạng Hề.
Sau một lúc, Trương thái
y mới buông lỏng tay ra, lông mày nhăn lại, những nếp nhăn có thể kẹp chết mấy
con muỗi: "Nàng trúng mị dược. Hơn nữa, là mê huyễn mị dược. Trách không
được, cánh tay bị chính móng tay của nàng cắm tới chảy máu. Loại mị dược này
cực kỳ lợi hại, có thể kiên trì đến bây giờ, đã là kỳ tích."
Nam Cung Ngự Cảnh nghe
thấy thế, ngoan ý trong đáy mắt cơ hồ có thể cắn nuốt tất cả mọi người. Mê
huyễn mị dược, là cực phẩm mị dược, người trúng mị dược này thần chí không rõ,
vô luận trước mặt là người hay động vật, thì ở trong đầu, đều là người nàng suy
nghĩ trong lòng. Đây là biện pháp phổ biến mà các tần phi dùng để trừng phạt
cung nữ không nghe lời ở trong cung.
Đáng sợ nhất là, loại mị
dược này mặc dù không phải độc, nhưng rất khó giải. Nếu như trong vòng mười hai
canh giờ không cùng người khác ái ân, thì thất khiếusẽ chảy
máu đến tử. (thất khiếu: gồm hai tai, mũi,
hai mắt và miệng)
Nam Cung Ngự Cảnh không
nói hai lời, ôm Thủy Dạng Hề liền đi về phía phủ tam hoàng tử.
Đến Lâm Thủy các, Nam
Cung Ngự Cảnh đem Thủy Dạng Hề nhẹ nhàng đặt ở trên giường. Nhìn bàn tay nàng
tràn đầy máu tươi, trong lòng không khỏi lại có một trận co rút đau đớn, chậm
rãi cúi xuống đến gần nàng, ôn nhu nói: "Hề Nhi, ta vốn định chờ ngươi khi
nào cam tâm tình nguyện, chuẩn bị tốt đón nhận ta, thì ta sẽ muốn ngươi. Nhưng
mà thế sự khó lường, không thể tưởng tượng được lại gặp phải tình huống như bây
giờ. Hề Nhi, ngươi sẽ trách ta sao?"
Nói xong, đôi môi ôn nhu
hôn lên môi của nàng, nhè nhẹ chà xát, giống như gió thổi trên mặt hồ, vô cùng
ôn nhu.
Thủy Dạng Hề mở mắt ra,
nhìn thấy khuôn mặt Nam Cung Ngự Cảnh, đưa tay sờ lên mặt hắn, chần chừ nói:
"Nam Cung Ngự Cảnh?"
"Đúng vậy, là
ta." Nam Cung Ngự Cảnh gật đầu nói.
"Ngươi rốt cục đến
đây, ta chờ thật là lâu..." Nói xong, ngửa đầu ra sau, hai đôi môi lại
dính sát vào nhau, dây dưa cùng một chỗ.
Màn mỏng dường như có
linh tính chậm rãi buông xuống, trong màn từng đợt sóng tình trào lên làm người
ta đỏ mặt.
Ngoài cửa sổ, ánh tà
dương chiếu xuống, chỉ thấy quần sơn phỉ thúy, gợn sóng trên mặt nước ánh lên
màu bạc, cuồn cuộn không ngừng. Sâu thẳm trong suốt, chậm rãi khắc sau, đón
từng trận song trào, thẹn thùng những vẫn quyến rũ tiến về phía trước.
Hoa đào trong rừng, trong
ánh tịch dương, từng cánh từng cánh hoa rơi rơi, vui vẻ hòa cùng cảnh xuân sắc
trong phòng, so với dung nhan thẹn thùng, thẹn thùng đi qua, chỉ còn lại có một
cái cúi đầu ngượng ngùng...