Duyên Nợ Ba Sinh

Chương 23:




Cảnh Thần nhíu mày, làm như không nghe.
Ai ngờ người kia da mặt rất dày, thấy cô không có phản ứng, cho rằng cô không nghe thấy nên đi thẳng đến bên cạnh cô.
“Thần Thần không ngờ lại gặp em ở đây. Em không khỏe sao? Nhưng sao lại chỉ có một mình em, chồng em không quan tâm em à?”
Cảnh thành lườm một cái, hết thảy đều lắng xuống rồi, nhưng hắn còn muốn châm ngòi li gián. Cô xoay đầu lại nhìn Đường Dương mặc âu phục màu xám bạc nhàn nhã đứng đấy, bình tĩnh gật đầu: “Đã lâu không gặp.”
Về phần những vấn đề khác, cô cần báo cáo với hả?
Cảnh Thần lạnh nhạt làm nụ cười của Đường Dương trở nên cứng nhắc, tuy nhiên hắn cũng không từ bỏ. Bởi vì trong mắt cô đều không có hắn, nên khiến hắn rất mất mát. Hắn đã từng là vị hôn phu của cô đấy, cô thật sự quên sạch hắn rồi?!
“Thần Thần, anh……”
“Đường tiên sinh, xin hãy gọi tôi là Cảnh tiểu thư. Tôi nghĩ quan hệ của chúng ta không thân thiết đến mức có thể gọi thẳng tên.” Cảnh Thần lạnh lùng ngắt lời Đường Dương, khóe mắt thấy Phong Tế đang lái xe tới đây, trong mắt lóe lên ý cười, “Chồng tôi đã lái xe tới, tạm biệt, Đường tiền sinh.” Cô sải bước đến cạnh xe.
Phong Tế cho xe dừng xong, mở cửa xe bước xuống.
Thấy Đường Dương phía sau Cảnh Thần còn đang nhìn vợ mình có chút si mê, mắt phượng dưới kính mắt hơi nheo lại, khóe môi cong lên cười rất mê người, cũng rất lạnh. Anh không muốn so đo với Đường Dương, nhưng hắn lại bám dai như đỉa.
Phong Tế mở cửa xe, tay trái rất tự nhiên đặt trên cửa xe đề phòng cô bất cẩn đụng vào đầu. Đợi cô ngồi xong, anh cẩn thận thắt dây an toàn cho cô, mới đóng cửa xe lại.
Trước khi lên xe anh còn xoay lại gật đầu với Đường Dương đang nhìn chăm chú bên này chưa rời đi, mới lên xe thắt dây an toàn khởi động rời khỏi.
Đường Dương mím môi, đột nhiên không có tâm tình đi thăm bệnh. Hắn lấy di động ra gọi điện phân phó vài câu, rồi đi tới bãi đỗ xe.
Nếu lúc trước hắn không chọn như vậy, thì giờ người bên cạnh Cảnh Thần chính là hắn.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng hắn không thể không nói Cảnh Thần đã thay đổi, trở nên xinh đẹp hơn làm hắn phải động lòng.
Cảnh Thần đã từng là thiên kim tiểu thư yểu điệu, đáng yêu khiến người ta cảm thấy chưa trưởng thành, mà giờ cô lại là cô gái chín chắn vừa trí thức vừa dịu dàng.
Nhớ tới hình ảnh Cảnh Thần vuốt ve bụng mình, nở nụ cười ấm áp, Đường Dương cảm thấy tim hắn đập rất nhanh. Nếu trước kia hắn biết Cảnh Thần sẽ trở thành người hôm nay, hắn có chọn Bạch Yến Vũ không?
Bạch Yến Vũ dịu dàng hiền lành, cứng cỏi, hiện tại Cảnh Thần cũng làm được. Nhưng Cảnh Thần có Cảnh thị, có bối cảnh, mà Bạch Yến Vũ vĩnh viễn không thể có.
Nghĩ lại Đường Minh Húc muốn hắn nhẫn nại, lấy lùi làm tiến, Đường Dương chỉ có thể đè nén phẫn hận và không cam lòng xuống. Nếu Bạch Yến Vũ ngoan ngoãn, hắn sẽ để cô ta tiếp tục ngồi vị trí thiếu phu nhân nhà họ Đường, còn nếu cô ta có ý nghĩ không an phận, đừng trách hắn không nể tình vợ chồng.
Đường Dương không cam tâm tình nguyện cưới Bạch Yến Vũ.
Nhưng hắn cũng biết giữa hắn và Cảnh Thần đã không còn khả năng.
Không chỉ vì cô nhìn hắn bằng ánh mắt xa lạ, mà còn vì chồng cô là người mà Đường gia không thể đắc tội.
***
“Bĩu miệng làm gì, không vui khi có cục cưng sao?” Phong Tế nhìn Cảnh Thần không nói lời nào, trêu chọc nói.
“Anh biết rõ vì sao em không vui mà.” Cảnh Thần thoáng mệt mỏi nói, không ngờ hôm nay lại gặp người kia tại bệnh viện, chắc do hôm nay ra ngoài mà không xem lịch?
“Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ trùng hợp thôi. Đừng để vài người không quan trọng ảnh hưởng tới tâm trạng, giờ em đang mang thai, giữ tâm trạng thoải mái là chuyện quan trọng nhất.” Phong Tế nói xong, trong lòng tính gọi cho Nhan Tứ, bảo hắn điều tra hướng đi gần đây của Đường Dương và Đường gia.
Tuy Phong Tế biết Đường Dương gặp Cảnh Thần là do trùng hợp, nhưng tại sao Đường Dương lại đến bệnh viện? Bên cạnh hắn chẳng có người khác, nên chỉ có thể có liên quan đến việc riêng của hắn.
Nếu Đường Dương không dùng ánh mắt như vậy nhìn Cảnh Thần, Phong Tế cũng không thèm đi điều tra hắn.
“Chỉ hi vọng là thế” Cảnh Thần nhìn bên ngoài phát hiện đây không phải đường về nhà họ, “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Về biệt thự ven biển, lúc nãy anh gọi điện cho mẹ, mẹ bảo anh đưa em về nhà, mẹ muốn nói em biết một số lưu ý khi mang thai.” Phong Tế nói xong, trong mắt tràn đầy ý cười.
Cảnh Thần nhìn Phong Tế bằng ánh mắt sâu xa, “Đừng cho rằng em không thấy anh đang vui mừng khi người khác gặp họa. Em mang thai, anh có mấy tháng tốt lành… hửm?”
Sắc mặt Phong Tế hơi đen kịt, sau đó cười rất nho nhã nói: “Khi không có em bên cạnh, anh trải qua 14 năm cuộc sống cấm dục. Nên chỉ có mấy tháng anh vẫn nhịn được. Nhưng bà xã yêu quý ơi, hình như phụ nữ mang thai càng có nhu cầu mãnh liệt về phương diện đó, đúng không?”
Phong Tế bắt chước Cảnh Thần, mộy chữ cuối cùng từ trong mũi kéo dài âm điệu ra, khiến Cảnh Thần hừ lạnh một tiếng, xoay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không để ý đến anh nữa.
“Tiểu Thần, anh có nói em càng ngày càng giống trẻ con chưa?” Phong Tế nói một cách thoải mái mang theo chút cưng chiều.
“Có, anh vừa nói xong.” Cảnh Thần bĩu miệng.
Sau khi biết mình mang thai, dường như cô hơi thay đổi. Tuy có con với Phong Tế cô rất vui, nhưng cô cũng không quên nỗi vất vả khi mang thai và cơn đau đớn lúc sinh. Bất quá bọn họ vừa có con, thật sự rất vui vẻ.
Kiếp trước khi bọn họ mất, ba đứa con của họ cũng đã trưởng thành.
Không phải không nhớ bọn chúng nhưng mỗi người đều có cuộc sống của mình. Huống chi giữa bọn họ cách hai thế giới, muốn nhớ cũng không nhớ được. Chỉ cần bọn chúng sống tốt hai người đều yên tâm. Mà năng lực của ba người con kia, người làm cha mẹ như bọn họ sao có thể không biết chứ.
“Tiểu Thần đừng giận mà, đến nhà rồi, ngoan.” Dừng xe xong, Phong Tế xuống mở cửa cho cô, đưa tay tới trước mặt cô, cười dỗ dành.
Cảnh Thần dùng ánh mắt cao ngạo liếc anh một cái, rồi đặt tay vào tay anh, xuống xe.
“Nữ vương đại nhân thân ái của tôi, hãy để kị sĩ của ngài cống hiến sức lực đi.” Phong Tế nâng tay cô lên in một nụ hôn, khiến Cảnh Thần không nhịn được nở nụ cười.
Cô khoát lên cánh tay anh, cười nói, “Đi thôi, đừng làm ba mẹ chờ.”
Sau đó đãi ngộ của cô lại được tăng lên, có thể nói mọi người trong nhà đều xoay quanh cô. Tuy mới mang thai một tháng, song trong nhà không cho cô đi làm nữa, cũng không cho cô và Phong Tế đơn độc ở nhà trọ, mà bắt hai người về biệt thự ven biển của Cảnh gia.
Về phía Phong gia, Phong Hồng Thịnh biết Cảnh Thần mang thai thì rất vui vẻ, Phong Lãng cũng dẫn Lan Lăng đến biệt thự Cảnh gia thăm cô con dâu út mang thai.
Trước kia Lan Lăng không thích Phong Tế, nhưng khi biết anh không tranh quyền thừa kế với hai đứa con lớn của mình nữa, mà bản thân anh cũng có sản nghiệp lớn nên hoàn toàn thay đổi thái độ với Phong Tế. Tuy không thể nói là hết mực yêu thương, song cũng thân mật hơn rất nhiều.
Có điều đáng tiếc, Phong Tế chân chính cần tình yêu của mẹ đã sớm không còn. Hiện tại người còn sống là Phong Tế của Cảnh Thần.
Đối mặt với cha mẹ mình kiếp này, quan hệ giữa Phong Tế với bọn họ còn kém xa Phong Hồng Thịnh.
Mang thai đến tháng thứ hai, Phong Tế dẫn Cảnh Thần đến bệnh viện tư chuyên khoa phụ sản, sau khi làm một loạt xét nghiệm, vẻ mặt bác sĩ thoáng nghiêm túc, bảo Cảnh Thần đi siêu âm màu.
Đối mặt với vẻ mặt nghiêm túc của bác sĩ, Cảnh Thần hơi nghi hoặc, Phong Tế thì rất bình tĩnh. Đã từng làm cha mẹ nên hai người biết thai nhi không có việc gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi siêu âm màu.
Khi Phong Tế cầm tờ giấy siêu âm, tay anh đỡ Cảnh Thần hơi run run, bước chân cũng không vững.
“Ông xã, sao vậy?” Sau khi ngồi xuống, Cảnh Thần mới nhìn Phong Tế hỏi.
Đã lâu cô không nhìn thấy bộ dáng thất thố của anh, còn nhớ lần trước là khi cô sinh đứa con đầu tiên của bọn họ. Trước đó Phong Tế vẫn bình thường, sau khi cầm giấy siêu âm thì trở nên thế này.
Thấy anh không phản ứng, cô nhíu mày trực tiếp lấy tờ giấy siêu âm trên tay anh.
Thai nhi bình thường, nhưng mà câu cuối cùng kia có nghĩa gì?
Có ba tim thai?!
“Tế, em không có hoa mắt chứ?” Cảnh Thần nhìn Phong Tế, có vẻ như anh đã bình tĩnh lại.
Phong Tế cầm lại tờ giấy: “Đi thôi, đến hỏi bác sĩ, bác sĩ sẽ nói kết quả, xem thử chúng ta có bị hoa mắt không?”
Khi bác sĩ nói Cảnh Thần là mang thai ba, hai vợ chồng cũng không còn kích động mấy.
Hẹn thời gian khám lại với bác sĩ xong, hai người rời khỏi bệnh viện.
Sau khi lên xe ngồi, Cảnh Thần không chút do dự nhéo hông Phong Tế.
“Bà xã, việc này cũng không thể trách anh.” Phong Tế đáng thương nhìn Cảnh Thần, mang thai ba là chuyện tốt, vì sao cô còn tức giận?
“Anh tới mang thử xem!”
Mang một đứa đã rất vất vả, chứ đừng nói trong bụng còn tới ba đứa.
Cảnh Thần cảm thấy mấy tháng sắp tới sẽ rất khổ sở, bây giờ đã bị Phạm Niệm Chân quản không được làm cái này không được làm cái kia, nếu biết trong bụng cô có ba cục cưng, chắc cô không được làm gì luôn nhỉ?
Phong Tế mặc cho cô dày vò, khóe môi vẫn nhếch lên.
“Tiểu Thần bảo bối, thật ra em phải cảm thấy việc này đã chứng minh em thay đổi được vận mệnh rồi. Em xem, Bạch Yến Vũ là nữ chính, nhưng cô ta chỉ sinh được long phượng thai. Nhưng tiểu Thần là ba bào thai, cô ta căn bản không thể so với em…”
“Phong Tế, anh cảm thấy đây là an ủi sao?!” Cảnh Thần thở phì phì.
“Tiểu Thần, sau khi em sinh anh sẽ đi làm giải phẫu.” Phong Tế thản nhiên nói, “Em cũng không cần lo lắng lại mang thai nữa, một lần chúng ta đã có ba đứa, chẳng phải giảm rất nhiều phiền phức sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.