Duyên Nợ Ba Sinh

Chương 24:




Cảnh Thần thay đổi thân thể, lại trải nghiệm đãi ngộ quốc bảo của việc mang thai lần nữa.
Kiếp trước khi cô mang thai chỉ có Phong Tế ở bên cạnh cô, đã cảm thấy mang thai là việc không dễ dàng rồi, còn kiếp này… nhìn Phạm Niệm Chân ở một bên lo lắng, còn có Cảnh Hoằng Hi sốt ruột không ngừng gọi điện thoại dặn dò, Cảnh Thần cảm thấy bảy tháng mang thai của cô nhất định càng vất vả.
Không biết nên trách miệng mình là quạ đen hay Phong Tế quá mức lợi hại nữa, trực tiếp làm cho cô mang đến ba đứa con.
Sau khi biết có ba bào thai không bao lâu, Cảnh Thần vốn không có triệu chứng thai nghén, rốt cục bắt đầu nôn nghén.
Để đảm bảo dinh dưỡng cho con, cô chỉ có thể ép mình ăn, ăn xong thì nôn, nôn xong lại tiếp tục ăn. Chỉ qua vài ngày cô đã gầy đi trông thấy.
Vì thế Cảnh Thần kiên trì đi làm cũng bị Cảnh Hoằng Hi bắt ép ở nhà, chuyện Cảnh thị ông có thể xử lý, giờ Cảnh Thần dưỡng thai mới là chuyện lớn.
Cảnh Thần nôn nghén làm khổ không ít người, đứng mũi chịu sào chính là Phong Tế. Kiếp trước Cảnh Thần ba lần mang thai cũng không làm anh để ý lắm, nhưng lần này Cảnh Thần mới mang thai hai tháng liền nôn thành như vậy, căn bản không ăn được gì, khiến Phong Tế cũng gầy theo cô.
Phong Tế cố ý nhờ mối quan hệ ở thành phố Hải Thiên tìm một vị bác sĩ trung y nổi tiếng, xin hắn kê một bài thuốc dược thiện cho phụ nữ mang thai vừa bồi bổ vừa trị nôn nghén. Tuy dựa theo bài thuốc này làm ra đồ ăn Cảnh Thần ăn vào vẫn bị nôn, song tốt hơn trước rất nhiều rồi.
Có điều dù sao dược thiện cũng là dược thiện, Cảnh Thần là phụ nữ có thai, nếu cuối cùng quá bổ không tiêu nổi thì cũng chẳng ổn. Phong Tế nghĩ cách làm món thanh đạm lại hơi chua ngon miệng cho cô, những món quá dầu mỡ cô chỉ cần ngửi liền không nhịn được muốn nôn.
Bởi vì mang thai nên Cảnh Thần rất mẫn cảm với mùi lạ, mỗi lần đi làm về Phong Tế phải tắm rửa sạch sẽ mới dám đến gần cô. Vì chỉ cần hơi có mùi lạ cũng khiến cô khó chịu.
Mệt mỏi, buồn ngủ, nôn nghén.
Phản ứng khi mang thai của Cảnh Thần rất ác hại, làm Cảnh Thần không nhịn được luôn phát cáu với Phong Tế. Mà anh vẫn luôn dỗ dành cô, anh biết lần mang thai này thật sự làm khó cô rồi.
Tính tình Cảnh Thần tuy không tốt nhưng cô rất biết kiềm chế, nếu không phải mang thai, cô cũng không gắt gỏng với anh.
Có Phong Tế bầu bạn, cuối cùng Cảnh Thần cũng vượt qua ba tháng đầu của thai kì. Sau ba tháng, biểu hiện thai nghén đã biến mất, điều này khiến Cảnh Thần và những người xung quanh thở phào nhẹ nhõm.
Bụng Cảnh Thần chậm rãi nhô lên, vì có ba đứa nhỏ do đó bụng cô to hơn những người phụ nữ mang thai khác. May mà sau mỗi lần kiểm tra, tình huống của ba đứa nhỏ đều rất tốt, Phong Tế chăm sóc cô rất tốt.
Tuy nhiên sau khi bụng cô nhô lên, dần dần cô hành động trở nên bất tiện, thắt lưng xương sống đau, chân bị phù nề nhiệt độ cơ thể luôn cao. Kể từ lúc cô có thai, Phong Tế luôn phụ trách việc tắm rửa cho cô. Bởi bụng cô quá to, nếu cô vào phòng tắm trơn trượt không cẩn thận ngã sấp thì rất phiền phức đấy!
Tắm rửa xong cô nằm trên giường còn Phong Tế thì thuần thục mát xa chân cho cô. Đây là do kiếp trước khi Cảnh Thần mang thai anh đã học được, kiếp này lại phát huy tác dụng.
Nhìn Cảnh Thần dần dần nhắm mắt lại trong khi anh mát xa, Phong Tế cong môi, “Tiểu Thần, lần trước gặp Đường Dương ở bệnh viện em còn nhớ không?”
Cảnh Thần mở mắt, gật đầu, “Không phải lần trước lúc chúng ta biết em mang thai sao, anh biết nguyên nhân hắn đi bệnh viện à?”
Phong Tế cười khẽ, “Em tuyệt đối không đoán được nguyên nhân hắn đi bệnh viện đâu.”
“Đi bệnh viện còn có thể làm gì ngoài thăm bệnh và khám bệnh, ngày đó em thấy vẻ mặt hắn cũng không tệ, chắc là đi thăm bệnh rồi.” Cảnh Thần lười biếng nói, “Nhưng ngày đó trên tay hắn không mang gì, đừng nói đi thăm bệnh mà đi tay không chứ? Có thể khiến hắn đích thân đi thăm bệnh, chứng tỏ người kia cũng rất có phân lượng.”
Lần này Phong Tế cười nhạo một tiếng, vẻ mặt sâu xa nói, “Có phân lượng? Đối với Đường Dương, người kia đúng là có phân lượng.”
“Tế, rốt cục là ai mà anh lại có vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa vậy?” Tinh thần cô hơi tỉnh táo, tò mò nhìn Phong Tế.
Từ khi mang thai hai tháng, Cảnh Thần bị quản rất nghiêm, ngay cả thời gian xem tivi cũng bị khống chế, càng không cần phải nói đến việc dùng máy tính. Tuy bác sĩ đã nói bức xạ máy tính không ảnh hưởng đến phụ nữ mang thai và thai nhi, nhưng người trong nhà vẫn không để cô tùy tiện động vào đồ điện tử.
Do đó Cảnh Thần rất nhàm chán, giờ có tin tức để cô giải trí, hơn nữa còn liên quan đến Đường Dương nên đương nhiên cô rất có tinh thần.
“Trong nhà Bạch Yến Vũ có một em trai em gái, em biết không?” Phong Tế thẳng thắn nói.
“Vâng, hình như cũng là long phượng thai, nên Bạch Yến Vũ mới có thể sinh một đôi long phượng thai chăng…” Cảnh Thần nói xong, sau đó trợn mắt kinh ngạc nhìn Phong Tế, “Tế, sẽ không như em nghĩ chứ?”
“Tiểu Thần thân yêu của anh, anh không phải con giun trong bụng em, sao biết em đang nghĩ gì.” Phong Tế trừng mắt, trêu chọc nói.
“Nói mau!” Cảnh Thần hung tợn nhìn Phong Tế, bắt lấy tay anh.
Vỗ đầu cô trấn an, Phong Tế tiếp tục mát xa cho cô nói, “Còn có thể thế nào nữa, chẳng phải em cũng đoán được à. Bạch Yến Vũ có thể nói là quan tâm việc hai em thi đại học, bọn họ được trường đại học HT tuyển. Nhưng em cũng biết đại học HT là trường quý tộc, vì thế thành tích hai anh em không tồi, nhưng cũng không tốt lắm.”
“Bạch Tước Vũ là em gái Bạch Yến Vũ, tâm kế tất nhiên không đơn giản. Ngoại hình cô ta đẹp hơn Bạch Yến Vũ, lại biết khoe lợi thế của mình nên ở trường rất được nam sinh chào đón, xuất thân của những nam sinh này đều không tồi, nhưng Bạch Tước Vũ tự tin quá mức, đụng phải người không nên dây vào, do đó bị dạy dỗ.”
“Bạch Tước Vũ là em gái Bạch Yến Vũ, Bạch Yến Vũ còn phải chăm sóc hai con, tất nhiên việc chăm sóc em gái sẽ để lại cho Đường Dương. Thường xuyên chăm sóc nên chăm sóc tất cả luôn, mà Đường Dương che giấu rất tốt, đến bây giờ Bạch Yến Vũ vẫn không biết mình bị em gái đào góc tường.”
“Nếu không phải Nhan Tứ cử người theo dõi hắn, thì đến giờ anh cũng chẳng biết hắn kim ốc tàng kiều[1].” Phong Tế chán ghét nói.
[1] Kim ốc tàng kiều: cụm từ này ám chỉ ngôi nhà đẹp sang trọng, bên trong cất giấu người đẹp hoặc người tình.
Đàn ông phong lưu không sao vì xã hội rất khoan dung với đàn ông. Nhưng đàn ông hạ lưu thì không tốt lắm, sẽ làm bại hoại đạo đức. Rõ ràng Đường Dương là gã đàn ông hạ lưu, cùng em vợ mình làm ra chuyện đó, mà cô ta mới hai mươi tuổi còn là nữ sinh. Cho dù cô ta quyến rũ hắn đi nữa, hắn cũng không nên ỡm ờ!
“Cái này xem như làm tiểu tam cũng sẽ bị người khác làm tiểu tam ư?” Cảnh Thần nhíu mày cảm thán, “Nhưng Tế à, sao anh lại bảo Nhan Tứ theo dõi Đường Dương, chẳng phải nói không cần để ý hắn sao?”
“Tiểu Thần, cho đến bây giờ chồng em vẫn không phải là người tốt.” Phong Tế cúi đầu, động tác trên tay vẫn không ngừng, “Trước đó ở bệnh viện ánh mắt hắn nhìn em làm anh không thích, nên anh bảo Nhan Tứ theo dõi hắn, xem hắn rốt cục muốn làm gì. Kết quả, hắn giấu tài mãi, đáng tiếc lại vụng trộm với em vợ.”
“Bạch Yến Vũ cũng đáng thương thật.” Cảnh Thần thản nhiên nói, mặc dù lúc đầu cô ta có tâm tư và tính toán của mình, nhưng ít nhất cũng thật lòng với Đường Dương. Kết quả bản thân thì lo chăm con, còn chồng và em gái ruột lại vụng trộm với nhau, đây được tính là gì!
Cảnh Thần thấp giọng thì thào, “Phụ nữ, tội gì chứ?”
Phong Tế kéo tấm chăn mỏng đắp lên nửa người dưới cho cô, rồi đứng dậy vào phòng tắm rửa tay, sau đó bước ra ngoài. Một lúc sau, anh cầm ly sữa trở về.
“Tiểu Thần, đừng suy nghĩ nhiều, anh nói với em là để em đỡ nhàm chán thôi.” Phong Tế đưa ly sữa cho cô, vén sợi tóc loạn ra sau tai cô, “Uống hết sữa rồi nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối khó chịu thì gọi anh.”
Cảnh Thần uống từng ngụm từng ngụm sữa, nhẹ nhàng lắc đầu, “Buổi tối anh nghỉ ngơi cho khỏe đi. Anh xem hai mắt anh bị thâm quầng rồi. Giờ buổi tối em chẳng có chuyện gì, những thứ cần thiết đều bồi bổ rất tốt, anh xem chân em hơi phù thôi, không bị chuột rút lần nào. Nên không cần phải thức chăm sóc em mãi.”
“Anh biết em hay đi tiểu đêm, em vác cái bụng to thế vào nhà vệ sinh, sao anh yên tâm được?” Phong Tế thản nhiên nói.
Bởi vì bàng quang bị thai nhi chèn ép nên cứ hai ba tiếng cô lại đi toilet một lần. Ban ngày thì có Phạm Niệm Chân đi với cô, còn buổi tối dĩ nhiên là Phong Tế.
Ban ngày phải làm việc ở công ty, buổi tối còn phải chăm sóc cô, Phong Tế tiều tụy đi rất nhiều. Tuy thân thể tiều tụy nhưng tinh thần anh rất tốt. Cảnh Thần sinh con cho anh, điều anh có thể làm cho cô cũng chỉ có bấy nhiêu.
Cầm ly sữa đi rửa xong, Phong Tế ôm cô từ phía sau nằm xuống bên trái cô, khẽ vuốt bụng cô, bụng thi thoảng truyền tới thai máy khiến anh không nhịn được mỉm cười. Đây là con của anh và cô, cũng là sinh mệnh kéo dài của hai người.
“Tiểu Thần, em nói xem ba cục cưng có phải bọn nó không?”
Phong Tế nói không rõ nhưng Cảnh Thần lại hiểu.
“Em cũng hi vọng như vậy, nhưng Tế à, kỳ tích sẽ không xuất hiện nhiều vậy đâu.”
Tuy nói thế song khi biết trong bụng là hai trai một gái, Cảnh Thần lại có chung suy nghĩ với Phong Tế. Mặc dù cô không mãnh liệt chờ đợi nhưng cũng ôm vài phần hi vọng.
“Có điều tiểu Thần à, nếu kỳ tích đã xuất hiện một lần thì có thể sẽ xuất hiện lần nữa.” Lúc Cảnh Thần cảm thấy Phong Tế ngủ rồi, phía sau lại truyền đến giọng nói của anh.
“Hi vọng là vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.