Duyên Tái Sinh

Chương 8: Người thân trên hết




Lần này thu hoạch rất lớn, vừa có thịt vừa có nước. Gia đình họ Đào vô cùng vui vẻ.
Thịt chín dần, mùi thơm nứt mũi toả ra khiến đoàn người phía sau thèm thuồng. Tuy vậy chẳng ai nghĩ đến việc cướp đoạt nó. Thứ nhất là vì sức chiến đấu vượt bậc của Đào Toàn. Thứ hai là vì hôm nay nhà nào cũng có thu hoạch, chỉ là ít hay nhiều mà thôi. Bởi vậy khi nhìn thấy đám chuột của nhà họ Đào, mọi người chỉ hâm mộ chứ không ghen ghét.
Đến khi chuột chín hẳn, mùi thơm càng nùng. Mấy nhà cách khá xa thì còn đỡ, chứ gia đình ông bác cạnh bên phải chịu đựng vô cùng khổ sở.
Ông bác chủ hộ chính là người cho Đào Toàn mượn cuốc lần trước, tên là Đinh Hoành. Con trai cả của ông - Đinh Hãn bắt được một con chồn ốm, nặng khoảng một cân. Nhà của ông từ trên xuống dưới lại có bảy thành viên, nên chắc chắn là không đủ.
Đinh Hoành nhìn bọn nhỏ chừa phần thịt nhiều cho ông và vợ, đến lượt năm người khác đã chẳng còn bao nhiêu. Ông nhìn cảnh này mà trầm mặc thật lâu.
Đinh Hoành ngửi ké mùi thơm của thịt chuột. Ông nhắm mắt lại, trong đầu lần lượt xuất hiện thật nhiều cảnh tượng: võ nghệ cao cường của Đào Toàn; dáng vẻ nho nhã của Đào Diễn; y thuật tinh vi của Tô Tịnh Y; kể cả Hoằng Hiên, dù cậu nhóc nhỏ tuổi nhưng vẫn không che lấp được khí chất cao quý...
Những bức tranh này như hoá thành lời khẳng định trong não Đinh Hoành, rằng đây không phải là một gia đình tầm thường. Nghĩ tới nghĩ lui, ông đứng dậy trước sự ngơ ngác của vợ già và con cháu.
Nhà ông cũng có một chiếc xe đẩy, bên trên chất đầy đồ vật. Ông lục lọi một lát mới thấy thứ mình cần tìm. Nó có hai gói bằng nhau, mỗi gói tầm hai lạng. Đinh Hoành dứt khoát lấy đi một gói.
Đinh Hãn thấy rõ ràng, hắn khó hiểu:
- Cha...
Đinh Hoành xua xua tay.
- Cha biết!
Nói đoạn, ông bỏ nó vào túi áo, bước nhanh qua chỗ của nhà họ Đào.
Gặp ông sang, Đào Toàn rất kinh ngạc. Hắn định đứng lên thì thấy ông bác ra hiệu cho bản thân tiếp tục ngồi.
- Cháu cứ ngồi đấy, tôi qua đây là có chuyện muốn nhờ.
Tuy nói là nhờ nhưng thái độ của ông bằng phẳng không một chút nịnh nọt. Ông đưa gói đồ cho Đào Toàn. Hắn bóp nhẹ một cái.
Đây là...
Hắn tiện tay đưa cho Đào Diễn. Anh hé mở một chút để nhìn vào bên trong.
Muối! Bên trong vậy mà chứa đầy muối. Đào Diễn nắm một vài hạt đưa lên miệng. Quả nhiên là vị mặn. Anh nhìn anh trai rồi gật đầu.
Thông qua em trai, Đào Toàn đã biết đây là thứ gì. Hắn ngước mắt lên nhìn Đinh Hoành.
- Bác muốn nhờ gì ạ?
Đinh Hoàng cười cười. Chòm râu nửa bạc nửa đen của ông rung rung.
- Tôi có thể dùng thứ này đổi lấy một con chuột nướng hay không?
Đào Toàn định nói gì thì Đào Diễn cản lại. Con ngươi của anh như hố sâu không đáy nhìn thẳng vào Đinh Hoàng, hỏi:
- Bác chắc chắn chứ? Thứ này quý giá hơn một con chuột rất nhiều.
Đinh Hoành thả lỏng ở trong lòng. Ông vuốt vuốt chòm râu.
- Chắc chắn! Chắc chắn!
Nghe vậy, Đào Diễn gật đầu. Anh ra hiệu cho anh trai chọn một con chuột to đưa cho ông ấy. Đinh Hoành nhận lấy, cảm ơn rồi đi trở về.
Đợi đến khi Đinh Hoành đi rồi Đào Toàn mới hỏi em trai:
- Sao lại đồng ý đổi?
Đào Diễn trả lời:
- Ông ấy đưa muối sang đây không phải chỉ vì đổi thịt mà thôi.
Hoằng Hiên chờ không kịp mà lên tiếng:
- Vậy mục đích của ông ấy là gì ạ?
Thấy anh trai và em trai đều nhìn chăm chú, Đào Diễn rất vui lòng giải thích. Hoằng Hiên thì quá nhỏ còn anh trai lại quá chính trực nên cả hai không nghe ra ẩn ý trong hành động của ông lão Đinh Hoành. Cứ tiếp tục như vậy thì không tốt nên anh hy vọng thông qua giảng giải hàng ngày khiến tư duy của hai người linh hoạt hơn.
- Muối là thứ quý giá, ông ấy lại có thể lấy ra hai lạng chỉ vì đổi một con chuột. Thông qua đó ông ấy muốn nói với chúng ta hai điều: điều thứ nhất là ông ấy tin tưởng vào nhân phẩm của chúng ta. Mọi người nghĩ thử, bây giờ nhà ai không thiếu muối? Nhà mình cũng đã hết muối từ lâu. Ông ấy chung đường lâu nay chẳng lẽ không biết? Ông ấy dám đưa ra là vì tin tưởng chúng ta sẽ không làm chuyện cướp đoạt. Còn điều thứ hai ông ấy muốn nói rằng, ông ấy đã tin tưởng chúng ta như vậy, hơn nữa lại cho chúng ta muối thì hai nhà có thể dựa gần với nhau hơn được hay không. Nếu mà trao đổi thành công là đồng ý, còn nếu trao đổi thất bại là từ chối.
Đào Diễn và Hoằng Hiên nghe vậy liền cảm thấy anh trai - em trai nói có lý. Có điều, cậu nhóc nhỏ lại cảm thấy có chút không đúng lắm.
- Chẳng phải hai nhà đã dựa rất gần rồi sao ạ? Nếu mà dựa gần nữa thì thành một nhóm rồi?
Đào Diễn nắm chặt bàn tay thành hình nắm đấm rồi cốc nhẹ lên đầu cậu.
- Ngu quá! Dựa gần ở đây không phải nói về vị trí mà là nói về tình cảm. Có nghĩ là ông ấy muốn cùng chúng ta đồng hành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.