Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 38: Thất thân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 38: Thất thân.
"Này, ta nói, Tiểu công chúa, ta rất bận rộn..."
Trong gian phòng ở Dật Viên, Hồng y mỹ nhân ngồi ở trước bàn, một tay chống cằm, một tay vuốt ve lọn tóc trơn mềm, tư thái lười biếng xinh đẹp, cực kỳ giống phi tần kiều diễm trong thâm cung hậu viên nhân gian kia. Thế nhưng, sắc mặt mỹ nhân lúc này vô cùng không tốt. Bên cạnh nàng, Thanh Trạc sắc mặt lại càng không tốt, đổ đầy rượu trong ly, ngửa đầu uống cạn.
Mộ Dung Tương vô lực liếc mắt. Vốn trở về phòng chuẩn bị trang phục xinh đẹp một phen, sau đó ra ngoài tản bộ, quyến rũ vài yêu tinh mỹ mạo gì đấy một chút, không nghĩ đến ăn diện xong đang muốn phóng ra cửa thì bị Công chúa này đột nhiên xuất hiện hùng hổ túm trở vào trong, sau đó mang đến mấy bầu rượu. Hết luôn cả buổi sáng.
"Này, ngươi có thể uống cùng với Thanh Thủy nhà ngươi a." Thái dương Mộ Dung Tương mơ hồ muốn nhô lên, vô cùng không tình nguyện mà nhấp môi ly rượu trước mặt... Aiz, Tiểu công chúa này thật biết tự ngược mà! Lại tìm loại rượu mạnh như vậy! Hơn nữa nhìn nàng thế nào gọi là uống a, rõ ràng là trút rượu nha.
Thanh Trạc hung hăng trừng mắt nhìn nàng, nói: "Thanh Thủy? Ta phái nàng quay về Thiên Cung tìm hiểu tin tức rồi. Hơn nữa, tiểu nha đầu kia cũng không biết uống rượu a." Nói xong không để ý đến ánh mắt giết người kia, cầm lấy bầu rượu rót đầy cho Mộ Dung Tương, lại ngửa đầu uống cạn ly rượu của mình, uống hết một hơi, hào khí phi phàm. Hai người uống từ buổi sáng đến bây giờ, dưới chân đã chất đống vài bầu, trên mặt Công chúa đại nhân đã nhuộm đỏ ửng nhàn nhạt, xoay mặt nhìn Mộ Dung Tương, môi đỏ phun ra mùi rượu: "Tỷ của ngươi cướp phu quân của bổn công chúa, người làm muội muội như ngươi theo ta uống rượu bồi tội, hẳn là nên! Càm ràm thoái thác, không có chút tác phong của mỹ nữ gì cả!"
Nữa, lại nói đến vấn đề này rồi! Tiểu công chúa thật sự là ngây thơ, nhưng... lại dám chất vấn bản chất ta sao?! Mộ Dung Tương đồng dạng hào khí mà cầm ly lên: "A, ai sợ ai, hôm nay ta liền liều mình cùng oán phụ.", "Ngươi mới là oán phụ!" Thanh Trạc không hề có hình tượng dùng tay áo lau vết rượu nơi khóe miệng, "Ta là Thanh Trạc Công chúa thiên tư quốc sắc ( sắc nước hương trời), có rất nhiều người yêu thích, không, không chỉ có người, yêu tinh quỷ quái cũng rất yêu thích."
"Vâng, vâng, quỷ cũng thích ngươi."
"Nhưng mà... vì sao Tư Đồ Ngu không thích?!"
"Khẩu vị của Tư Đồ Ngu nàng... đặc biệt nha, ai nha chân trời rộng lớn nơi nào không có cỏ thơm." Trong lòng Mộ Dung Tương âm thầm rơi lệ, ngày đẹp thế này lại dùng để dỗ dành oán phụ rồi. Aiz, hỏi thế gian tình là gì, nhìn ngươi thất tình nên ta tha thứ cho ngươi, ai bảo tỷ tỷ ta xinh đẹp nhiệt tình lại khéo hiểu lòng người.
"Hừ! Đúng vậy. Bổn công chúa muốn mở hậu cung, bao dưỡng thật nhiều tuấn nam mỹ nữ!" Công chúa đại nhân tuy tửu lượng tốt, nhưng thoáng cái uống mãnh liệt như vậy, hiện tại đã say rượu, nổi tính trẻ con bĩu môi, hai mắt có chút sương mù. Nhưng bộ dáng như vậy ngược lại rất đáng yêu a... Mộ Dung Tương nhìn vậy, đột nhiên tim có chút loạn nhịp. Phải biết rằng, nàng thích nhất chính là động vật đáng yêu khả ái như vậy a, những thị nữ, tiểu tư ( người hầu) gì gì đó ở trong hành cung Hồ Sơn, đều là manh vật nàng thu thập từ các nơi mang về, hôm nay Tiểu công chúa này lại... Cho xin đi, tuy rằng không muốn thừa nhận, dù ngươi xấu tính thì cũng rất có tư sắc có được không, làm ra dáng vẻ này, muốn câu dẫn người khác sao! Trong lòng Mộ Dung Tương nói thầm rồi dời mắt, cúi đầu uống rượu.
Thấy nàng cúi đầu không phản ứng, Công chúa đại nhân không vui. "Này, yêu nữ, làm gì không nói chuyện." Thanh Trạc nghiêng đầu áp sát đến, mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể cùng mùi rượu thổi đến, khí tức ấm áp lướt nhẹ qua tai, Mộ Dung Tương rụt cổ lại, cảm giác trên mặt nóng lên. Đáng chết! Tỷ tỷ lỗ tai mẫn cảm có được không! Thừa dịp ngươi uống say thì muốn đùa giỡn ta sao! Ngón tay thon dài của Mộ Dung Tương chọt lên trán nàng, đẩy nàng ra, "Tiểu công chúa, ngươi say."
Công chúa đại nhân bất mãn hất tay nàng ra, lầm bầm: "Lớn mật, dám nói tửu lượng Bổn công chúa không tốt." Nói xong nghiêng thân đến, véo gương mặt nàng, cười nói: "Ngươi mới say, mặt ngươi đỏ rần!"
Khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên phóng đại trước mặt, trong lòng Mộ Dung Tương run lên. Lúc này khoảng cách giữa hai người rất gần, nghe rõ tiếng hít thở, Mộ Dung Tương có thể thấy được lông tơ rất nhỏ trên khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Trạc. Làn da của nàng cực kỳ tinh tế nhẵn mịn, non mềm bóng loáng, có thể gọi là thanh tao thoát tục. Đương nhiên, để bình luận này chính xác có căn cứ, Mộ Dung Tương đưa tay ở trên mặt Công chúa sờ soạng, chép miệng chậc lưỡi. A, có tiện nghi không chiếm, chính nhân quân tử gì gì đó, quả nhiên không phải phong cách của Bổn tiểu thư.
"Ngươi... sắc lang!" Thần sắc Công chúa đại nhân khẽ biến, xoay mặt qua một bên quát khẽ.
"E hèm! Tỷ tỷ đây cũng không phải Tư Đồ Ngu, ta là Hồ Ly a." Mộ Dung Tương cười xinh đẹp, mị nhãn như tơ. Thanh Trạc một thoáng ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy trước mắt có vô số đóa hoa xinh đẹp đồng thời nở rộ, khiến cho người ta mê mẩn không thể dời mắt. Là ta say thật rồi sao, hay yêu nữ này làm mị thuật? Hừ, động một chút lại quyến rũ loạn, quả nhiên là ở bên ngoài cấu kết thành thói đi! Công chúa đại nhân không hiểu sao, có chút tức giận, cong miệng hừ hừ: "Hồ Ly càng háo sắc! Nhất là Hồng Hồ Ly ngàn năm như ngươi!"
"Này! Ta là một Hồ Ly chính trực nha!"
"Dùng loạn mị thuật thì coi là chính trực sao?"
"Mị thuật? Ta khi nào dùng loạn mị thuật rồi hả?" Mộ Dung Tương kinh ngạc nghiêng đầu, bỗng nhiên nhớ đến ánh mắt vừa rồi của nàng nhìn mình, lập tức minh bạch vài điều, nghiêng người áp đến, cười giảo hoạt: "Ta hiện tại... cũng không có dùng mị thuật gì, Tiểu công chúa ngươi... là bị dáng vẻ thiên sinh lệ chất của ta mê hoặc sao?"
Có gió từ cửa sổ thổi vào, lướt nhẹ qua mặt. Thanh Trạc cảm giác trên mặt càng nóng hơn, ý thức có chút mơ hồ, trước mắt chỉ còn khuôn mặt quyến rũ của Mộ Dung Tương kia. Thật sự, là say đi, bằng không thì sao khí lực xoay mặt đi chỗ khác cũng không có, chỉ có thể nhìn người trước mắt này.
Ánh mắt này... Mộ Dung Tương ngơ ngẩn, Tiểu công chúa này dùng ánh mắt mê ly nhìn nàng! Dưới bụng tràn lên cổ nhiệt khí, hô hấp Mộ Dung Tương có chút dồn dập. Trước kia sao không phát hiện Tiểu công chúa còn có một mặt quyến rũ thế này đây! Không đúng, ta đây đang suy nghĩ gì a, chẳng lẽ ta cũng say?
Ánh mắt hai người bất tri bất giác chống lại nhau, im lặng đối mặt, thời gian dần trôi, loại đối mặt này có chút thay đổi mùi vị.
Bầu không khí mập mờ, gian phòng yên tĩnh, nữ tử lớn tuổi độc thân nhiệt huyết phương cương cùng thiếu nữ vừa mới thất tình sầu khổ cô đơn lạnh lẽo khó nhịn... Quan trọng nhất là, sau lưng các nàng là cái giường chạm khắc rộng lớn mềm mại phía sau màn gấm phù dung phất phơ bay bổng! Cái này, quả thật bức người say rượu --- mất lý trí sao?!
Mộ Dung Tương không khỏi nuốt nước miếng, thanh âm trong không khí mập mờ khẩn trương này vô hạn khuếch đại. Thanh Trạc ngẩn người, đột nhiên cả người trở nên khô nóng, đầu choáng váng, trong thân thể tràn ra một loại cảm giác kì dị, mơ hồ không rõ, lại rất mãnh liệt khiến người ta khó nhịn. Dịch thể trong ly hiện ra gợn nước, phản chiếu hai bóng người bên cạnh, chậm rãi đến gần, như gặp ma chướng.
Đều là nữ nhân, hôn một cái, cũng không sao đi?!
Mộ Dung Tương ngửi thấy mùi hương tươi mát trên người Thanh Trạc, hô hấp càng thêm dồn dập. Cánh môi chạm nhau, đồng dạng mềm mại thơm ngát, da thịt nhẵn mịn trên gương mặt đỏ bừng chạm phải nhau, cảm giác kia tuyệt vời khiến cho người ta không tự chủ muốn tiến càng gần hơn, cứ như vậy, rơi vào tay giặc rồi. Thanh Trạc ngẩng cằm, nhẹ nhàng mút cánh môi ngọt ngào như bánh mật, Mộ Dung Tương khẽ rên một tiếng, đưa tay ôm lấy eo của nàng, làm sâu thêm nụ hôn này. Chiếc lưỡi thơm tho quấn lấy nhau, khí lực Thanh Trạc như bị hút đi, đầu óc trống rỗng, sau cùng xụi lơ trong lòng Mộ Dung Tương, nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao, âm thanh rên khẽ kèm theo tiếng thở dốc từ trong phòng truyền ra.
Một sợi hồng tuyến lặng yên không tiếng động từ cổ tay Thanh Trạc kéo dài đến trên tay Mộ Dung Tương, hào quang lóe lên rồi biến mất vào trong không khí. Trong mê loạn quấn quít ôm nhau đến bên giường, đồng loạt ngã xuống giường êm, hồng trướng rủ xuống, ngăn trở cảnh xuân trong phòng...

Thanh Thủy bị Công chúa đại nhân phái đi Thiên cung tìm hiểu tin tức. Là một thị nữ ưu tú trung thành, tận tâm, biết nấu ăn, giặt y phục, biết chỉnh người biết giúp đỡ, quản được tài vụ, làm được nằm vùng, đương nhiên có thể hoàn thành được nhiệm vụ một cái gọn gàng.
Muốn nghe bát quái Tiên giới, đương nhiên phải đi dạo phố Tiên.
Trong Tiên giới phồn hoa náo nhiệt nhất, là khu phố ngàn dặm ở Thất Trọng Thiên giới. Ngang dọc phố lớn ngỏ nhỏ, đủ loại cửa hàng khách điếm, còn có tiệm đồ chơi nhỏ bên đường khiến người nhìn không hết, hoa cả mắt. Kỳ thật nơi này cùng phố xá nhân gian rất giống nhau, bất đồng chính là nơi đây mặt đường vô cùng sạch sẽ, đám mây lượn lờ phía dưới, không nhiễm một hạt bụi. Trong không khí mùi hoa thơm nhàn nhạt, hoa đăng đủ loại lơ lửng nổi ở khắp quán rượu quán trà. Quả nhiên Tiên cảnh, náo nhiệt nhưng không có hơi thở phố chợ. Người lui tới quần áo hoa lệ, tướng mạo khác nhau. Có đẹp như yêu, có xấu như thú vật, nhưng phần lớn dáng vẻ của họ đều là tươi cười an tường. Đương nhiên, có nhiều nụ cười -- dùng từ bát quái để hình dung càng chuẩn.
Người ở Tiên giới thời gian sinh hoạt an ổn thanh nhàn. Nhưng tuổi thọ rất dài, mười năm như một ngày, rất cô đơn hiu quạnh. Một đám người tịch mịch tụ họp cùng một chỗ càng thêm tịch mịch. Bọn hắn không có ác ý nhưng nhu cầu bát quái rất cao, nhu cầu khẩn thiết có tin đồn thú vị bổ khuyết vào bên trong thời gian hư không dài dằn vặt.
Ở một quán trà đầu đường, mấy vị Tiên ông ngồi vây quanh một bàn trà nói chuyện, không nói chuyện sơn thủy, không nói chính trị, mà nói về tin tức mới nhất của Công chúa.
"Các ngươi nghe nói chưa, Thần Đế hôm qua mời Chấn Nam Thần Quân đến Ngự Hoa viên đánh cờ đó." Một lão ông tóc hoa râm vuốt vuốt chòm râu, biểu lộ ý vị thâm trường. Bên cạnh một người tóc bạch kim khác lấy cùi chỏ huých hắn, cười nói: "Tinh Quân à, chúng ta biết tin tức ngươi linh thông, nói mau đi, xảy ra chuyện gì. Thần Đế gọi Chấn Nam Thần Quân đến sẽ không chỉ nói chuyện đánh cờ đơn giản như vậy."
"Nguyệt Lão a, cái tính nôn nóng của ngươi đến già cũng không đổi được a, chậm chút nghe Tinh Quân nói nha." Trương Quả Lão ném một hạt lạc vào trong miệng, vừa nhai vừa nói. "Được, được, ta không hối nữa." Nguyệt Lão ngồi thẳng người. Thái Bạch Tinh Quân mỉm cười, "Trước đó vài ngày Long Vương mang theo Tam Thái tử đến cầu thân, Thần Đế dù chưa trực tiếp từ chối, nhưng ý kia tất cả mọi người đều hiểu. Ở Tiên giới người nào không biết Thanh Trạc Công chúa thích nữ nhi của Chấn Nam Thần Quân, Thần Đế lúc này lại tìm hắn chơi cờ..."
"Không phải là nói chuyện hôn sự chứ?" Trương Quả Lão nhanh chóng tiếp lời.
Thái Bạch Tinh Quân vuốt vuốt chòm râu, cười không đáp, người cúi đầu uống trà đối diện cũng buông ly xuống: "Đừng thừa nước đục thả câu, nói đi."
"Các ngươi đều không đoán ra nha." Ánh mắt Tinh Quân bắn ra hào quang bát quái: "Ta cũng là nghe Lý thị quan nói. Chỉ là đến cuối bọn hắn dường như đều im lặng không nói, cũng không có định ra hôn sự."
"Chẳng lẽ Chấn Nam Thần Quân không đáp ứng?" Thái Thượng Lão Quân trầm ngâm nói: "Công chúa thật ra có chút điêu ngoa tùy hứng, Tư Đồ Ngu cũng phiền không ít a."
Mấy người đều trầm mặt một lát, Nguyệt Lão đột nhiên cười mập mờ: "Lão quân a, ngươi nói Công chúa bây giờ đang ở nơi nào?", "Các ngươi đều không đoán ra sao?" Thái Thượng Lão Quân thấp giọng nói, sau đó bốn lão đầu tử lộ ra vẻ cười càng thêm mập mờ. Ở phía sau họ, một nữ tử đang ngồi đưa lưng về phía họ, thân thể run run.
Thanh Thủy nghe bốn người nói chuyện, rùng mình một cái, trên mặt không lộ biểu tình, khóe mắt hơi giật giật. Trên mặt nàng che một chiếc khăn lụa, ở trên đường thám thính hồi lâu, kết quả có chút kinh ngạc. Không nghĩ đến Thần Đế lại có ý tứ kết thân cùng Tư Đồ gia, đây chẳng phải đúng ý Công chúa sao? Vậy cũng tốt, nhớ đến bộ dáng thất kinh sáng nay của Công chúa, thị nữ nàng đây cũng đau lòng.
Đứng dậy thanh toán tiền trà nước, Thanh Thủy lập tức hướng đầu phố đi. Nơi này không thích hợp ở lâu, huống chi còn muốn sớm một chút nói cho Công chúa một cái tin tức tốt đây.
✂━━━━━━
Thanh Trạc: (╥ᆺ╥;) Trọng sạch của ta!!!
Mộ Dung Tương: (╥ᆺ╥;) Danh tiết của ta!!!
Tiểu Bạc: o( ≧∇≦o) Yêu thích (like) của ta!!!
✂━━━━━━
P/S: Mình đang định chỉnh truyện về chế độ riêng tư ( nếu làm chắc từ chương 40), chỉ là sợ chỉnh rồi chuyển qua chế độ công khai không được, phải đăng lại thì không muốn lắm, sẽ suy nghĩ thêm =]].
Lý do: - Do tánh kỳ nổi dậy.
Mình chưa bao giờ đòi vote, đòi cmt. Những gì thuộc về cảm xúc, mình sẽ không gượng ép, bắt buộc chi hết a. Mình rất lười, mình edit truyện vì mình đã đọc rất nhiều truyện các bạn khác edit, hay qt các bạn đó bỏ tiền ra mua về. Có nhận thì có đáp lại thôi, mình bỏ chút thời gian edit cho những người có cùng sở thích để đọc ( xoay vòng, xoay vòng a), đấy là niềm vui!
Các bạn có thể góp ý nhưng không có quyền yêu cầu mình làm theo ý các bạn. Mình không vui! ( Mình không thuộc dạng hay phát biểu ý kiến đâu, mình nhịn được =]], vấn đề này cũng không phải lần đầu, lần hai, lần ba gặp,... Nên mình quy tất cả do mình sắp già, cánh cửa thanh xuân sắp đóng lại, cảm xúc không ổn định nên nổi tính càm ràm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.