Em Chờ Anh Giữa Mùa Xuân

Chương 30: Khi trời mờ sáng (3)




Biên tập: Rosa
Gió nổi lên.
Một giây trước ánh nắng vẫn còn rực rỡ, đột nhiên, một đám mây đen từ đâu bay đến che khuất đi mặt trời, sau đó, chỉ thấy trên không trung lá cây và bụi đất bay khắp nơi.
Người tài xế đang nằm dài dưới đất để sửa xe, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trên trời, tâm trạng vốn đã xấu, bây giờ lại càng tệ hơn, trong miệng đã bắt đầu mắng nhiếc.
Những người ngồi chờ trên xe ai nấy đều lo lắng. Xe buýt bị hỏng ngay trên đường quốc lộ, nơi mà trước không làng, sau không cửa hàng, mắt nhìn đến chỗ nào thì chỗ đó ngoài đồng ruộng ra thì cũng chỉ có sông ngòi, chỉ tiện cho việc khoan đất trồng cây.
Trời dần tối đi mà chiếc xe vẫn không có dấu hiệu sửa xong, bây giờ thời tiết lại thay đổi, lần này nên làm gì đây?
“Lạnh quá!” Người nói chuyện là một chàng trai trẻ. Anh ta và bạn gái đi Ninh Thành tìm việc còn chưa có chỗ đặt chân. Nhưng, bạn gái ở đâu thì hạnh phúc ở đó. Anh ta ôm cô bạn gái nhỏ, hai người cười đến ngọt ngào.
Thật ra, lo lắng cũng không thể giải quyết vấn đề. Giống như bạn biết rõ đời người phức tạp nhưng không cách nào né tránh, chỉ có thể đối mặt.
Xe đã hỏng gần một tiếng rưỡi, Chung Tẫn nhìn đồng hồ đeo tay mà thở dài bất đắc dĩ. Hiện tại, cô không rõ vị trí cụ thể lắm, đoán chừng cách Ninh Thành hơn 200 km. Hôm qua trên đường cao tốc, Chung Tẫn đã tùy tiện ngăn một chiếc xe rồi đến được đây, xe này xuất phát từ Phái Châu đi Uy Hải.
Phái Châu là một thành phố giáp ranh với Giang Châu, cô từng đến đây công tác. Lúc đến Phái Châu, Chung Tẫn đã thuê một khách sạn rồi ngủ thẳng một mạch đến sáng. Sau khi trả phòng, cô đến nhà ga mua vé để trở về Ninh Thành.
Chuyến đi đến Giang Châu coi như ngâm nước nóng.
Mặc kệ lời của Thang Thần Phi là thật hay giả, Chung Tẫn cũng không muốn đến Giang Châu nữa. Dù Lăng Hãn đã là quá khứ nhưng nơi này vẫn thuộc về quá khứ của hai người. Chung Tẫn không muốn chia sẻ đoạn ký ức ở Giang Châu cho bất kỳ ai.
Ầm… một tiếng sấm cuồn cuộn đến từ chân trời, ngay sau đó, tia chớp bắt đầu loé lên, trông như một con rắn màu bạc.
Sắc trời càng tối, tiếng sấm càng dày đặc. Chẳng mấy chốc, mưa đã ào ào trút xuống.
Người tài xế nhảy lên xe, một tay lau đi nước mưa trên mặt, một tay cầm chiếc cờ lê, thở hổn hển mà nói xe không sửa được.
Trong xe bùng nổ lên: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Tài xế tức giận trả lời: “Chờ tổng trạm điều xe khác đến hoặc tự mình về đi!”
Tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh: “Phải đợi bao lâu?”
Người tài xế trợn mắt: “Làm sao tôi biết được?”
Lập tức, tiếng mắng mỏ trong xe vang lên cùng một lúc, tài xế cũng không cãi lại, chỉ đứng hút thuốc trước cửa sổ xe.
Mắng, chẳng qua chỉ để trút giận, hiện tại, mọi người đều hiểu được ngoại trừ chờ đợi thì vẫn là chờ đợi.
Người có bạn đồng hành thì kể khổ với nhau, người không có thì gọi điện cho người nhà hay bạn bè. Còn có người ngơ ngác nhìn mưa đến xuất thần.
Chung Tẫn cũng mở máy, gọi cho Hà Kính trước để báo bình an. Hà Kính trả lời một cách nặng nề: “Em gái, nếu em thật sự xảy ra chuyện gì anh cũng không sống nổi.”
“Anh rủa em hả, đánh cái miệng quạ đen của anh đó.”
Lúc này Hà Kính mới cười rộ lên: “Gọi cho em n lần mà vẫn tắt máy làm anh sợ hết hồn. Được rồi, không muốn để ý đến em nữa, anh phải đến với vợ thân yêu của mình đây.”
“Anh hai, gặp sắc quên em gái.”
“Cắt, sau này hãy hỏi chồng em, đàn ông không mê sắc còn gọi là đàn ông nữa không nhé?”
Chung Tẫn cười ngây ngốc. Nếu cô và Hà Kính chưa từng tách ra thì cá tính của cô nhất định sẽ thoải mái và cởi mở giống như Hà Kính vậy.
Hoàn cảnh tạo nhân! [1]
[1] Môi trường sống hình thành và tạo nên nhân cách.
Di động trong tay chợt vang lên, là số máy bàn rất lạ từ Ninh thành, Chung Tẫn do dự một lát rồi nhấn vào nút nghe màu xanh.
Một giọng nữ lanh lảnh đan xen vài phần ngạc nhiên và vui mừng vang lên: “Chung kiểm, cuối cùng cô cũng nghe máy! Xin đợi một chút, tôi đi báo cho Ngô tổng.”
Chung Tẫn có chút hoảng hốt mà chờ máy, cô không nhớ là mình biết Ngô tổng gì đó.
Âm thanh thay đổi bằng một giọng đàn ông hồn hậu: “Chung kiểm, xin chào, tôi họ Ngô là phó giám đốc của công ty Viễn Phương. Ha ha, đã muốn chào hỏi Chung kiểm từ lâu, nhưng biết công việc của Chung Kiểm bận rộn nên không tiện quấy rầy. Nghe nói, hôm nay cô đang nghỉ phép, có thể nể mặt tôi cùng ăn cơm tối được không?”
Chung Tẫn hơi giật mình, trả lời: “Cám ơn Ngô tổng, nhưng tôi vẫn còn đang ở nơi khác.”
“Là chỗ nào?”
Chung Tẫn nhíu mày, nói thật: “Cách Ninh Thành hơn mấy trăm km, xe hỏng rồi, chắc phải gần nửa đêm mới tới Ninh Thành được.”
“Không sao, để tôi bảo người đến đón cô. À mà tối nay, chúng tôi còn mời cả luật sư Thường và viện trưởng Tiền. Đơn giản là một buổi tụ tập nhỏ với bạn bè thôi, không nói chuyện công việc.”
Chung Tẫn giật mình, viện trưởng Tiền?
“Chung kiểm, rốt cuộc cô đang ở đâu?” Ngô tổng giục.
“Đợi một chút, có người gọi tôi, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho ông.” Chung Tẫn vội vàng cúp máy, mở ra danh bạ tìm số điện thoại của Thường Hạo.
Có lẽ Thường Hạo hơi bất ngờ: “Chung kiểm?”
“Đây là ý của anh sao? Hoặc nói, đây là sở trường của anh? Tôi còn cho rằng anh có bản lĩnh thật sự, thì ra vẫn muốn dựa vào kiểu chén qua chén lại trên bàn rượu. Có phải còn chuẩn bị hồng bao, quà biếu hay gì đó không, chắc cũng phải mấy con số nhỉ [2]?”
[2]‘con số‘ ở đây chỉ tiền, cả câu này Chung Tẫn ám chỉ Thường Hạo đã tốn rất nhiều tiền để ‘đút lót‘ lãnh đạo.
“Rốt cuộc cô đang nói cái gì vậy?” Thường Hạo nghe như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc [3].
[3] Nguyên văn “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” có nghĩa là: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc, tình huống.
Chung Tẫn cười lạnh: “Tối nay, anh và Ngô tổng của công ty Viễn Phương sẽ ăn cơm tối với nhau, đúng không?”
“Đúng là có chuyện như vậy, nhưng liên quan gì đến cô?”
“Anh cứ giả vờ tiếp đi, chờ khi chúng ta đụng mặt nhau ở nhà hàng thì hãy tiếp tục bày ra dáng vẻ ngạc nhiên.”
Thường Hạo bình tĩnh hỏi: “Bọn họ cũng mời cô?”
Không khó để thấy, nhiều thương nhân đều thích uống rượu bàn chuyện.
“Đúng vậy.”
“Nếu cô không muốn đi thì cứ từ chối là được. Dù sao cũng không phải tôi mời khách, không cần đặc biệt gọi cho tôi đâu.”
“Anh nói nghe thật đơn giản, viện trưởng Tiền cũng đến, sao tôi có thể không đi được?”
“Chết tiệt!” Thường Hạo nổi giận: “Lại chuyện gì nữa đây? Nếu nghi ngờ năng lực của tôi vậy thì mời cao nhân khác đi, tôi cũng chẳng muốn nhận vụ án này.”
“Anh thật sự không biết?” Chung Tẫn chột dạ.
“Đến đó rồi sẽ biết, giở trò bắn lén sau lưng người khác thật là ghê tởm.”
“Vậy anh… có đi không?”
“Đi chứ, cho cô chút mặt mũi.”
Chung Tẫn không nói được gì.
“Tôi đã nói là mình đang ở xa, cách đó hơn mấy trăm km, liệu họ có nghĩ rằng tôi đang tìm một lý do để từ chối không?” Chung Tẫn uể oải nâng đầu lên.
“Đã biết là vậy sao còn không nhanh trở lại.”
“Xe hỏng rồi!”
“Nói địa chỉ đi.”
Đến mức này cũng không thể già mồm. Nếu so sánh giữa Thường Hạo và công ty Viễn Phương, cô thà để mình mắc nợ Thường Hạo.
Mưa làm dịu đi cái nóng còn lại của ban ngày, nhiệt độ trên xe càng lúc càng lạnh. Đã có một vài tuyến xe buýt dừng lại và giúp mang đi mấy người. Khách trong xe dần dần ít đi, mọi người không còn nói chuyện phiếm nữa mà yên lặng nghe tiếng mưa rơi.
Không đến hai tiếng thì Thường Hạo đến, anh cầm một chiếc ô và đứng cạnh cửa xe chờ Chung Tẫn ra.
Anh chàng tìm việc kia “Woa” một tiếng rồi nói với Chung Tẫn: “Tuy bạn cô trông rất uy nghiêm nhưng hành động kia lại khiến người ta cảm động, thật là lãng mạn!”
Chung Tẫn nghiêm túc nói: “Anh ta không phải bạn của tôi.”
Cô bạn gái nhỏ nói chen vào: “Vậy là ai?”
“Đối thủ!”
Ở hàng ghế sau cùng, một người đàn ông đang đội chiếc mũ bị ép thấp từ từ ngẩng đầu lên nhìn góc áo của Chung Tẫn lóe lên ở cửa xe. Anh ta bỏ mũ xuống, vươn tay chạm vào một vết sẹo hình lưỡi liềm, nhẹ nhàng xoa nắn.
Chen chúc với Thường Hạo trong một không gian nhỏ, bầu không khí lúc này thật quỷ dị nhưng Chung Tẫn chọn bỏ qua, tập trung nhìn phía trước.
Rất nhiều xe đang chạy trên đường cao tốc, cần gạt nước không ngừng lắc qua lắc lại, Thường Hạo dành ra tám phần tinh lực để tập trung lái xe, còn hai phần thì để quan sát Chung Tẫn, vẻ mặt kia của cô cứ như ngồi trên xe anh là một chuyện rất đau khổ vậy.
“Cô đi nghỉ phép ở đâu?” Hôm nay, Thường Hạo không muốn nói chuyện vụ án với cô, kinh nghiệm nói cho anh biết, một khi nói về chuyện đó, bọn họ sẽ lại cãi nhau.
“An Trấn!”
“Chơi vui không?” Anh thấy cô mang theo một cái túi rất lớn.
“Ừm!”
“Làm nhân viên chính phủ thật nhàn rỗi nhỉ, mùa xuân ngắm hoa, mùa thu ngắm lá.” Lời vừa ra khỏi miệng, Thường Hạo biết mình đã giẫm trúng bãi mìn.
Chung Tẫn quay đầu đi: “Luật sư Thường, nếu chúng ta không nói chuyện thì sẽ không có gì xảy ra cả.”
Khóe miệng Thường Hạo co rút.
“Tôi sẽ mời anh ăn cơm.”
“Bày tỏ sự cảm kích của cô sao?” Thường Hạo cắn răng, đoán chừng, cả đời này anh và kiểm sát trưởng sẽ không thể làm bạn được.
“Đúng vậy!”
“Tặng thứ gì đó trong túi cho tôi đi, khỏi phải ăn cơm.”
Chung Tẫn trợn tròn mắt, dường như mìn đã phát nổ.
“Tôi bất đắc dĩ mới đến đón cô nên không có ý định nhận lời cảm ơn, tôi chỉ muốn chứng minh sự quang minh lỗi lạc của mình thôi.”
Tuy Chung Tẫn không nói nữa nhưng sắc mặt của cô vẫn tái nhợt, bộ ngực phập phồng.
Công ty Viễn Phương đặt phòng VIP ở nhà hàng Thiên Ngoại Thiên, nơi này nổi tiếng với những món ăn dân dã. Lúc Chung Tẫn và Thường Hạo đến đang có mấy người chơi đánh bài. Ngô tổng là một người đàn ông trung niên vừa trắng vừa mập, trông như bánh bao lên men vậy.
Mọi người chào hỏi lẫn nhau rồi cùng ngồi xuống bàn, lúc này Chung Tẫn đã hiểu được vì sao hôm nay có thể mời được viện trưởng Tiền đại giá đến đây, ông ấy và Ngô tổng là anh em chú bác với nhau. Chung Tẫn kinh thán một lần nữa: thế giới này thật quá nhỏ!
Kết quả là, bữa tối này giống như một bữa tối gia đình, mấy người còn lại cũng lập tức xưng anh xưng em, không một ai nhắc đến vụ án cả. Chung Tẫn là người phụ nữ duy nhất trên bàn, tuy không ai yêu cầu cô phải uống rượu nhưng lại bị xếp ngồi cạnh Ngô tổng để tỏ lòng kính trọng.
Chung Tẫn chỉ uống một bát súp nấm rừng. Chính xác là nấm hoang trên núi, không chút dầu mỡ, được nấu từ nước núi suối trong núi, khi mở nắp ra, hơi thở của núi rừng xông vào mũi, một hương vị ngon hiếm thấy, tuyệt đối không bôi nhọ cái tên “Thiên hạ đệ nhất món ngon”.
Thường Hạo không hòa nhập với mọi người, người khác kính rượu, anh sẽ nâng ly lên nhưng không chạm vào môi. Anh nói: một lát nữa tôi còn phải lái xe.
Kỳ lạ là, mọi người giống như rất sợ anh, không ai phản bác một câu nào. Nếu đổi lại là người khác, đừng nói lái xe, cho dù có lái máy bay cũng sẽ bị bắt uống.
Đến khi tiệc tàn, Ngô tổng nâng chén rượu lên rồi nói với Chung Tẫn: “Chung kiểm vất vả rồi.”
Ngụ ý, khúc chiết uốn lượn.
Chung Tẫn cười yếu ớt đáp lại.
Lúc tạm biệt, viện trưởng Tiền làm như vô tình mà nói: “Cứ làm theo quy tắc.”
Vì hành lý của Chung Tẫn đều ở trong xe Thường Hạo nên cô không còn cách nào khác là đứng cạnh xe chờ anh. Lúc này, mưa đã tạnh, những đám mây đã tan ra và bầu trời đêm được tô điểm bằng một vầng trăng treo ngược. Ánh trăng như nước, phản chiếu ánh sáng trong suốt giữa trời đất.
Ngô tổng tiễn Thường Hạo ra ngoài, Chung Tẫn nghe thấy Thường Hạo nói: “Trong tay tôi có rất nhiều vụ án, nếu mọi người có cách khác thì cứ nói rõ ra. Tôi cảm thấy có tội nếu lãng phí thời gian.”
Vẻ mặt Ngô tổng đầy bối rối, chỉ biết cười khan: “Ha ha, luật sư Thường thật khiêm tốn.”
“Chiến trường của một luật sư là ở trên tòa án, không phải trên bàn rượu.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Ngô tổng chỉ còn thiếu chắp tay cầu xin tha thứ.
Thường Hạo giúp Chung Tẫn mở cửa xe ra trước, sau đó vòng qua đầu xe rồi ngồi vào.
Viện trưởng Tiền nhìn qua, ánh mắt đầy ý vị sâu xa.
Trên đường đi, cả hai đều khép chặt miệng như thể đang giữ một bí mật nào đó rất lớn vậy.
Tại cửa vào tiểu khu, Chung Tẫn phải dùng rất nhiều sức lực mới khống chế được bàn tay đang nắm chặt chiếc túi đựng thức ăn: “Nếu anh thích thì cho anh đó! Xin lỗi vì hôm nay đã hiểu lầm anh!”
Nói xong, vọt đi như chạy trốn để lại Thường Hạo nghẹn họng nhìn trân trối. Sao anh có thể thích túi đồ này chứ, chẳng qua nhìn thấy bộ dáng xem nó như bảo bối của cô nên mới tùy tiện nói đùa một chút thôi.
Mở túi ra, mấy thứ bên trong đều chẳng đáng tiền. Hạt bí rang vẫn còn nóng, đậu phộng bọc kẹo đường, một lọ mật ong, trứng vịt muối luộc, quả sơn trà vừa chín… Mỗi một loại đều sắp xếp rất cẩn thận, dùng giấy mềm bọc lại, chống ẩm chống vỡ. Như một người mẹ hiền từ chuẩn bị đồ ăn vặt cho đứa con sắp đi xa.
Thường Hạo chớp mắt mấy cái, rốt cuộc là kiểm sát trưởng đã nghỉ lễ ở đâu vậy?
***
Thời gian tựa như một đóa hoa, từng cánh từng cánh hoa nở ra theo thứ tự, ngay ngắn và yên tĩnh.
Mỗi sáng, việc đầu tiên Chung Thư Giai làm vẫn là luyện thư pháp như cũ. Chung Tẫn vẫn luộc cho mình một quả trứng gà. Phương Nghi ngày càng mê tập Yoga. Bà nói Yoga không chỉ tăng cường sự mềm dẻo của cơ thể mà còn có thể rửa sạch những ố bẩn trong tâm hồn.
Nghe không giống như tập Yoga mà là tham phật tu tiên. Trong mắt người ngoài, nhà họ Chung thật đáng để người ta hâm mộ. Điều duy nhất mà Phương Nghi lo lắng là Thang Thần Phi đã lâu rồi không đến. Bà hỏi Chung Tẫn có phải cãi nhau với Thang Thần Phi hay không.
Chung Tẫn khôi phục lại cuộc sống sáng chín chiều năm [4] của mình, toàn bộ khoa đang cực kỳ bận rộn với vụ án bệnh nhân sát hại bác sĩ. Thang Thần Phi là người tài giỏi, biết khó mà lui. Cô không phải tuyệt đại giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, anh ta không cần phải đón ý nói hùa.
[4] sáng chín chiều năm: chỉ giờ đi làm và đi về
Tuy nhiên, anh ta cũng không biến mất hoàn toàn, thỉnh thoảng sẽ gọi điện hỏi thăm sức khỏe, những lời điên rồ đó khiến Chung Tẫn bài xích việc nói chuyện. Có một hôm tan tầm, Thang Thần Phi đứng đợi cô ở phòng bảo vệ. Thần thần bí bí nói với cô rằng anh ta biết một cửa hàng trà sữa chính cống, không phải làm từ sữa tinh luyện mà là sữa tươi nguyên chất. Cô dở khóc dở cười nhìn anh ta. Kết quả là vẫn bị kéo đi. Anh ta uống một cốc trà sữa, cô tự mua cho mình một bát mì gạo. Ăn uống xong, hai người tách ra.
Vì mỗi ngày đều lái xe đi làm nên kỹ năng lái xe của Chung Tẫn đã dần dần thành thạo.
Cô nói với Phương Nghi: “Thang Thần Phi chỉ là một người bạn bình thường thôi, chúng con không cãi nhau.” Phải là quan hệ thật thân thiết mới đấu võ mồm với nhau chứ!
Phương Nghi không tin và hỏi lại thì Chung Tẫn im lặng.
Trong cuộc sống bận rộn, đôi khi Chung Tẫn sẽ nhớ tới hai người. Một là Hoa Bội, hai là anh dân công câm điếc.
Chung Tẫn hay đi qua nhà hàng trước kia bọn họ thường đến, phòng trà, nhà sách… những chỗ dễ dàng gặp nhau như vậy nhưng lại chưa bao giờ gặp được. Nếu muốn tìm Hoa Bội thì cứ xem báo chiều, bây giờ Hoa Bội đang là hoa đán hàng đầu ở tòa soạn báo và thường xuyên có các bài viết được đăng trên trang nhất. Còn người đàn ông câm điếc kia, một chút manh mối về anh ta cũng không có.
Vào một tối cuối tuần, Chung Tẫn đặc biệt lái xe đến trại giam Long Hoa, cô không đi vào, chỉ ngồi bên ngoài. Chung Tẫn không nhìn thấy anh dân công câm điếc, có thể anh ta đã đến chỗ khác làm thuê rồi.
Người muốn gặp lại không gặp được, còn người không muốn gặp lại cố tình xuất hiện.
Chung Tẫn thất thần nhìn Lăng Hãn đứng ở con đường đối diện.
Tại sao anh vẫn còn ở Ninh thành?
Chung Tẫn không muốn biết đáp án, cô thu mắt về, ném túi vào ghế sau rồi mở cửa xe ra. Ngày mai, án giết vợ của Thích Bác Viễn sẽ mở phiên toà nên tối nay cô phải nghỉ ngơi cho thật tốt.
Vừa ra cổng lớn, Lăng Hãn đã lướt qua dòng xe cộ chạy đến chỗ cô, Chung Tẫn giẫm phanh cho xe dừng, mở cửa sổ xe ra một nửa.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, cô vội vàng né tránh. Tuy nhiên, cô vẫn mở cửa xe để cho anh vào ngồi.
“Cùng ăn cơm tối đi!” Sợ cô từ chối, Lăng Hãn lại bỏ thêm một câu: “Sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu, gần ngay đây thôi.”
Chung Tẫn nhìn chiếc túi công văn ở ghế sau rồi nói: “Cảm ơn anh, tôi còn có việc.”
Lăng Hãn đăm chiêu nhìn cô: “Vậy để anh đi mua bánh ngọt mà em thích ăn.”
“Bánh ngọt nhiều đường, tôi đang muốn giảm béo, không đụng vào những thứ này. Anh tìm tôi có việc gì không?” Chung Tẫn cảm thấy mình trở nên cay nghiệt, nói chuyện với Lăng Hãn toàn là những câu có gai.
Những ngón tay thon dài hơi siết chặt, in thành những vết hằn thật sâu trong lòng bàn tay. Ánh mắt Lăng Hãn chợt nhấp nháy, giống như muốn nói ra điều gì đó nhưng lại vô lực và bất đắc dĩ: “Em gầy quá.”
Những lời này nói ra còn mang theo tiếng thở dài, dễ dàng khiến trái tim Chung Tẫn mềm đi.
“Chung Tẫn, em nên nhìn người cho thật rõ ràng, đừng dễ dàng tin tưởng người khác. Trân trọng bản thân thật tốt.”
Chung Tẫn cười: “Trước kia quá ngây thơ không biết nhìn người, còn bây giờ, chắc chắn sẽ không.”
Lăng Hãn tháo kính xuống, con ngươi màu đen tràn ngập u ám và đau thương. Đột nhiên, anh vươn tay qua chạm vào gò má của cô.
Chung Tẫn cứ như bị ghim chặt ở đó, có thể là cô đã quên phải tránh đi, mà cũng có thể đây là điều cô vẫn luôn tha thiết mơ ước.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt lướt nhanh qua chóp mũi của cô, Lăng Hãn rũ mi, giọng khàn khàn như nói mê: “Thật muốn ích kỷ một chút…”
Anh nhắm mắt lại, kề sát đôi mỏng đang run rẩy của mình lên môi cô. Kết quả, nụ hôn rơi vào không khí.
Chung Tẫn tránh đi: “Lăng Hãn, mùi vị của việc yêu đương vụng trộm hay lắm sao?” Trong mắt đầy sự trách móc và đau khổ.
Anh không nói cũng không động đậy, cả người cứng ngắc như hóa đá.
“Có lẽ anh thích loại kích thích này nhưng anh tìm nhầm người rồi. Xuống xe đi, ba mẹ vẫn đang chờ tôi về ăn tối!”
Gần trong gang tấc nhưng lại xa xôi vô cùng, nhớ nhung giống như thủy triều điên cuồng gào thét, cô muốn ôm chặt lấy anh biết bao. Mùi hương trên người anh, mái tóc cứng của anh, thắt lưng cường tráng của anh… mỗi một vị trí đều muốn đưa tay giữ lấy.
Nhưng không thể như thế nữa vì anh đã là Lăng Hãn của người khác.
“Anh xin lỗi!” Dường như, Lăng Hãn rất muốn chạm vào khuôn mặt cô, nhưng bàn tay chỉ vẽ một vòng trên không trung rồi dừng trên tay nắm cửa.
“Lái xe cẩn thận.” Anh vừa thâm tình vừa lưu luyến nhìn cô rồi mới mở cửa xuống xe.
Tay cô run rẩy đến mức không thể vặn được chìa khóa, phải mất một lúc lâu mới khởi động xe được.
Lăng Hãn vẫn đứng ở tại chỗ, một chiếc xe taxi dừng lại và hỏi anh có muốn đi xe hay không.
Anh xua tay.
Chung Tẫn chợt nghĩ, cô đã gặp Lăng Hãn rất nhiều lần nhưng chưa từng thấy anh lái xe bao giờ. Điều này cũng rất bình thường vì nhà anh ở Bắc Kinh, anh chỉ là một lữ khách ở Nam Kinh mà thôi.
Lữ khách… Chung Tẫn nghiền ngẫm hai chữ này, ngực xẹt qua từng cơn đau rất nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.