Em Chờ Anh Giữa Mùa Xuân

Chương 60: Thủy triều đêm (3)




Biên tập: Rosa
Chung Tẫn cắn mạnh, để lại hai dấu răng hình bán nguyệt trên cánh tay anh. Lăng Hãn cười hai tiếng, nửa bế nửa ôm kéo cô đi.
Chung Tẫn không khỏi nhụt chí. Rõ ràng Lăng Hãn biết suy nghĩ của cô nhưng anh không đáp lại. Tuy cô không phải người tiên phong nhưng chỉ cần vượt qua rào cản này thì mới xem như mở rộng cánh cửa nội tâm của Lăng Hãn.
Hai người yêu nhau, dù bên ngoài có thân thiết cỡ nào nhưng nếu không có quan hệ xác thịt, vậy chẳng khác nào nói chuyện tình yêu trên giấy, hoa trong gương, trăng trong nước.
Trở lại “phòng nhỏ”, Lăng Hãn vào bếp rửa trái cây còn cô thì nằm trên sofa xem TV. Đoạn thời gian này trên TV toàn là tin tức, cô rầu rĩ tắt đi, từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi nhưng lại vô thức ngủ thật. Mơ hồ cảm thấy, Lăng Hãn đi tới gọi cô, sau đó nhẹ nhàng đắp cho cô một tấm chăn.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, khi mở mắt ra trong phòng khách tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng lộ ra từ phòng làm việc. Chung Tẫn đứng lên rồi đi qua, đập vào mắt cô là bóng dáng Lăng Hãn ngồi trước bàn.
Màn hình máy tính sáng lên, hình như anh đang xem web, trong tay cầm một cốc nước, một lát sau, anh cúi đầu mở ngăn kéo, bên trong có để một vài lọ thuốc. Như nhận ra được điều gì, Lăng Hãn cứng ngắc xoay người lại, Chung Tẫn vội vàng quay về sofa, kéo chăn lên, nhắm chặt hai mắt.
Thính lực nhạy bén bắt được tiếng vặn nắp rất nhỏ. Ngay sau đó, anh bỏ thuốc vào miệng, uống nước.
Trong phút chốc, trái tim Chung Tẫn trống rỗng và ảm đạm đi, những đau đớn và bi thương như nhồi nhét thêm thê lương vào, trướng đến phát đau.
Lăng Hãn vẫn rất để ý đến căn bệnh của mình, ngay cả uống thuốc cũng không muốn cô thấy.
Anh biết cô chết đuối quá lâu, mà anh không phải cọng rơm cho cô hy vọng, cho nên anh chỉ biết nhìn cô, không dám tới gần. Trên thế giới này, anh đã mất đi công việc mà anh luôn tự hào, anh không có gia đình, lại còn mắc chứng tâm thần phân liệt di truyền có thể phát tác bất cứ lúc nào, đã như vậy, anh còn có thể có bao nhiêu lưu luyến đối với thế giới này đây?
Cuộc sống, đã không còn ý vị và hạnh phúc với anh nữa mà là từng ngày tích lũy đau đớn và bất đắc dĩ, thậm chí là khuất nhục. Sở dĩ anh chấp nhận như vậy là vì có sự ràng buộc của cô.
Nếu không có cô, mọi thứ có phải sẽ trở nên đơn giản hơn không? Anh có thể bay lên trời cao cùng mây và gió [1].
[1] ý chỉ cái chết.
Chung Tẫn ra sức cắn môi, không để mình phát ra tiếng nức nở. Từ trong hốc mắt, một chất lỏng ấm áp không ngừng tuôn ra, trượt vào cổ áo, cho đến khi lạnh ngắt.
“Chung Tẫn!” Đèn trong phòng khách sáng lên, cô không thể nào che dấu được nữa, dứt khoát để lộ khuôn mặt đầy nước mắt trước mặt anh.
“Sao vậy?”
Cô mếu máo, vẫy tay với anh.
Lăng Hãn quỳ xuống, ôm lấy cô.
“Cảm thấy vô cùng vô cùng hạnh phúc.”
“Hửm?” Những ngón tay mảnh khảnh giúp cô lau đi nước mắt.
“Đang ngủ thì có người đắp chăn giúp em.”
Anh bật cười: “Hôm nay chắc em rất mệt, về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”
Cô không nói gì, ghé vào trước ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đập.
“Hôm nay, chú và dì ly hôn, em nên về nhà nhìn xem dì.”
“Nếu không có anh, em thật sự không biết phải làm sao để vượt qua chuyện này!” Cô bất lực nói khẽ, tiện thể kéo cánh tay đang đặt dưới tấm thảm của anh bỏ vào bên trong áo sơ mi của mình: “Có phát hiện em béo lên không?”
Một cây xương sườn đâm vào lòng bàn tay, Lăng Hãn đau lòng thở dài: “Em gầy quá!”
Cô nắm chặt bàn tay anh, đặt trực tiếp lên chiếc bụng bằng phẳng của mình, sau đó nhìn thẳng vào anh: “Mỗi lần kinh nguyệt đến, em đều đau đến chết đi sống lại, bác sĩ nói, sinh non đã tổn thương rất lớn đến cơ thể của em, em có thể bị vô sinh. Lăng Hãn, em không còn là một người khỏe mạnh nữa, không có người đàn ông nào muốn cưới em cả. Đời này, hạnh phúc của em chỉ có thể giao cho anh thôi.”
Chung Tẫn lựa chọn phá thủng vết sẹo rất vất vả mới lành lại kia, để lộ ra máu thịt, buộc anh nhìn thẳng vào nó. Bây giờ, bọn họ phải thản nhiên đối mặt với quá khứ, như vậy bọn họ mới có tương lai.
Lăng Hãn quay mặt đi, không để Chung Tẫn thấy được khuôn mặt đang co giật vì đau xót của anh.
Đứa con của bọn họ…
Anh còn nhớ khuôn mặt đau đớn đến nỗi không còn chút máu nào của cô, mái tóc dài ướt đẫm, cô nhìn anh, trong mắt tràn đầy căm hận…
Tựa như có rất nhiều cây kim nhỏ vô hình đâm xuyên tim.
Qua thật lâu, anh mới quay đầu lại. Cô ngẩng mặt chờ đợi, hàng lông mi dài và dày khẽ run.
“Được!” Rốt cuộc, Lăng Hãn cũng gật đầu.
Chung Tẫn cười, lần này, cô đã cảm giác được sự kiên định của anh.
“Kiếp sau, sinh cho anh một đứa con nhé!” Không kiềm nén cũng không trốn tránh. Số mệnh đã định là họ phải gắn bó với nhau.
“Được!” Cô gật đầu như gà mổ thóc.
“Em có gen thai long phượng, chúng ta cũng sinh một cặp long phượng.” Trong ánh mắt sâu thẳm là một mảnh thản nhiên và nghiêm túc.
“Tham lam!” Cô sẵng giọng: “Em đã từng mơ thấy con, là một cô bé, xấu hổ mà nấp đằng sau anh.”
Đôi môi bạc khẽ nhếch, nở nụ cười tự giễu, sau đó lại thở dài trong im lặng: “Đứng lên đi, anh đưa em về nhà.”
“Nhưng anh không thể lái xe mà.” Cô không còn nói chuyện như giẫm trên băng mỏng nữa, loại cảm giác trực tiếp này rất tốt, thực sự giống như không có gì phải băn khoăn.
“Em cứ lái xe là được, lúc về anh sẽ bắt taxi.”
“Có muốn lên nhà gặp mẹ em không?” Cô miễn cưỡng ngáp một cái, không muốn đứng dậy.
“Em cảm thấy hôm nay thích hợp không?”
Chung Tẫn cười ngây ngô: “Đợi toà án thẩm vấn kết thúc, em sẽ cùng anh đến Bắc Kinh kiểm tra lại, về sau em chính là người giám hộ của anh.”
“Rất đắc ý sao!” Lăng Hãn chọc cười cô.
“Phải đó!” Cô nhét tay mình vào tay anh.
Lăng Hãn vẫn đưa cô đến tận lầu dưới của căn hộ, cô nói cho anh nhà mình ở tầng mấy.
“Anh biết.”
Vẻ mặt Chung Tẫn mờ mịt.
“Lần trước em uống say, anh đã đưa em về nhà. Ở cầu thang thì gặp ba em, chú ấy nghĩ anh là trộm, anh sợ đến mức phải bế em xuống dưới lại.”
“Khoan đã, anh là người đưa em đến quán bar đường số 6?”
Lăng Hãn mở cửa xe, mỉm cười không nói.
“Vậy, chắc anh biết ai đã vu oan cho em?”
“Hắn ta sẽ không thể làm tổn thương em nữa đâu, anh cam đoan.” Trong mắt Lăng Hãn hiện ra sự dịu dàng và tự tin, anh hôn nhẹ lên trán cô.
“Sau này, em sẽ từ từ tìm anh tính sổ.” Chung Tẫn hung hăng trừng anh, dưới ánh mắt của anh cô đi đến cửa thang máy. Đột nhiên, cô quay người lại, tiến đến, nói nhỏ một câu vào tai anh.
Lăng Hãn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm. Ánh đèn neon rực rỡ che khuất ánh sáng của các vì sao, mặt trăng hình lưỡi liềm là vật trang trí duy nhất trong đêm. Một làn gió nhẹ không thể thổi đi cái nóng của đêm hè, nhưng lòng anh lại thấy nhẹ nhàng và thoải mái!
Cô nói: về nhà phải đến hiệu thuốc, mua một hộp thuốc gia đình.
Chung Tẫn của anh… luôn khiến anh vừa uất ức vừa ấm áp như vậy!
Chung Tẫn vừa cười vừa mở cửa.
Trong phòng khách, mùi rượu nhẹ nhàng phiêu đãng, dưới ngọn đèn tường lờ mờ, Phương Nghi ngồi ngay ngắn trên sofa, trên tay là một ly rượu đế cao, chất lỏng màu đỏ bên trong khẽ dập dờn.
“Đã về rồi à!” Phương Nghi giơ ly rượu lên, ra hiệu.
Chung Tẫn ngồi xuống bên cạnh bà: “Mẹ, tất cả thuận lợi không?”
“Thuận lợi đến mức không thể thuận lợi hơn, cho nên muốn chúc mừng một chút.” Vẻ mặt Phương Nghi không giống giả vờ, bà đang rất vui vẻ.
Tuy vậy, trong lòng Chung Tẫn lại có chút ê ẩm, cô không nhìn đơn ly hôn, cô tin, phía Chung Thư Giai có lỗi nên ông sẽ không còn mặt mũi nào đưa ra lời dị nghị gì.
“Tuần sau con làm lại hộ tịch đi, đổi tên thành Phương Tẫn.”
“Mẹ?”
“Chúng ta đã không còn quan hệ gì với ông ta nữa.” Phương Nghi tao nhã nhấm nháp ly rượu vang: “Sau này, ông ta sống hay chết con cũng không cần quản.”
Chung Tẫn thở dài: “Ba không chịu nghe điện thoại của con, con nghĩ quản cũng quản không được.”
Phương Nghi bĩu môi một cách kỳ lạ: “Sau này sẽ có ngày ông ta phải cầu xin con thôi!”
Chung Tẫn nhìn sườn mặt của Phương Nghi: “Ba cầu xin con cái gì?”
Phương Nghi cười, cười đến xinh đẹp yêu kiều, phong tình tuyệt thế: “Đến khi nhân tài lưỡng không [2], ngoài con ra, ông ta còn có thể cầu xin ai nữa?”
[2] nhân tài lưỡng không: ý chỉ một người mất đi nguồn nhân lực và tài chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.