Em Chờ Anh Giữa Mùa Xuân

Chương 62: Thủy triều đêm (5)




Biên tập: Rosa
Gió, bỗng nhiên nổi lên, thổi qua một ao nước xuân gợn sóng lăn tăn.
Chung Tẫn đứng ở ngoài cửa, bất chợt sinh ra loại cảm giác như vậy.
Thẩm phán Nhậm rất hiểu cô. Lần đầu nhìn thấy khuôn mặt này trong máy tính của Thích Bác Viễn, cô đã muốn gặp bà. Phó Yến trông đoan trang và quý phái hơn trong ảnh, gương mặt trang điểm khéo léo đến mức không thể xoi mói, tuyệt đối xứng với danh xưng “phu nhân giám đốc”.
Chung Tẫn chưa từng gặp Thang Chí Vi, cô cảm thấy nếu Phó Yến và Thích Bác Viễn đứng chung một chỗ, mặc kệ tuổi tác, đều sẽ là một đôi bích nhân.
Quán trà này, bên ngoài trông thì bình thường nhưng bên trong lại được trang trí cực kỳ xa hoa. Một bó hoa hồng xanh được cắm tùy ý trong bình hoa, mặt bàn được làm từ một loại đá cẩm thạch nổi tiếng và quý giá, từ bàn ăn đến ghế dựa đều làm bằng gỗ lim khắc hoa.
“Tuy có hơi mạo muội khi mời Chung kiểm sang đây nhưng chúng ta cũng không tính là người xa lạ.” Phó Yến đích thân kéo ghế ra giúp Chung Tẫn, lễ phép mời cô ngồi xuống rồi xoay người bảo cô gái phục vụ bưng trà lên trước, một lát sau sẽ gọi cơm.
Chung Tẫn im lặng cân nhắc những lời của Phó Yến, dường như có ý gì khác, bà ấy phát hiện bọn họ đang điều tra mình rồi sao?
“Trước đây chúng ta từng gặp nhau ư?” Chung Tẫn bình tĩnh hỏi.
Phó Yến dịu dàng cười: “Lăng Hãn chưa từng nói với cô về tôi sao?”
Nói thẳng, không tránh không đỡ khiến Chung Tẫn cảm thấy bất ngờ.
“Tôi là cô họ của Lăng Hãn.”
Chung Tẫn khom người, cung kính gật đầu: “Lăng Hãn đã từng nói đến, là tôi không nhớ tên.”
Bích loa xuân thoang thoảng, bánh đậu xanh giải nhiệt được mang lên trước, xem như là trà bánh trước khi dùng cơm: “Ăn lót dạ nào!”
Phó Yến đẩy đĩa bánh ngọt đến trước mặt Chung Tẫn: “Có lẽ cô không quen tôi, nhưng tôi đã biết cô từ ba năm trước rồi.”
Phó Yến rũ mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ: “Thời gian đó, ngay cả bản thân mình Lăng Hãn cũng không biết, nhưng trong lòng lại khắc ghi tên cô. Tôi có thấy bức ảnh chụp chung của hai người ở nhà trọ của thằng bé, tôi chưa bao giờ thấy nó cười thoải mái đến vậy. À, tấm ảnh đó tôi vẫn luôn mang theo bên người.”
Phó Yến không lấy tấm ảnh ra, có lẽ bà biết Chung Tẫn hiểu được bà đang nói đến tấm ảnh nào.
“Sáng nay, Lăng Hãn gọi điện cho tôi và nói không trở về Bắc Kinh nữa, chuẩn bị định cư ở Nam Kinh.” Đột nhiên, trên mặt Phó Yến hiện lên sự đau buồn và khổ sở động lòng người, đôi mắt đang nhìn Chung Tẫn chăm chú dần nổi lên một tầng sương mù: “Lúc đó, tôi rất muốn khóc, sao cô có thể hành xử ngốc nghếch như một đứa trẻ vậy hả? Biết rõ bệnh tình của Lăng Hãn lại còn cố chấp như vậy.”
“Tôi không vĩ đại như dì nói đâu, tôi chỉ vì bản thân tôi thôi. Không phải ai cũng may mắn gặp được người yêu mình.” Chung Tẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh mà đáp. Cô không thích kiểu bày tỏ như vậy của Phó Yến, cứ như chuyện cô yêu Lăng Hãn là một loại bố thí vậy.
Phó Yến chớp mắt: “Cô luôn buông thả bản thân như vậy sao?”
Không khí nhanh chóng hạ thấp xuống, trong phút chốc Chung Tẫn chưa thể hồi thần, chỉ thấy vẻ mặt Phó Yến như biến sắc, khí lạnh bức người.
“Cô yêu nó nên sẽ không nghe, không quan tâm, chỉ muốn có được, mặc kệ người khác có đồng ý hay không. Cô không biết Lăng Hãn đã trải qua ba năm đó như thế nào mới nói nhẹ nhàng như thế. Tôi không cho phép cô ích kỷ như vậy. Đối với Lăng Hãn mà nói, sự tồn tại của cô không phải là hạnh phúc mà là tai họa. Ở bên cô, xác suất Lăng Hãn phát bệnh sẽ cao hơn nhiều.”
“Khi đó, nếu Lăng Hãn được lựa chọn, liệu anh ấy có hy vọng được đến thế giới này không?” Mặt Chung Tẫn đỏ lên, buột miệng nói: “Dì nghĩ mình không ích kỷ ư?”
Phó Yến khẽ hít một hơi lạnh: “Trước giờ tôi không biết, Lăng Hãn là một đứa trẻ nói nhiều.”
Chung Tẫn mím chặt môi, can đảm đón lấy ánh nhìn của bà.
“Biết cũng tốt, chúng ta nói chuyện sẽ tiện hơn. Chung kiểm, cám ơn cô đã yêu Lăng Hãn, nhưng xin cô hãy rời khỏi nó!” Giọng điệu của Phó Yến không cho phép thương lượng.
“Dì à, tôi tôn trọng dì, nhưng không có nghĩa là tôi đồng ý với quyết định của dì, đây chuyện riêng của tôi. Bảo vệ một phần hạnh phúc khó khăn thế nào, dì hiểu rõ điều này hơn bất kỳ ai mà! Tôi không nghĩ đến chuyện không làm mà hưởng.” Chung Tẫn nói thẳng.
Phó Yến lập tức sửng sốt. Không phải bị lay động vì lời của Chung Tẫn, mà là cảm thấy không rét mà run.
“Cô đang ám chỉ điều gì?”
Chung Tẫn mỉm cười: “Xin dì hãy chúc phúc cho tôi và Lăng Hãn!”
“Không thể!” Giọng điệu của Phó Yến càng thêm cứng rắn.
“Vì sao?”
“Cô là đối tượng hẹn hò của Thần Phi, Thần Phi thích cô.”
Đây mới là trọng điểm của buổi hẹn này sao?
“Để giữ gìn gia đình mình hài hòa mĩ mãn, từ trước đến giờ dì không hề quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt của Lăng Hãn, còn coi Thang Thần Phi như minh châu sáng chói!”
“Đừng ở đây ăn nói bừa bãi, rốt cuộc là cô đã biết bao nhiêu?” Phó Yến nổi giận.
Chung Tẫn nuốt xuống sự chua sót ở cổ họng: “Nếu bà không tiện yêu Lăng Hãn, vậy hãy để tôi đến yêu anh ấy.”
“Im miệng! Cô có hiểu tính tình của Thần Phi không? Cô căn bản không biết nó…” Phó Yến muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu mới nói tiếp: “Lăng Hãn rất vất vả mới có được sự yên ổn như hiện tại, tôi không dám khắt khe quá nhiều, chỉ muốn nó sống như vậy thôi. Xin cô buông tha cho nó!”
Chung Tẫn khó tin, trừng to mắt. Trong lời của Phó Yến không có vênh váo tự đắc, mà lộ ra cay đắng, chua xót và đau đớn.
“Tôi và Thang Thần Phi ở bên nhau có thể giải quyết tất cả vấn đề ư?”
“Nếu có thể, tôi hy vọng cả hai chưa từng quen biết cô.” Phó Yến đứng lên, cầm lấy túi xách: “Muốn ăn cái gì thì tự gọi đi, tôi đã thanh toán rồi.”
Phó Yến đã đi, nhưng bên trong phòng mùi hương trên người bà vẫn kéo dài không tan. Từ đầu tới cuối, không hề nhắc đến Thích Bác Viễn dù chỉ một câu. Có lẽ, đó thực sự là chuyện của quá khứ.
Một mình Chung Tẫn ngồi ngơ ngác cho đến chiều mới quay lại văn phòng.
Trong văn phòng, vị đồng nghiệp vừa thắng kiện đang mở tiệc chúc mừng, kêu gào tối nay cùng đi ăn lẩu. Chung Tẫn muốn từ chối nhưng bị mạnh mẽ kéo đi. Nhóm đồng nghiệp uống không ít rượu, Chung Tẫn chỉ ngồi cùng họ. Ăn xong, một mình cô lái xe dạo chơi trên đường.
Hai bữa cơm ăn không ngon lắm, dạ dày réo lên biểu tình. Cô đỗ xe trước cửa một siêu thị lớn.
Tại cửa siêu thị có bày vài chiếc xe trikke để trẻ con thả tiền vào chơi. Trikke được làm theo hình dáng của các nhân vật hoạt hình, rất hấp dẫn trẻ em. Một cặp vợ chồng đang đẩy chiếc xe ra khỏi siêu thị, bé gái trong ngực người ba chỉ vào chiếc trikke hình cừu vui vẻ, đòi qua đó chơi. Người ba thả tiền vào, xe trikke bắt đầu lắc lư. Cô bé rụt chân lại, không dám ngồi vào. Người ba cười, hôn nhẹ cô bé, bàn tay thật to đỡ lấy eo của cô bé, hứa sẽ không thả ra, lúc này bé mới dám ngồi xuống. Âm nhạc vang lên, khuôn mặt nho nhỏ giống như đóa hoa hướng dương nở rộ.
Chung Tẫn ngây ngốc nhìn, cảm giác mặt mình ngưa ngứa, đưa tay chạm vào mới phát hiện đã ướt một mảng.
Lăng Hãn gọi điện đến, hỏi cô đang ở đâu. Cô nói cô sẽ về nhà ngay.
Lăng Hãn nấu một nồi cháo đậu xanh và một đĩa rau trộn tép khô. Chung Tẫn ngạc nhiên nhìn, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Bàn tay từng cầm súng lại lưu lạc đến đây, mỗi ngày vì cô làm ba bữa cơm, với anh mà nói sự thật này tàn khốc biết mấy? Cô cho rằng mình đã gánh vác một trách nhiệm rất nặng nề, nhưng trên thực tế, cô thừa nhận, tương lai không thể dùng hai chữ “nặng nề” để hình dung.
“Làm sao vậy?” Lăng Hãn tắm xong rồi đi sang, phát hiện Chung Tẫn không hề đụng vào bát cháo trước mặt.
“Hơi nóng, em chờ nguội rồi ăn.” Chung Tẫn dựa vào người anh. Hít thật sâu hương bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái, cô nhắm mắt lại: “Hôm nay mẹ em không ở nhà, theo em về nhà đi, em đánh đàn cho anh nghe.”
“Đàn hạc?”
“Anh không muốn xem kỹ năng đánh đàn của em ư?”
“Bây giờ, em thường xuyên đàn sao?”
“Thỉnh thoảng thôi. Lúc nhỏ cảm thấy đánh đàn là một loại tra tấn, hiện tại mới biết, thật ra trong lòng em vẫn còn thích.”
“Hậu tri hậu giác [1]!”
[1] Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.
Nhân lúc Chung Tẫn ăn cháo, Lăng Hãn đi thay quần áo. Chung Tẫn không chịu lái xe, nói muốn ngồi xe buýt. Hai người ngồi sóng đôi ở hàng ghế cuối cùng trên xe, đèn đuốc trên đường lướt qua ngoài cửa sổ. Ngồi trong xe, ngắm cảnh đêm ở Ninh thành, bình thường sẽ không biết mình đang ở nơi nào, như thể mọi con đường đều giống nhau.
“Mọi người đều nói yêu nhau dễ dàng gần nhau khó, thật ra yêu nhau cũng không dễ dàng, phải chờ thiên thời địa lợi nhân hoà.” Chung Tẫn lẩm bẩm vài câu.
“Cho nên?” Sườn mặt Lăng Hãn khẽ động, như là tự hỏi.
“Đừng cô phụ ý tốt của ông trời.”
Anh lặng yên nắm lấy tay cô, khoảnh khắc đó không ai nói gì. Về chuyện này, bọn họ cũng không cần rối rắm nữa. Mãi đến khi xuống xe, tay của hai người cũng chưa buông ra.
Tối nay, Chung Tẫn vì Lăng Hãn mà đàn thật lâu, trong đó có có một bài tự tấu tên “Walk of Flower” của Tchaikovsky. Đây là tác phẩm bằng đàn hạc kinh điển, được chọn từ nhạc nền của vở ballet “Nutcracker”. Nó nói về một cô gái nhận được một chiếc kẹp hình quả hạch đào. Đêm đến, cô mơ thấy chiếc kẹp biến thành một chàng hoàng tử đưa cô tới đồi mứt quả, được cô tiên kẹo nhiệt tình tiếp đãi, sau đó bọn họ vui vẻ hưởng thụ đồ chơi, cùng nhau khiêu vũ và tham gia vào những bữa tiệc lớn. Vở ballet này tràn ngập sắc thái đồng thoại, vừa đơn giản vừa huyền bí, phần đệm của đàn hạc hết sức tráng lệ và trôi chảy.
Lăng Hãn thâm tình nhìn chăm chú Chung Tẫn đang chuyên tâm đánh đàn, cô chơi rất xuất thần, nhưng đến đoạn cuối cô bỗng ôm lấy đàn, trong mắt đầy nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.