Em Chờ Anh Giữa Mùa Xuân

Chương 69: Câu chuyện (1)




Biên tập: Rosa
Hôm sau, bàn làm việc của Chung Tẫn bị chuyển từ khoa giám sát và điều tra sang phòng tư liệu. Trước trước sau sau cộng lại, cô đã ở khoa giám sát và điều tra vừa đúng nửa năm. Công việc trong tay được bàn giao cho một đồng nghiệp khác, trong khoa cũng không bổ sung thêm “máu” mới nào.
Mục Đào đen mặt, muốn đi tìm viện trưởng nhưng Chung Tẫn đã ngăn cản. Từ ngày được điều đến phòng giám sát, Mục Đào đã cực kỳ bảo vệ cô, tuy bản thân là cây ngay không sợ chết đứng, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, có một số việc sẽ trở nên không thể nói rõ được.
Trí tưởng tượng của con người vẫn luôn phong phú.
Chung Tẫn kính trọng Mục Đào, càng quan tâm hình tượng của anh hơn cả bản thân anh.
“Tôi sẽ không bỏ qua vụ án kia.” Lúc rời đi, cô nói với Mục Đào.
Lần đầu tiên, Mục Đào có cảm giác Chung Tẫn không hề yếu đuối như vậy: “Tôi biết, nhưng cô phải tự bảo vệ bản thân. Đừng đi gặp Thang Thần Phi một mình.” Anh dặn dò.
Chung Tẫn im lặng suy nghĩ.
Trong phòng tư liệu có bốn người, ba nữ một nam, thái độ với Chung Tẫn không lạnh không nóng. Văn phòng vừa thay một số tủ hồ sơ mới, công việc của Chung Tẫn là đăng ký lại tất cả thông tin và nhập vào máy tính. Công việc này rất nhiều, đoán chừng phải mất ít nhất nửa năm mới có thể hoàn thành. Ưu điểm là Chung Tẫn không cần giao tiếp với ai cả, vô cùng yên tĩnh.
Chuyện đổi vị trí công tác, Chung Tẫn không nói với bất kỳ ai, kể cả Lăng Hãn. Hiện tại, công việc của cô đã cố định, dư ra rất nhiều thời gian để ở cạnh anh. Đây thực sự là điều cô muốn nhất vào lúc này.
Tái ông mất ngựa, họa phúc khó lường.
Lăng Hãn không khiến Chung Tẫn lo lắng nữa, dường như thái độ của anh trở nên vừa tích cực vừa cởi mở.
Vệ Lam không gửi fax đơn thuốc từ Bắc Kinh đến đây, mà nhờ một chuyên gia về bệnh tâm thần ở Ninh thành tái khám giúp Lăng Hãn.
Vị chuyên gia kia mở một nhà trị liệu kiêm bệnh viện an dưỡng ở Giang Bắc. Chung Tẫn lái xe cùng Lăng Hãn qua đó. Đi qua cầu Giang Đại, giao thông khá tắc nghẽn. Lăng Hãn nhìn vào một tòa nhà mới xây sừng sững cách đó không xa, nói: “Đó là Lâm Giang Uyển, dì đã mua nhà ở kia.”
Chung Tẫn mỉm cười: “Hai người gặp nhau rồi sao?”
“Đúng vậy, cũng không tiếp đón dì thật tốt.”
Cô đã biết chuyện Phương Nghi đến phòng nhỏ, nhưng cô muốn Lăng Hãn chủ động nhắc tới. Cách đây mấy ngày, Phương Nghi cũng đã đưa cô đến Lâm Giang Uyển.
Chung Tẫn đứng bên bờ sông nhìn bầu trời xám xịt, ánh nắng ẩn nấp rất sâu, nước sông có vẻ đục ngầu, vài chiếc thuyền hàng đan xen chạy qua, hai bên bờ là những đám cỏ lau xanh lắc lư theo gió, tất cả những điều này vô hình trung làm tăng sự sống động trên mặt sông.
Cô xoay người lại, ba chữ “Lâm Giang Uyển” mà giáo sư Lôi viết được treo cao ở giữa cổng tiểu khu. Thể chữ đồ sộ nhưng không mất đi vẻ tuấn dật và hùng vĩ.
Phương Nghi dán mắt lên ba chữ kia, đắc chí: “Khi đó, mẹ liếc mắt một cái thì nhìn trúng nơi này, không ngờ còn có một cơ duyên như vậy.”
Bà vô thức toát ra một phong thái yêu kiều.
Chung Tẫn vội vàng quay đầu nhìn nước sông.
Phần chính của Lâm Giang Uyển đã đóng nắp [1], hậu kỳ sẽ khẩn cấp tiến hành xanh hoá và trang trí. Cô gái ở bộ phần bán nhà nhiều lần cam đoan, chỉ ba tháng nữa là có thể giao phòng.
[1] Đề cập đến việc hoàn thành cấu trúc chính của tòa nhà.
“Anh thích môi trường ở đây không?” Xe đằng trước bắt đầu nhúc nhích.
Lăng Hãn nhẹ nhàng nói: “Tại sao không thích chứ, cứ như một giấc mơ vậy…”
Chung Tẫn không kìm chế được, sống mũi cay cay: “Phòng làm việc hướng ra sông Trường Giang, khi nào viết luận văn mệt mỏi, anh có thể đứng trên ban công, vừa có gió sông thổi vừa ngắm mặt trời mọc rồi lặn, ngắm bốn mùa lần lượt thay đổi.”
“Mùa xuân đến, chúng ta lại về An Trấn ngắm hoa cải vàng.”
Có chút nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, Chung Tẫn ngượng ngùng nói: “Đừng để ý đến em, em chỉ là đang rất vui.”
Lăng Hãn nhoài người qua, hôn lên tay Chung Tẫn.
Trại an dưỡng rất vắng vẻ, vài người mặc đồ bệnh nhân đang tản bộ dưới bóng cây, ngoại trừ ánh mắt dại ra, nhìn qua không khác gì người bình thường.
Chuyên gia để Chung Tẫn ngồi đợi ở bên ngoài: “Lát nữa, tôi sẽ báo cho cô biết tình huống cụ thể, nếu cô ở bên cạnh, áp lực tâm lý của anh ấy sẽ tăng mạnh.”
Chung Tẫn gật đầu.
Rất nhiều bức tranh phong cảnh được treo trên tường ở tầng dưới. Chung Tẫn thưởng thức từng bức một. Có người đàn ông trung niên đang cầm một hòm thuốc từ bên ngoài đi vào, chảy rất nhiều mồ hôi, vì tay hơi trơn nên ông ta không nhấc hòm thuốc lên được.
Chung Tẫn tiến đến giúp ông ta cầm lên. Ông ta nói cảm ơn rồi đưa hòm thuốc vào kho chứa. Ông ta vừa lau mồ hôi vừa hỏi: “Cô là người nhà bệnh nhân à?”
Chung Tẫn gật đầu.
Trong mắt người đàn ông lộ ra sự đồng tình: “Rất vất vả nhỉ!”
“Không có, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Bệnh nhân ở đây dường như không nhiều lắm.”
Ông ta nói thêm: “Mấy người cô thấy đều có bệnh tình nhẹ hơn, đa số bị nhốt ở trong, cô muốn vào xem một chút không?”
Chung Tẫn lắc đầu.
“Mỗi người bọn họ đều như phần tử khủng bố vậy, không biết có thể làm ra chuyện đáng sợ gì. Người nhà đưa bọn họ đến đây, coi như vơi đi nỗi băn khoăn. Có vài người vào đây thì không ra ngoài nữa.”
Chung Tẫn thấy lòng buồn bã.
Thời gian chờ khá lâu, vượt xa những gì Chung Tẫn tưởng tượng. Thời gian từng giây từng phút như đá mài, mài mòn dây thần kinh của cô, cũng mài mòn sự kiên nhẫn của cô thành một mảnh giấy… là loại giấy mỏng dùng bút máy vạch nhẹ một nét liền móc ra lông tơ nhỏ.
Rốt cuộc, Lăng Hãn cũng từ trên lầu đi xuống, y tá dẫn anh đi lấy thuốc. Chung Tẫn đi vào văn phòng của chuyên gia.
Chuyên gia đứng cạnh cửa sổ, hai tay đan vào nhau.
“Tình huống của anh ấy rất tốt, tốt đến mức tôi cảm thấy bác sĩ Vệ đã khoa trương bệnh tình.”
Trong lòng Chung Tẫn vui vẻ.
“Tuy nhiên, vẫn còn một loại tình huống, cô từng nghe câu ngạn ngữ Trung Quốc “cửu bệnh thành y” [2] chưa? Anh ấy thuộc loại bệnh nhân biết rõ bệnh tình của mình, có thể anh ấy đã học được cách che dấu bệnh tình và biết làm thế nào để đối phó chẩn đoán của bác sĩ. Ngược lại, hiệu tính kháng thuốc trong cơ thể anh ấy rất mạnh, thuốc không có tác dụng nhiều, anh ấy hoàn toàn dùng ý chí để chống lại căn bệnh này.” Chuyên gia còn nói thêm.
[2] ẩn dụ về việc một người có thể trở thành chuyên gia trong một phương diện khi họ có nhiều kiến thức trên phương diện đó.
“Đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?”
Chuyên gia mơ hồ trả lời: “Anh ấy vẫn là một bệnh nhân!”
Chung Tẫn lại lo lắng: “Chúng ta có thể làm gì?”
“Đừng gây áp lực cho anh ấy, hãy sống thật tốt.” Chuyên gia nắm lấy tay Chung Tẫn: “Anh ấy là bệnh nhân kiên cường nhất mà tôi từng gặp.”
“Đúng vậy, tôi rất tự hào về anh ấy.” Chung Tẫn thổn thức.
Chuyên gia tiễn Chung Tẫn xuống lầu, Lăng Hãn đang xách túi thuốc đứng đợi cô. Khuôn mặt anh như một bức tường bịt kín, không nhìn thấy một khe hở nào, không buồn không vui, càng không có kích động hay lo âu, có khi là một loại bình thản. Như nước tĩnh, như sắt lạnh. Không có một chút hơi thở!
Lăng Hãn đi tới dắt tay cô, khi tay kề tay, anh cảm giác được lòng bàn tay Chung Tẫn đầy mồ hôi. Ngón tay anh vẽ một vòng tròn trong lòng bàn tay cô.
Hai người nhìn nhau cười.
“Ồ, bọn họ đến rồi.” Chuyên gia bước nhanh xuống bậc thang, có hai chiếc xe đang đỗ cạnh khóm hoa dâm bụt nở rộ. Một chiếc là xe CMB [3] cỡ nhỏ chở người, một chiếc là xe vận tải lớn chở hàng.
[3] viết tắt của xe buýt cỡ trung bình, số chỗ ngồi thường từ 11-20
Công nhân dỡ hàng đón lấy ánh nắng ngả về phía tây, mồ hôi như sâu bò đầy mặt. Hình như công ty nào đó đang chuyển nhà, có tủ lớn tủ nhỏ, bàn trà rồi sofa nhưng nhiều nhất vẫn là sách, một thùng rồi lại một thùng.
Cửa xe CMB mở ra, một người đàn ông ưỡn bụng đi xuống, Chung Tẫn híp mắt, nhận ra là Ngô tổng của công ty Viễn Phương. Trái tim của cô co rúm lại thành một quả bóng mềm, chạy đến cổ họng.
Trong tiếng hỏi han cởi mở và nhã nhặn của chuyên gia, Thích Bác Viễn cuối cùng cũng từ trong xe đi ra.
Ngoại trừ cảnh vật, thời tiết, địa điểm thay đổi và người hơi gầy ra thì hình ảnh Thích Bác Viễn bây giờ và Thích Bác Viễn mới gặp ở Hàng Thành gần như trùng nhau lần nữa. Nhã nhặn uyên bác, phong độ nho nhã.
Mấy tháng sống kiếp lao ngục dường như gột rửa cho ông một vẻ phong trần, khiến cuộc sống của ông càng thêm rực rỡ. Trái tim của ông có nhiều hơn người khác một bộ lọc, đúng lúc lọc hết mấy hồi ức xấu xí, chỉ để lại dư vị về những người và sự vật mà ông muốn.
Chung Tẫn không khỏi cảm thán: thật ra người bệnh tâm thần cũng có mặt may mắn hơn người bình thường.
Cô quay đầu nhìn Lăng Hãn, vách tường nứt ra một kẽ hở, cô thấy nụ cười của anh. Cô chưa từng thấy anh cười như vậy, nó xuất phát từ đáy lòng, chân thành và vui vẻ.
“Công ty Viễn Phương suy nghĩ rất chu đáo, đây quả thật là nơi thích hợp cho ông ấy ở lại.” Lăng Hãn nói.
Chung Tẫn đang muốn tiếp lời thì Thích Bác Viễn nhìn thấy cô. Như cố nhân xa cách từ lâu gặp lại, ông xúc động, dang hai tay về phía cô.
Chung Tẫn cười khẽ, buông tay Lăng Hãn rồi đáp lại cái ôm của ông.
“Tiểu Tẫn, thời tiết hôm nay rất tốt.”
Thật sự là một ông chú khiến người ta yêu mến, sửa cách xưng hô đến thải mái, thân mật như thế, khoảng cách của hai người lập tức thu hẹp lại: “Đúng vậy, kỹ sư Thích, nhà mới của ông rất được.”
“Nhất định phải thường xuyên đến làm khách cùng với…” Ông nhìn về phía Lăng Hãn.
“Người yêu của tôi, Lăng Hãn!” Chung Tẫn xoay người lại, kéo tay Lăng Hãn qua, nhét vào trong tay Thích Bác Viễn, ngừng một lát, cô sợ mình sẽ run rẩy: “Đây là kỹ sư Thích, người em kính trọng nhất.”
Cô mím chặt môi, nếu không sẽ không cẩn thận mà bật ra tiếng khóc. Đây là đứa con duy nhất của ông, ông có biết không?
“Ngưỡng mộ đã lâu!” Lăng Hãn gật đầu.
Thích Bác Viễn quan sát Lăng Hãn từ trên xuống dưới: “Trước đây, chúng ta từng gặp nhau sao?”
Lăng Hãn mỉm cười: “Tôi may mắn thấy ảnh chụp của kỹ sư Thích trên TV và trên báo.”
Thích Bác Viễn lắc đầu: “Không phải, tôi giống như đã biết cậu từ rất lâu, chỉ là nhất thời nhớ không ra. Về sau từ từ nghĩ đi! Hứa với tôi, phải đối xử thật tốt với Tiểu Tẫn đấy?”
“Nhất định!”
Thích Bác Viễn còn nói thêm: “Cô ấy đáng giá!”
“Tôi biết.”
“Khi nào kết hôn thì đưa thiếp mời cho tôi nhé, tôi muốn đến dự lễ.”
“Được!”
Thích Bác Viễn vỗ vai Lăng Hãn rồi xoay người sang chỗ khác. Ngô tổng và chuyên gia đều đang chờ ông! Trong đoàn người, Chung Tẫn còn nhận ra một vị phó chánh án lúc tòa án thẩm vấn, có lẽ là đến giám sát.
“Tiểu Tẫn, bọn họ đã trả cho tôi cái này.”  Đột nhiên, Thích Bác Viễn nhớ tới gì đó, rút ra một chiếc khăn quàng cổ từ trong túi rồi đưa cho Chung Tẫn.
“Tặng ông làm kỷ niệm.” Chung Tẫn vừa cười vừa đáp lại.
Sâu trong bóng cây thổi tới một trận gió, quét lên một trận bụi bặm, kinh động một vài chiếc lá rụng, ánh mặt trời bị mây che khuất, bầu trời tối sầm đi, một lát sau, gió ngừng, mây cũng tản đi, thời tiết lại nóng rực như trước.
“Lúc em còn bé, dì nhỏ đã nói cơn gió kỳ lạ như vậy là một vị tổ tiên đã qua đời đến thăm hậu bối của họ đấy.” Chung Tẫn nhỏ giọng nói với Lăng Hãn.
Lăng Hãn cười với cô, mở cửa xe ra.
Nhiệt độ trong xe rất cao, máy lạnh mở một hồi lâu mới thấy thoải mái một chút.
Chung Tẫn khoa chân múa tay, hỏi một cách dí dỏm: “Anh có thấy bình tĩnh khi ở đây không?”
“Ừm, chỗ ở cho bệnh nhân được sắp xếp rất tốt, anh không có gì phải lo lắng.”
“Sau đó?” Sườn mặt của Lăng Hãn giống như được điêu khắc qua, cô lặng lẽ vuốt ve bằng ánh mắt.
Anh nhoẻn miệng cười: “Em phải đồng ý chấp nhận tất cả của anh, không thể cự tuyệt, không thể ghét bỏ.”
Những lời này rung động đến tâm can.
Cổ họng Chung Tẫn nghẹn đi, nói không nên lời.
Hai người trở lại nội thành, hoàng hôn vừa lên, Chung Tẫn nhìn thấy một tiệm cơm ven đường có bảng hiệu “Tôm hùm Hu Dị” [4] rất rõ ràng. Mùa này là thời điểm lúa mì được thu hoạch, tôm hùm rất dồi dào và tươi tốt: “Tối nay ăn tôm hùm đi!”
[4] Hu Dị là tên một huyện ở thành phố Hoài An, tỉnh Giang Tô.
Lăng Hãn cười cô là con mèo tham ăn. Gần đây, mỗi ngày đi làm về cô đều gọi món ăn, còn phải thay đổi đa dạng mỗi ngày.
Quả là được mở mang kiến thức, tôm hùm trong tiệm không phải dùng đĩa để đặt mà là dùng chậu. Hai người gọi một chậu, ngoài ra còn gọi hai đĩa rau trộn, món chính tất nhiên là cháo khoai lang. Nhân viên phục vụ đưa cho hai người tạp dề và bao tay mỏng.
Khi tôm hùm được bưng lên, hai người đều rất ngạc nhiên. Cái chậu này vậy mà to bằng cái chậu rửa mặt. Chung Tẫn cười: “Làm sao nuốt trôi hết đây, để em gọi Hoa Bội đến hỗ trợ.”
Lăng Hãn gật đầu, ngoắc tay bảo nhân viên phục vụ đưa menu đến, để dành cho Hoa Bội gọi ít đồ ăn.
Hoa Bội rất trâu bò: “Đến lúc này mới mời người ta ăn cơm, bỏ qua sẽ không có thành ý.”
“Tới hay không?”
“Tới, nhưng tôi muốn dẫn theo một người.”
Chung Tẫn chớp mắt với Lăng Hãn: “Tôi chờ ngày này rất lâu rồi.”
“Tinh tướng nhỉ!” Hoa Bội cười ha ha.
Mười lăm phút sau, Hoa Bội tới, người đàn ông đi phía sau cô trước khi vào cửa đã khom người xuống theo bản năng. Chung Tẫn thì thầm với Lăng Hãn: “Trời ạ, cũng cao quá rồi!”
Hoa Bội nhăn nhăn nhó nhó giới thiệu: “Đây là Úc Minh!”
Miệng Úc Minh thật sự lớn, tối nay, cuối cùng anh ấy cũng đã tới đúng chỗ: “Ở trước mặt mọi người, tôi chỉ là một người quê mùa tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản.”
Chung Tẫn thích cách anh ấy đánh trống lẳng, cô cảm giác lần này khẩu vị của Hoa Bội thật sự không giống với mọi khi.
“Người quê mùa như anh lại tìm được một vị tài nữ có văn hóa như em đây, muốn khoe khoang à!” Hoa Bội liếc mắt một cái, kéo anh ấy ngồi xuống.
Úc Minh cười ngây ngô, dịu dàng nhìn Hoa Bội.
Lăng Hãn vội bảo nhân viên phục vụ mang lên một két bia ướp lạnh. Hai người đàn ông uống vào không ít, Hoa Bội uống một ly rất nhỏ còn Chung Tẫn không chạm vào một giọt.
Mùi vị tôm hùm rất tuyệt, trong cái ngon còn mang chút chua cay. Hoa Bội không cẩn thận huých vài giọt nước sốt lên áo, Úc Minh bảo nhân viên phục vụ mang nước trà lên, thấm ướt khăn tay, cẩn thận lau giúp Hoa Bội.
Chung Tẫn nhìn thấy, cười híp mắt, Hoa Bội lần này làm thật.
Ăn xong tôm hùm, Chung Tẫn và Hoa Bội đi toilet rửa tay. Chung Tẫn xoa xoa bàn tay đầy xà phòng, vừa ngẩng đầu thì thấy Hoa Bội đang nhìn chằm chằm mình, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?”
Hoa Bội cười, lắc đầu: “Không có gì.”
“Nói đi!”
Hoa Bội mím môi: “Thật ra là chuyện nhỏ thôi, hôm kia, ba cậu đến tìm tôi.”
Chung Tẫn vội la lên: “Ông ấy vay tiền của cậu sao?”
Hoa Bội sửng sốt: “Cậu biết hả?”
“Tôi không biết, nhưng tôi biết ông ấy có thể thiếu tiền.” Lòng Chung Tẫn nặng nề đi, năm mươi vạn tiêu hết nhanh như vậy ư?
“Ông ấy mượn bao nhiêu?”
“Chỉ mười ngàn!”
Chung Tẫn muốn ngất, Chung Thư Giai đã lưu lạc đến nông nỗi này sao?
“Bội, nghe tôi nói, nếu lần sau ông ấy còn tìm cậu, cậu cũng đừng cho ông ấy mượn nữa. Ông ấy có một cái hang không đáy, lấp không đầy.”
“Ha!” Hoa Bội trừng to mắt.
Chung Tẫn cười khổ: “Ba mẹ tôi đã ly hôn, ông ấy có người phụ nữ khác bên ngoài, cô gái kia đang mang thai.”
Hoa Bội ghét nghe mấy chuyện này nhất, nhảy dựng lên mắng: “Ông ấy đang đùa sao? Vi lão bất tôn [5], nếu không nhuộm tóc, trên đầu còn có bao nhiêu cọng tóc đen? Tôi quả thực là đang nối giáo cho giặc mà.”
[5] kiểu như già mà không nên nết.
“Ngày mai tôi trả tiền lại cho cậu.” Chung Tẫn thở dài.
“Tẫn, cậu làm cái gì vậy? Tôi không thiếu chút tiền này.”
Chung Tẫn khoát tay, chẳng còn hơi sức nào: “Ông ấy vay tiền cậu, thật ra là muốn bức tôi đi tìm ông ấy. Ông ấy hoàn toàn không thèm quan tâm đến thể diện nữa.”
Đây là cái giá phải trả cho tình yêu sao?
Hoa Bội ngẫm lại, hình như có đạo lý như vậy.
“Việc này, đừng cho Lăng Hãn biết.”
“Biết rồi, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.”
Chung Tẫn buồn bã, im lặng.
Lăng Hãn đã lấy hóa đơn, hai người đàn ông đi ra ngoài hút thuốc. Bốn người lại trò chuyện một lát rồi chia tay nhau ngay cửa tiệm. Ngồi trên xe, Chung Tẫn gọi điện thoại cho Phương Nghi. Phương Nghi vừa mới về nhà sau khi tập Yoga xong, đang ngâm mình trong bồn tắm hoa hồng, khi nói chuyện đều là tiếng nước.
Chung Tẫn bật cười, đây hẳn là báo ứng, Chung Thư Giai ngoại tình để thành toàn cho sự hoàn mỹ và tao nhã của Phương Nghi.
Lại là một đêm trăng mùa hè đẹp mê người, gió nhẹ như nước. Trong sân, tiếng rì rào líu ríu của những con côn trùng nhỏ vang lên, lẳng lặng nghe, giống như nghe được âm thanh của hoa dạ hương nở rộ.
Hương thơm theo gió đánh úp lại, từng đợt từng đợt phả vào tâm phế. Chung Tẫn xoa xoa cánh tay, quay đầu nhìn về phía phòng làm việc. Lăng Hãn đang ở bên trong viết luận văn, gần hừng đông anh mới lên giường nghỉ ngơi.
Cô ngủ rất nông, giường vừa động, cô liền tỉnh. Hai người ôm nhau một lúc, nói mấy câu, sau đó, cô rời giường rửa mặt.
Kể từ đêm đó, Lăng Hãn không còn mộng du hay mất kiểm soát nữa. Dù có, Chung Tẫn cũng không nhìn thấy, vì khi đó cô đang vùi đầu trong đống hồ sơ cũ, bị sặc bụi đến nỗi ho khan liên tục.
Đây cũng là một cách, Chung Tẫn rất sợ ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa tự trách đó của Lăng Hãn.

Hôm sau khi đi làm, ở trong góc của phòng tư liệu, Chung Tẫn gọi điện thoại cho Chung Thư Giai: “Ba, chỗ Hoa Bội con sẽ trả tiền. Ba không cần lo lắng, dù ba có thế nào con cũng sẽ cố gắng cho ba cuộc sống sau này thật tốt. Tuy nhiên, nghĩa vụ của con chỉ có mình ba thôi, thứ lỗi cho con đơn lực mỏng không lo cho người khác được.”
Âm lượng không nhẹ không nặng, giọng nói không nhanh không chậm nhưng lại khiến Chung Thư Giai ra một thân mồ hôi. Ông chỉ biết cười gượng, không biết nên trả lời cái gì cho tốt, càng không có mặt mũi nào nhắc đến chuyện A Viện nhốt ông ở ngoài tối qua, ông đã ngồi ở ven đường hút thuốc nguyên một đêm.
Giữa trưa, khi đi xuống nhà ăn ở dưới lầu ăn trưa, cô gặp vài đồng nghiệp cũ trong khoa điều tra và giám sát trong thang máy. Bọn họ không coi ai ra gì mà thảo luận một vụ án, Chung Tẫn lẳng lặng nhìn con số biểu thị trên màn hình điện tử. Đó là một vụ án mới, nếu không bị đổi cương vị, hẳn là sẽ do cô phụ trách.
Lúc lấy cơm, đầu bếp không đợi cô mở miệng đã đưa cho cô một thìa rau cần tây sào thịt băm mà cô ghét nhất. Cô đột nhiên cảm thấy lòng buồn đến khó chịu, đặt phần cơm lên bàn rồi ra khỏi nhà ăn.
Có một tiếng rưỡi để nghỉ trưa, cô đi dạo khắp nơi trên đường vô mục đích.
Ánh trăng tối qua đẹp như vậy, nhưng hôm nay lại là một ngày đầy mây. Bầu trời màu xám tro thật sự rất thấp, tựa như nếu không có nhà lầu và cây cối nó sẽ giống như một khối thủy tinh vỡ vụn thành từng mảnh vậy.
Lúc dừng chân, Chung Tẫn phát hiện mình đang đứng trước một tiệm áo cưới. Chiếc áo cưới trong tủ kính kia thật sự rất đẹp, không ren, không đường viền, ngoại trừ mấy hạt kim cương lộn xộn lấp lánh trước ngực. Trông đơn giản là vậy nhưng ánh sáng của nó lại vượt qua cả bộ áo cưới kiểu retro Bohemian và bộ áo cưới thời Đường mang màu sắc quốc gia với đóa hoa mẫu đơn nở rộ kia.
Chung Tẫn không thể rời mắt.
Phút chốc, trong lòng có chút chờ mong khác thường, giống như lông chim xẹt qua, tuy chẳng có gì nhưng lại cảm giác được tình ý nhè nhẹ.
Một cô gái thời thượng đang trông tiệm nhìn thấy Chung Tẫn qua cánh cửa kính, vội vàng chạy đến: “Cô muốn chụp ảnh cưới sao? Hiện tại là mùa ế hàng, chúng tôi có thể giảm giá cho cô 20%. Tiệm chúng tôi và tiệm trang sức đối diện là quan hệ hữu nghị, cô ở chỗ chúng tôi chụp ảnh rồi qua kia mua trang sức cũng sẽ được ưu đãi 20%.”
Chung Tẫn nhìn về tiệm trang sức đối diện theo ngón tay của cô gái.
Hơi thở của cô ngừng lại, người đàn ông vừa mới từ tiệm trang sức kéo cửa đi ra không phải là Lăng Hãn thì là ai? Tim cô đập thình thịch, chẳng lẽ bọn họ có thần giao cách cảm?
Vì ngạc nhiên và vui mừng mà tim cô đột nhiên nhảy lên.
Cô chẳng thèm vòng đến đường kẻ vạch cho người đi bộ, cứ như vậy xuyên qua dòng xe cộ, xông thẳng về phía trước.
Máy lạnh trong tiệm trang sức mở rất mạnh, cô nhịn không được rùng mình một cái, sau đó đi thẳng đến quầy nhẫn cưới.
“Xin hỏi, người đàn ông có vẻ mặt khá nghiêm túc vừa rồi đã mua kiểu nhẫn nào vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.