Em Chờ Anh Giữa Mùa Xuân

Chương 70: Câu chuyện (2)




Biên tập: Rosa
Nhân viên tiệm trang sức bày ra vẻ mặt không hiểu gì. Chung Tẫn vội vàng miêu tả lại khuôn mặt của Lăng Hãn, một nhân viên ở quầy đối diện tiếp lời: “Là anh ấy à, vừa mới đi. Anh ấy không mua nhẫn mà mua một chiếc vòng chân.”
Chung Tẫn ngạc nhiên quay đầu.
Nhân viên cửa hàng nói chuyện say sưa: “Chiếc vòng kia đã ở đây rất lâu rồi mà vẫn chưa ai đến hỏi han, anh ấy liếc mắt một cái liền nhìn trúng. Tôi còn tìm thẻ hội viên để giảm giá giúp anh ấy đấy! Cô là bạn gái anh ấy hả?”
Chung Tẫn nuốt nước miếng: “Có thể cho tôi xem kiểu dáng của chiếc vòng chân đó không?”
“Đợi thêm hai ngày nữa, anh ấy sẽ đích thân đưa cho cô.” Nhân viên cửa hàng nheo mắt trêu ghẹo: “Cái vòng chân đó thật sự rất đẹp, ở Ninh thành chỉ có một chiếc.”
Hai ngày nữa… là sinh nhật của cô, vệt đỏ ửng trên mặt Chung Tẫn rút xuống như thủy triều, lộ ra những phiến đá xám trắng lởm chởm cằn cỗi bên dưới. Tuy có hơi thất vọng, nhưng cô lập tức an ủi bản thân nên cảm thấy vui mừng. Nhưng tại sao là vòng chân? Cô đâu có cơ hội để mang vòng chân.
Chung Tẫn lê bước ra cửa, trước khi bàn tay chạm vào quả đấm cửa, cô quay đầu lại: “Xin hỏi, tặng vòng chân có ngụ ý gì đặc biệt không?” Cô không hiểu biết bằng Hoa Bội, đối với chòm sao, ngôn ngữ của các loài hoa hay thâm ý của quà tặng, cô đều không hiểu.
Nhân viên cửa hàng che miệng cười, cầm lấy điều khiển từ xa mở chiếc TV được lắp trên vách tường lên. Không biết là phim điện ảnh hay là phim nhiều tập, một người đàn ông đẹp trai nói với một cô gái đang cười, mắt cong như vầng trăng non rằng: “Viên đá may mắn của em là trân châu đến từ biển cả, viên đá ô liu của anh là châu báu duy nhất đến từ vũ trụ.”
Sau đó, anh ta ngồi xổm xuống, giúp cô gái xâu hai loại châu báu kia thành một chiếc vòng chân.
“Vòng chân đưa tiễn người, ngụ ý kiếp sau bọn họ còn có thể gặp lại và yêu nhau.”
“Lãng mạn nhỉ!” Trong mắt nhân viên cửa hàng toát ra sự hâm mộ.
Nửa người dưới Chung Tẫn co rút, khóe miệng giật nhẹ: “Máy lạnh chỗ mấy người quá lớn.” Cô đẩy cửa rời khỏi.
Ánh nắng giữa trưa chiếu đến đâu, chỗ đó đều là một đám lửa. Chung Tẫn chạy nhanh trong đám lửa ấy, mồ hôi như nước chảy xiết, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh, đôi môi trắng bệch.
***
Buổi chiều, Mục Đào đến phòng hồ sơ tìm cô, cô ngẩng đầu lên từ trong đống hồ sơ.
“Uất ức cho cô rồi!” Mục Đào áy náy mà thở dài.
“Hãy đọc xem những vụ án trước, có thể học được gì đó mà trên sách vở không có.” Chung Tẫn khó xử nhìn xem xung quanh, phòng trong một mảnh hỗn độn, chỉ có thể mời Mục Đào ra hành lang.
Trên hành lang người đến kẻ đi, không phải là chỗ tốt để nói chuyện, hai người tùy tiện trò chuyện vài câu, sau đó Mục Đào rời đi. Tuy có chuyện muốn nói với cô nhưng khi nhìn cô, anh lại không mở miệng được.
Lúc nói chuyện điện thoại với Cảnh Thiên Nhất, anh ấy có hỏi anh, Chung Tẫn chuyển vị trí chưa? Anh đã rất kinh ngạc. Cảnh Thiên Nhất cười nhẹ: cô ấy biết quá nhiều chuyện, quen thuộc với lão Thang và viện kiểm sát như vậy… Anh ta chậc lưỡi.
Lão Thang trong lời của Cảnh Thiên Nhất hẳn là chỉ Thang Chí Vi. Mục Đào khiếp sợ, Chung Tẫn có chuyện gì dấu giếm anh sao?
Một ngày làm việc lại kết thúc, Chung Tẫn đập đập cái lưng cứng ngắc, chuẩn bị về nhà.
Hôm nay mồ hôi ra rất nhiều, trên người đầy bụi bặm phủi không hết, cô định về nhà tắm rửa trước, tối nay lại đến phòng nhỏ.
Vừa mở khóa, đột nhiên nghe điện thoại bàn đổ chuông, sau khi nghe xong, cô vui vẻ đến nỗi la lên.
Hồng Diệp sinh một bé gái, nặng 3kg. Hà Kính nói năng có chút lộn xộn:
“Em gái, con bé với em ngày xưa giống nhau như đúc, nhất là dáng vẻ lúc cau mày.”
“Đó là đương nhiên, con bé cũng là con gái em mà.” Hốc mắt Chung Tẫn nóng lên.
“Ừ, sinh nhật của con bé với em đều gần như vậy, chắc chắn là định mệnh rồi. Em gái, chừng nào em về An Trấn, mọi người đều rất nhớ em.”
“Quốc khánh được không?” Ngày nghỉ gần đây nhất chính là quốc khánh.
“Được! An Trấn bây giờ đẹp hơn lần trước nhiều, miếu thờ gần biệt thự đã làm xong, thường xuyên có người lái xe đến nghỉ ngơi. Hồng Diệp nói đồng ruộng kế bên đẹp giống như sân nhỏ nhà chúng ta vậy, cách trang trí hoa cỏ và cây ăn quả đều giống nhau. Ha ha, chúng ta phải kiện hắn tội sao chép.”
“Ừ, kiện hắn!” Chung Tẫn phối hợp.
“Hắn là người trong tộc đó, cũng họ Chung.”
“Anh đến nhà hắn chưa?”
“Chú Lưu Tam ở trấn trên chăm nom nhà cửa cho hắn, anh nghe nói, mùa xuân mở móng nhà hắn có đến một lần, về sau đều ủy thác mọi chuyện cho người khác, chỉ gọi điện thoại chỉ huy… Ôi em gái, Hồng Diệp gọi anh rồi, anh phải qua đó đây! Trước khi về phải báo cho anh biết, anh đi đón em. Tốt nhất là mang theo một soái ca trở về.”
Chung Tẫn cười, cúp máy, tâm tình buồn bực vừa nãy vì một sinh mệnh bé nhỏ đến mà tán đi theo gió.
Phương Nghi lại đi tập Yoga, giáo sư Lôi sẽ tới đón bà. Chung Tẫn để lại một lời nhắn cho bà, tắm rửa xong liền lái xe đi phòng nhỏ.
Đẩy cửa sân ra, cô theo thói quen nhìn về phía phòng làm việc. Trong phòng không sáng, Chung Tẫn vô thức run lên.
“Lăng Hãn?” Cô nhắm mắt, nghe thấy tiếng nói vừa khô khốc vừa gian nan của mình, giống như giấy nhám ma sát trong cổ họng.
“Anh ở ban công!” Lăng Hãn cúi người nhìn cô.
Trên ban công đặt một chiếc bàn ăn nhỏ, một chiếc ghế dài. Trên bàn ăn có một cái mâm đựng trái cây và bia, còn có một đĩa bánh hải sản lớn. Lăng Hãn đã tắm qua, mặc áo ba lỗ và quần ngủ rộng thùng thình. Cô ngửi thấy mùi hương của dầu gội đầu, tựa như thảm cỏ xanh mà máy cắt cỏ vừa cắt qua, tựa như bước vào một mùa khác.
“Hôm nay không viết luận văn sao?”
“Phân chia biên soạn, cả người thoải mái hẳn.” Lăng Hãn cười nói.
Chung Tẫn về phòng ngủ thay áo ngủ. Bộ đồ ngủ bằng vải bông không tay, chỉ dài đến đầu gối.
Lăng Hãn mở chai bia rồi uống. Chung Tẫn tắt hết đèn, không lấy ghế mà ngồi nghiêng trên đùi anh. Cô nắm lấy tay anh, kề sát miệng vào chai rồi uống vào một ngụm. Bia đã ướp lạnh qua, trái tim bỗng chốc nảy lên.
“Đừng uống, sẽ say đấy!” Lăng Hãn nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.
“Em say rồi, anh sẽ vứt em trên đường cái sao?” Cô đoạt lấy chai bia, lại uống một hớp lớn: “Hay là sẽ làm chuyện không đứng đắn với em?”
Cô đặt thật mạnh chai bia lên bàn.
“Vế sau có khả năng khá lớn.” Lăng Hãn nghiêm túc nói.
Hai người cùng bật cười, tiếng cười phá vỡ đêm hè nóng bức, bầu không khí bắt đầu trở nên nhẹ nhàng và tự nhiên.
“Lăng Hãn!” Chung Tẫn vòng qua cổ anh, đổi thành một loại tư thế ngồi xổm.
Lăng Hãn cảm thấy có một quả cầu lửa nặng nề đang đặt trước ngực của anh… đó là khuôn mặt nóng bỏng của Chung Tẫn.
“Đừng tham lam, ông trời cho chúng ta bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Dù chỉ là một ngày, chúng ta cũng phải yêu nhau.” Đôi môi ướt át của cô in lên ngực anh, xuyên qua chiếc áo ba lỗ, những ngón tay run rẩy trượt xuống từ gáy anh… Lăng Hãn nghe thấy âm thanh yếu ớt và tràn ngập đau đớn phát ra trong cơ thể mình.
Tay anh bị thổi bay đi, rời xa khỏi cơ thể và bộ não của anh, chui vào váy ngủ của cô. Rất nhanh, chúng như một cái rễ tan chảy trong da thịt nóng bỏng của cô.
Nhịp tim đã không thể khống chế, trong mắt chỉ còn sót lại một tia giãy dụa.
Chung Tẫn ngẩng đầu hôn anh. Vị bia chan chát ngọt lành, truyền từ miệng cô đến miệng anh, một cỗ tê dại như điện giật xuyên thẳng qua não.
Phòng thủ cuối cùng của anh cũng biến mất. Hơi thở bỗng chốc tỏa ra từ lồng ngực, thỉnh thoảng lại không ngừng thở dốc.
Cô muốn… cũng không nhiều, cũng không xa…
Yết hầu nhúc nhích, anh ôm lấy cơ thể đã gần xụi lơ của cô. Hai cơ thể run rẩy như một mảnh giấy mỏng. Anh thì thầm tên cô và cởi bỏ quần áo của hai người.
Ánh trăng dịu dàng tỏa sáng chiếu vào hai cơ thể trần trụi và khỏe mạnh của bọn họ, bọn họ đều đã xa lạ thật lâu, ở giao lộ ban đầu, mỗi một ngã rẽ đều mọc đầy rêu xanh và củ ấu.
Anh đã đi rất vất vả, cô cũng vậy.
Bỗng nhiên tỉnh lại vào lúc đêm đen như mực, dù mãnh liệt đến đâu ánh nắng cũng khó tẩy sáng nó ngay lập tức.
“Nóng!” Cổ Chung Tẫn toàn là mồ hôi.
Lăng Hãn dịch người ra, cầm điều khiển từ xa, mở điều hòa lên. Chỉ chốc lát, không khí mát lạnh tràn đầy căn phòng.
“Ừm, Lăng Hãn!” Hô hấp của Chung Tẫn dần dần đều đặn, lại tiến sát vào trong lòng anh.
***
Khi hừng đông đến, mở mắt ra, trên giường hỗn độn, ngượng ngùng không khỏi hiện lên gò má. Chung Tẫn thò tay lấy váy ngủ, nhìn thấy trên chân phải đeo một vòng chân bạch kim, có ba viên ngọc xanh nạm thành hình ngôi sao.
Đồ trang sức duy nhất mà Chung Tẫn từng mang là đồng hồ.
Sờ vào một ngôi sao, tâm trạng cô hơi phức tạp.
Lăng Hãn từ bên ngoài đi vào, mang theo mùi nước cạo râu khoan khoái nhẹ nhàng.
“Đây là gì vậy?” Chung Tẫn giơ chân lên.
Lăng Hãn hôn lên môi cô: “Quà trước sinh nhật của em.”
“Ế, vậy ngày mai còn có quà chính thức sao?”
Lăng Hãn gật đầu.
Ánh mắt Chung Tẫn nhanh chóng xoay chuyển, vươn ngón út ra: “Không cho phép nuốt lời.”
Tim đập như ca!
Lăng Hãn thân mật cào cào cái mũi của cô: “Ừ!”
Đáng tiếc, dù hôm nay là sinh nhật nhưng cô vẫn phải đi làm, Chung Tẫn than phiền mãi với Lăng Hãn, cực kỳ miễn cưỡng thay quần áo ra ngoài. Đêm nay, Lăng Hãn sẽ đặt nhà hàng, hai người hẹn nhau bảy giờ tối nay gặp.
“Anh nhớ mang quà theo đó!” Chung Tẫn không ngừng dặn dò.
Lăng Hãn cười to: “Dù có quên chính mình anh cũng sẽ không quên chuyện này.”
Hôm nay thời gian trôi qua rất nhanh, giống như mới vội vàng một hồi liền tới trưa.
Thường Hạo gọi điện đến vào lúc nghỉ trưa: “Sinh nhật vui vẻ!” Giọng của anh thật thà khô khan, chẳng có cao thấp hay lên xuống.
“Sao anh biết hôm nay là sinh nhật của tôi?” Chung Tẫn vô cùng bất ngờ.
Đây cũng không phải chuyện gì khó, Thường Hạo thở dài. Anh muốn gọi cho cô thật lâu nhưng lại chẳng có lý do gì. Anh lần nữa cười nhạo chính mình đa tình, cam nguyện rơi vào đoạn tình cảm không có kết quả này.
“Không tồi chứ?” Đây không phải một câu chào hỏi tùy tiện, anh thật sự muốn biết tình hình hiện tại của cô.
Chung Tẫn im lặng, sau một lúc lâu mới tránh nặng tìm nhẹ trả lời: “Dần dần sẽ tốt lên. Công việc của anh thuận lợi không?”
Thường Hạo mệt mỏi bật ra một tiếng cười khổ, không biết phải nói gì nữa. Khoảng cách kéo xa, sự ỷ lại vào anh cũng ít đi.
Cứ như vậy tùy tiện nói vài câu, sau đó Chung Tẫn đến nhà ăn ăn cơm.
Hoa Bội gửi cho cô một tin nhắn: [Tẫn, làm tai họa đi. Người tốt sống không lâu, tai họa có thể sống ngàn năm. Như vậy, tôi có thể nói một ngàn lần “Sinh nhật vui vẻ” với cậu rồi.]
Chung Tẫn đang ngậm canh trong miệng, “phốc” một tiếng phun đầy ra bàn: [Không sợ chua miệng à?] Chung Tẫn hồi âm.
Hoa Bội nhắn lại một khuôn mặt cười.
Hôm nay cô đến trại an dưỡng phỏng vấn Thích Bác Viễn, thật vất vả mới được công ty Viễn Phương cho phép nhưng lại đưa ra vô số quy định. Nhiều nhất là cô chỉ có thể chụp ảnh với Thích Bác Viễn, nói tiếng xinh chào rồi trở về.
Trở lại văn phòng, bảo an gọi cô lại, đưa cho cô một bức thư chuyển phát nhanh vừa được đưa tới.
Người gửi khá lười, chỉ viết thông tin người nhận. Chung Tẫn bóp bóp bức thư, rất mỏng, nhiều nhất là một tờ giấy. Chung Tẫn mở ra nhìn, cô đoán không sai, vẻn vẹn một tờ giấy.
Muốn nghe chuyện của tôi không? Tối nay gặp tại quán bar đường số 6.
Chữ viết là chữ Khải được đánh máy, bốn số nhỏ và chỗ lạc khoản là một đôi cánh vẽ bằng tay.
Chung Tẫn ngồi thật lâu trong phòng hồ sơ, cô gửi cho Lăng Hãn một tin nhắn: [tối nay em có một nhiệm vụ mới phải đi ra ngoài một chuyến. Bữa tối mừng sinh nhật chuyển sang ngày mai nhé!]
Lăng Hãn từng làm việc ở ngành tư pháp, cũng biết nhiệm vụ nhanh như hỏa nên sẽ hiểu cho cô.
[Hãy tự chăm sóc bản thân, nhớ ăn cơm.] Quả thật Lăng Hãn không hỏi nhiều.
Thời gian kế tiếp đột nhiên trở nên cực kỳ dài, Chung Tẫn cứ qua 10 phút thì nhìn giờ. Nghe thấy tiếng đóng cửa thùng thùng bên ngoài, trái tim bỗng nhiên dâng tới cổ họng. Cô đi toilet để rửa tay, nhìn vẻ mặt vô cùng căng thẳng của mình trong gương, cô nâng hai má lên, khó khăn tập cười.
Đợi thêm một tiếng nữa, đến khi cửa phòng làm việc gần như đóng hết mới xuống lầu.
Lúc cửa thang máy mở ra thì gặp phải Mục Đào. Anh ấy vừa từ bên ngoài phá án trở về, cả hai gật đầu chào nhau.
“Tăng ca sao?” Mục Đào hỏi.
Chung Tẫn cười, nhìn cửa thang máy khép lại.
Màu hoàng hôn còn chưa quá dày, một cơn gió cũng chẳng có, bụi bặm bị nướng cháy bay vào mũi khiến hơi thở cũng trở nên nóng bỏng.
Chung Tẫn để xe ở văn phòng rồi bắt taxi qua. Thật khéo, hôm nay cô không mặc đồng phục.
Cô không sợ, từ lúc nói ra mấy lời kia ở trên tòa, cô vẫn luôn chờ đợi đối phương phát tín hiệu. Không nghĩ sẽ gặp nhau theo cách như vậy, cô cười. Anh ta nên căng thẳng hơn cô mới đúng.
Đối diện đường số 6 chính là tiểu khu nơi Chung Tẫn ở, lúc bước vào, cô cố ý nhìn vào cánh cổng lớn của tiểu khu, không thấy người quen.
Chung Tẫn đẩy cửa quán bar ra, có chiếc chuông gió cực lớn làm bằng đồng treo trên cửa, lúc tiếng chuông giòn tan vang lên, chấn động đến nỗi làm Chung Tẫn cứng người, không dám nhúc nhích.
“Hoan nghênh quý khách!” Bên trong có một nhân viên phục vụ đứng đón tiếp.
Vì tới quá sớm, bên trong chỉ có partender và mấy bồi bàn. Hai mắt Chung Tẫn trừng lớn, bọn họ cũng trợn tròn mắt nhìn cô, nghi ngờ có phải cô đến nhầm chỗ hay không?
Quán bar được trang hoàng giống như một phòng bếp cỡ lớn, quầy bar là bếp lò, bartender là đầu bếp, ở bên trong không ngừng bận rộn.
Chung Tẫn cố gắng làm bộ tự nhiên mà ngồi xuống ghế.
“Chỗ chúng tôi không cung cấp thực đơn món ăn.”  Làn da của partender hơi đen, lúc cười lên lộ ra hàm răng rất trắng.
“Tôi đã ăn rồi!” Chung Tẫn mỉm cười: “Tôi đang đợi người.”
Khóe miệng partender méo xệch, một tay đưa cho Chung Tẫn ly nước chanh: “Muốn gọi gì?”, tay còn lại thì ấn vào loa, âm thanh như mưa to oanh tạc trong phòng, lỗ tai Chung Tẫn thoáng ong ong, chỉ nhìn thấy khuôn miệng mở ra rồi đóng lại của anh ta.
“Cái gì?” Cô hỏi.
Partender không chịu được mà nhún vai, vội xoay người bỏ đi.
Hoa Bội từng nói với Chung Tẫn: phụ nữ đi bar, đồng nghĩa với việc quán bar có thêm một chút ấm áp, thành phố có thêm một phong cảnh, ánh đèn màu hồng trong quán rất u ám, cảm giác giống như đi vào một thế giới mới vậy. Tuy nhiên, ở trong quán bar, phụ nữ phải biết bảo vệ mình, chỉ nên uống những đồ uống có nắp đậy.
Lúc sắp xếp lại hồ sơ, cô cũng từng thấy những trường hợp phụ nữ ở quán bar bị người khác bỏ thuốc rồi xâm hại.
Chung Tẫn đã từng tới đây một lần nhưng không có ấn tượng gì. Hỏi Thường Hạo hay Lăng Hãn, bọn họ không ai chịu nói thêm.
Chung Tẫn chơi đùa với lát chanh bên mép ly và nhìn lướt qua những bình rượu trên giá rượu. Những bình rượu này có cái được đặt tên, cái thì không, giống như hàng mỹ nghệ được trưng bày trong ngăn tủ vậy, dưới ánh sáng u tối tản ra màu sắc huyền bí rung động lòng người.
Tiếng chuông gió lần lượt vang lên, âm nhạc đổi thành một giọng nam vừa nữ tính vừa mập mờ, khách trong quán bar dần dần nhiều hơn.
Chung Tẫn cầm ly nước, chuyển từ quầy bar sang một cái bàn trong góc.
Bàn bên cạnh có một đôi nam nữ, người phụ nữ mặc một chiếc áo xuyên thấu sáng lấp lánh, phía dưới là váy ngắn. Bọn họ gọi hai ly rượu, ly màu đỏ có hạt Anh Đào trên mép ly, ly màu xanh có hạt ô liu bên trong. Uống được một nửa, hai người không coi ai ra gì  mà hôn nhau, người đàn ông duỗi tay vào trong đùi cô gái. Chung Tẫn ngừng thở, cô thậm chí có thể nghe được tiếng ‘ưm’ rất nhỏ trong miệng người phụ nữ.
Dần dần, người trong quán bar chen chúc như bể tắm công cộng vào đêm đông. Giữa sàn nhảy, cả trai lẫn gái, tốp năm tốp ba lắc lư không ngừng, nói những lời âu yếm mà người khác không thể nghe. Âm nhạc thay đổi liên tục, đây thật sự là một nơi tốt để sống một cách mơ mơ màng màng.
Thời gian hiển thị trên di động là 10:10, Chung Tẫn đã ở đây ba tiếng, không chỉ đói, khát mà còn hít thở khó khăn.
Ở lại thêm vài phút nữa, Chung Tẫn cảm thấy mình bị người ta cho leo cây, nói khó nghe một chút là cô bị đùa giỡn.
Cô đứng dậy.
Đằng sau có người chụp nhẹ vai của cô, Chung Tẫn quay đầu, không biết từ đâu chui ra một Thang Thần Phi có chút thương cảm, anh ta khẽ thì thầm: “Cô gái thiếu kiên nhẫn, chờ tôi lâu một chút cũng không thể à?”
“Không phải tôi vẫn còn ở đây sao?” Chung Tẫn quyết tâm kiềm chế cơn bực tức.
“Đó là tôi tới kịp mà.” Thang Thần Phi giơ tay lên, partender chạy tới.
“Mang ly bia đá lên đi!” Thang Thần Phi nhìn Chung Tẫn: “Em không thể uống rượu thì uống chút nước trái cây đi, ép tại chỗ.” Anh ta thuyết minh thêm.
Chung Tẫn nhìn partender cầm hai trái cam từ dưới ngăn tủ lên, cắt thành miếng rồi bỏ vào máy ép, cho đến khi một ly nước cam tươi đặt trước mặt cô.
Toàn bộ quá trình, cô không hề nháy mắt. Chắc sẽ không có vấn đề gì, cô bưng ly lên, nhìn Thang Thần Phi rồi thở dài: “Muốn nghe chuyện của giám đốc Thang quả thật không dễ dàng.”
“Tôi từ chức rồi, không còn là giám đốc gì nữa.”
“Vì sao từ chức?” Chung Tẫn giả vờ ngạc nhiên.
Thang Thần Phi chậm rãi uống một chút bia: “Chung kiểm định điều tra tôi sao? Còn mang theo bút ghi âm, camera mini?”
“Bây giờ tôi là tư liệu viên, không phải Chung kiểm gì cả.” Chung Tẫn cầm điện thoại quơ quơ trước mặt anh ta: “Nó là vật duy nhất có công dụng ghi âm, tôi sẽ tắt máy. Tôi hoàn toàn là vì tò mò!”
Cô thật sự tắt điện thoại.
Vẻ mặt Thang Thần Phi hiện lên sự đau đớn: “Đôi ta cùng là người lưu lạc chân trời. Đến, làm một ly!”
Hai người cụng ly.
“Có thể bắt đầu câu chuyện được chưa?” Chung Tẫn nâng cằm, làm ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
“Tôi thật sự không ngờ em là một người có tính nôn nóng.” Giọng điệu của anh ta vẫn bất cần đời như vậy: “Phải nói từ đâu đây, à, em có biết từ khi nào tôi có ý với em không?”
Chung Tẫn sờ mặt: “Cửa hàng bánh LISA.”
Thang Thần Phi lắc đầu, từ trong túi tiền lấy ra một tấm ảnh: “Tôi luôn để cái này ở gần ngực, em sờ đi, rất ấm!”
“Cái này sao có thể ở chỗ anh?” Là ảnh Chung Tẫn và Lăng Hãn chụp chung, cô cười như một cô gái ngốc nghếch. Lần trước, không phải Phó Yến đã nói bức ảnh này ở chỗ bà ấy sao? Bà ấy còn nói Lăng Hãn rất yêu cô nữa?
Thang Thần Phi bình tĩnh và nhàn nhã: “Là tôi trộm đấy.”
Chung Tẫn kinh hãi.
“Hiếm khi tôi chủ động về nhà làm người con có hiếu. Nghe được tiếng khóc thật sự thương tâm của Thang phu nhân trong phòng làm việc, lão ba tôi bày ra dáng vẻ ‘thương hoa tiếc ngọc’ dịu dàng nhỏ nhẹ trấn an: không sao, không sao, anh sẽ tìm bác sĩ tâm thần tốt nhất điều trị cho cậu ấy. Tôi vốn không muốn nghe nhưng chân không nghe sai khiến. Nghe xong, trong lòng tôi rất buồn nha! Ôi chao, trời cao đố kỵ anh tài, người đàn ông ưu tú như vậy sao lại bị tâm thần chứ?”
“Là mùa đông ba năm trước.” Chung Tẫn khẳng định.
Chung Tẫn chậm rãi uống nước cam. Ánh sáng trong quán bar tối hơn, bầu không khí bắt đầu nóng lên, những người nhảy múa có tư thế khác nhau, một số người lắc lư từ bên này sang bên kia, có người vung tay và la hét. Trong đó có một cô gái đã cởi áo, chỉ mặc áo lót, nhảy lên bàn, liên tục vung vẫy mái tóc dài.
“Sau đó, anh đi Bắc Kinh, đi Nghi Tân, đi Giang Châu?” Cô đoán.
“Em rất hiểu con người tôi đấy!” Thang Thần Phi nhếch miệng: “Đúng vậy, tôi đã đi. Sao ba tôi không đưa dì Phó đến cục bảo mật chứ? Dì ấy giữ bí mật tốt lắm! Sức mạnh tình yêu thật vĩ đại, ba tôi không chấp nhận việc trong mắt có một hạt cát nhưng lại chấp nhận sự thật rằng ông ấy có một đứa con riêng bị điên.”
“Vì thế, anh đố kỵ.” Chung Tẫn nói.
Thang Thần Phi ngửa đầu cười rộ lên, màu da sẫm giống như nổi lên một tầng ánh sáng đỏ.
“Là hâm mộ. Bệnh tâm thần thì tính gì, có người quan tâm, có người yêu. Cái này không có gì xấu, đây là một căn bệnh tốt, đường đời vẫn lót hoa tươi như cũ.”
Chung Tẫn yên lặng uống cạn nửa ly nước cam: “Thật ra, ngay từ đầu, anh đã không thích tôi.”
Ách, dường như có một ngọn lửa đang cháy lên trong cơ thể, ngực nổi lên cơn buồn nôn, đầu óc choáng váng nặng nề, một cảm giác xa lạ và hỗn loạn xông tới. Chung Tẫn nắm chặt mép bàn, cô không uống rượu mà, đây là làm sao vậy?
“Nếu không phải vì yêu, tại sao tôi lại thích ở bên em như vậy?” Thang Thần Phi dùng ánh mắt cổ vũ mà nhìn cô.
“Bởi vì tôi là mồi để anh câu Lăng Hãn, giống như… anh dùng vợ của Thích Bác Viễn để câu Thích Bác Viễn.” Máu tuôn trào quá nhanh, cô sắp không khống chế được xúc động muốn cởi quần áo.
“Ồ, tôi có thích câu cá như vậy sao?” Thang Thần Phi không vội vàng phủ nhận.
“Anh hận Phó Yến cướp đi ba anh.” Lăng Hãn và Thích Bác Viễn là hai người đàn ông có vị trí rất lớn trong lòng Phó Yến. Dùng một cách thức tận hai lần. Ai sẽ nghĩ đến anh ta đâu?
Chung Tẫn sờ cái trán đang càng ngày càng nóng, cố gắng muốn tỉnh táo lại. Thật ngốc mà, luẩn quẩn một vòng lớn chỉ để nhìn rõ sự thật đơn giản như vậy. Cho nên, Thang thiếu cao quý mới giống thiếu niên ngây ngô mới biết yêu, cuồng nhiệt theo đuổi cô. Nói trắng ra, chẳng qua là muốn tốc chiến tốc thắng. Chỉ cần cô động tâm, sẽ kích động được Lăng Hãn. Mà kích động đến Lăng Hãn, bệnh tâm thần của anh tái phát, không biết sẽ làm ra những chuyện gì?
“Anh sẽ không dùng nam sắc để quyến rũ vợ của Thích Bác Viễn chứ?” Chung Tẫn thật sự bội phục anh ta, lúc này còn có thể nói đùa.
“Sát kê yên dụng ngưu đao [1]!” Thang Thần Phi cười.
[1] Nghĩa là là mổ gà hà tất dùng dao mổ trâu, thường dùng để chỉ việc nhỏ xé ra to.
“Thật là dụng tâm lương khổ! Anh vứt bỏ Hoa Bội, là muốn đoạt… đi người bạn thân duy nhất của tôi.” Thủy triều rút đi, mọi thứ từ từ lộ ra.
Thang Thần Phi đè thấp giọng: “Thấy em thông minh như vậy, tôi lại tiết lộ cho em biết một ít nữa. A Viện là diễn viên tôi dùng tiền mời từ Thâm Quyến đến.”
Không quá ngạc nhiên. Với tuổi của Chung Thư Giai, không mạo không tài, chỉ có người phụ nữ ngốc mới yêu ông…
Cướp đi bạn thân của cô, hủy đi hôn nhân của ba mẹ cô, bước tiếp theo hẳn là vứt bỏ cô! Từng chuyện từng chuyện, kín đáo chu toàn như vậy, chỉ để nhằm vào Lăng Hãn. Lăng Hãn yêu cô, bị cảm động lây, ý chí bị dồn đến bờ vực, không khống chế được, cũng khó mà ngăn cản.
“Thật đáng thương, anh giống như một… đứa trẻ muốn đạt được sự chú ý của người khác vậy.”
Thang Thần Phi cười đến dịu dàng: “Em nghĩ như vậy, chứng minh em thật sự ngây thơ.”
“Nếu không thì là gì đây? Ồ, thù dai.” Chung Tẫn tập trung ý chí còn sót lại.
Thang Thần Phi nhẹ nhàng vỗ tay: “Rất chính xác, cho em 10 điểm. Tôi chỉ ăn miếng trả miếng thôi! Đáng tiếc… sẽ không ai tin lời em đâu.”
“Cái gì?” Chung Tẫn cắn răng, ngã ngồi xuống đất. Cơ thể lúc nóng lúc lạnh, đầu bắt đầu đau, trong dạ dày nổi lên cơn buồn nôn, không thể ngừng lại cảm giác muốn nôn.
Trong quán bar chợt yên tĩnh lại, sau một tiếng thét lớn, mọi người được chia thành hai hàng theo giới tính, từ bên ngoài vọt vào mấy cảnh sát.
Không thấy partender, Thang Thần Phi cũng biến mất.
Đầu óc biến thành một mớ hỗn độn, không thể hiểu được chuyện gì. Chung Tẫn nhịn không được mà lắc đầu liên tục.
“Cô dùng thuốc lắc?” Cảnh sát hỏi.
Chung Tẫn muốn trả lời, thế nhưng đầu không dừng lại được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.