Em Có Thể Sẽ Không Yêu Anh!

Chương 11: Cún cưng của tôi*




// Đôi lời muốn nói: * ở chương này Vũ Tuệ muốn nói Lương Bình là chó của của bả, nên tên chương là " chó của tôi" nhưng mà thật sự để vậy thấy tội Lương Bình vãi chưởng nên mình sẽ cố gắng edit nó nhẹ nhàng hết mức có thể ><, nhưng mọi người đọc chương này đừng buồn Vũ Tuệ nha, sau này mọi người đọc thêm sẽ thấy hai người yêu nhau sâu đậm lắm//.
" A..."
" Cũng không thế nói như vậy chứ?" Hai nữ sinh kia nhìn nhau, trong mắt có phần nghi hoặc. Những gì Tri Giai nói... hình như cũng hơi có lý....
" Nhưng mà...."
" Tiếng chuông vào học đánh gãy lời nói mang vài phần xúc động của Tri Giai, cô ta đành phải không cam tâm tình nguyện mà ngậm miệng lại, một hồi lâu sau mới phản ứng được bản thân đã làm gì, ảo não gõ gõ đầu mình, thật là, cô ta đang nói gì vậy chứ? May mắn là không nói quá nhiều, bằng không lời đồn đãi vì cô ta mà phát tán, không phải cô ta sẽ là người châm ngòi ly gián quan hệ giữa Vũ Tuệ và các bạn học khác sao? Cứ như vậy, cho dù bộ mặt thật của Vũ Tuệ thật sự bại lộ, thì hình tượng của cô ta cũng sẽ bị ảnh hưởng, Lương Bình nhất định sẽ chán ghét cô ta.
Sau khi tan học, Tri Giai lập tức đến câu lạc bộ cờ tướng, Lương Bình thấy cô ta tới, liền đem notebook của Vũ Tuệ đưa cho cô ta, hơn nữa còn nói cho cô ta xem xong thì tự mình đi trả.
Tri Giai quan sát sắc mặt của Lương Bình, phát hiện bộ dáng không có chút dị thường nào, trong lòng liền có chút bối rồi, cô ta nói: " Lương Bình có xem qua chưa?"
Tất nhiên là xem rồi, Lương Bình không chỉ xem thôi, còn si mê chữ của Vũ Tuệ một hồi, cảm thấy chữ của cô ấy tròn vo đáng yêu không chịu nổi. Nhưng mà thái độ của Tri Giai làm cho Lương Bình cảm thấy cô ta nhìn trộm tình cảm của hắn dành cho Vũ Tuệ, cho dù cô ta phát hiện ra chuyện hắn yêu thầm cũng không có nghĩa hắn sẽ xem cô ta trở thành cái gốc cây để tâm sự hết thảy hay là hắn sẽ không e ngại gì để cô ta trở thành đồng minh giữ gìn bí mật kia, hắn không cần.
" Nếu đã gia nhập câu lạc bộ thì phải tuân thủ quy tắc của câu lạc bộ, trước tiên làm bài khảo sát đi." Lương Bình phớt lờ câu hỏi của cô ta mà đưa ra một tờ giấy thi mà câu lạc bộ cờ tướng dùng để khảo sát sự hiểu biết của những thành viên mới về cờ tướng.
Chắc chắn là chưa xem! Tri Giai tiếp nhận bài thi, nôn nóng nghĩ. Nhưng nếu cứ ngang ngạnh muốn Lương Bình xem nó thì thật sự quá lộ liễu, còn nếu nói thẳng ra, không phải sẽ bại lộ chuyện cô ta đã từng tự tiện xem notebook của hắn sao?
Vũ Tuệ vẫn như mọi ngày đi ngang qua câu lạc bộ cờ tướng, chỉ là lúc này cô không hề ung dung đi qua như mọi lần, chỉ để lại hương tóc thoang thoảng câu mất hồn vía Lương Bình đi theo. Lần này, ngay khi ánh mắt cô chạm phải thân ảnh của Tri Giai, bước chân bỗng dưng dừng lại.
Không tới hai giây, Vũ Tuệ lại tiếp tục bước chân, thoạt nhìn không có gì kì lạ mà tiếp tục đi, mái tóc mảnh mai nhẹ nhàng hất ngược về sau, tư thế nhẹ nhàng quyến rũ. Vẻ mặt điềm tĩnh đón lấy ánh sáng, trong mắt phản chiếu áng hoàng hôn rực rỡ, ôn hòa gật đầu đáp lại lời chào của mọi người xung quanh. Không ai biết rằng trong lòng Vũ Tuệ hiện tại gió lốc cuộn trào.
" Tuy rằng tôi chưa từng gặp cô, nhưng tôi lại biết cô, mọi thứ tôi đều biết, điều gì Lương Bình cũng sẽ nói cho tôi nghe, bởi vì tôi là vợ của anh ấy, chúng tôi chưa từng giấu nhau điều gì, cũng không hề có bí mật riêng." Người phụ nữa mặc trang phụ mày đen, tóc cắt ngắn vừa nói vừa nở nụ cười giả tạo, một tay giơ ra, đẩy Vũ Tuệ vào vực sâu tràn ngập bụi gai.
Tuy rằng chỉ còn lại năm ngày, nhưng quả nhiên làm người ta phẫn nộ thực sự, Vũ Tuệ vẫn không cam lòng, thật sự là không thể tha thứ nổi.
Tri Giai nhìn Vũ Tuệ vừa đi ngang qua câu lạc bộ cờ tướng, sau đó nhìn thấy Lương Bình đứng lên, tuyên bố hoạt động của câu lạc bộ kết thúc, sau đó hắn cầm lấy cặp sách nhanh chóng ra ngoài, Trực giác mẫn cảm của con gái nói cho cô ta biết, nhất định là Lương Bình đuổi theo Vũ Tuệ đi? Cô ta lập tức muốn đứng lên đi theo để tìm hiểu tất cả nhưng lại bị gọi lại.
" Này, thành viên mới thì phải ở lại quét dọn đó." Mỗi thành viên mới trong các câu lạc bộ đều phải làm vậy, câu lạc bộ bóng rổ hay tennis đều yêu cầu ở lại dọn bóng, ở câu lạc bộ cờ tướng thì yêu cầu thu dọn quân cờ, chà lau bàn và quét dọn phòng, lượng công việc cũng không phải là ít.
Tri Giai đành phải ở lại dọn dẹp.
Ngày hôm sau Tri Giai đến trường học rất sớm, trong lớp một người cũng không có, tinh thần mệt mỏi nằm bò ra bàn học, trước mắt là cuốn notebook của Vũ Tuệ. Ngày hôm qua khi đi ngủ, trong đầu suy nghĩ đủ chuyện rối tinh rồi mù, cô ta vẫn luôn suy nghĩ có phải Lương Bình đuổi theo Vũ Tuệ, có phải hai người sau khi tan học liền bí mật hẹn hò không để ai biết, kết quả là cô ta bị mất ngủ. Nhưng mà cô ta nên làm thế nào mới có thể để Lương Bình phát hiện ra Vũ Tuệ không hề hoàn mỹ như bề ngoài, cũng không phải kiểu người mà hắn thích? A... chờ một ngày nào đó Lương Bình thoát ra khỏi cơn u mê Vũ Tuệ, sau đó đến chân thành cảm ơn cô ta, đã vì chuyện của hắn mà lo lắng nhiều như vậy.
" Tri Giai." Cô ta đột nhiên nghe thấy có tiếng gọi tên mình. Vừa mới nghiêng đầu, phát hiện ra người gọi vậy mà lại là Vũ Tuệ, lập tức ngồi thẳng dậy, kéo kéo góc áo, theo bản năng sửa sang lại hình tượng của mình một chút.
" Vũ Tuệ, có chuyện gì sao?"
" Báo cáo đọc sách của mình, cậu đọc xong rồi chứ?" Vũ Tuệ đi vào phòng học lớp ba, ôn hòa hỏi.
Báo cáo đọc sách của mình? Mình?! Thật đúng là cái gì cũng dám nói! Tri Giai nhìn gương mặt xinh đẹp của Vũ Tuệ, ánh mắt trong sáng, còn đang chớp chớp, trông rất hoạt bát, đáng yêu, cô ta đưa notebook qua nói: " À ừ, mình đọc xong rồi, cảm ơn."
Vũ Tuệ nhận lại notebook, nhưng không có rồi đi ngay, đứng tại chỗ, ánh mắt ôn hòa nhìn chằm chằm vào Tri Giai.
Cơ mặt cô ta dần dần trở nên cứng đờ mới nghe thấy Vũ Tuệ nhu hòa hỏi: " Có phải Tri Giai hiểu lầm mình gì đó không?"
" Hả?"
" Tuy rằng chúng ta chỉ gặp nhau có vài lần, nói chuyện được một lần, nhưng mình cảm thấy hình như Tri Giai không quá thích mình nhỉ?"
Tri Giai như là bị hoảng sợ mà lập tức xua tay: " Không có đâu, sao Vũ Tuệ lại cảm thấy như vậy? Cậu cũng nói, chúng ta thậm chí còn chưa nói chuyện với nhau được hai lần, sao có thể chán ghét cậu được, căn bản là không hề có lý do..."
" Có thể..." Vũ Tuệ nhìn cô ta, chậm rãi nói: " Là bởi vì cậu thích Lương Bình, mà Lương Bình lại thích mình, nên cậu rất muốn cướp Lương Bình đi?"
Tri Giai bỗng nhiên cứng đờ, cảm giác kinh ngạc, chột dạ, hoảng loạn, đột nhiên dâng lên cùng một lúc, cô ta nắm chặt góc áo, ngay sau đó mọi cảm giác đều như thủy triều rút, chỉ còn lại một cảm giác khó chịu khi mọi tâm sự bị đâm thủng. Cô ta nhìn Vũ Tuệ, lại thấy bộ dáng Vũ Tuệ vẫn ôn hòa bình tĩnh như cũ, chỉ lộ ra bộ dáng có chút tò mò, thật giống như lời nói chỉ là thuận miệng bâng quơ nhẹ nhàng nhắc tới, cũng không phải là chuyện gì quá to tát để nói.
Nắm chặt lấy góc áo, sau đó dần dần thả lỏng, đột nhiên Tri Giai nở nụ cười, giống như là nghe được cái gì đó buồn cười lắm: " Ha ha ha ha ha ha ha ha.... Cậu nói giỡn à, sao có thể? Sao mình có thể thích Lương Bình? Mình chỉ vừa mới chuyển trường đến hai ngày, sao có thể chứ? Mình đã sớm biết Lương Bình thích cậu, thích một người đã có người trong lòng, loại chuyện phải trả giá lớn vậy mà thu hoạch lại lỗ vốn nhiều như vậy, cậu đừng nhìn mình có chút ngốc, thật ra mình rất thông minh, sẽ không làm chuyện như vậy đâu, haha!"
" Vậy ư? Thì ra là thế, không có khả năng sao? Mình còn tưởng là cậu rất để ý tới Lương Bình, rất hâm mộ tình cảm của cậu ấy đối với mình, hơn nữa hâm mộ đến nỗi muốn chiếm đoạt làm của riêng kìa." Vũ Tuệ lộ ra biểu cảm như bừng tỉnh đại ngộ " A, hóa ra là do mình nghĩ nhiều rồi.", có chút áy náy xin lỗi: " Bởi vì ngày hôm qua khi ở văn phòng mình thấy cậu đã lấy báo cáo đọc sách của mình để đọc, sau đó lại vẫn nhờ Lương Bình mượn giúp, nghĩ đến chuyện cậu cùng Lương Bình lấy nhầm cặp sách, mình còn tưởng rằng cậu đã phát hiện ra mình sao chép bút ký của Lương Bình, sau đó nhận được lời khen của các thầy cô nên muốn mách lẻo, làm hình tượng của mình trong lòng cậu ấy sụp đổ. Hơn nữa mình còn nghe nói, ở trường cũ cậu vẫn luôn là thành viên của câu lạc bộ bóng chuyền, lần này lại gia nhập câu lạc bộ cờ tướng, nhiều chuyện trùng hợp như vậy, làm cho mình hiểu lầm là cậu thích Lương Bình đó, thật là xin lỗi, đã hiểu lầm cậu rồi."
Tri Giai mở miệng, muốn nói cái gì đó nhưng không thốt nên lời.
" À, cậu đừng hiểu lầm." Vũ Tuệ đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng giải thích: " Cũng không phải là mình muốn nói không cho phép người khác thích Lương Bình, rốt cuộc thì mình và cậu ấy cũng không hẹn hò, chỉ là mình cảm thấy Tri Giai rất đáng yêu, cho nên không hi vọng vậu bị tổn thương mà thôi. Bởi vì bạn học Tri Giai có khi không biết, Lương Bình vốn là cún cưng của mình chỉ biết trung thành với mình, cho dù mình có ác độc đánh cậu ấy, mắng cậu ấy, chỉ cần mình lại vẫy tay, cậu ấy sẽ lập tức bày ra vẻ đáng thương vô cùng chạy lại cầu xin mình an ủi, cho dù người khác có cho cậu ấy nhiều xương thịt, cậu ấy cũng sẽ không thèm ăn một miếng. Cho nên người thích cậu ấy cho dù thế nào thì đến cuối cùng cũng là một bên tình nguyện mà thôi, vậy thì không phải rất đáng thương ư?"
// tả vậy hơi ác, nhưng mà tả đúng lắm á các bác ><//

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.