Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?

Chương 12: Ôsin




- Tiểu Phong, cậu với Y Thần là gì của nhau vậy?- từ cổng trường về đến kí túc xá, Ngọc Huệ luôn miệng hỏi, cái tên vừa chở cậu là ai, tên gì ,ở đâu, nhà giàu không, bố mẹ làm gì, nhà mất tầng,.. vân vân và mây mây. Về đến phòng rồi, cậu ta vẫn còn không chịu tha cho tôi, bắt đầu hỏi xem mối quan hệ của tôi với Y Thần là cái gì.
Bích Như không biết đã đi đâu mà sớm thế, trong phòng chẳng còn ai. Lam THiên đi cùng Y Thần rồi, không biết họ chở nhau đi đâu.
- Tớ với cậu ta chỉ là bạn bè hồi cấp ba thôi.
Tôi thành thật trả lời, Bích Ngọc lại làm vẻ mặt không tin, cho rằng tôi nói dối:
- Chỉ là bạn bình thường thì tự dưng đến tìm cậu làm gì? Thành phố X xa xôi, cậu tưởng đi đi về về dễ lắm ấy, mất gần cả ngày đi tàu đấy.- Bích Như nằm phịch xuống giường, vừa nãy cô ấy cũng hỏi tôi rằng hắn hẵng còn đang đi học hay đã đi làm rồi, tôi nói đi học, cô ấy lại hỏi cả trường , rồi khoa gì. Tôi chỉ biết cậu ấy học trường Thiên Hồi, ngôi trường đẹp nhất, , đẳng cấp nhất, được xếp vào top 5 những ngôi trường danh tiếng và chất lượng nhất thế giới. Bích Như nghe xong hết ô rồi a, không ngờ tôi chỉ mới nói tên trường, cậu ấy đã biết ngay trường ấy ở thành phố nào, thật tâm phục khẩu phục.
- À..thì- tôi nhất thời không biết trả lời thế nào. Chẳng lẽ nói chúng tôi rủ nhau đi ngắm sao, như thế chẳng khác nào thừa nhận. 
Nhưng sự thật đúng như vậy, chẳng lẽ cứ đi ngắm sao cùng với nhau thì là người yêu của nhau chắc.?
- Đấy đấy, thấy chưa, cậu còn không trả lời được kia mà. Còn nữa, tối qua cậu đi đâu mà không về kí túc xá vậy, có phải cả đêm ở cùng với hắn ta không?
- Cậu lại nghĩ tầm bậy tầm bạ gì thế? Tớ đã nói rồi, tớ với cái tên đó là oan gia đấy cậu biết không, hắn đáng ghét lắm, tớ sẽ không bao giờ thích hắn ta. Mà hắn ta cũng chẳng bao giờ thèm thích tớ đâu. Cậu đừng có hiểu lầm nữa.- không hiểu sao tôi lại trở nên nóng nảy như vậy, Bích Như nhìn tôi há hốc mồn, có lẽ là do tôi rất ít khi nổi giận với ai, mà tại sao tôi lại tự dưng nổi giận như vậy nhỉ. Chắc là do tôi ghét Y Thần quá chăng, bị gán ghét với người mình ghét lên tôi mới như vậy, hay là do một lí do khác…? 
Nhưng mà, bộ mặt tôi khi nổi giận kinh dị lắm sao, cũng đâu cần phải ngạc nhiên như vậy nhỉ.
- Ừm, vậy thôi, tớ không hỏi nữa- Bích Như ăn nói có vẻ e dè hơn, mặt mày phụng phịu như trẻ con. Tôi nhìn mà thấy mình thật quá đáng, đang yên đang lành lại đi trút giận nên đầu cậu ấy.- Nhưng mà…- tôi đã nói rồi, cậu ta vui buồn giận dỗi hờn ghét phấn khởi dù là gì đi chăng nữa cũng chỉ được một thời gian ngắn là quên ngay, trong trường hợp này cũng vậy, vừa cúi đầu tỏ vẻ hối lối bây giờ lại bắt đầu lôi chủ đề đó ra nói tiếp- không biết Y Thần với Lam Thiên đi đâu nhỉ, họ có phải là người yêu của nhau không ta, ui cha thật đáng ghét mà.@%6^&y&^&^%$......
-….
- Nói tóp lại, Không thể để tình cảm của hai người đó phát triển tràn lan được. – Bích Như tay nắm thành nắm đấm, ngẩng đầu lên trần nhà nói. Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, cũng không biết nên tiếp lời thế nào cả, chuyện yêu đương là quyền tự do của họ, tôi chỉ là người ngoài cuộc mà thôi, tôi có quyền ý kiến gì chứ. Mà họ nhìn đẹp đôi thế cơ mà.- Mà này, Tiểu Phong.
- Hử?
- Cậu có người yêu chưa vậy?
-…..- Sao tự dưng lại lôi chuyện tôi có người yêu hay chưa có người thương ra để nói ở đây???
- Cứ nói đi, bạn bè với nhau, dấu dấu diếm diếm cái gì chứ. 
- Tớ… không có.
- Ủa tại sao vậy, trông cậu xinh xắn đáng yêu thế này kia mà.- Bích Như hốt hoảng hét lên như thể đây là một chuyện vô cùng bất bình thường .- Hay là… đừng nói với tớ…cậu… bị less đấy nhé.
-……-Lông mày tôi giật giật, cái đồ ba lăng nhăng nhà cậu, còn không nghĩ ra được lí do nào phù hợp một chút được sao.
- Không phải à?
- Dĩ nhiên.- tôi hét lên.
- Vậy,…..trước đây cậu từng có người yêu chưa?
Tôi sững người.
- Này này, tớ đang hỏi cậu đấy, có hay chưa vậy?
- Tớ…có rồi.
- Đẹp trai không?
- Rất đẹp trai.-Ngọc Huệ nhìn tôi không tin- tớ nói thật mà. 
- Có tốt không?
- Rất tốt.
- Vậy khi nào rảnh, giới thiệu cho tớ đi để người ta còn biết mặt chứ.- Bích Như hào hứng nói.
- Bọn tớ chia tay rồi…ha…ha 
-……-Bích Như lặng thinh nhìn, như đang dò đoán tâm tư của tôi. Tôi cũng chẳng hiểu sao mình lại thốt ra câu nói đó, đến nụ cười cũng là gượng ép mà bật ra trên môi.
-….
- Cậu… vẫn còn yêu hắn ta à?
Tôi cũng không biết nữa, còn hay không? Tôi cũng chẳng muốn biết làm gì. Chỉ là thi thoảng , hình bóng ấy lại ùa về trong tâm trí tôi. Hình dáng phóng khoáng dịu dàng, nụ cười còn tỏa sáng hơn cả ánh mặt trời ban mai.
- Tiểu Phong, ..?
- Ơ, ừ, thôi chúng ta lên lớp đi, đến giờ rồi.- tôi đánh trống lảng, trở về giường mình thu dọn sách vở chuẩn bị lên lớp. 
Khi đi ra đến cửa, tôi quay người lại đợi Bích Như. Thấy trên tay cô ấy là một chiếc túi sách bằng da màu đen rất đẹp, tôi lên tiếng khen:
- Cái túi đẹp đấy, mới mua à?
- Ừ, hi hi…- Bích Như cười, nhưng tôi biết người mua nào phải cô ấy, nhà cô ấy nghèo, bố nghiện rượu, suốt ngày đánh đập chửi mắng vợ con. Người mua cho cậu ấy chiếc túi đó, có lẽ là tên mà lúc ở quán bác Chu bắt tay với tôi. 

Đứng ngoài cửa lớp, có lẽ là Vô Nam Mạc,ở khoa Kinh tế, cậu ta lại đến tìm Lam Thiên. Tuổi trẻ tài cao, dung mạo xuất chúng, gia thế giàu có. Đó là những từ để diễn tả về Nam Mạc. Ai trong trường này cũng biết, Lam Thiên xinh đẹp dịu dàng được rất nhiều bạn nam trong trường để ý, theo đuổi, có lấy xe tải chở đi cũng không hết. nhưng cậu bạn Nam Mạc này có vẻ hơi khoa trương, sáng nào cũng đến tìm Lam Thiên đưa cho cô ấy đồ ăn sáng, rồi hoa quà đủ thể loại, lúc nào cũng lẽo đẽo theo Lam Thiên, chỉ mong được Lam Thiên cho mình một cơ hội.
Sáng nay cũng không ngoại lệ, Lam Thiên đã trở về tự lúc nào. Có lẽ vừa rồi họ đi đâu đó ăn sáng hoặc uống nước với nhau, ôn lại chuyện xưa, hâm nóng tình cảm,….? 
Chả liên quan tới tôi là mấy. tôi gạt bỏ suy nghĩ đó đi, tiếp tục dõi mắt ra ngoài cửa để xem anh chàng Nam Mạc đó có gì hay ho mà đòi theo đuổi Lam Thiên, hừ, điệu bộ có vẻ hơi rụt rè e ngại, lúc cậu ta đọc bài phát biểu trước toàn trường, phong thái cũng đĩnh đạc lắm chứ. Sao đứng trước Lam Thiên lại biến thành cái thể loại vô dụng gì vậy trời, bảo sao cậu ta chẳng bao giờ được cô ấy để mắt tới.
Lam Thiên mặc dù không thích, nhưng vẫn lịch sự nhận lấy đồ ăn sáng mà Nam Mạc chuẩn bị cho, còn không quên nói lời cảm ơn nữa, xong định đi thẳng vào lớp luôn, nhưng cậu bạn kia lại không cho cô ấy cơ hội, không biết lại tiếp tục nói mây nói gió gì ngoài đó. Nếu tôi là Lam Thiên, tôi chỉ có thể nhận xét cậu ta qua một câu thôi, phiền phức. tôi nghĩ cô ấy cũng đang có cùng suy nghĩ như tôi vậy.
Hồi trước Hạo Thiên cũng được rất nhiều bạn nữ trong trường yêu mến, hầu như hôm nào cũng có một hay hai bạn nữ đến tìm gặp nói chuyện, tặng quà, tôi cũng thường dõi mắt ra cửa lớp, cố đoán xem họ đang nói cái gì, bởi lúc ấy tôi đang thầm thích Hạo Thiên mà. Thấy mấy cô gái khác đến tìm người mình thương , trong lòng không thôi có cảm giác khó chịu bức bách.
Bao giờ Hạo Thiên cũng lịch sự nán lại để nghe mấy cô bạn đó nói chuyện mây gió, tôi thấy mấy cô gái đó khua khoắng luôn miệng ấy vậy mà Hạo Thiên chỉ gật đầu cười cười, tôi biết điệu bộ đó của cậu ấy là có ý gì, nhưng mấy cô bạn kia không biết, cứ ra sức khua chân múa mép trước mặc Hạo Thiên bởi tưởng cậu ấy cười là cậu ấy thích.
Trong số những cô bạn đó, tôi có ấn tượng nhất là Đình San San, một cô bạn xinh đẹp ủy mị, thân hình mỏng manh yếu đuối, gương mặt thanh tú hút hồn, là hot girl nổi tiếng của trường tôi, là ca sĩ tuổi teen đang rất nổi hiện nay. Cô ấy cũng thích Hạo Thiên, đặc biệt thích luôn ấy. Cô ấy không hay đến cửa lớp tôi huyên thuyên như mấy cô bạn khác, vì cô ấy cho rằng, làm như vậy vừa làm cho Hạo Thiên cảm thấy phiền toái vừa chẳng được cái gì. Cô ấy chỉ âm thầm đi phía sau Hạo Thiên, giờ ăn trong căn tin cũng chọn một cái ghế nà đó ở xa nhưng lại có thể thấy được Hạo Thiên mà không bị che chắn là được rồi.
Về cái cô Đình San San tôi chỉ biết có vậy, nhưng những việc mà cô ấy âm thầm làm giúp Hạo Thiên thì tôi không thể biết hết. tôi bỗng có cảm giác tự ti và thán phục đối với cô ca sĩ trẻ đầy tài năng xinh đẹp và vô cùng thông minh này.
Thế mà Hạo Thiên lại chọn tôi mới hay chứ, tại sao nhỉ, tôi cũng đã từng hỏi cậu ấy tại sao đấy thôi. ‘’Cậu không xinh đẹp, nhưng lại rất đáng yêu, học hành tuy không giỏi, nhưng những lúc tớ giảng bài cậu luôn chăm chú lắng nghe, tuy cậu không nổi bật, nhưng lại là duy nhất. ‘’
Câu nói như ghi tạc vào trong tâm trí tôi, dù sau này, thời gian có trôi qua đi chăng nữa, có lẽ tôi sẽ chẳng thể nào quên được câu nói đó.
Khắc cốt ghi tâm.


Chủ nhật hôm nay, tôi lại cùng Bích Như nên thư viện, sau một hồi đi đi lại lại, y như rằng gặp Tấn Thành, lúc nào tôi cũng thấy hắn cầm rất nhiều sách là thế nào nhỉ, chẳng lẽ ngoài ăn với ngủ ra, đối với hắn, sách là một vật không thể thiếu, bất li thân sao?
Chúng tôi cùng nhau đi đi lại lại, chuyện chuyện trò trò. Tôi nhớ hồi trước khi mình còn đang là học sinh cấp ba, nhớ lần đầu tiên gặp hắn như thế nào, chưa gì đã cãi nhau chí chóe. ấy vậy mà hắn lại là gia sư của tôi mới sợ. Chủ nhật nào hắn cũng đến nhà và dạy tôi học, dù tính tình hơi khó chịu mất kiên nhẫn một chút . nhưng xét cho cùng hắn cũng công tư phân minh, chẳng để bụng tới những trò đùa tinh nghịch của tôi mà vẫn nghiêm túc dạy tôi những bài học rất hay.
Tôi vui vẻ kể cho Bích Như nghe về những trò đùa của mình khi trước, hứng thú vô cùng, cực kì vui thích. Vẻ mặt của Tấn Thành cũng không mấy thoải mái, tôi lại càng được thể lấn tới, càng kể càng hăng, cười rũ rượi, Bích Như cũng che miệng cười theo. Tấn Thành vì không chịu được sự đả kích của tôi, cũng bắt đầu lên tiếng châm chọc, rồi kể những lần tôi mưu kế bất thành, hậu quả bị gậy ông đập lưng ông thế nào. 
-Ha..ha sau khi em uống xong, mựt nhăn nhó nư quả táp tàu, suýt nữa thì phun vào mặt anh còn gì?
- Tiểu Phong, không ngờ cậu lại nghịch ngợm như vậy đấy- Bích Như nổi tiếng ôn hòa, ấy vậy mà nghe xong câu chuyện về ly nước không đường trước kia của tôi lại cười nghiêng cười ngả.
- Gì chứ, tại lúc đó Lăng Di vô tình đặt nhầm hai ly nước với nhau thôi, nếu không người uống nó là anh mới đúng, ăn may chó ngáp phải ruồi. hứ.- tôi trề môi.
- Đến bây giờ em còn không biết là Lăng Di cố tình à, Lăng Di nói với anh để em ấy xuống xem em định bày trò gì. Không ngờ em lại bày ra cái trò tiểu nhân ấy, thật không còn gì để mà nói.
Hừ, Lăng Di, con nhỏ đáng ghét, rốt cuộc nó có phải em tôi không đây hả? sao lại đi bán đứng cả chị mình như thế chứ. Ngu ngốc, quá ngu ngốc,… 
Tôi than thầm trong đầu, không biết là đang mắng Lăng Di hay đang tự mắng mình cả tin bị hai người đó chơi khăm.
Bích Như mặc dù không liên quan, nhưng do khi nãy cười quá nhiều cũng được coi là đồng phạm với nhau.
Đang định mở miệng cãi lại, bỗng chuông điện thoại của tôi vang lên, tôi lườm nguýt hai con người còn lại, lôi điện thoại ra, nhìn vào màn hình điện thoại, số máy lạ, nhưng rồi tôi vẫn ấn nút nghe.
- Alô
- Cô có phải là con gái của Trạch Hiên không ạ?- có giọng nói của một người đàn ông vang lên, tôi ngơ ngơ, vẫn không nhận ra giọng nói này là của ai.
- Dạ vâng.- tôi đáp. Bố tôi ư, bố tôi làm sao?
- Vậy cô đến ngay bệnh viện Chương Dận …..– tôi còn đang nghi hoặc, nghĩ, tôi đang yên đang này thế này, đến bệnh viện làm gì chứ, chẳng lẽ họ gọi nhầm số rồi sao.Nhưng họ nói đúng tên bố tôi mà, hoặc cũng có thể người trùng tên với người . Tôi mở miệng định hỏi lại họ cho chắc, nhưng giọng nói bên tai kia tiếp tục vang lên- Bố của cô hiện đang ở bệnh viện, ông ấy bị một chiếc ô tô đâm khi đang chạy qua đường , cô đến đây ngay đi…..
Tôi sững sờ, quên luôn cả việc hít thở, người đàn ông ở đầu dây bên kia tiếp tục nói gì đó, nhưng tôi nghe mà chẳng ra, tai ù đặc cả đi.
Ông ta nói gì cơ, bố tôi bị tai nạn à?
Ông muốn đùa tôi chắc.?
Tay tôi run run hạ điện thoại xuống, tan nạn giao thông, trước kia mẹ tôi chết cũng chỉ vì tai nạn giao thông …
- Tiểu Phong, cậu sao thế?- Bích Như lo lắng hỏi, tôi mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt đang rất lo lắng của cô ấy. tôi định nói tớ không sao để cô ấy có thể yên tâm, nhưng miệng mở ra mà chẳng phát ra được bất kì âm thanh nào. 
- Em sao vậy?- Tấn Thành đưa hai tay ra lay lay vai tôi để tôi tỉnh táo hơn, tròng mắt ừng ực nước của tôi đảo qua nhìn anh ấy. Tôi nói, giọng khàn khàn đứt quãng:
- Bố… em, … họ nói ông ấy…. đang ở trong bệnh viện…bị tai nạn giao thông.- tôi nức nở.
- Có nặng không, bệnh viện nào, anh đưa em đi.
Tôi lắc đầu quầy quậy, bố tôi đi công tác mà, không ở gần đây, làm sao tôi có thể chạy ngay đến bên ông cơ chứ. Bàn tay tôi lạnh toát đưa lên lau những giọt nước mắt, cũng đã lâu rồi tôi không khóc, kể từ khi tôi với Hạo Thiên chia tay nhau.
Tấn Thành đột ngột ôm tôi vào lòng để an ủi.
- Em yên tâm, không sao đâu, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi, bố em sẽ không sao đâu.- hắn vỗ vô vào lưng tôi, vỗ về như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Sau mười tiếng đồng hồ trên xe lửa, rốt cuộc tôi cũng tới được thành phố X, toàn thân tôi mệt mỏi rã rời. Lúc ngồi trên xe tôi không tài nào chợp mắt được, một phần là do tiếng động cơ xe lửa chạy rất to, một phần là quá lo lắng cho tình trạng của bố mình. Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài trời tối mịt, mọi thứ chìm trong bóng tối lần lượt lướt qua mắt. những giọt nước mưa tạt vào ô cửa kính nhạt nhòa.
Tôi nhớ ngày trước, mẹ tôi cũng vì tai nạn giao thông mà qua đời, bà nằm trong vũng máu, ngay trước mặt tôi mỉn cười dịu dàng như thể đang trấn an tôi rằng ‘không sao đâu, rồi mẹ sẽ lại đứng dậy và đi cùng con như bình thường thôi mà’. Tôi đứng đó mà chẳng biết phải làm gì, còi xe inh ỏi, tiếng người huyên náo. Mọi thứ như nổ tung trong đầu tôi, máu loang càng ngày càng rộng, nước mắt chảy xuống làm nhòe hết mọi cảnh vật xung quanh, tôi vội chạy đến bên bà, toàn là máu tươi đỏ thẫm, nhất tời, chẳng biết phải chạm tay vào chỗ nào… 
Tôi nhắm chặt đôi mắt lại, hít mạnh một hơi thật sâu để những kí ức đau thương kia biến mất, bước xuống xe, rồi vội vã kiếm tìm một chiếc taxi.
Trời mưa lâm thâm.
Đến bệnh viện Chương Dận.
Tôi chạy rất nhanh vào trong, túm đại lấy một cô y tá nào đó, gấp gáp hỏi:
- Cô có biết bệnh nhân Trạch Hiên, nằm ở phòng bao nhiêu không?
Cô gái bị tôi đột ngột túm lại hơi hoảng hốt, rồi lắc đầu nói không biết, tôi lại chạy đi, gặp nguời nào mặc đồ màu trắng cũng vội vã hỏi. Cuối cùng tôi cũng gặp được một cô y tá biết chuyện tôi đang cần hỏi, cô ấy nói:

- Bệnh nhân ở phòng 53….
Chưa để cô ấy nói hết câu, tôi đã guồng chân chạy đi, quên mất không hỏi phòng đó nằm ở chỗ nào, tầng bao nhiêu. 
Tôi chạy hết phòng này đến phòng nọ, rồi lên tầng trên, càng không tìm được, tôi càng cuống.
Tôi va phải một người, ngã dúi xuống đất, nhưng tôi không đau, chỉ vội vã xin lỗi, đứng dậy tiếp tục chạy đi tìm phòng 53, cũng không buồn nhìn mặt người mà mình đã va phải.
Rốt cuộc cũng tìm thấy, tôi bước vào trong phòng bệnh, bố tôi đang nằm trên giường, chân tay bó bột, đầu cũng băng trắng, bên cạnh ông là một bác sĩvà một y tá, có vẻ như họ đang kiểm tra sức khỏe của bố tôi. 
Thấy tôi bước vào, hơi ngạc nhiên hỏi:
- Cô là ai?
- Cháu là con gái Trạch Hiên.
- À, cháu đến rồi à, bố cháu bị tai nạn, gãy xương chân với vai, đầu bị chấn động nhẹ. Đã qua cơn nguy kịch rồi.
- Dạ... Cháu cám ơn ạ.
- Không có gì.- nói rồi hai người đó bước ra ngoài. Tôi kìm nén sự vui mừng, đến bên giường bệnh.
Bố tôi, lâu lắm rồi tôi đã không gặp ông. Từ sau khi mẹ tôi mất đi, hôm nào ông cũng đi sớm về khuya, đôi khi còn phảng phất mùi rượu, tôi ngồi lì trên phòng chẳng muốn ra ngoài. Không lâu sau đó bố tôi tái hôn, ông hỏi tôi có trách ông không, tôi không trả lời, tôi biết rằng bố mình cần một người phụ nữ khác bên cạnh để chăm sóc, nhưng mãi đến sau này tôi mới hiểu, hóa ra ông muốn tôi có một người mẹ để chăm lo cho tôi. Thời gian sau đó ông liên tục đi công tác, cứ hai ba tháng mới về một lần. Số lần về nhà càng lúc càng ít đi, số lần hai cha con gặp mặt cũng theo đó mà chẳng tăng .
Tôi ngồi xuống cạnh giường, ngắm nhìn gương mặt đã lâu rồi không thấy, suy nghĩ lung tung, rồi ngủ gục bên giường tự lúc nào không hay.
Lúc tỉnh dậy, tôi thấy đầu mình hơi váng, liền đưa tay lên ôm, xoa nhẹ vào hai bên thái dương, từ từ mở mắt ra. Lạ quá.
Tôi nhìn trái, nhìn phai, nhìn trên, nhìn dưới, bố tôi đâu rồi? bệnh viên đâu rồi.
Tại sao tôi lại đang nằm trên giường thế này nhỉ, giường bệnh của bệnh viện lại sạch sẽ và rộng rãi thế này sao. Trong bệnh viện cũng có một căn phòng đẹp đẽ và hiện đại thế này sao? Không, chắc đây không phải là bệnh viện, tôi bị bắt cóc, nhưng có tên bắt cóc nào lại ưu đãi nạn nhân như vậy không? Thuê hẳn khách sạn nhiều sao cho kẻ bị mình bắt được .
Tôi nhìn xuống người mình, định hét lên nhưng cũng may đã kiềm lại được, tôi chỉ biết mếu máo, hu….hu…hu, quần áo của tôi đâu rồi? tại sao trên giường chỉ có mỗi cái áo sơ mi đàn ông vậy hả.???
Tôi bước xuống giường, tiến lại phía cửa, tay lăm le cái đèn bàn. tôi nghĩ, nếu như tôi bị bắt cóc thật, ít ra tôi cũng nên đập cho tên khốn nạn nào đó một bộp mới đúng.
Mở cửa, tôi he hé mắt nhìn ra ngoài, đây có lẽ là phòng khách, bởi có bày ghế soopha với ti vi các thứ . Thấy không có ai, tôi nhón chân bước ra, lấp vào bức tường, ngắm nhìn căn phòng, oa, thật sự rất đẹp đẽ và gọn gàng, không hề có những thứ đồ thừa thãi, gam màu chủ đạo là đen trắng nội thất cũng đẹp mắt.
Tôi vội vã lắc lắc đầu, không có thời gian để tôi khen ngợi căn nhà đâu.
Trong bếp phát ra tiếng lạch cạnh của dao đĩa, tôi liền ôm lấy cái tường, he hé mắt nhìn vào trong bếp.
Có một người đàn ông đang đứng trong bếp .Tên này có vẻ cao ráo, nhìn đằng sau dáng dấp rất đẹp, oa, hắn ta biết nấu ăn, không biết có ngon không nhưng mùi thơm thì bay ngào ngạt khắp phòng. 
- Đứng đó làm gì, đi thay đồ đi rồi ra ăn cơm.- hắn đột ngột lên tiếng, nhưng vẫn không quay đầu lại. Hừ, tốt bụng ghê, hắn đúng là tên bắt cóc có đạo đức nhất mà tôi từng thấy từ trước tới nay trên những bộ phim truyền hình, còn mời tôi ăn cơm.
Tôi gật đầu, rồi quay người bước trở lại phòng, rồi đột ngột đứng sững lại.
Khoan…khan đã… giọng nói này, sao quen vậy nhỉ?
Không lẽ…?
Tôi quay người lại, mở cửa căn phòng định ra xem lại mặt tên bắt cóc, bỗng gương mặt Y Thần đập vào mắt tôi, trên tay cầm cái ba lô của tôi, dơ ra trước mặt:
- Quần áo.
Tôi sững sờ, há hốc mồn ra. Tại sao hắn lại ở đây nhỉ, đây là thành phố X mà, à khoan, lúc trước khi nói chuyện với Ngọc Huệ, chúng tôi có nói tới trường Thiên Hồi nằm ở thành phố X. Thì ra là vậy.
Tôi đưa tay lên cầm lấy cái ba lô của mình,Y Thần đưa cho tôi xong liền đóng cửa rồi bước ra ngoài.
Đầu óc tôi cứ ong ong hết cả lên, sao lại có sự trùng hợp như vậy chứ. Mà cứ cho là trùng hợp đi, khi bệnh viện bố tôi đang nằm và trường học hắn đang học ở cùng một nơi. Nhưng tôi gặp hắn khi nào nhỉ, tôi thậm chí còn không biết trường hắn nằm ở đâu, tại sao tôi lại bị đưa về đây???
Tắm táp thay quần áo xong, tôi bước ra ngoài, đi vào bếp, lúc này đỗ ăn trên bàn đã được bày sẵn ra rồi, tôi nhuốt nước miếng cái ực, mùi hương thơm phức, nhìn là biết rất ngon rồi, không ngờ hắn có thể nấu ăn, tôi còn ngỡ công tử như hắn, đến cầm cái chổi quét nhà cũng không biết là gì chứ. Thật không ngờ, thật không ngờ, hắn còn giỏi hơn tôi nữa, vì tôi đâu có biết nấu ăn đâu.
Tôi ngồi xuống một cái ghế.
- Thơm quá, là do cậu nấu à?
Hắn gật đầu. vẫn không ngẩng lên,tiếp tục ăn cơm, tôi cũng không để bụng thái độ thở ơ của hắn, liền vơ lấy cái bát cái đũa, bắt đầu ăn lấy ăn để. Từ hôm qua đến giờ tôi đã có hạt cơm nào vào bụng đâu, mà đồ Y Thần nấu, quả thật là rất ngon, tôi ăn nhanh ăn nhiều thì cũng là chuyện quá bình thường.
- À, mà này, sao tôi lại ở ….nhoằm …đây vậy, rõ ràng …tôi đang ở bệnh viện cơ mà…- tôi vừa ăn vừa nói vừa nhai vừa nhuốt.
- Ăn xong rồi hẵng nói, cơm vung tung tóa r….- tôi chẳng để tâm mấy tới lời hắn nói, đột nhiên cổ họng nghẹn lại, nhuốt không nhuốt được, chết toi, bị nghẹn rồi. tôi rơm rơm nước mắt đau khổ nhìn Y Thần, hắn đứng dậy đi lấy cho tôi một cốc nước, tôi nhanh chóng vớ lấy cốc nước, tu một hơi, nhưng dốc vội quá, bị sặc, tôi ho lên ho xuống. Y Thần đưa tay vuốt lưng cho tôi, càu nhàu:
- Đã bảo rồi mà không nghe.
Tôi biết trước là sẽ bị nghẹn thì tôi cũng không vừa nói vừa ăn đâu.
Một lúc sau tôi mới đỡ ho, miếng thức ăn to đùng trong cổ cũng đã được nuốt trôi, tôi khoan thai dựa lưng vào ghế, giống như một thợ săn tài ba vừa giết được con vật dũng mãnh vật vậy , cảm giác chiến thắng thật không tệ.
Hóa ra người mà tôi va phải trong bệnh viện là Y Thần.
Hắn nói lúc ra ngoài lấy chút đồ hắn bị người ta va trúng, rồi nghe thấy giọng nói của người đó thấy quen quen, mà người đó chính là tôi, hắn nghi hoặc không biết tại sao tôi ở đây liền đi theo để xác nhận xem có đúng là tôi hay không. Xong sau khi biết là tôi rồi, hắn mới ra ngoài, lúc quay lại thấy tôi đang ngủ gục bên giường bố tôi, suýt chút nữa thì ngã xuống đất. liền nảy sinh lòng chắc ẩn, đưa toi về đây ngủ cho thoải mái. 
Sao tôi nghe mà có cảm giác thật hư cấu, nhưng cũng không để tâm lắm, hỏi hắn mấy giờ rồi, tôi còn phải vào thăm bố tôi nữa, không biết ông đã tỉnh lại chưa.
- Gần một giờ rồi.
- Gì cơ? Một giừ trưa á.
- Ừ- hắn gật đầy đính chính lời nói. Oác, tôi ngủ từ tối hôm qua đến tận một giờ trưa hôm sau.- Chốc nữa tôi đưa cậu vào trong bệnh viện, sau đó tôi đi học, chiều sẽ qua đón cậu về đây.
Tôi gật đầu, tán thành, cũng không có ý kiến gì thêm khi ở chung nhà với hắn, đằng nào thì trong bệnh viện chật chội không có chỗ nằm, lại có mùi thuốc sát trùng ngập tràn trong không khí, tôi bẩm sinh đã rất ghét mùi thuốc sát trùng, thế nên ở đây mấy ngày cũng chẳng sao. Đợi khi nào bố tôi khỏe, tôi cũng sẽ quay lại trường ngay.
- A…- tôi phát hiện ra còn một điều mình vẫn cofnt hắc mắc.
- Gì vậy.?

- Quần áo của tôi, hôm qua là ai thay cho vậy?- đừng nói với tôi là cậu đấy nhé, cứ gật đầu thử xem, cứ nói ừ thử xem, tôi sẽ cầm cái bát này đập chết cậu thì thôi.
-T…..- hắn mở miệng ra định nói, nhưng chưa nói hết câu mặt tôi đã méo mó cả lên, ‘t’ không phải là đang định nói là ‘tôi’ sao? Hắn là con trai, tôi là con gái mà, tại sao có thể thản nhiên cởi đồ tôi ra mà thay này thay nọ chứ, tên khốn không biết lẽ này, tôi sẽ đập chết cậu, không chết được thì cũng phải vào bệnh viện mà dưỡng thương đến già luôn.
Tôi tức giận gườm gườm mắt tay run run lăm le cái bát đang cầm, có cả cơm nhé, tôi khuyến mãi cho cậu luôn. Tôi đang nghĩ là nên đập cái bát vào sau gay hay đập vào cái bản mặt đáng ghét đang cười cợt kia thì hắn lên tiếng:
- Tôi nhờ bác hàng xóm thay cho, nằm trên giường tôi mà quần áo của cậu bị ướt hết rồi, thấm ra ga giường thì không hay cho lắm.
Hừ, hắn còn nói thế được, hóa ra không phải hắn lo cho tôi quần áo ướt nước dễ bị cảm, mà đang tiếc rẻ cái ga giường hắn bị tôi làm liên lụy. nhưng biết được người thay quần áo cho tôi không phải là hắn thì tôi yên tâm rồi.
Tôi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, thôi không đôi co với hắn.
Xong, trong đầu lại nhảy ra một ý nghĩ khác. Tôi nằm trên giường của hắn, vậy còn hắn nằm đâu? Sô pha à?????????????

Ăn song, dĩ nhiên bát là do tôi rửa rồi, tôi tuy không biết nấu ăn nhưng rửa bát cũng rất khéo, rửa bát xong xuôi, Y Thần đưa tôi vào bệnh viện, trên đường tới đó, đột nhiên hắn dừng lại ở một khu chợ, mua hoa và một số loại quả. Tôi còn đang thắc mắc không biết hắn mua làm gì, ai dè hắn cũng đi theo tôi vào phòng bệnh 53, phòng của bố tôi đang nằm
Bố tôi tỉnh dậy rồi, nhìn thấy tôi rất ngạc nhiên, sau đó mắt ánh lên vẻ vui mừng. tôi vội đến bên giường, hỏi:
- Bố đã khỏe hẳn chưa?
Bố tôi gật gật đầu, hiện tại vẫn chưa thể ngồi dậy.
- Cháu chào bác ạ- Y Thần lễ phép lên tiếng chào bố tôi. Bố tôi hơi ngẩng lên nhìn cậu ta, rồi lại quay sang tôi như muốn hỏi ai vậy.
Tôi nói:
- Cậu ấy tên là Vương Y Thần, bạn học hồi cấp ba của con.- bố tôi gật đầu mỉn cười, hỏi thăm nói chuyện một lúc, Y Thần rời đi, hoa và quả hóa ra là để mua cho bố tôi. Tôi bỗng thấy cảm kích cậu ta ghê gớm. Tôi lấy hoa cắm vào trong lọ, rồi lấy hoa quả ra gọt mời bố tôi ăn.
Tôi ngồi bên cạnh giường bố mình, hỏi ông thấy chỗ nào không khỏe không, có cần gọi bác sĩ không. Rồi hai bố con ngồi nói chuyện với nhau, tôi kể cho bố nghe về những chuyện ở nhà, về trường học của mình, về kí túc xá và các bạn. bố tôi chăm chú lắng nghe, đã lâu rồi hai bố con không được nói chuyện với nhau lâu như vậy, tôi bỗng cảm thấy vui vui.
- Vậy con đã có bạn trai chưa?- bỗng bố tôi hỏi, khi tôi đang kể về việc Lam Thiên ở trường được rất nhiều bạn theo đuổi. Tôi nhất thời không biết trả lời thế nào. Xong nói:
- Vẫn chưa ạ.
- Có thật không vậy, hay là lại dấu bố.
- Con nói thật mà.
- Vậy cậu bạn khi nãy thì sao, nhìn có vẻ là một người đứng đắn, tướng mạo anh tuấn, bố nhìn là biết người đó rất có tài.- bố tôi khẽ cười trêu ghẹo tôi.
- Cậu ấy có người yêu rồi.- tôi đáp.
- Ai vậy?
- Là cô bạn Lam Thiên con vừa kể với bố đấy.
Bố tôi trầm ngầm không nói nữa, tôi lại bắt đầu kể những câu chuyện khác nữa.
Không hiểu tại sao tôi lại có cảm giác Lam Thiên và Y Thần là người yêu của nhau, hai người đó trông rất gần gũi và thân thiết. 
Đến chiều tối, Y Thần trở vào bệnh viện đưa tôi về nhà hắn
- Nhà cậu có ai nằm viện sao?- tôi hỏi, tối hôm qua chẳng phải tôi va vào hắn lúc chạy đi tìm phòng bệnh của bố mình đó sao, chắc phải có ai bị bệnh thì hắn ta mới vào thăm chứ, điều này tôi cứ thắc mắc mãi.
- Ừ.
- Ai vậy?
- Bố tôi, bị ung thư .
Hắn vẫn chăm chú lái xe, nói một câu nhẹ bẫng như thế, bị ung thư đâu phải là một căn bệnh dễ chữa đâu, vậy mà lại có thể nói ra một cách dễ dàng như vậy. Đúng là giỏi che giấu cảm xúc.
Tôi không hỏi gì nhiều, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, bỗng chiếc xe dừng lại. Y Thần bước xuống, tôi cũng bước xuống theo.
Khoan đã đây là siêu thị mà, có phải nhà của hắn đâu.
Hắn sải những bước dài về cổng chính siêu thị, cũng chẳng thèm giải thích cho tôi rằng hắn vào đây để làm gì, tôi đành chạy đuổi theo, hỏi:
- Này, chúng ta vào đây làm gì vậy?
- Mua đồ ăn, ở nhà tôi hết đồ rồi.
A, hóa ra là vậy. Tôi cũng rất hào hứng với việc đi mua sắm đồ đạc, hồi trước tôi cũng thường hay cùng mẹ tôi đi siêu thị để mua đồ ăn về nhà nấu, dĩ nhiên, người nấu chính là mẹ tôi, còn tôi chỉ làm những việc vặt như bóc tỏi, nhặt đậu, nhặt rau thôi. Tôi không biết nấu ăn mà, hic…
Tôi trở nên phấn khởi hơn, lăng xăng chạy trước, lấy một cái xe đẩy rồi bước vào trong, chúng tôi đi hết dãy hàng này đến dãy hàng nọ, Y Thần gặp cái gì cũng bỏ vào trong xe rất nhiều, tôi hỏi hắn mua nhiều như vậy một lần là gì chứ, hắn nói mua một thể lần sau đỡ phải đi nhiều. Nghe xong tôi phản đối kịch liệt, nào là mua nhiều như vậy về đồ ăn sẽ bị hỏng, rồi là không được tươi tốt, ăn sẽ không được ngon miệng lắm đâu. Rồi từ chuyện nhỏ nhặt đó tôi blô bla ra đủ các thứ, giống y bà mẹ chồng đang dạy dỗ một nàng dâu.
Mọi người xung quanh nhìn chúng tôi với ánh mắt kì dị, khi cảm nhận được những ánh mắt ấy tôi im bật, Liền lấy cây rau cải trong xe che lên mặt. Ầy, tôi hơi bị lố mất rồi.
Y Thần thấy tôi bị như vậy còn bật cười, tôi lườm nguýt câu ta, rồi kéo xe đẩy sang khu khác để mua.
Đến lúc ra về, hắn bắt tôi sách các túi lớn túi bé ra xe, dĩ nhiên tôi sẽ làm theo, còn lựa chọn nào khác sao. Hắn cho tôi ăn, tôi ngủ nhà hắn mấy ngày, tôi bây giờ á, phải làm ôsin cho hắn để trừ vào tiền trọ thôi. Cũng may đoạn đường ra đến khu để xe cũng không xa, tôi miễn cưỡng có thể sách được.
Về tới nhà, sau khi thay quần áo, chúng tôi bắt tay vào làm cơm. Tôi nghĩ, sao mà giống như vợ chồng mới cưới quá vậy nhỉ?
Tôi lắc lắc đầu, lại nghĩ linh tinh rồi.
Tôi hăm hở đứng ở bàn bếp, ngó vào xem hắn định làm gì rồi mình cũng làm giúp một tay. Ai dè hắn đưa tôi mọt cái rổ với túi đậu, bảo tôi tách vỏ ra, tôi ngước mắt lên, chớp chớp mắt nhìn hắn.
- Cậu vẫn còn nhớ sao?
- Dĩ nhiên rồi.
Tôi khóc không thành tiếng, lê thân ra cái bàn ăn ngồi xuống bắt đầu tách vỏ đậu, nước mắt lưng tròng, hắn coi thường tôi, hắn đang khinh thường tôi đây mà.
Chả là, hồi lớp mười, nhân dịp 20 năm ngày thành lập trường. Trường chúng tôi tổ chức cho học sinh mở hội chợ trao đổi buôn bán đồ đạc với nhau, tôi cũng rất thích các hoạt động kiểu này, liền hăm hở nhận công việc đứng bếp nấu ăn. Trong lớp chẳng ai biết rằng tôi không biết nấu ăn, còn tôi thì tự nhận mình là tài giỏi, tự cho đây là dịp để mình rèn luyện thêm tay nghề làm bếp. ai ngờ khi tất cả mọi thứ được bê ra, món thì cháy khét lẹt, đen xì, món thì mặn chát rất khó ăn. Lúc đó ai cũng nhìn tôi trách móc, chỉ có Hạo Thiên là bước lên nói không sao đâu, vẫn còn thời gian để làm lại tất cả. Mọi người miễn cưỡng gật đầu, không trách tôi nữa mà tản đi làm việc khác. Tôi thở dài một cái, Hạo Thiên nhìn tôi mỉn cười, chính cái khoảng khắc ấy, tôi biết rằng mình đã thích cậu ấy mất rồi.
Ăn cơm xong xuôi, tôi lấy quần áo đi tắm, Y Thần ngồi xem ti vi trong phòng khách. Tắm xong tôi đi ngủ, hắn nhường cho tôi giường nằm, còn hắn ôm gối ra soopha ngủ.
Trằn trọc mãi đến tận hơn một giờ sáng mà vẫn không ngủ được, tôi đứng dậy đi ra khỏi phòng, vào bếp lấy nước uống cho đỡ khô họng. Lúc trở về, đi qua phòng khách, tôi thấy Y Thần đang nằm cuộn mình trên ghế, điệu bộ rất miễn cưỡng, thân hình hắn to lớn như vậy, dù cái ghế sô pha này cũng không được coi là nhỏ. Nhưng tôi vẫn thấy không vừa vặn. 
Cũng có thể, hắn lạnh chăng?
Nghĩ vậy, tôi liền quay trở lại phòng mình, đem chăn ra đắp cho hắn.
Lúc kéo chăn lên đến vai hắn, bất chợt có một bàn tay ôm lấy tôi, kéo tôi xuống. Tôi hoảng hốt, định la lên nhưng cũng may là kìm lại được. Y Thần, hắn ôm tôi như ôm cái gối ôm ấy, cả người tôi bị hắn ôm trọn, mặt vùi vào lồng ngực hắn, khó thở chết đi được.
Tôi vùng vằng thoát ra, thế là cả hai cùng rơi xuống đất, đầu tôi đập vào cái gì đó cứng cáp.
Vô cùng đau đớn, tôi ngất luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.