Em Dám Quên Tôi

Chương 17:




Cảnh Giai Tuệ không nghĩ là Thượng Thiết sẽ gọi điện tới nhắc nhở cô, nghĩ một lúc rồi nói lời cám ơn, bên kia lại không thấy có động tĩnh gì nữa.
Đợi đến lúc cô đang muốn đi ngủ thì hắn lại gửi tin nhắn đến : “Anh ấy rất tức giận, cô hãy cẩn thận.” khiến cho cô mất ngủ.
Ngày hôm sau, Cảnh Giai Tuệ nhờ Triệu Nhất Lỵ mua cho cô một cái điện thoại mới, sau đó xin chỉ thị của Dương tổng để chuẩn bị đi tới huyện Thủy Nguyên, nhưng Dương tổng lại bảo cô chờ một chút.
Lúc xuất phát, đi theo Dương tổng còn có một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi.Sau khi nghe Dương tổng giới thiệu, Cảnh Giai Tuệ mới biết người này tên là Dương Xán Sinh, là cháu ruột của Dương tổng.
Ý của Dương tổng là muốn Cảnh Giai Tuệ đi cùng Dương Xán Sinh, để cho anh ta học hỏi một số điều, nhưng Cảnh Giai Tuệ trong lòng hiểu rất rõ, dù sao cô cũng chỉ là người ngoài, Dương tổng đương nhiên phải cho một người thân đi cùng để theo dõi.Song cô cũng không để tâm cho lắm, vui vẻ cười bắt chuyện với anh ta, sau đó hai người cùng nhau lên tàu khởi hành.
Cảnh Giai Tuệ và Dương Xán Sinh đến huyện Thủy Nguyên nhận phòng khách sạn, thuê một chiếc xe tốn 400 đồng, hai người lái xe đi vòng quanh tham quan một hồi rồi mới trở về khách sạn.Cô và Dương Xán Sinh hẹn nhau sáng mai tám giờ có mặt ở nhà ăn, sau đó quay về phòng riêng của mình nghỉ ngơi.
Vào phòng, Cảnh Giai Tuệ xem tin tức của địa phương, đọc báo quảng cáo, lên mạng tra tư liệu về huyện Thủy Nguyên, mãi đến nửa đêm mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, hai người tự mình ăn qua loa bữa sáng.Cảnh Giai Tuệ lấy báo ra, chỉ vào mấy chỗ cho thuê nhà máy mà tối qua cô đã chọn lựa nói cho Dương Xán Sinh.Dương Xán Sinh dựa theo địa chỉ ghi trong báo rồi lái xe đi.Trong một ngày, hai người đã đi tổng cộng bốn địa điểm, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy không ưng ý.Ở bên ngoài ăn cơm tối xong, trở lại khách sạn, Cảnh Giai Tuệ lập tức gọi điện thoại cho Dương tổng báo cáo tình hình.
“Dương tổng, huyện Thủy Nguyên có ba khu vực mới được mở rộng, một do nhà nước cấp, hai khu còn lại do tỉnh cấp.Khu được nhà nước cấp là khu công nghệ cao, trang thiết bị và diện tích đều rất tốt, còn có chính sách ưu đãi miễn giảm hai phần ba, nhưng giá cả khá đắt, 3000 mẫu là 20 triệu.Ngày mai tôi sẽ đi nơi khác thử xem.”
Dương tổng trong điện thoại cố gắng động viên Cảnh Giai Tuệ, nói không cần nóng vội, cứ từ từ mà xem xét.
Mấy ngày tiếp theo, Cảnh Giai Tuệ và Dương Xán Sinh đi khắp các vùng trong thị xã Thủy Nguyên, thấy có nơi muốn cho thuê nhà xưởng thì lập tức đi vào hỏi han.Mỗi tối, Cảnh Giai Tuệ đều gọi cho Dương tổng để báo cáo tình hình trong ngày.
Dương tổng vừa mới nói chuyện với Cảnh Giai Tuệ xong thì nhận được điện thoại của cháu Dương Xán Sinh, hai chú cháu hàn huyên vài câu, Dương Xán Sinh lại thuận miệng nói : “Chú, Cảnh Giai Tuệ này không những chăm chỉ đi xem nhà xưởng, mà còn đi tìm nơi cung cấp nguyên vật liệu, nhưng lại không mua mà chỉ cùng với người ta nói chuyện phiếm.Có lúc đi qua chợ nông sản, lại cố ý khập khiễng bước xuống xe rồi đi dạo vài vòng, rất lãng phí thời gian, thật không hiểu cô ta nghĩ cái gì nữa.”
“Dương Xán Sinh, Giai Tuệ làm việc rất nghiêm túc, lại cẩn thận, sẽ không bao giờ tốn công sức vào những việc vô ích.Cháu nên cố gắng tiếp thu phương pháp làm việc của Cảnh Giai Tuệ, có chỗ nào không hiểu thì cứ việc hỏi.”
Hai ngày sau, Cảnh Giai Tuệ theo thường lệ báo cáo tình hình trong ngày, Dương Xán Sinh ở bên cạnh lắng nghe.
“Dương tổng, hai khu vực được mở rộng do tỉnh cấp, chi phí khoảng hơn 10 triệu.Trong đó khu nhà xưởng mới mở là do nhà nước đầu tư, nhưng nghe nói chính phủ đang nợ công trình rất nhiều tiền, nên nhà đầu tư không cho phép các công ty chuyển giao tiền cho chính phủ, hiện tại vụ việc này đang gây xôn xao dư luận.Chúng ta không hiểu rõ tình hình, nên tôi nghĩ không nên tùy tiện cố gắng mua lại khu vực này.Thị xã Thủy Nguyên còn có ba huyện nhỏ, tôi nghĩ vài ngày nữa sẽ đi xem thử.”
Dương Xán Sinh nghe xong rất kinh ngạc, không ngờ Cảnh Giai Tuệ lại tìm hiểu tin tức một cách kỹ càng như vậy, tuy mình luôn đi theo Cảnh Giai Tuệ, nhưng cũng không hiểu được vì sao cô ấy có thể biết chuyện chính phủ nợ tiền công trình? Thật ra những điều này Cảnh Giai Tuệ đã nghe được từ nơi cung cấp nguyên vật liệu, mà Dương Xán Sinh thì chỉ đi theo cô có một lần, các lần khác đều ngồi trong xe chờ, nên đương nhiên là không biết.
Dương tổng trong điện thoại chần chừ một chút : “Xuống huyện sao, có hẻo lánh quá không? Giao thông lại không thuận lợi lắm.”
“Dương tổng, ba cái huyện kia quả thật có hơi hẻo lánh, nơi gần nhất lái xe đến cũng phải mất hơn hai tiếng, xa hơn thì năm đến sáu tiếng.Nguyên nhân vì là nơi hoang vu, thiếu xí nghiệp, nên việc dựng các nhà xưởng hoặc thuê nhân công sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.Chúng ta có thể mua đất rồi tự xây dựng, như vậy sẽ đỡ hơn.Tôi đã nghe ngóng qua, khi xây chúng ta có thể sử dụng các tấm thép màu, vừa nhanh lại vừa rẻ, trong vòng một tháng là có thể xây dựng được một nhà xưởng tạm thời rồi.Về sau nếu không cần dùng tới nữa, chúng ta có thể thu các tấm thép về rồi chuyển sang nơi khác nếu cần.Khu vực các huyện có điều kiện kém, vì để thu hút các doanh nghiệp đến làm ăn, giá cả cũng sẽ được ưu đãi hơn rất nhiều.Về vấn đề giao thông, chẳng qua cũng chỉ mất thêm một chút chi phí vận chuyển mà thôi, tôi nghĩ công ty cũng nên xem xét việc tự mua xe và thuê tài xế riêng.”
Dương tổng vẫn cảm thấy hơi lo, nói : “Được, cô đến nơi đó xem thử, nếu thấy thích hợp thì báo cho tôi biết.”
Vài ngày sau, Cảnh Giai Tuệ và Dương Xán Sinh lại di chuyển tới ba huyện kia, cuối cùng đặt mục tiêu ở một khu đất thuộc huyện Cao Thuần, mười mẫu là một vạn.Trong lúc đó còn phát sinh thêm một vấn đề nhỏ, Huyện trưởng huyện Cao Thuần họ Lý, 40 tuổi, đeo kính, thoạt nhìn có vẻ tri thức, khi bàn bạc với Cảnh Giai Tuệ và Dương Xán Sinh, thỉnh thoảng lại vụng trộm ngắm Cảnh Giai Tuệ, cô liếc sang thì hắn lại vội vàng nhìn qua nơi khác.
Có một lần ba người đang nói chuyện, giữa lúc đó Dương Xán Sinh lại đi toilet, Lý huyện trưởng đương nhiên nhân cơ hội này để làm quen, đầu tiên hỏi Cảnh Giai Tuệ tại sao chân bị thương, sau đó lại hỏi cô đã có bạn trai chưa, sao lại không biết quan tâm chăm sóc cho bạn gái vậy? Nếu là hắn thì hắn sẽ không bao giờ để cho người phụ nữ của mình bị thương.Kế đó lại than thở nói hồi còn trẻ năng động yêu đời thế nào, hiểu được tình yêu nhưng mọi chuyện lại không như ý, nghe mọi người giới thiệu rồi hồ đồ kết hôn, bây giờ hai vợ chồng đều không có chung tiếng nói, trong nhà lúc nào cũng vắng vẻ cô đơn.
Cảnh Giai Tuệ kể lại chuyện này cho Triệu Nhất Lỵ nghe khiến cô ấy không thể ngừng được cười : “Buồn cười chết mất, đại thúc thật là ngây thơ biến thái, còn dùng mấy chiêu tán gái cũ rích, ngay cả học sinh tiểu học cũng không thể chịu được.Ai, hồi trước xem phim mà nghe thấy mấy câu như vậy còn thấy cảm động, bây giờ ai mà nói với mình như vậy, đảm bảo mình sẽ nổi da gà ngay lập tức.Chỉ là một tên huyện trưởng mà cũng dám sử dụng quy tắc ngầm hả? Lần sau mà còn như vậy, cậu cứ trực tiếp gọi cho vợ hắn đi, để cho nhà hắn nổi lên bão tuyết!” Cảnh Giai Tuệ cũng bị chọc cười, cảm thấy tâm tình tốt lên không ít.
Tạm biệt huyện trưởng, Cảnh Giai Tuệ không để cho hắn phải giả bộ thêm nữa, trực tiếp ám chỉ, cô có ý định sẽ bàn bạc lại với huyện, nếu huyện Cao Thuần không có ý định đầu tư thì bọn họ sẽ lập tức rời đi.
Có thể thành lập nhà máy, tạo cơ hội việc làm là một chiến tích rất lớn, huyện Cao Thuần xa xôi hẻo lánh, hiếm có doanh nghiệp nào đích thân đến khảo sát như vậy.Huyện trưởng nghe xong cũng có chút nóng nảy, rốt cục cũng phải đặt tâm tư riêng sang một bên, tích cực khuyên bảo Cảnh Giai Tuệ.
Sau khi thương lượng điều kiện với huyện trưởng Lý, Cảnh Giai Tuệ và Dương Xán Sinh lại trở về khách sạn, lấy Ipad ra, dùng facetime liên lạc với Dương tổng.
“Dương tổng, chúng tôi đã xem qua cả ba khu vực, về vấn đề ưu đãi giá đất, tôi cảm thấy huyện Cao Thuần là tốt nhất, giá chỉ còn một phần ba so với ban đầu, hơn nữa lại còn là đất ruộng.Chúng ta có thể xây dựng được một nhà xưởng lớn hơn mấy lần so với diện tích đất.”
“Tiểu Tuệ, cô làm rất tốt, khu vực này rất ổn.”
Dương tổng nghe xong lại nói với Dương Xán Sinh : “Dương Xán Sinh, hai ngày này hẹn huyện trưởng gặp mặt, tranh thủ thương lượng lại giá cả.”
“Chú, cháu biết rồi! Cháu nhất định sẽ thuyết phục được huyện trưởng ra giá thấp hơn!” Vừa nghe thấy có cơ hội nhận được tiền thưởng, Dương Xán Sinh trên mặt liền cười tươi như hoa, mấy ngày nay Cảnh Giai Tuệ đã tỏ ra nổi trội hơn hẳn, khiến hắn cảm thấy rất buồn bực, cuối cùng cũng có lúc được phát huy năng lực, đương nhiên là phải đồng ý ngay.
Cảnh Giai Tuệ không muốn gặp lại tên đàn ông chó má đó nữa, nơi mà mấy ngày trước cô gọi điện để đặt xe đã liên hệ lại, giờ phải đến đó để lấy xe, hai hôm sau mới có bảo hiểm và giấy phép.Dương Xán Sinh cũng thành công thu phục được huyện trưởng, giảm được hai triệu.
Dương tổng buổi chiều hôm đó đã bay tới nơi, sáng sớm hôm sau ba người cùng nhau đi đến thị trấn, Dương tổng ký hợp đồng với huyện trưởng Lý, giao 10 vạn tiền đặt cọc.Buổi tối huyện trưởng mời ba người đi ăn, Dương tổng và Dương Xán Sinh bị trút rượu, bước đi đã hơi loạng choạng, Cảnh Giai Tuệ luôn miệng từ chối, nhưng bị Dương tổng thầm nhắc nhở nên cũng uống không ít.
Tên huyện trưởng kia uống khá nhiều, sắc tâm bốn phía, trên bàn rượu vẫn luôn lôi kéo tay Cảnh Giai Tuệ.Nếu bình thường chắc chắn Dương tổng sẽ ngăn lại, nhưng hiện tại Dương tổng cũng đã mơ mơ màng màng đâu còn biết gì nữa.Cảnh Giai Tuệ cảm thấy rất ghê tởm, giả bộ cười cười rồi tìm cớ nói muốn đi toilet, rốt cục cũng tránh được bàn tay ẩm ướt của tên huyện trưởng, đứng dậy bước đi.
Tên kia lại xiêu xiêu vẹo vẹo muốn dìu cô đi, nếu không có Dương Xán Sinh kéo hắn lại uống rượu tiếp thì chắc là hắn sẽ hộ tống cô đến tận cửa toilet mất.
Nhà hàng này được bài trí rất đẹp, tầng hai là tầng dành riêng cho khách quý, bên cạnh là toilet được thiết kế rất sang trọng, đặc biệt dành cho khách quý sử dụng.Hiện tại trời đã tối, tầng hai trừ bọn họ ra, phía vách ngăn bên kia hình như cũng có người.
Khả năng cách âm giữa hai bên không được tốt lắm, Cảnh Giai Tuệ chỉ nghe thấy tiếng dao dĩa chạm nhau, cũng không biết có phải những vị khách bên đó chỉ cúi đầu dùng cơm mà không nói tiếng nào hay không.
Đi tới trước cửa toilet, Cảnh Giai Tuệ đang muốn mở cửa bước vào thì đột nhiên có một người đứng phía sau nắm cổ cô kéo lại, miệng cũng bị nhét vào một thứ gì đó, hai tay bị khóa chặt ra đằng sau.
Bỗng nhiên bị đột kích khiến cho cô rợn tóc gáy, phản ứng đầu tiên của cô chính là, có phải Lý huyện trưởng đã chạy ra đây rồi không.
Nhưng chờ đến khi bị kéo vào toilet rồi nhìn vào gương, cô mới nhận ra, người đang đứng phía sau giữ chặt cô, chính là kẻ có nụ cười đáng sợ như ma quỷ, Đồng Nhiên.
“Dám hạ thuốc tôi, sau đó lại vội vã quay về bồi ba thằng uống rượu? Lão già cặn bã như vậy mà cô cũng có thể chịu được, không thấy khó ăn à? Dương tổng cho cô bao nhiêu tiền? Trừ khách bên ngoài ra, còn phải bồi cả ông chủ nữa có đúng không?”
Lực đạo của tay hắn trên cổ cô thật sự quá lớn, Cảnh Giai Tuệ cố gắng giãy dụa, nhưng sức mạnh của cô thật chẳng khác nào một con kiến.
Xuyên qua tấm gương, cô nhìn thấy Đồng Nhiên đang chầm chậm cởi váy của cô ra, chiếc váy bút chì tụt xuống mắt cá chân, lộ ra quần lót màu đen hoa văn bên trong.
“Đi ra ngoài công tác mà lại không mặc quần lót giấy?” Giọng điệu của Đồng Nhiên mang theo một chút tiếc nuối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.