Em Dám Quên Tôi

Chương 29:




Dễ dàng kéo người phụ nữ này vào trong ngực mình, nhưng thân thể cứng nhắc của cô lại bộc lộ rõ ràng sự kháng cự.Lửa giận của Đồng Nhiên vừa mới được kìm lại thì bây giờ lại đột ngột dâng cao, dứt khoát bế bổng người phụ nữ này lên giường.
Cô không tình nguyện như thế nào, trong lòng hắn hiểu rõ nhất, người ta thường nói là duyên phận đã hết có phải không? Không vấn đề gì, hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để nắm chặt người phụ nữ luôn muốn rời xa mình này…
Nghĩ vậy, hắn liền ngậm chặt lên đôi môi thơm ngát của cô, mãnh liệt mút vào hết những lời kháng nghị mà cô muốn nói ra…
Lúc Cảnh Giai Tuệ tỉnh lại thì đã là mười giờ sáng hôm sau.Tên hỗn đản nào đó tối hôm qua giống như chọc tiết gà vậy, đem kỹ thuật chuẩn xác “một gậy vào lỗ” từ sân golf áp dụng luôn trên giường.
Cho đến cuối cùng, Cảnh Giai Tuệ cảm thấy đầu gối và thắt lưng của mình đều trở nên tê cứng, mệt mỏi tiếp nhận sự tấn công không ngừng nghỉ của người đàn ông kia, thậm chí có mấy lần, anh ta bởi vì quá mức hưng phấn, không kịp rút ra mà xuất ngay trong cơ thể cô, chất lỏng nóng rực kèm theo xúc cảm tê dại, khiến cho cô không thể kìm nén được mà bật khóc nức nở…
Hôm nay là thứ bảy, không cần phải gấp gáp tỉnh dậy rồi đi tới công ty khiến người ta ngột ngạt kia, Cảnh Giai Tuệ tuy đã thức, nhưng cô vẫn lười biếng nằm ườn trên giường.
Căn phòng này diện tích không lớn lắm, chỉ khoảng bảy mươi mét vuông, thiết kế bán mở theo đúng phong cách của Đồng Nhiên, xuyên qua khe hở phía đối diện giường chính là giá sách, từ đó có thể nhìn thấy một người đàn ông đang mặc quần ngủ, hai tay để trần ngồi trước bàn làm việc xử lý sổ sách.Thế nhưng động tác đánh máy của hắn lại không hề chuyên nghiệp, hai ngón tay chuyển động cao thấp gõ chữ, để lộ ra sự non nớt về kỹ năng máy tính cơ bản.
Thời gian Đồng Nhiên đọc sách không nhiều, năm đó hơn phân nửa sức lực của anh đều dùng để đánh nhau, nhưng đầu óc của anh thông minh tới cỡ nào thì cô lại là người biết rõ nhất.
Lúc trước khi cô quen anh, anh cũng mới chỉ là một tên côn đồ ở quán bar mà thôi.Khi đó ông chủ của quán đã cùng với em dâu chơi đùa trên xe hơi đỗ trong gara đóng kín, kịch liệt chiến đấu trong men rượu.Cuối cùng do mệt mỏi, đôi cẩu nam nữ lại không tắt máy xe mà cứ thế ngủ thiếp đi.Kết quả bị ngộ độc carbon monoxit, ngày hôm sau bị người ta phát hiện ra trong tình trạng toàn thân cứng ngắc.
Quán bar sau đó thuộc về bà vợ của ông ta, nhưng vì quá căm hận chồng mình nên không bao lâu sau, việc kinh doanh trong quán không được thuận lợi, cuối cùng phải bán đi với giá thấp.
Đồng Nhiên đã dùng phần tài sản duy nhất mà ba anh để lại cho anh – chính là căn nhà dùng để cưới vợ, hơn nữa còn lấy luôn số tiền còn lại trong sổ tiết kiệm để mua lại quán bar sắp phá sản, không ngờ quán bar lại cải tử hoàn sinh trong tay anh, biến nó trở thành một nơi làm ăn phát đạt.
Có những người trời sinh ra là để làm kinh doanh, nếu năm đó anh không gặp phải chuyện kia, thì có lẽ bây giờ tên của anh đã nằm trong top 500 người giàu nhất thế giới rồi cũng nên.
Kỳ thật trong khoảng thời gian đó, cô tuy rằng không có tham gia việc làm ăn của quán bar, nhưng vẫn đi theo anh học được không ít bí quyết kinh doanh, chính là học phí thật sự quá cao, không biết đến bao giờ cô mới có thể trả hết nợ…
Cảnh Giai Tuệ ngồi dậy, mặc áo ngủ muốn đi toilet, nhưng vừa mới đi qua bàn làm việc thì đã bị người đàn ông kia kéo xuống ngồi lên đùi : “Dậy rồi à? Giúp anh nhìn xem đoạn này có nghĩa là gì?”
Trong tay Đồng Nhiên cầm một tờ hóa đơn xuất nhập khẩu viết bằng tiếng Anh.Cho dù đã ở nước ngoài rất nhiều năm, lại có tận mấy tấm bằng, nhưng khẩu ngữ của hắn cũng không tốt lắm, kỹ năng viết cũng không quá giỏi.Không hiểu ông chủ này trả lương cao ngất cho nhóm thư ký để làm gì nữa, cư nhiên lại không chú ý giúp ông chủ phiên dịch thành tiếng Trung.
Cảnh Giai Tuệ nhìn lướt qua hóa đơn, bỗng nhiên sững cả người.Đây là hóa đơn xuất nhập khẩu hàng hóa được làm từ da tái chế.
Những cuốn sổ đẹp hay phong bì đều được làm từ da tái chế, sản phẩm trong nước tuy rẻ nhưng chất lượng lại không cao, cho nên công ty bọn họ đều nhập khẩu nguyên vật liệu từ Ý, chất lượng tương đương với nhãn hàng LV, song giá lại khác nhau một trời một vực.Một chiếc túi xách hàng hiệu giá bình thường đã lên đến hơn một vạn, mà chất liệu da tốt nhất cũng chỉ tầm 40 nhân dân tệ một mét mà thôi.
Nhưng theo hóa đơn mua hàng trong tay Đồng Nhiên, da tái chế lại có thể có mức giá 30 nhân dân tệ một mét, điều này không thể không khiến cho Cảnh Giai Tuệ cảm thấy kinh ngạc.
Cô nhìn xuống dưới, là công ty cung cấp nguyên vật liệu TTU, bọn họ trước kia sở dĩ không nhập hàng ở đây, là bởi vì không có cửa.Họ chỉ nhận cung cấp số lượng hàng hóa lớn, mà công ty cô thì lại nhập khẩu với số lượng tương đối ít, cho nên không được bọn họ chấp nhận.
Cảnh Giai Tuệ ngây người, Đồng Nhiên cũng không có nhàn rỗi, đưa tay sờ vào bộ ngực mềm mại của cô.
Cảnh Giai Tuệ “bốp” một cái đem tay hắn kéo về trên bàn, sau đó đẩy hắn ra rồi bước vào toilet.Người đàn ông này coi việc nhập khẩu da là chuyện nhỏ đúng không? Hắn rõ ràng là đang muốn khoe khoang với cô!
Đáng tiếc dù có muốn cống hiến cho công ty đến đâu đi chăng nữa, thì cô Cảnh Giai Tuệ cũng sẽ không vi phạm đến “lương tâm nghề nghiệp” , sử dụng cơ thể để đổi lấy thành tích.“Đại lễ” của hắn, xin thứ lỗi cho kẻ bất tài này, cô tuyệt đối sẽ không tiếp nhận!
Tuy nhiên trong đầu Cảnh Giai Tuệ lại thoáng lên một suy nghĩ…
Máy móc của nhà xưởng đã tới đúng hạn, các công nhân mới còn đang trải qua một khóa huấn luyện nghiệp vụ.Dương tổng yêu cầu Dương Xán Sinh bắt đầu tiến hành mua nguyên vật liệu, điều này khiến cho hắn trở nên hăng hái hẳn lên.
Quản lý vật tư Cẩu Hồng Na có ngoại hình rất đẹp, khoảng hai tư hai lăm tuổi, ban đầu giữ vị trí văn thư trong công ty, vừa mới tiếp xúc với công việc mới, Dương tổng sợ cô không biết giá thị trường nên giao cho Cảnh Giai Tuệ liên hệ với nhà cung cấp trước, sau khi bàn bạc xong về giá cả, chuyện làm hợp đồng và chuyển hàng hãy giao cho Cẩu Hồng Na.
Thế nhưng ông tổng nhỏ lại không hề thương lượng một câu với Cảnh Giai Tuệ, từng chi tiết vấn đề đều chỉ trưng cầu ý kiến của Cẩu Hồng Na.Nhà xưởng mới hoạt động chưa đến vài ngày, Cảnh Giai Tuệ liền phát hiện ra một chuyện, Dương Xán Sinh rất thích chạy đến văn phòng quản lý vật tư.Cẩu Hồng Na tuy mặc quần áo theo phong cách phương Tây, nhưng nội tâm lại rất truyền thống, cũng đã có bạn trai, cho nên cực kỳ phản cảm với việc Dương Xán Sinh cứ suốt ngày đến gần bắt chuyện.
Các chủng loại vật tư cần nhập khẩu rất đa dạng và phức tạp, trong đó các nhà máy cung cấp da cũng quá nhiều.Cảnh Giai Tuệ chọn hai công ty để liên hệ, chất lượng và giá cả đều rất hợp lý, trước tiên cô gọi đến văn phòng tiêu thụ của một công ty, bảo bọn họ gửi bản báo giá tới.Sau đó cô lại tiếp tục gọi vào số di động của tổng giám đốc công ty thứ hai, nói : “Trần tổng, xin chào, tôi là Giai Tuệ.Hiện tại tôi đang công tác trong một xí nghiệp mới, cần phải nhập một số nguyên vật liệu, ông có thể báo giá cho tôi được không.Trần tổng, không cần cảm ơn tôi, tôi biết chất lượng hàng của công ty ông rất tốt, nhưng có điều giá hơi đắt.Dương Xán Sinh, tổng giám đốc của chúng tôi chỉ định tôi liên hệ với công ty của ông.Vâng đúng vậy, anh ấy là cháu của Dương tổng…Tôi chỉ là người bàn bạc về giá, còn quyền quyết định là của tổng giám đốc.Đúng rồi, nhân tiện cho tôi gửi lời hỏi thăm mọi người ở đó, với lại sếp tổng anh ấy rất thích mua đồ đặc sản, khi về sẽ mang đến công ty ông coi như là quà biếu.Được, trước tiên ông hãy báo giá cho tôi…Sao ạ? Ông muốn biết số điện thoại của tổng giám đốc? Dạ được…”
Buổi chiều, hai công ty đều lần lượt gửi bản báo giá tới, Cảnh Giai Tuệ nhìn cả hai, thấy chất lượng tương đương nhau, nhưng giá của công ty Trần tổng lại cao hơn hẳn so với giá của công ty kia.Cô khẽ mỉm cười, rõ ràng đã nhìn thấu được Trần tổng này là một người biết đối nhân xử thế.
Thật ra chiêu “đặc sản” này là do cô nghe được từ một người bạn.Người đó từng đi đến một nhà xưởng để mua nguyên vật liệu, lần đầu tiên xuất môn, muốn mua một chút quà cho gia đình nhưng lại không biết đường, bèn hỏi quản lý nhà xưởng nơi mua đồ đặc sản của địa phương, kết quả người kia lại tưởng rằng cô ấy đang ám chỉ mình là người có quan hệ thân cận, cuối cùng lúc bàn bạc còn đưa cho cô ba ngàn tiền hoa hồng, cô ấy nhát gan nên không dám nhận, lúc trở về liền vui vẻ kể lại cho cô nghe.
Trần tổng này nhất định là đã trích thêm tiền hoa hồng vào bảng giá.
Cảnh Giai Tuệ đem hai bản báo giá in làm hai bản, một bản đưa cho Dương Xán Sinh, một bản tự mình giữ lại, cả hai bản đều cố ý đưa thêm phương thức liên lạc của cả hai công ty vào.
Trở lại ký túc xá, Cảnh Giai Tuệ làm bộ vô tình hỏi Cẩu Hồng Na : “Đúng rồi, hai ngày trước Dương tổng giao cho tôi quản lý giá cả nguyên vật liệu, tôi đã hỏi hai công ty rồi, các cô cuối cùng đã chọn bên nào vậy?”
Cẩu Hồng Na nói : “Chúng tôi định là lấy hàng của Thuần Dương Mộc Thịnh.”
“Ôi trời, sao lại chọn nhà cung cấp lấy giá cao như vậy, tôi còn tưởng rằng sẽ chọn Nam Dương Hoa Thái chứ.”
“Có thể là vì chất lượng tốt?”
“Không đâu, trước đây tôi thường xuyên nhập đồ của bọn họ, chất lượng như nhau mà.”
“Vậy sao, chất lượng giống nhau à.” Cẩu Hồng Na có chút đăm chiêu suy nghĩ, Cảnh Giai Tuệ gật đầu, sau đó rất nhanh chuyển đề tài : “Dương Xán Sinh kia sao cứ chạy tới văn phòng của cô vậy? Có chuyện gì sao?”
Nhắc tới người này, Cẩu Hồng Na lại cảm thấy ghê tởm, mắt trợn trắng nói : “Hắn cho là mình đẹp trai lắm sao! Con của hắn cũng đã ba tuổi rồi, còn suốt ngày đến nịnh bợ một người trẻ chưa có gia đình là tôi đây, cô có thấy chán ghét không hả! Điều kiện gia đình của họ thật sự rất bình thường! Hắn ta ban đầu cũng chỉ là một quản lý nhỏ trong một công ty nhà nước, một tháng nhận ba ngàn tiền lương thôi! Hiện tại dựa vào người chú giàu có của mình đi làm kinh doanh, thật giống như người nghèo có quý nhân giúp đỡ vậy! Cô không biết đâu, lúc tôi cùng hắn đi xem nguyên vật liệu, lần nào hắn cũng bắt chẹt nhà cung cấp, có cái gì lợi cũng đều muốn chiếm hết! Cô nói xem hắn thì oai phong nỗi gì chứ, không phải chỉ là những người làm công như chúng ta thôi sao? Thật là, hắn tưởng mình mang họ Dương thì cái nhà máy này chính là của hắn chắc!”
Miệng lưỡi của Cẩu Hồng Na rất sắc bén, không lưu tình chút nào mà trực tiếp xỉa xói người ta, Cảnh Giai Tuệ ngồi bên cạnh bất đắc dĩ nở nụ cười : “Dù có thế nào thì hiện tại hắn cũng là người lãnh đạo trực tiếp của chúng ta, cô không nên đắc tội với hắn, nếu hắn có nói gì thì cô cũng nên nhịn, bằng không chọc giận hắn thì…” Cảnh Giai Tuệ tuy không nói tiếp, nhưng Cẩu Hồng Na sao có thể không hiểu được ý tứ của cô chứ? Cảnh Giai Tuệ chắc chắn là đang muốn lấy vết xe đổ của mình để nhắc nhở cô phải cẩn thận.
Nhưng Cảnh Giai Tuệ có thể chịu được khi bị người ta chửi bới, còn cô Cẩu Hồng Na lại không phải là một cái bánh bao nhu nhược!
“Đúng rồi, Giai Tuệ, cô có bảng định giá của hai công ty kia không?”
Cảnh Giai Tuệ hơi do dự, sau đó đứng dậy mở ngăn kéo lấy một bản đưa cho Cẩu Hồng Na, nói : “Hồng Na, có một số việc chúng ta không nên tham dự vào, bằng không…”
“Được rồi! Cô cứ tiếp tục làm việc của mình đi! Tôi ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm đấy!”
Nghe vậy Cảnh Giai Tuệ cũng không nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục chuẩn bị đơn báo giá nhập khẩu vật liệu da.
Qua vài ngày, trong phòng vật tư truyền đến tiếng tranh cãi kịch liệt, Cẩu Hồng Na ôm mặt, khuôn mặt trang điểm tinh xảo đều bị nước mắt làm cho lem luốc hết, nghẹn ngào chạy thẳng ra ngoài.
Mà Dương Xán Sinh lại thở hổn hển kéo cà vạt đi ra khỏi phòng, thấy có người nhìn liền trừng mắt quát : “Nhìn cái gì? Đi làm việc đi! Trả tiền cho các người để bây giờ đến đây ăn không ngồi rồi hả!”
Cảnh Giai Tuệ chậm rãi uống trà xanh, cúi đầu ghi lại phương thức liên lạc của các công ty cung cấp vật liệu da mà cô tìm được.
Vài ngày sau, Dương tổng xanh mặt tự mình đến nhà xưởng, sau đó gọi Dương Xán Sinh vào văn phòng rồi hung hắng quát tháo khoảng hai tiếng đồng hồ.
Một lát sau, Dương tổng mới gọi Cảnh Giai Tuệ vào, rồi ngay lập tức đập thẳng đơn báo giá mà cô đã đánh lên bàn.
“Tôi hỏi cô, hai bản báo giá này có phải do cô phụ trách không?” Cảnh Giai Tuệ cầm lên xem, sau đó gật đầu.
“Thuần Dương Mộc Thịnh báo giá cao thái quá như vậy mà Dương Xán Sinh còn muốn nhập hàng ở đó, tại sao cô lại không báo cáo với tôi?” Cảnh Giai Tuệ do dự một chút rồi nói : “Dương tổng, lúc trước ngài đã xác định số lượng đặt hàng và khoản tiền rất rõ ràng rồi, cũng không nói là phải báo cáo lại tình hình từng đơn hàng, hơn nữa cho dù phải báo cáo thì cũng là trách nhiệm của Dương Xán Sinh, không phải quyền hạn của tôi…”
“Cô đó! Suy nghĩ lại cứ bảo thủ như vậy! Dương Xán Sinh hiện tại không phải là lãnh đạo của cô sao? Cô hoàn toàn có thể đứng ra thay sếp tổng dàn xếp mọi chuyện, về điểm này cô còn kém hơn cả Cẩu Hồng Na đấy!”
Cảnh Giai Tuệ cúi đầu, nhu thuận chờ Dương tổng phóng hỏa xong, sau đó cô mới ngẩng đầu lên, nhẹ giọng thừa nhận sai lầm của mình với lãnh đạo, còn nói thêm : “Dương tổng, ngài đừng tức giận, tiểu Dương tổng cũng chỉ là do kinh nghiệm không đủ nên mới mắc lỗi như vậy, thật ra sản phẩm trong nước có hơi đắt, nhưng lần này tổng giá trị đơn hàng của chúng ta vẫn còn thấp hơn rất nhiều so với định giá của ngài!” Nói xong, cô liền đem bảng giá đơn hàng đưa cho Dương tổng.
Dương tổng chỉ nhìn lướt qua là đã phát hiện được vấn đề, tuy rằng sản phẩm da trong nước là do Dương Xán Sinh ăn cây táo rào cây sung, muốn kiếm lời để đút túi nên giá mới cao hơn hẳn, nhưng mức giá của các vật liệu da nhập khẩu lại làm cho người ta kinh ngạc tới mức không nói nên lời.
“Cái này…Da tái chế sao có thể có giá thấp như vậy?” Cảnh Giai Tuệ giải thích, bởi vì nó được nhập từ công ty TTU.
“Không đúng, bọn họ không phải chỉ tiếp nhận đơn hàng lớn thôi sao?” Dương tổng vẫn không tin, Cảnh Giai Tuệ lại lấy ra một văn kiện, trong đó là đơn hàng của hai mươi công ty gộp lại, quả là một món lợi kếch xù khiến cho người ta phải trố mắt nhìn.
“Dương tổng, tôi nghĩ như vậy, tuy rằng đơn hàng của chúng ta không nhiều, nhưng nếu như mấy chục nhà xưởng cùng nhau nhập hàng, tôi tin chắc không một công ty nào là không bị mê hoặc.Vài ngày nay tôi đã liên lạc với hơn một trăm công ty có sản phẩm làm từ chất liệu da, trong đó có khoảng năm mươi công ty có ý định kết hợp đơn hàng, mà các nơi cùng nhất trí nhập hàng với chúng ta cũng chỉ còn lại hơn mười hai nhà xưởng…Tôi vốn tính để việc đàm phán giao cho tiểu Dương tổng chỉ thị, nhưng nếu như hôm nay ngài đã tới đây, vậy mời ngài tự mình quyết định!”
Cảnh Giai Tuệ tuy nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng sự vất vả và lượng công việc rườm rà phức tạp mà cô phải làm thì chắc hẳn ai cũng sẽ nhận ra! Thuyết phục được hai mươi nhà xưởng khắp cả nước không qua trung gian, để cho họ đồng ý ghép đơn hàng, thật sự không phải chỉ cần một chiếc điện thoại, một tin nhắn là có thể làm được.
Dương tổng một lần nữa ngẩng đầu nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ gầy của Cảnh Giai Tuệ, cô gái trẻ này luôn điềm tĩnh dịu dàng, không bao giờ tỏ ra gay gắt trước bất cứ việc gì.Đột nhiên hắn cảm thấy bản thân đã quá vô dụng khi tự tin nghĩ mình là người trọng nhân tài, nhưng thật ra hắn vẫn mãi không thể nhận ra được giá trị đích thực của viên ngọc quý đang đứng trước mắt này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.