Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

Chương 45: Câu chuyện cổ tích (1)




Từ sau khi qua lại với Thủy Quang, Chương Tranh Lam đã trở thành người đàn ông của gia đình điển hình, nếu có thể từ chối tiếp khách là từ chối, hễ tan làm là lại hẹn hò với bạn gái, bám người ta như keo, không ngừng sử dụng mấy thủ đoạn linh tinh vớ vẩn. Thủy Quang có lúc bị anh làm cho phiền quá liền nói: “Anh có thể giống đàn ông một chút không?”
Ý của Thủy Quang là anh nghiêm túc một chút có được không, kết quả là Chương Tranh Lam lập tức nói bằng giọng chẳng có tí đứng đắn nào: “Sao anh lại không giống đàn ông chứ? Em đừng ngậm máu phun người nhé! Hay là tối nay anh sẽ chứng minh cho em xem?”
Die nda nl equ ydo n<3
Thủy Quang câm nín, cảm thấy mình đúng là rỗi hơi tự mua dây buộc mình, nhưng đối phương nào có vì cô ngậm miệng mà dừng lại. “Anh sẽ chứng minh cho em thấy nhé…”
Thủy Quang nói: “Anh không thấy buồn nôn à?”
Chương Tranh Lam cười rạng rỡ. “Nam hoan nữ ái sao lại nói là buồn nôn? Đây là thuận theo tự nhiên, hợp với lòng người, hơn nữa, nhìn lâu quá dễ xảy ra chuyện lắm.”
“…”
Chương Tranh Lam cảm thấy gần đây anh với người yêu hòa hợp đến mức không thể hòa hợp hơn được nữa, đương nhiên, sự hòa hợp này hoàn toàn là nghĩa đen, lão đại anh muốn hòa hợp theo hàm nghĩa thâm sâu nhưng người ta không chịu thì cũng chẳng có cách nào. Chương lão đại yêu bạn gái hơn chính mình nên đành tu thân dưỡng tính, đương nhiên anh cũng không phải loại người cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó, chỉ là sau khi nếm được vị ngọt thì lúc nào cũng có chút nhớ nhung, ngứa ngáy trong lòng mà thôi.
Hôm nay ăn tối xong, ngoan ngoãn đưa bạn gái về nhà, khi giúp cô cởi dây an toàn, anh còn lẩm bẩm: “Nghe nói anh em đi công tác rồi?”
“… Ừm.”
“Ồ, anh ở đâu được không?”
“Không được.”
“Xe hết xăng rồi.”
“Chẳng phải hôm qua vừa đổ sao?”
“Hôm nay đi nhiều. Buổi sáng anh còn phải ra… ngoài thành xem đất.”
“Anh muốn làm về bất động sản?”
“Không, thích thì đi xem thôi. Phong cảnh ở đó rất đẹp, khi về già, chúng ta có thể đến đó dưỡng lão. Tối nay anh ở đây được không?”
“…”
Chương lão đại thấy người yêu im lặng, lập tức nói: “Vậy cứ quyết định như thế nhé, ai nói không giữ lời là cún con!” Sau đó nhanh nhẹn rút chìa khóa rồi xuống xe trước. Thủy Quang cứng họng, thực ra là cô còn chưa nói gì, khi xuống xe nhìn thấy anh lấy một túi hành lý nhỏ từ trong cốp xe lại càng chẳng biết phải nói gì. Phải chăng anh đã có âm mưu từ trước rồi?
Chương Tranh Lam đi đến đưa túi đồ đó cho cô. “Em cầm lên trước đi, anh đi mua thêm chút đồ nữa.”
“Anh mua gì?” Thủy Quang thuận miệng hỏi.
Chương Tranh Lam “hứ” một tiếng, dường như còn có chút ngại ngùng. “Dù sao thì anh cũng quay về nhanh thôi, em lên nhà trước đi, ngoan!” Sau đó lập tức rời đi.
Thủy Quang lắc đầu, vừa quay người liền nhìn thấy một người đi từ trong tòa nhà ra. Người đó nhìn thấy cô, vẻ mặt lập tức chùng xuống, còn lẩm bẩm chửi câu gì đó nhưng không giống như mấy lần trước, nhìn thấy cô là lớn tiếng quát tháo. Khi anh ta đi qua chỗ cô, nhìn thấy chiếc xe đang đỗ ở phía sau thì văng một câu: “Đàn ông cũng lắm thật!”
Thứ Chương Tranh Lam muốn mua chẳng phải là thứ gì không thích hợp với trẻ con, anh còn muốn trẻ con đến rồi lên xe trước bù vé sau ấy chứ. Hôm nay anh chỉ muốn mua thứ có thể làm tăng sự lãng mạn và thơ mộng, chính là nến và hoa, nhưng khu nhà của Thủy Quang vốn là khu chung cư cũ, làm gì có chỗ bán những thứ này. Chương Tranh Lam hối hận vì mình đã không suy nghĩ chu đáo, ở chỗ anh thì mọi thứ rất đầy đủ, vạn sự đều có chỉ thiếu gió đông, nhưng “gió đông” người ta không đồng ý đến chỗ anh. Từ sau “lần đó”, ngay việc đến nhà anh ngồi chơi, Thủy Quang cũng không muốn nữa, cô còn nói nhà anh rộng quá, lạnh lẽo quá. Chương Tranh Lam nghĩ đến đây liền buồn cười, Thủy Quang thật sợ anh rồi, phải làm thế nào đây?
Khi quay trở về, Chương Tranh Lam bất giác đắn đo, lát nữa phải làm thế nào để cô đồng ý đến chỗ anh “ngồi chơi” nhiều hơn, nếu không anh chuyển đến sống ở chỗ cô cũng được. Anh thì rất dễ nói chuyện, chỉ có điều cô sống cùng anh trai, điểm này cũng phải để tâm.. Hay là bảo La Trí đến nhà anh ở, còn anh đến đây sống với người yêu? Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ, còn có trở thành hiện thực được hay không lại là chuyện khác.
Chương lão đại không mua được đồ, tuy không hài lòng lắm nhưng so với việc chạy tới một chỗ thật xa để mua đồ làm lãng phí thời gian quý báu thì thà tay không quay về nhà cô, nhưng khi về đến nơi, anh lại vừa mở cửa vừa khoogn kìm được than vãn với người yêu: “Sao xung quanh khu nhà em chả có cửa hàng cửa hiệu gì thế?” Đến một cửa hàng bán hoa cũng không có.
“Ừm.” Thủy Quang đáp một tiếng lấy lệ, ai bảo anh suốt ngày hỏi mấy chuyện không đầu không đuôi đấy.
Chương Tranh Lam đóng cửa lại rồi đi thẳng vào phòng bếp. “Anh đã nói là tối nay anh ở đây rồi đấy nhé!”
“… Tùy anh.” Thủy Quang nói. “Phòng của La Trí đang trống.” Anh ấy dạo này đều ngủ ở công ty.
“Ngủ ở phòng của người khác không hay lắm.” Chương Tranh Lam đứng bên cạnh cô, xoay hộp trà trên tay, không ngờ cô lại nói thẳng: “Vậy anh về đi!”
Chương Tranh Lam sững sờ. “Em có phải là người không hả?”
Ánh mắt Thủy Quang chậm rãi di chuyển lên mặt Chương Tranh Lam. Người kia liền cười. “Dù sao thì anh cũng không đi.” Nói cách khác chính là ì ra, bây giờ danh chính ngôn thuận rồi, dù anh ăn nói vô lại cũng có lý lẽ hùng hồn. “Khăn mặt, bàn chải đánh răng gì đó anh đều mang đến rồi, cùng lắm chỉ dùng chút kem đánh răng của em mà thôi, đừng nhỏ mọn như vậy!”
Thủy Quang nhỏ mọn tự đổ trà lấy nước rồi đi ra ngoài. Chương Tranh Lam cũng tự pha một cốc trà xanh, sau đó vừa cười vừa đi theo người yêu ra phòng khách, ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Có được không?”
Thủy Quang bật ti vi, cầm cốc trà ngồi trên sô pha, chăm chú xem thời sự, cuối cùng cũng buông một câu: “Tùy anh.”
Chương Tranh Lam cũng quay đầu xem ti vi, tâm trạng vui mừng khỏi cần nói. “Gần đây giá nhà đang xuống đấy.” Dường như chuyện giá nhà đang hạ mà chương trình thời sự nói đến mới là khởi nguồn của sự vui vẻ trong anh.”
“Anh có thể ngồi xa ra một chút không?” Cánh tay cô chạm vào cánh tay anh khiến cô mất tự nhiên, mà đâu phải hết chỗ ngồi chứ? Chương Tranh Lam thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Chẳng phải em sợ lạnh sao? Hai người ngồi gần nhau sẽ ấm hơn.”
Thủy Quang thở dài nhưng cũng không nói gì nữa. Hai người dựa vào nhau xem ti vi, một lát sau Thủy Quang đặt cốc xuống, cong người khẽ ôm lấy người bên cạnh, nói: “Em chợp mắt một lát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.