Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

Chương 49: Đây là quê hương em




Chẳng mấy chốc đã sang tháng Hai. Mùng Ba tháng Hai năm nay chính là Tết âm lịch, Chương Tranh Lam sau một năm bội thu liền cho nhân viên trong công ty được nghỉ sớm, còn công ty của Thủy Quang cũng được nghỉ Tết vào ngày cuối cùng của tháng Một.
Mùng Một tháng Hai, Thủy Quang sẽ về nhà. Tối hôm trước, Chương Tranh Lam đến giúp cô chuẩn bị hành lý, hỏi cô khi nào quay lại.
“Mùng Mười đi làm, mùng Chín em quay lại.”
“Vậy mùng Chín anh ra sân bay đón em.”
Thủy Quang thấy anh chẳng giúp đỡ xếp đồ, còn theo trước theo sau vướng chân liền đuổi anh ra ngoài nói chuyện với La Trí. Chương Tranh Lam chẳng hứng thú nói chuyện với người khác lắm nhưng lại có ấn tượng tốt với La Trí, lúc này thấy bạn gái thất sự không muốn anh “giúp đỡ” liền ra ngoài cùng La Trí đang xem ti vi giết thời gian.
La Trí rất kính phục Chương Tổng, tuy giữa hai người còn có quan hệ “anh rể em vợ” nhưng La đại ca vốn là người xuề xòa đại khái nên khi tiếp xúc với Chương Tổng vẫn rất tự nhiên, ngoài việc có chút kinh ngạc khi biết ông sếp lớn này muốn theo đuổi em gái anh và làm “công tác tư tưởng” với anh.
Die nda nl equ ydo n<3
Sau này La Trí nghĩ, nếu Cảnh Lam có một nửa sự quyết đoán của Chương Tranh Lam thì có thể rất nhiều chuyện đã khác, nhưng trên thực tế, Cảnh Lam đã qua đời, còn Thủy Quang cũng nên buông gánh nặng trong lòng cô xuống, bởi từ đầu chí cuối, cô luôn cho rằng đó là lỗi của cô.
Sau khi Cảnh Lam qua đời mấy ngày, Thủy Quang liên tục sốt cao không hạ. Anh ở bên cạnh cô, cô túm lấy tay anh, nói: “La Trí, La Trí… Em gọi điện cho anh ấy… Trước khi anh ấy quay về,  em đã gọi điện cho anh ấy… nếu em… nếu em chịu đựng thêm…” Cô nói mãi, nói mãi rồi dần im lặng, cơn sốt cao khiến cô mất ý thức, còn trên mặt toàn là nước mắt.
Anh rút giấy ăn lau nước mắt cho cô gái mười chín tuổi đầu, đắp chăn cho cô. “Thủy Quang, không phải lỗi của em.”
Duyên đến duyên đi cuối cùng chỉ có thể tổng kết được trong một chữ “mệnh”, trong mệnh của cô sớm đã dành trái tim cho anh, trong mệnh của anh lại là sự đắn đo trùng trùng… Tất cả những điều đó đều là nhân tạo thành quả, nhưng bạn có thể trách cô đã thích anh sao?
La Trí rất cảm kích Chương Tranh Lam, bởi Thủy Quang đã buồn bã mấy năm trời, nay vì người này mà bằng lòng bắt đầu lại. Anh cũng thấy có chút hiếu kỳ bởi em gái mình và Chương Tổng là hai con người hoàn toàn khiến người ta không nghĩ đến chuyện ghép đôi, làm thế nào lại đến được với nhau? Tính cách của Chương Tranh Lam và Cảnh Lam cũng hoàn toàn khác biệt, tướng mạo cũng khác, một người cao lớn anh tuấn, một người nho nhã ấm áp, điểm duy nhất tương đồng… là trong tên đều có một chữ “Lam”.
Thủy Quang sắp xếp hành lý xong thì đi ra phòng khách, đến bên cạnh Chương Tranh Lam hỏi anh khi nào về? Người kia chẳng bận tâm tới việc có người thứ ba ở đây, cứ kéo tay cô, nói: “Chiếc giường trong phòng em cũng không đến nỗi nhỏ quá.”
La Trí có xuề xòa hơn nữa cũng không tránh khỏi cảm thấy lúng túng, đứng dậy đi vào phòng bếp tìm đồ ăn. Thủy Quang tức đến đỏ mặt, nhìn La Trí đi vào bếp rồi mới nói: “Hôm nay em muốn đi ngủ sớm, ngày mai phải dậy sớm, anh mau về đi.”
Lần này, Chương Tranh Lam đứng dậy rất dứt khoát, nói: “Được, đi thôi.”
Thủy Quang lại thấy bất ngờ, đang nghĩ có phải anh còn có “âm mưu” gì nữa không, không ngờ anh ngoan ngoãn rời đi thật. Thủy Quang tiễn anh đến cửa, anh nói: “Em vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm. Anh đi đây, sáng mai đến đưa bọn em ra sân bay.”
Thủy Quang nhìn theo tới khi anh xuống lầu mới chắc chắn lần này Chương lão đại không giở chiêu trò gì, nhưng vào hôm mùng Năm, khi Thủy Quang đang đánh răng chợt tròn mắt há miệng nhìn sang người từ cổng đại viện đi vào, cảm nhận sâu sắc rằng muốn khiến người này an phận là chuyện quá ảo tưởng.
Đương nhiên, đây là chuyện sau đó, còn vào ngày mùng Một tháng Hai, Chương Tranh Lam đưa họ ra sân bay. Khi về đến nhà, cảm xúc của Thủy Quang khó tránh khỏi sa sút. Bốn năm may cô rất ít về nhà, lý do rất quang minh chính đại nhưng bố mẹ làm sao không biết nguyên nhân thực sự trong đó chứ?
Buổi tối ngày đầu tiên về nhà, mẹ ngồi bên giường cô nói rất nhiều chuyện. Cô ôm mẹ, hỏi: “Mẹ ơi, có phải con là đứa bất hiếu không?”
Bà Tiêu cười, vuốt tóc cô. “Con chỉ là yêu quá cố chấp thôi, tính cách quật cường giống bố con. Quang Nhi, nghe mẹ nói này, con người không thể chọn một con đường rồi đi đến chết, nếu con đi trên con đường đó mệt rồi, mỏi rồi, con phải thử đi sang con đường khác, những con đường khác nhau sẽ khiến con nhìn thấy những phong cảnh khác nhau.”
Thủy Quang buồn bã “vâng” một tiếng, đột nhiên lại nhớ đến Chương Tranh Lam. Trái tim thường hé mở trong lúc vô thức, rồi going như đột nhiên rộng mở khi đến một bước nào đó. Cô không biết tự lúc nào mình đã mở cánh cửa trái tim để anh đi vào.
Mùng Hai tết, La Trí và Thủy Quang đi tìm Cảnh Cầm. Nhà họ Vu đã chuyển ra khỏi đại viện, ba người hẹn gặp nhau ở một hàng ăn, hai cô gái một năm mới gặp nhau một lần luôn có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng điều duy nhất họ không nói đến chính là ba chữ “Vu Cảnh Lam”, bởi ba chữ này đã trở thành điều cấm kị của hai người.
Sau khi chia tay với Tiểu Cầm, La Trí hỏi Thủy Quang muốn đi đâu, cô nói: “Em muốn đi thăm anh ấy.”
Sau buổi trưa, khu mộ ở ngoại thành không hề có bầu không khí u lạnh đến đáng sợ, ánh nắng ngày đông chiếu lên dãy mộ yên tĩnh trông càng có vẻ an lành. Thủy Quang đi đến trước bia mộ, nhìn người trên tấm ảnh với nụ cười nhàn nhạt, bức ảnh này chụp khi anh vừa vào cấp ba, mái tóc mới cắt đầy trẻ trung.
La Trí đứng phía sau Thủy Quang, nghe cô chậm rãi kể những việc đã xảy ra trong một năm nay, anh biết những việc cô làm mấy năm nay đều là ước mơ của cậu ấy, chuyên ngành cô học, công việc cô làm… cho nên anh không chỉ một lần ngẩng lên nhìn trời mà mắng: “Vu Cảnh Lam, cậu cứ để cô ấy đi cùng cậu cho xong.”
Nhưng lần này, La Trí nghe thấy Thủy Quang nói câu cuối cùng: “Cảnh Lam, em đã thử thích một người khác…”
La Trí nhìn bóng lưng mảnh mai trước mặt, mắt hơi đỏ lên. 
Sau này, có một lần La Trí đại ca bạo gan hỏi em gái: “Em kết Chương Tổng ở điểm nào? Tính cách hào sảng hay là… thân hình, khụ khụ… nói thật là thân hình anh ấy rất đẹp.” Thủy Quang chẳng buồn trả lời.
Cô thích Chương Tranh Lam ở điểm nào? Điều này cô cũng không nói rõ được, từ bị đeo bám đến thử xem sao, đến dần quen thuộc, cô đều ở vào thế bị động, nhưng trong lòng cô biết rõ, nếu cô thật sự không muốn thì không ai có thể ép buộc cô cả.
Đương nhiê, đó đều là chuyện sau này.
Đến mùng Năm, khi Thủy Quang đang đánh rắng ở trong sân thì thấy anh xuất hiện, suýt thì sặc đến mức bắn cả bọt kem đánh răng trong miệng ra. Cô vội vàng súc miệng rồi chạy qua đó, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Chương Tranh Lam cười: “Rảnh rỗi thì anh đến.”
Chương Tranh Lam “rảnh rỗi” chạy đến Tây An làm cho Thủy Quang trở tay không kịp, mà người trong đại viện khi nhìn thấy Chương Tranh Lam còn kinh ngạc hơn, bởi vì theo lời La Trí nói thì người này là một ông chủ lớn, và còn là bạn trai của Thủy Quang. Bà Tiêu nhìn Chương Tranh Lam với ánh mắt không tin lắm, nửa ngày sau mới hỏi một câu: “Cháu là bạn trai của con gái bác à?”
Chương Tổng phong độ ngời ngời, gật đầu nói: “Vâng.”
Đơn giản, dứt khoát, không mảy may do dự. Thủy Quang nhìn sang anh, từ từ thả lỏng bàn tay đang ngầm kéo anh.
Hai ngày ở Tây An, Chương Tranh Lam ở tại khách sạn, tuy vừa đến đã đi gặp bố mẹ cô nhưng cũng không vồ vập tạo quan hệ với hai vị phụ huynh, chuyện này cứ phải từ từ, anh chẳng qua là vì “một ngày không gặp dài tựa ba thu”, nhớ nhung cô nên mới tìm đến mà thôi.
Còn Thủy Quang là người quen tiến chắc từng bước nên khi hai người bắt đầu ở bên nhau, cô cảm thấy mệt mỏi, những hành động của anh khiến cô vừa bực tức vừa bất lực, nhưng dần dần, cô đã quen với sự tùy tiện của người này, ví dụ như chuyện không hẹn mà đến lúc này, sau khi bất ngờ cô cũng đã tiếp nhận, nhìn anh ì ra ở nhà cô ăn cơm tối, nhìn anh tán gẫu với ông bố trước nay rất nghiêm túc của cô, rồi lại nhìn anh đi vào phòng mình lượn một vòng rồi nói: “Cuối cùng anh cũng đã nhìn thấy nơi em ở từ nhỏ rồi.”
Hai ngày sau đó, Thủy Quang không đi đến nhà họ hàng nữa mà cùng Chương Tranh Lam đi dạo ở Tây An. Người kia sau khi tham quan mấy địa điểm nổi tiếng thì nói chẳng hay bằng đi đến những nơi từ nhỏ cô thường đi, ví dụ trường tiểu học, trường trung học hay nhứng nơi bình thường cô thích đi dạo. Thủy Quang vốn không muốn đến những chỗ đó nhưng anh cứ nhắc đi nhắc lại, cuối cùng đánh phải đưa anh đến trường tiểu học cách nhà cô không xa.
Trong trường tiểu học có ký túc xá dành cho giáo viên nên dù là ngày nghỉ Tết thì vẫn mở cửa, đương nhiên nhân viên bảo vệ ở cổng nhìn thấy người lạ đi vào cũng có hỏi này hỏi nọ nhưng khi nghe Thủy Quang nói trước đây cô đã từng học ở đây, hôm nay về thăm trường cũ liền cười, khen: “Cô thật có lòng.”
Sau đó Chương Tranh Lam dắt tay Thủy Quang đi dạo trong trường. Anh nói: “Sau này nếu có cơ hội, anh sẽ đến đưa em đi dạo trong trường cũ nhiều hơn, để người ta khen ngợi em có lòng nhiều hơn.”
“Em đâu có nhàn rỗi như anh.”
“Anh đâu có nhàn rỗi? Chẳng qua là anh đặt người yêu lên đầu tiên, những thứ khác đều xếp phía sau.”
Thủy Quang im lặng. Chương Tranh Lam cúi xuống cười một tiếng rồi quay sang nhìn cô, cũng không nói gì nữa, vào thời khắc này, anh cảm thấy tất cả đều rất tốt.
Trường tiểu học của Thủy Quang là một ngôi trường cổ kính, khung cảnh thanh tĩnh, có rất nhiều cây cổ thụ nhưng vào mùa này cành lá đều trơ trụi, may mà mấy hôm nay thời tiết ấm áp hơn nên không có cảm giác lạnh lẽo, mà lại có cảm giác thoáng đãng, dễ chịu, rất tuyệt.
Hai người thong thả dạo bước dưới ánh nắng ngày đông, những nơi Thủy Quang nhìn hơi lâu một chút, Chương Tranh Lam cũng sẽ nhìn thêm một chút. Khi hai người đi trên con đường phía sau trường, một người phụ nữ trung niên đi qua đã gọi cô: “Em là Tiêu… Tiêu Thủy Quang phải không?”
Thủy Quang bất ngờ, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Đối phương vừa thấy cô gật đầu liền cười tươi, nói: “Đúng là em rồi, thảo nào cô thấy rất quen.” Nhìn cô gái trước mặt lộ vẻ nghi hoặc, cô liền giải thích: “Cô là chủ nhiệm của lớp La Trí trước kia, cô là cô Triệu.”
Thủy Quang “ồ” một tiếng, chào: “Em chào cô Triệu!”
Chương Tranh Lam nhìn cô, cười. “Đúng là tác phong của học sinh ngoan điển hình.”
Cô giáo Triệu đã dạy rất nhiều thế hệ học sinh, vậy mà vẫn nhớ được La Trí, thực ra cũng vì đương sựu là một trong những học sinh khiến cô đau đầu nhất. Còn về Thủy Quang, một là vì khi đó cô còn nhỏ xíu đã giành được giải thưởng võ thuật cấp huyện, cấp thành phố, thậm chí cả cấp quốc gia khiến trường học cũng được thơm lây, hai là cô thường chơi với bọn La Trí, sau đó biết bọn họ là thanh mai trúc mã sống cùng trong một đại viện… Cô Triệu nhớ lại điều này rồi còn nhớ đến một học sinh nữa, cũng trong lớp của cô. Lúc này cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh Thủy Quang, tướng mạo đoan chính, một đấng anh tài, rất dễ khiến người liên tưởng đến cậu bé giỏi giang trong đầu cô, nhưng nhất thời không thể nhớ ra cái tên Vu Cảnh Lam. Thông thường, so với những học sinh nghịch ngợm, giáo viên lại dễ quên những học sinh ngoan ngoãn, điềm đạm, nho nhã hơn. “Em tên là… là cái gì Lam ý nhỉ?”
Câu hỏi này khiến Thủy Quang nhíu mày lại, vô thức nhìn sang người bên cạnh. Người kia dường như không hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn bắt chước cô cất tiếng chào: “Em chào cô Triệu.”
Cô Triệu nhìn họ rồi cảm thán: “Haizz, chớp mắt các em đã lớn thế này rồi, cô thực sự già rồi.”
Chương Tranh Lam nói: “Trông cô chẳng già chút nào, cùng lắm chỉ ngoài bốn mươi.”
Cô Triệu cười, xua tay. “Cô hơn năm mươi rồi đó.” Sau đó cô lại hỏi hai người bây giờ đang làm gì? Chương Tranh Lam trả lời rằng anh làm IT.”
“Làm It tốt đó, công việc tốt, tiền lương cũng khá nhỉ? Hai em đều làm IT à?”
Chương Tranh Lam cười, nói: “Vâng.”
Ba người nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng, trước khi đi cô giáo Triệu còn nói: “Sau này về trường cũ chơi nhiều hơn nhé, đến thăm bọn cô.”
Chương Tranh Lam gật đầu nói: “Nhất định là như vậy ạ!”
Đợi đến khi cô Triệu đi xa, Thủy Quang mới lên tiếng: “Quay về thôi!”
“Sao vậy?” Chương Tranh Lam hỏi.
Thủy Quang đi mấy bước mới quay lại nhìn anh, trong ánh mắt có chút buồn bã, cô muốn nói với anh: “Chương Tranh Lam, anh không phải anh ấy” nhưng rốt cuộc vẫn không nói, cô không biết nên bắt đầu từ đâu.
Dường như anh không hề phát hiện ra điều khác thường, đi lên kéo tay cô, một tay kia xoa xoa mái tóc cô. “Ngốc nghếch, đi thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.