Em Gái! Anh Yêu Em - Nga Trần

Chương 10: Dành cho em




An nhìn Vũ nghi hoặc, "sao anh biết em ước gì?"
Thiên Vũ cười, "muốn biết thì biết thôi".
- Nhưng 3 năm chẳng phải lấy cả thanh xuân của em à?
- Tôi đang thực hiện trọn vẹn mơ ước của em thôi mà. Gieo thói quen sẽ gặt tính cách, em cứ việc chân thành với tôi, tôi cũng sẽ tử tế với em. Khi đó, tự khắc thời thanh xuân của em đều trải qua trong tình yêu.
" Chòi, người hay quỉ mà cái này cũng biết". Người này như có tia x nhìn thấu lòng An vậy, nói gì hắn cũng phản bác được.
- Vậy nếu chưa hết 3 năm, em có tiền trả anh thì sao?
- Hợp đồng sẽ kết thúc, nhưng tiền của tôi sinh lời mỗi ngày đấy nhé. Cứ theo thời gian nhân lên. Em trả đủ cả vốn lẫn lãi, em được tự do.
An nhìn hắn tức tối, nhưng cô không biết làm sao trong hoàn cảnh này. Ba đã dồn tiền mua nhà thành phố cho hai anh em cô, còn anh hai chắc cũng không thể có 1 tỷ. Nghĩ kĩ hắn nói cũng đúng, chỉ là hợp đồng để hắn không bị phụ nữ quấy rầy, hắn cũng khẳng định không thích phụ nữ, không gay mới lạ. Giấu đầu lòi đuôi. Thôi kệ, gay thì mình yên tâm hơn. Chỉ 3 năm thôi, mình cũng học xong rồi.
- Được! Em ký. Nhưng hợp đồng là hợp đồng, không được vượt quá giới hạn.
- Ví Dụ như???
- "Chuyện người lớn...mà chỉ có vợ chồng mới làm." An đỏ mặt, lí nhí trong miệng.
- Được thôi cô bé, miễn em đừng cố tình quyến rũ tôi. Nói lần nữa, tôi là đàn ông đấy nhé, chuyện kia chỉ theo bản năng thôi. Hahaha.
- Hứ!!!
Hai ngày nghỉ trôi qua nhanh chóng, mặt An cũng hết sưng, chỉ còn vết bầm mờ mờ, có thể dùng phấn che lại. An trở về khu căn hộ của mình, cô không cho Vũ đưa về, sợ anh hai thấy nên chỉ có thể đi xe ôm. Về nhà, An mở cửa. Đập vào mắt cô là hàng chữ "MỪNG SINH NHẬT EM" bằng bong bóng màu tím bay lơ lững giữa phòng khách. Bàn ghế được dẹp gọn sát tường, giữa nhà là vòng tròn hoa lavender, trong đó có hộp quà cũng màu tím. Cô phải lấy tay che miệng để khỏi bật khóc. An đi tới, quì gối bên khóm Lavender, mở hộp quà, trong đó có sợi dây chuyền hình ngôi sao, khắc Laze chữ An. Bên trong còn có tờ giấy: "đừng giận anh nữa nhé, em chính là ngôi sao sáng nhất trong giấc mơ mà anh luôn mơ về mỗi đêm."
Lúc này, An khóc thật sự. "Làm sao em trách anh được chứ? Em giận bản thân mình, quá yếu đuối và ngu si, nếu như lúc trước em học võ, nếu hôm đó em chờ anh tới đón em, không tự ý đi về một mình, nếu...nếu...đã muộn, quá muộn....trên đời không có nếu như.....huhuhu. An chạy vào phòng anh hai, căn phòng trống không, grap giường phẳng phiu như chưa từng có ai ngủ qua. Quái lạ, cô về nhà rất sớm, nhìn đồng hồ chỉ gần 7 giờ, chưa tới giờ đi làm, vậy anh hai đâu? Không lẽ hôm qua anh cũng không về nhà? Hay anh đi tìm mình? Cô điện thoại cho Khang, tiếng điện thoại reng trong hộc tủ. " Anh hai đi đâu mà không mang cả điện thoại?" Mang nhiều nghi hoặc, nhưng cũng đành chờ anh hai về hỏi, bây giờ cô phải chuẩn bị đi học.
Quý Khang về nhà tầm 4 giờ chiều, thấy hộp quà đã mở, anh biết An đã về. Khang sắp xếp lại bàn ghế, gom hoa lavender giả, cắm trong chậu hoa hình hàng rào sơn trắng, để lên bệ cửa sổ, còn bong bóng dán dính tường. Xong xuôi, Khang điện thoại cho ông Thanh:
- Ba à, Thiên An về nhà rồi.
- Ừ, con bé không sao đúng không? Sao hứa về nhà mà lại để em giận dỗi đi chơi vậy?
- Ba à, hình như Thiên Vũ lại xuất hiện.
- Sao? Thiên Vũ? Con chắc không?
- Hôm trước con nghe An kể em từng cứu người y hệt con. Con lên mạng tra thì đúng là hắn. Hắn đang bành trướng thế lực ở Việt Nam.
- Đã 15 năm, sao nó lại xuất hiện chứ?
- Con nghĩ 15 năm qua, hắn ẩn mình, củng cố lực lượng. Hắn ở Việt Nam lập ra tập đoàn AK, trong vòng 3 tháng đã thâu tóm tất cả thế lực ngầm của Thành Phố.
- Trời, nó bành trướng vậy mà con không biết gì sao?
Khang im lặng, đăm chiêu. Anh cứ lo làm, công ty đòi ra sản phẩm mới liên tục, thêm phần anh phải nghiên cứu tìm tòi chất thuốc cho bản thân, về nhà mệt nhoài muốn ngủ. Thở không ra hơi, thời gian đâu xem báo. Anh cũng tắc trách quá.
- Con, con xin lỗi ba.!
- Đâu phải tại con. Cố gắng bảo vệ Thiên An, con bé vô tội.
- Con biết mà ba. Con yêu em hơn chính bản thân con nữa. Nếu con không khống chế được Thiên Vũ, ba cho con cưới em nha ba. Có như vậy, Thiên Vũ sẽ không thể dùng Thiên An trả thù.
Ông Thanh thở dài, Khang nói cũng có lý, nhưng nếu như vậy thì sự thật 18 năm trước bị phanh phui, liệu con bé có chịu được cú sốc này.
- Tới lúc đó rồi tính con à, ba sợ con bé chịu không nổi. Thôi con nghỉ ngơi đi, đừng để căng thẳng quá.
- Dạ, con hiểu rồi ba.
Ông Thanh cúp máy, lòng nặng trĩu. Ông lên tầng áp mái, mở cửa căn phòng nhỏ, có để 2 bàn thờ, một của vợ ông, một của một người đàn ông. Ông thắp hương cho hai người, rồi trầm ngâm nhìn di ảnh, lại quay ra lang cang, nhìn xuống đồi thông. Tại sao đã 15 năm trôi qua, Thiên Vũ vẫn thù hận đến vậy? Chẳng lẽ ông chết đi mới có thể bảo vệ được con ruột của mình? Bà Hiền đi lên gọi ông xuống ăn cơm, thấy ông trầm ngâm cũng lo lắng.
- Ông sao vậy? Mệt ở đâu?
- Thằng Thiên Vũ về rồi bà à. Nó đang tiếp cận con An, muốn dùng con bé trả thù chúng ta. Tôi làm sao đây? Tôi phải làm sao?
Ông Thanh ôm đầu, gục xuống. Bà Hiền quì xuống ôm lấy ông mà nước mắt cũng tuôn rơi. Vì bà cũng không biết làm sao trong hoàn cảnh này, bà chỉ trông cậy vô Quý Khang, mong thằng bé bảo vệ được em nó.
- Còn thằng Khang mà ông. Lần trước, con bé về nhà trong bộ đồ không đàng hoàng là tôi nghi rồi, không ngờ Vũ về thật. Huhu
- Ừ, mình có thằng Khang, nó yêu con bé. Hi vọng nó đủ mạnh để khắc chế được Thiên Vũ.
- Ừ, chỉ mong vậy thôi.
Hai người già nua, ngồi nương tựa vào nhau trong ánh chiều tà, cô độc, cùng chung nổi lo khó mở lời.
6 giờ chiều An mới về tới nhà, mở cửa ra đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nức mũi.
- Em về rồi à, thay đồ đi, anh làm gần xong rồi.
- Anh hai làm món gì dzạ?
- Ăn thì biết.
- Hứ!!!
An vui vẻ vô phòng, tắm rửa thay đồ, cô dặm tí phấn che đi vết bầm còn mờ mờ, đi ra ngoài. Phòng khách tối thui. Trên bàn ăn có hình trái tim được xếp bởi ly nến màu tím, tỏa ánh sáng lung linh. Lại gần bàn, hai dĩa beefsteak để sẵn nóng hổi, còn có cả chai rượu mơ lá vàng của Nhật (Kikkoman) và 2 cái ly. An nhìn quanh, tìm anh hai.
- Mời tiểu thư ngồi.
An mỉm cười, ngồi vào ghế. Khang từ trong phòng đi ra, anh mặc áo sơ mi trắng, tay dài săn tới khủy tay, quần tây dạng âu phẳng phiu. Trên tay là chiếc bánh kem nho nhỏ chỉ có 1 ngọn nến: "Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to my darling, wishing you all my best."
Khang đặt bánh lên bàn, nhìn An trìu mến: "đừng giận anh nhé". An nhìn chiếc bánh in hình cô đang tươi cười rạng rỡ, rồi lại nhìn anh hai, nước mắt bất giác tuôn rơi, cô cố mím môi nhưng sao nước mắt cứ chảy. Khang ôm An vỗ về, đôi tay vẫn nhẹ nhàng an ủi, nhưng ánh mắt đã trầm hẳn đi. " Không được, hôm nay ngày vui của An, mình phải mạnh mẽ lên." Khang quì xuống một chân,ngước nhìn em gái: ( An đang ngồi trên ghế).
- Nín đi em, tuy trễ còn hơn không mà, giận anh hoài sao?
Khang lau nước mắt cho An, mỉm cười. An cũng nín khóc, cố rặn nụ cười.
- Ai thèm giận anh, già rồi sao? Hihi
- Vậy ăn thử xem anh làm có ngon không?
- Tất nhiên rồi. Em nấu anh ăn hoài, hôm nay phải ăn lại món anh nấu chứ. Em đang nghĩ nên sắp xếp lịch nấu ăn cho hai chúng ta nà. Hihihi.
- Con bé này, ăn đi, bò nguội không ngon.
- Dạ, tuân lệnh anh hai.
An cầm dao tính cắt bò, thì Khang đưa tới cho An ly rượu mơ Kokkoman.
- Em nhấm nước này trước, ăn bò sẽ ngon hơn.
Xong anh cắt bò thành miếng vừa ăn, đổi dĩa bò của An, nháy mắt điệu nghệ. An nhấm chút rượu, dùng nĩa ghim bò ăn." quả thật ngon và chất"
- Anh hai mở nhà hàng đi, bảo đảm đắt.
- Anh chỉ nấu riêng cho em thôi. Nếu ai cũng ăn thì không còn ý nghĩa nữa.
An ngưng trọng, ngước nhìn Khang. Ánh mắt nâu sâu thẳm, gương mặt bình thản như nói điều gì rất hiển nhiên, nhưng An nghe thật không bình thường. Không khí có phần ám muội. An cười hề hề, giả lả rồi ăn tiếp.
Khang cũng nhấp chút rượu. Cầm ly lắc nhẹ, nhàn nhã dựa vào ghế ngắm An ăn, nhếch mép cười, rồi cũng cắt bò ăn. An cứ ăn một miếng, là uống một hớp rượu, đây là loại rượu khai vị. Rượu trái cây, có lá vàng bên trong, vị ngọt thanh, chua nhẹ rất ngon, kết hợp đồ nướng thì trên cả tuyệt vời. Cứ vừa ăn vừa uống, nhìn lại một mình An xử hết cả chai rượu. (Rượu lạt uống lắm cũng say à).
Khang không ngăn cản em gái, anh lặng lẽ khui chai quicky, rót ra ly khác, ngồi nhâm nhi và ngắm An. Khi thấy An ăn xong, Khang cầm remote mở bài hát "dành cho em", của Anh Khiêm hát trong chương trình khúc hát se duyên, tiếp tục dựa vào ghế nhấm nháp rượu. An có phần ngạc nhiên vì những gì anh hai làm, giống như đang tỏ tình với cô vậy. An cũng ngồi yên tại chỗ cùng anh thưởng thức hết bài hát. Cô nhớ anh chàng này hát trong tập 1 của chương trình khúc hát se duyên, sau chương trình nổi lên với danh xưng soái ca áo trắng. Vậy mà anh hai cũng biết, còn có bản thu hoàn chỉnh, người đâu mà tâm lý thế. Bài hát kết thúc cũng là lúc An bắt đầu lơ mơ, men rượu nhuộm da cô sang màu đỏ hồng. Khang đi lại phía em gái, nắm tay An dắt ra cửa sổ lớn, cùng nhìn xuống dòng sông.
- Thiên An! Tất cả dành cho em, cô gái nhỏ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.