Em Gái! Anh Yêu Em - Nga Trần

Chương 21: Có còn hận em!




Bác sĩ nhíu mày, đánh giá Vũ từ trên xuống dưới. Trong bệnh án, cô gái mới có mười tám tuổi, mà người đàn ông cao lớn trước mặt này nhìn qua khoảng 30 tuổi, chắc là vợ chồng nên mới sốt ruột và mất bình tĩnh.
- Anh theo tôi vào phòng riêng nói chuyện.
Trong phòng dành cho bác sĩ phụ sản, bác sĩ xem xét bệnh án, thở dài. Đối với kiểu đàn ông không chăm sóc tốt cho vợ, bà rất có thành kiến nên nói với Vũ một cách bực mình:
- Cô ấy còn quá nhỏ, sao lại để mang thai sớm như vậy chứ hả?
Lời nói sắc bén của bác sĩ lọt qua tai của Vũ, bất ngờ khó tiếp nhận. Đột nhiên Vũ đứng phắt dậy, thân hình cao to, cao hơn bác sĩ rất nhiều, âm điệu phát ra cũng cao hơn:
- Cái gì?
Vũ chồm tới, vịn hai tay bác sĩ vừa lắc vừa hỏi " cô ấy có thai thật?"
Bác sĩ bị bóp đau đến cau mày, Vũ mới thả ra "xin lỗi". Khí lực người này quá mạnh. Cũng may là mình chưa nói gì quá đáng, nếu không....hey ya.
- Anh ngồi đi, tôi có chuyện cần nói: muốn giữ hay không? Cô ấy còn quá trẻ, thai cũng được 5 tuần, chưa có tim thai nên dễ. Chứ để có tim thai rồi tội lắm.
- Con của tôi, ai dám bỏ, tôi sẽ bắt kẻ đó mạng đổi mạng.
- Này anh, đây là bệnh viện, ở đất nước có pháp luật, anh muốn dùng luật rừng ở đây à?
"Nhìn mặt đẹp trai sáng láng, mà tỏ ra mafia chi cho thiên hạ ghét. "
- Nếu yêu vợ thì nên để có con trễ một chút chứ. Nhưng anh muốn giữ, tôi sẽ tiêm dinh dưỡng cho cô ấy. Vợ anh mang thai khi còn quá trẻ là chuyện lớn. Dù cho người đàn ông gia trưởng cũng không thể coi nhẹ sức khỏe của vợ mình? Hôm nay may mắn mà cô ấy xỉu ở đây, bằng không anh còn chẳng có cơ hội gặp vợ lẫn con, mà vợ anh sẽ trực tiếp được đưa vào phòng thủ thuật. Cô ấy thiếu máu, thêm căng thẳng quá độ nên ngất. Cần tránh cho cô ấy tiếp xúc khói thuốc, bia, rượu gậy hại cho thai nhi.
Nữ bác sĩ nói một hơi, thấy anh cứ đờ ra, nên húng hắng, Vũ sực tỉnh, gật đầu cảm ơn. Nếu Dạ Long và thuộc hạ thấy bộ dáng nhún nhường này của anh, chắc phải nể vị bác sĩ kia vài phần.
Trong phòng bệnh, trên chiếc giường trắng là một cô gái đang nằm ngủ. Mặc bộ quần áo bệnh nhân, hai mắt nhắm nhưng thỉnh thoảng run run, đảo qua lại như gặp ác mộng. Bộ dạng nhỏ xíu, trơ trọi càng khiến người đàn ông kia đau lòng… bàn tay to lớn bao bọc bàn tay trắng bệch nhỏ bé. Thì ra, cảm giác làm cha là như thế này: Vui sướng, hưng phấn, hơn nữa có một chút khủng hoảng…
Vũ đi ra ngoài bệnh viện, móc trong túi ra điện thoại lạ, bấm gọi cho Dạ Long.
- Cậu đang ở đâu? Điện thoại cho lão Lâm đặt cho tôi phòng khách sạn ở Đà Lạt
- Tôi cũng đang ở Đà Lạt, anh ở đâu? Tôi qua đón!
- Cậu tới bệnh viện Đà Lạt đi, mang giúp tôi bộ đồ.
Dạ Long cúp máy, nhìn số điện thoại lạ hoắc, lòng đầy nghi hoặc, bệnh viện, chẳng phải là nơi hai anh em kia đã tới, không lẽ An không gặp Vũ. Sao Vũ lại ở bệnh viện Đà Lạt, thật khó hiểu. Nhưng anh nhanh chóng ghé shop mua vài bộ đồ đem tới cho Thiên Vũ.
Dạ Long gặp Thiên Vũ, cảm thấy bất ngờ vì giống Khang y đúc, giống luôn cả bộ đồ. Anh kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, trên đời có chuyện trùng hợp vậy sao. Nhất định lần này, anh phải về điều tra tên thanh niên tên Khang kia.
Chiếc BMW đã được gửi hỏa tốc đến Đà Lạt, nhân viên của tập đoàn AK trên 2 xe du lịch 50 chỗ cũng đã tới nơi. Dạ Long chở Thiên Vũ về khách sạn Lake View, cho anh tắm rửa thay đồ. Vũ ưa sạch sẽ, tốt nhất chờ anh thoải mái mới nói chuyện được. Vũ tắm xong, cảm thấy dễ chịu hơn. Ngoài phòng, Dạ Long vẫn ngồi ở ghế sofa chờ anh, hình như có gì muốn nói. Vũ vừa lau tóc, vừa hỏi:
- Cậu muốn nói gì với tôi...?
- Thiên Vũ, tôi trong mắt anh là gì?
- Là bạn, trong cuộc đời Thiên Vũ, người tôi tin tưởng chỉ có cậu. Sao hôm nay cậu hỏi vậy?
- Vũ, anh có gì giấu tôi không?
- Chúng ta làm bạn cũng 15 năm rồi, tôi giấu được cậu cái gì?
- Những lần tự nhiên anh mất tích, điện thoại cũng không được. Anh đi đâu?
- Tôi ngủ. Cậu biết tôi ngủ rất nhiều.
- Vũ! Không ai ngủ tận 3 ngày, 3 đêm. Ngủ ở thành phố, thức dậy ở Đà Lạt cả.
Thiên Vũ trầm ngâm, hai tay đút túi quần, đi ra cửa sổ sát đất ngắm hồ. Anh không biết nói sao cho Dạ Long hiểu, vì bản thân anh cũng không nhớ tại sao mình ở Đà Lạt. Anh chỉ nhớ đang ngủ, nghe tiếng An gọi, anh thức dậy và thấy cô ấy chạy đi, anh đi theo rồi An ngất xỉu, cuối cùng biết một chuyện bất ngờ là An mang thai, con của anh, hai người đang ở bệnh viện. "Mình có nên nói cậu ấy biết về Khang hay không, nếu nói liệu cậu ấy có tin không?"
- Dạ Long, nếu tôi nói có một người nữa tồn tại trong tôi, cậu có tin không?
- Là Khang phải không?
- Hahahaha! Chỉ có cậu là hiểu tôi, nếu là người khác, họ sẽ nói tôi bị tâm thần phân liệt. 15 năm trước, chính ông Thanh và bà Hiền đã gán cho tôi bệnh tâm thần, đẩy tôi qua Canada để chữa trị. Ông ta muốn tôi là Quý Khang, con ruột của ông ấy. Nhưng tôi là Thiên Vũ, tôi không thể là Quý Khang được. Hahaha
Dạ Long nhìn Thiên Vũ, hay là cậu ấy bị tâm thần phân liệt. Không đúng, tâm thần là nhóm rối loạn não nghiêm trọng. Người mắc phải bệnh này thường gặp ảo giác, rối loạn cảm xúc cũng như hành vi và đặc biệt là trí nhớ không ổn định, thậm chí trầm cảm. Tâm thần phân liệt thường phân làm hai nửa, mạnh mẽ và yếu đuối và có khuynh hướng tự hành hạ bản thân. Còn Thiên Vũ suy nghĩ rất nhiều, trí nhớ tốt, và làm chủ được cảm xúc. Tên Khang làm tiến sĩ hóa học chứng tỏ IQ rất cao, hắn cư xử rất chuẩn mực và bình thường, hai tính cách khác nhau trên cùng một người sao. Anh ấy bị đa nhân cách, nhưng tính cách nào mới là con người thật, Thiên Vũ hay Quý Khang?
- Vũ, vậy khi nào Khang xuất hiện?
- Khi tôi ngủ, hắn sẽ thức.
Thì ra lúc trước Vũ thường ngủ ngày là vậy. Mình cứ nghĩ do "công việc", nên Vũ hay ngủ ngày. Có lẽ Quý Khang mới là nhân cách thật. Trước giờ vẫn luôn nghe về bệnh rối loạn nhân cách, nay bệnh nhân nặng nhất đang là bạn của mình. Hai người cùng tồn tại, và mạnh mẽ như nhau. Dạ Long xoa xoa mi tâm, không biết nên làm gì bây giờ. Nhưng Vũ đã nói ra bí mật lớn nhất của anh, có lẽ mình cứ như trước đây, rồi từ từ tìm cách trị bệnh cho Vũ.
- Anh và Khang có thể điều khiển sự xuất hiện theo ý mình?
- Hừ. Hắn có thể sao? Chỉ có tôi mới có quyền quyết định khi nào mình xuất hiện.
- Vậy là anh mạnh hơn hắn, anh nên triệt hắn đi, chứ anh mất tích hoài, tôi mệt lắm.
Thiên Vũ quay người, đi tới đặt tay lên vai Dạ Long, vỗ vỗ:
- Yên tâm, hắn sẽ biến mất vĩnh viễn, tôi cần thời gian.
- uhm! Tôi tin anh làm được.
- Vũ! Lúc nãy anh bị thương, có cần mời bác sĩ không?
- Không cần, tên Khang này yếu bày đặt ra gió, hại tôi bị thương.
- Hắn chẳng qua lo bảo vệ Thiên An nên mới....
- Cậu bênh hắn....
- Không! Tôi khách quan mà nhận xét thôi.
- Lão già đó, tôi chưa tìm mà lão tự mò tới gây chuyện. Dạ Long! Cậu sắp xếp đi, thù mới nợ cũ, tính một lần.
- Vâng! Thưa anh.
Thiên Vũ tự lái chiếc BMW đi vô bệnh viện thăm An. Cô chưa tỉnh, vẫn ngủ rất say, có lẽ mấy bà bầu thường mê ngủ. Vũ đặt thố cháo lên bàn, lặng lẽ ngồi bên giường. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng dừng trên bụng An. Nơi này, con của hắn đang từng ngày lớn lên, đứa con nối dõi của hắn. Về điều này, hắn chưa từng nghĩ qua. Cô gái nhỏ này, luôn luôn đơn thuần như một tờ giấy trắng vậy. Cho tới bây giờ cũng không biết dùng biện pháp tránh thai nào, nhưng đàn ông từng trải như hắn dư sức biết. Đôi con ngươi màu nâu co rút, hắn khẽ thở dài. Bắt đầu từ khi nào thì cô dần dần vây quanh hắn? Từ khi nào cô ảnh hưởng đến suy nghĩ cùng quyết định của hắn? Đơn giản là vì cô ấy là con gái của ông Thanh sao? Hay vì mạng của cô được đổi bằng mạng sống của em gái hắn? Mà hắn, không một chút cố kỵ nào để cô mang thai như vậy, rốt cuộc mục đích là gì? Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi…Từ trong giây phút đầu tiên hắn muốn cô, hắn đối với cô có phải hay không chỉ đơn giản là trả thù?
Có tiếng gõ cửa phòng bệnh. Kì lạ là người cảnh giác như Thiên Vũ lại không nghe tiếng bước chân, Dạ Long phải gõ cửa tận hai lần, anh mới nghe trả lời "vào đi".
- Thưa anh! Lão Cường đang ở căn nhà ma trên đèo Pren.
- Được! Nhà ma nên dành cho ma ở.
Thiên Vũ gằn từng tiếng, miệng
nhếch lên, mặt không cảm xúc đi ra khỏi phòng bệnh. Trước khi đi, còn ngoái lại nhìn người con gái đang ngủ kia, ánh mắt chợt nhu hòa, nở nụ cười nhẹ, rồi đóng cửa ra ngoài.
- Cậu phân phó anh em canh chừng chỗ này 24/24.
- Yên tâm, tôi sẽ toàn lực bảo vệ Thiên An an toàn.
- Tôi muốn đứa bé bình yên.
- Anh chỉ muốn đứa bé?
- Con tôi, tất nhiên tôi muốn.
- Nhưng Thiên An là mẹ nó.
Thiên Vũ nở nụ cười, khuôn mặt càng thêm lạnh lẽo, đủ để có thể đóng băng bất cứ thứ gì, chỉ nói một câu ngắn gọn, xúc tích:
- Dạ Long! Đứa bé là người thân duy nhất của tôi.
Dạ Long hiểu chứ, con Thiên Vũ, nhưng trong thân xác của Quý Khang, chẳng phải loạn luân hay sao. Nhưng phải giải thích sao với cậu ấy đây. Tội nghiệp cho An và đứa bé. Hi vọng Khang là nhân cách thứ 2 của Vũ. Nếu ngược lại thì thật quá cay nghiệt với Thiên An rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.