Qua hôm sau, An gặp Khánh Đình đi thi casting phim EM GÁI À! ANH YÊU EM.
Nội dung kể về đôi trai gái sống chung với nhau từ nhỏ, cả hai đều yêu nhau, nhưng giấu kín trong lòng, vì họ luôn nghĩ đối phương coi mình là anh/em gái. Cho đến khi cô gái phải đi lấy chồng để trốn tránh tình cảm, thì người anh trai đã tỏ tình. An và Đình phải diễn nội tâm của người em khi nghe tỏ tình. Tùy ứng biến của diễn viên.
Khánh Đình thì diễn người em vui mừng, ôm chầm lấy anh người yêu cười rạng rỡ, còn rủ anh bỏ trốn. Nếu không cô cũng sẽ từ hôn để hai người đến được với nhau. Dù anh đã nói còn gia đình, ba mẹ nữa. Dẫm đạp lên đau khổ của người khác sẽ không tìm được hạnh phúc.
- Anh hai! Hạnh phúc là được sống với người mình yêu thương. Ba mẹ buồn một thời gian rồi cũng nguôi. Nếu ba mẹ thương chúng ta, họ sẽ chúc phúc cho mình anh à.
- Anh yêu em là thật, anh chỉ tiếc nói ra quá trễ để mất em. Nhưng anh không thể.... Ba mẹ đã cực khổ nuôi ta, mình không thể ích kỉ làm họ buồn, sống trong xấu hổ vào chuỗi ngày cuối đời. Vợ chồng có hạnh phúc không? Khi gia đình phải mang tiếng nhơ đến suốt đời.
- Vậy kêu ba mẹ từ em là xong. Em là con gái theo chồng là hết, lấy ai đối với ba mẹ cũng như nhau mà thôi. Quan trọng là em hạnh phúc.
Diễn viên nam chưa kịp thoại đối đáp, đạo diễn đã hô "cắt". Ông nhìn Khánh Đình gật đầu, khá hài lòng vì cô ấy diễn rất tự nhiên và thật. Tuy cách giải quyết có vẻ cứng và quyết đoán, nhưng có lý mà không có tình, đạo làm người chữ Hiếu đứng đầu, giải quyết như vậy thì.....ông thở dài, trong xã hội rất nhiều cô gái cá tính, tự tin như vậy không phải không có.
Tới lượt An, cô diễn vừa hạnh phúc vì anh ấy cũng yêu mình, vừa đau khổ vì phải lấy người không yêu. Cô tưởng tượng tới cảnh Khang tỏ tình với mình, bất giác, An vừa cười, vừa khóc, cô lấy tay che miệng để không bật ra tiếng, nhưng trong mắt đã đong đầy lệ. An nhào tới ôm anh diễn viên nam chính:
- Em cảm ơn vì tình cảm anh dành cho em, em cũng yêu anh...nhưng....hic....hic...tất cả đã quá muộn. Chúng ta không thể.....em xin lỗi.....huhuhu.
Nói xong, An gục xuống, ôm mặt khóc rưng rức. Anh nam chính cũng bất ngờ, anh cũng quì xuống, vịn vào bờ vai đang run lên của cô. Đột nhiên, anh cảm thấy cô thật bé nhỏ, đáng thương, nên ôm cô vào lòng, vỗ về, quên luôn mình đang diễn.
- Nín đi em, đừng khóc làm anh đau lòng. Hay mình bỏ trốn cùng nhau?
- Anh hai, không có em, anh có thể yêu người khác. Nhưng ba mẹ trên đời là duy nhất. Anh hai, em sẽ tìm niềm vui trong hạnh phúc của anh, dù người ấy không phải là em. Đừng quên em, hãy để em một góc trong tim, giống như cô em gái bé nhỏ trước đây anh đã từng. Em cũng sẽ cất anh trong tim, để không phải có lỗi với người bên cạnh. Thỉnh thoảng, hãy cho phép em mở ra, nhớ về anh dù một chút thôi, để biết rằng, em đã được anh yêu thương, em sẽ cất tình yêu ấy nơi đáy tim, cho tới ngày trái tim em ngừng đập. Huhuhu.
Nam chính thoáng rung động, gương mặt An trắng xanh, nhạt nhòa nước mắt, anh cũng chưa biết nói sao để tiếp lời thoại, chỉ biết dùng tay gạt nước mắt, rồi ôm siết chặt An trong vòng tay, hận mình bất lực vì không thể giữ được người mình yêu. Cả hội trường như nín thở xem diễn xuất quá thật, cách cư xử của An rất nhân văn, nên rất được lòng đạo diễn lẫn biên kịch. Họ đang muốn xem diễn viên nam chính sẽ làm gì thuyết phục cô theo mình, thì nam chính sau khi siết chặt An, anh lại đẩy An ra, khẽ khàng lau nước mắt, rồi đặt nhẹ lên môi cô nụ hôn đau khổ. An bất ngờ trợn mắt, nhưng vì đang diễn nên cũng không đẩy anh ta ra, chỉ đơ như cây cơ.
- Anh sẽ cất em trong tim, cho tới ngày nó ngừng đập. Nếu có kiếp sau, anh nguyện vẫn mang theo trái tim đã in đậm hình bóng ấy.
Cả hội trường đứng dậy vỗ tay bôm bốp tán thưởng. Lần đầu tiên trong lúc casting, diễn viên chính lại đi theo lối của người diễn thử, mà đó lại là cô gái. Hạo Nam cũng bừng tỉnh, thoát khỏi vai diễn, cúi nhìn Thiên An.
- Anh xin lỗi, nín đi cô bé!
- "Dạ, không sao....hihi". An nở nụ cười gượng.
Trong khi Khánh Đình không thể thuyết phục Hạo Nam, tại sao Thiên An chỉ nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu thì anh lại xuôi theo. Cô tức giận, tay nắm thành quyền. "Tình yêu mà yếu đuối, ủy mị thì hóa ra nhận thiệt thòi về mình à. Cả một lũ "bóng" mới hùa theo con giả tạo đó. Khánh Đình cũng giả lả, chúc mừng bạn.
- Chúc mừng bà! Thấy chưa, tui nói mà, cứ thử sức biết đâu ăn may. Lần này nhờ tui đó nha.
- Ừ!!! Nhờ bà. Thôi mình về, tui mệt quá.
- "Ừ. Bà đang có bầu mà." Khánh Đình cố tình nói lớn.
An cau mặt "xuỵt", nói nhỏ thôi. Đình rụt vai, cười hí hí. Xong họ cũng ra về. An thấy bạn vẫn vô tư, nên cũng không muốn nghĩ nhiều, "chắc do ai đó ghét rồi chơi xỏ thôi, làm sao là Khánh Đình được, bà đó lo cho mình vậy mà, sợ mình ăn bám, rủ mình đi casting, ai ngờ may mắn. Đời có được mấy người bạn thật lòng vậy chứ".
An bắt grap về khu chung cư. Hôm nay, cô nói dối Vũ ở lại lớp ôn tập nên về trễ. Thử vai xong, thấy còn sớm nên cô ghé về nhà. Căn nhà vẫn trống không, và lạnh lẽo. An ngồi trên ghế sofa, thẩn thờ nhớ tới Khang. Cô lấy điện thoại gọi cho anh, cô muốn biết anh đã đi đâu? Sao không về nhà? Hay anh đã biết chuyện cô và Vũ nên tránh mặt. Điện thoại được kết nối, tự nhiên An hồi hộp lạ, Vũ nhìn hình trái tim trên màn hình cùng dãy số quen thuộc, môi anh mím chặt, bấm nghe nhưng không lên tiếng:
- Anh hai! Anh ở đâu? Sao không về nhà? Em làm chuyện gì khiến Anh giận phải không? Anh hai! Anh về đi, em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh. Em mệt mỏi quá, em gục ngã rồi. Anh hai....huhuhu. Em cô đơn lắm, lẻ loi trong chính ngôi nhà của chúng ta. Mọi ngóc ngách in đầy hình bóng anh, nhưng anh lại không ở đây. Anh hai! Anh đi đâu, anh hai! Về đi anh, em đợi.
An nói huyên thuyên, khóc mỏi mệt, cơn buồn ngủ ập tới, thế là cô nằm trên sofa, ôm điện thoại trong ngực ngủ. Đầu dây bên kia, Khang bừng tỉnh theo tiếng kêu của An, anh nhìn màn hình điện thoại, lúc này mới alo! Alo, nhưng không ai trả lời. Lo sợ An gặp chuyện, nên tức tốc lao ra ngoài. Khang nhìn xung quanh phòng, có màn hình chia đều khung hình camera khắp nhà, đâu đâu cũng có vệ sĩ, nên Khang quyết định trèo tường, xuống khoảng sân nhỏ chỗ phòng của An tầng dưới, men theo bờ rào qua bãi đất trống ra ngoài. Bật điện thoại đặt Grap, lục trong người thấy có bóp tiền, mở ra xem thì đập ngay vô mắt Khang là ảnh của An đang đứng lẫn trong đám cỏ lau, dưới ánh ánh nắng, thật đẹp mỏng manh. Khang cau mày, rút trong bóp ra tờ 500k trả tiền, rồi đi vô chung cư.
Mở cửa nhà, quan sát một hồi mới thấy An đang nằm co người ngủ trên ghế. Lúc này, gương mặt anh mới giãn ra, nhẹ nhàng đóng cửa, anh mở màn cho ánh đèn đường rọi vào nhà, vì sợ mở đèn An sẽ thức. Do có đèn lắp tự động ngay thềm cửa, nên Khang mới thấy An ngủ dù chưa mở đèn nhà. Anh lặng lẽ vô phòng An, thay grap nệm, sợ lâu ngày không ở bị bụi, lấy cây lau nhà lau phòng, mở đèn xông tinh dầu Lavender, xong xuôi lại rón rén đi ra, nhìn cô đang ngủ thật an tĩnh, mà mỉm cười.
Khang lấy điện thoại An đang ôm, để trên bàn, rồi nhẹ nhàng bồng cô và phòng ngủ. Được nằm trên chiếc giường quen thuộc, An mới nở nụ cười, quay qua ôm gối, vùi đầu ngủ tiếp. Khang ngồi bên giường, nhìn An trìu mến," cô bé ham ngủ quá, nhưng ngủ được là tốt. Chúc em ngủ ngon, vợ của anh!". Anh đặt nụ hôn yêu thương lên trán của An, rồi đi ra ngoài, đóng cửa.
Lúc này, Khang đi lại mở tủ lạnh, lấy ra 2 lọ dung dịch trong suốt, trộn lại với nhau, uống sạch, giống như Vũ đã uống lúc bị kích động. Xong nhìn đồng hồ, đếm từng giây. 60s trôi qua, cơn đau đầu đã giảm, và Khang cảm thấy dễ chịu hơn. Anh nhếch mép cười "muốn nhốt tôi vĩnh viễn, rất tiếc, anh không phải tiến sĩ hóa".
Sau khi uống hóa chất xong, Khang vô phòng thay ngay bộ đồ đen thui anh đang mặc, ném vào góc phòng, rồi mới nhàn nhã mở điện thoại lên xem. Tin nhắn của Khánh Đình vẫn còn, đọc tin nhắn, mặt Khang chuyển xanh, trắng. Anh ngửa cổ, nhắm mắt cố lấy bình tĩnh. Khang lại đi qua phòng An, đứng nhìn cô đang ngủ từ trên cao, hai tay đút túi quần.
- Em có thai, hèn chi ham ngủ như thế. Cô vợ ngốc! Em không biết lựa bạn quen, để bạn chơi xỏ vậy à. Em yên tâm, sẽ chẳng ai lung lay được tình cảm của anh dành cho em. Ai làm tổn thương em, anh sẽ không tha thứ, dù đó là người bạn thân duy nhất của em, vợ yêu!
Sáng sớm, An thức giấc, đang mơ màng tính ngủ tiếp thi hoảng hốt. "Hả, đây là phòng mình, chết, hôm qua ngủ quên, có khi nào tên đó nổi điên không. Không được, phải đi, đi gấp".
An làm vệ sinh cá nhân, mở cửa ra phòng ngoài, đã ngửi thấy mùi thơm của cháo thịt bò thơm phức, nhìn qua bếp là thân ảnh quen thuộc. Khang mặc áo thun tay dài màu kem, quần ka ki màu trắng đang khuấy nồi cháo. An lại mừng rỡ, chạy lại ôm chầm phía sau anh, thút thít.
- Anh hai! Anh về rồi.
- Uhm, em sao vậy, sáng sớm đã mè nheo anh.
- Không! Em mừng quá. Anh đi đâu lâu vậy? Em tưởng anh giận bỏ mặc em rồi.
Khang tắt bếp, xoay người, nắm vai An, đẩy cô đi tới bàn ăn, ấn An ngồi xuống ghế.
- Anh sẽ bỏ em khi anh không còn nữa.
- Anh nói gì ghê vậy? Em không thích đâu.
Khang đập trứng vô nồi, rưới cháo lên, cho trứng chín, rồi múc vô tô đưa tới cho An, một tay anh vịn lên lưng ghế, một tay chống lên bàn, nhốt An ở giữa. Mùi gỗ mộc thoang thoảng làm tim An đập thập thịch, gò má ửng hồng, cô thẹn thùng cúi mặt.
- Em ăn cháo đi, ngoan anh thương! Em không thích, thì đừng bao giờ nghĩ anh sẽ bỏ em, hiểu không?
Khang xoa xoa đầu An, lời nói từ tốn nhẹ nhàng như dỗ dành đứa trẻ, An bất giác mỉm cười, ngẩng mặt lên, mũi vô tình lướt qua cánh môi của Khang, gò má cô bất giác đỏ hơn, còn đôi môi mỏng của ai kia khẽ nhếch lên. Để tránh xấu hổ, Khang xoay người, múc cho mình tô cháo, ngồi đối diện An, và ăn.
- Em ăn đi, lát anh đưa em đến trường.
- Dạ! À mà anh hai nè! Sao anh không đi làm?
Khang thoáng cau mặt khi An vẫn gọi anh là anh hai. Nhưng rồi lại nghĩ có lẽ cô nhất thời chưa sửa được. Và cũng nhờ hai từ "anh hai", mà anh mới thoát ra được, thôi kệ đi. Để khi nào thuốc điều chế thành công, để cô ấy sửa sau cũng được. Khang vừa ăn cháo, vừa trả lời, cũng không ngước nhìn An:
- Anh nghỉ việc rồi. Hiện tại anh đang nghiên cứu công trình riêng anh, không đi làm nữa.
- Vậy hả? Ừ, vậy em để tiền ở nhà, trong tủ em í, anh có cần cứ vô đó lấy.
- Dù không đi làm, anh cũng có thể nuôi em. Ai lại ăn bám phụ nữ. Em lại lén anh đi làm thêm?
- Không có, tiền của anh lúc trước đưa cho em á, em không xài hết, nên để dành. Em không có đi làm, thiệt đó.
- Ừ! Ăn đi, bò đóng mỡ không ngon.
- Dạ!
Hôm nay anh hai lạ quá, cứ lầm lì giống tên kia, làm hết hồn. Chắc do bị đuổi việc nên áp lực quá. Tội nghiệp anh hai. Cũng may là được đóng phim, lần này có thể phụ được anh rồi. An vừa múc cháo đưa vào miệng, cơn buồn nôn ập tới, cô cố nuốt nhưng nuốt không nổi, phải chạy ào vô toiliet nôn khan một trận, nôn đến xây xẩm. Khang đi theo phía sau, vỗ vỗ vuốt vuốt lưng cho cô.
- Ăn không được vậy anh nấu món khác nhé. Em muốn ăn gì?
- Em không sao, chắc bị bao tử hành thôi. Em ói chút là khỏe à. Hihi
Khang cốc yêu An, rồi quay ra ngoài. Trong đây, An rửa mặt, rửa miệng rồi cũng đi ra. Khang không có bên ngoài, trên bàn là ly trà gừng pha mật ong, bên cạnh là ly sữa, dằn trên tờ giấy.
- Em uống trà gừng cho thông cổ, rồi uống sữa. Lát anh chở em đi học.
An mỉm cười, mân mê tờ giấy, cầm ly trà nhấp nháp, mùi gừng lan tỏa, vị ngọt dịu của mật ong, hòa cùng vị cay của gừng, đúng là đỡ mệt hẳn. Sau khi nhấm xong trà, cô uống sữa, tuy cũng có lợm lợm, nhưng do cũng còn mùi gừng, nên dằn xuống được. An cố bịt mũi, tu hết ly sữa rồi thở dốc, uống thêm chút trà gừng còn lại mới đỡ hơn. Xong xuôi, cô vui vẻ xuống lầu đi học. Chợt nhớ " chết, mình phải gọi tên kia, đúng là của nợ hắc ám".