An đi vô thang máy, điện thoại cho Vũ, nhưng không ai nghe máy. "Quái lạ, sao hắn không nghe máy, là tại anh không nghe máy, chứ không phải em không nói nhé". An hí hửng cất điện thoại rồi đi ra sân chung cư.
Khang từ tầng hầm cũng vừa chạy xe lên, cô nở nụ cười tươi rói, rồi leo lên xe cho anh chở tới trường. Dù ở bên anh hai vui thật, nhưng cô vẫn cảm thấy bất an về Vũ.
Tới trường, Khánh Đình vẫn như mọi khi hồ hởi bá vai An:
- Hihi, vui nhé, sắp làm diễn viên rồi nhé.
- Chỉ là tạm thời thôi, nghề này bạc lắm, tui không ham.
- Ừa. Bạc cũng được, miễn có tiền. Mà bà với ông kia sao rồi? Có tính lâu dài không? Còn anh Khang nữa?
- Tui chưa biết, đang chán nản đây!
- À, mà anh Thiên Vũ ấy có tốt như anh Khang không? Tổng giám đốc vậy chắc giàu lắm ha. Mà mấy anh đại gia thường xem trọng sex lắm í, không biết anh í có không? Hí hí....
An cảm thấy bực mình, vì bạn thân không hỏi thăm mình, cứ điều tra về "bạn trai" của bạn. Ngay cả chuyện tế nhị cũng hỏi. An bắt đầu nghi ngờ về mục đích của Khánh Đình. Ngoài lúc gặp nhau ở sân trường, Khánh Đình thường xuyên nhắn tin hỏi thăm, nhưng toàn hỏi về Vũ. Cô chưa kịp trả lời liền bị trách móc, làm An mỗi ngày càng bực hơn.
Tuy An ở chung cư, nhưng mỗi ngày đều điện thoại cho Vũ, tất cả cuộc gọi đều không ai nghe máy, làm cô cứ thắp thỏm bất an. Còn Khang không biết làm gì về rất trễ. Ngoài việc sáng chở cô đi học, hiếm khi hai anh em nói chuyện với nhau, nên cô vẫn chưa thể nói chuyện về Vũ.
Khánh Đình thấy nhắn tin mà bạn mình vẫn hạnh phúc, cô ta tức giận khủng bố tin nhắn cho Khang và Vũ nhiều hơn. Khang rất bực, nên quyết định sẽ nói chuyện với An.
- Thiên An! Anh nghĩ em nên nói bạn em đừng khùng điên nữa. Người điên họ muốn tỉnh, sao bạn em lại muốn điên?
- Anh nói vậy là sao? Bạn em?
Khang đưa điện thoại cho An xem, cô cả kinh, không ngờ Khánh Đình còn dám nhắn tin cả cho Khang.
- Anh tin không? Sao anh biết bạn em?
- Nếu anh tin lời một người điên. Vậy chứng tỏ anh không được bình thường. Ngoài bạn em ra, sẽ không ai có thể biết số của anh. Nói em cho càng không thể....vì em không điên.
Khang vừa nói vừa nhìn An, ánh mắt thâm sâu khó lường, phảng phất nét lạnh nhạt của Thiên Vũ, bất giác An rùng mình.
- Vậy bạn em là ai mới được?
- Khánh Đình.
- Anh khẳng định?
- Uh.
- Em sẽ chứng minh không phải cô ấy.
An mua một sim điện thoại, gần giống số của Khang, nhắn tin lại cho Khánh Đình, để xem bạn thân này tung chiêu gì? Khánh Đình tưởng Khang thật, mè nheo kể xấu An đủ thứ, cuối cùng là tỏ tình thẳng.
- Anh đâu biết trong lúc anh vui vẻ với cô ấy, thì trong bóng tối có người âm thầm đau khổ.
- Bạn ở trong bóng tối, đâm sau lưng tôi thì hay ho gì? Có giỏi ra mặt đi. Người chuyên nói xấu người khác thì vị trí của họ mãi ở sau lưng. Dù bạn có ra mặt chỉ vào tôi, thì 4 ngón tay còn lại cũng hướng về bạn đấy.
- Không phải Khang. Bạn lấy số giống giả anh ấy chat với tôi? Sao sợ anh ấy biết bí mật kinh tởm của bạn à?
- Tôi chẳng có gì phải sợ, anh ấy yêu tôi là thật. Bạn nên nhớ, bạn ném phân vào người khác, tay bạn sẽ bị bẩn trước. Đây là tin nhắn cuối cùng, tôi không muốn đôi co nhiều, nếu còn chút tự trọng nên thôi trò trẻ con đi. Còn không, hậu quả bạn gánh không nổi đâu.
An bực mình rút sim điện thoại, ngồi phịch ra ghế. Khánh Đình tức tối, nhắn tin vào số cũ của Khang.
- Em gái anh giả mạo anh, vừa nhắn cho tôi, nó bảo anh yêu nó, anh rất nghe lời nó, hóa ra hai người loạn luân à? Đàn ông lại để đứa con gái xỏ mũi ư, cũng nhục mặt quá.
Khang nhìn điện thoại, mặt âm trầm, cô gái này vượt quá giới hạn rồi, lấy tư cách gì dám nhắn tin kiểu ngang hàng thế kia. Khang nhếch mép, liếc nhìn về phía An, anh lắc đầu, cất điện thoại, rồi từ tốn đi về phía cô.
- Anh cấm em không được liên lạc với hạng người ấy nữa, nếu em cứ dùng tình bạn để bao biện cho người bạn đểu, em đang cổ vũ cho sự đố kị lên ngôi. Em mất đi người làm em tổn thương, cô ta mất đi người bạn chân thành. Anh có thêm lý do để yêu và bảo vệ em.
- Em không nói là Khánh Đình mà, không phải cô ấy đâu.
An ủ rũ, cô đang nhớ về khoảng thời gian còn đi học, hai người thân đến nổi ai cũng nghĩ là bị les, nhưng Khánh Đình có người yêu trước, dù cô nói để ý Khang. Đình từng nói, còn trẻ cứ việc lựa chọn, nhưng nếu Khang chấp nhận, cô sẽ không làm anh của bạn mình đau khổ. Sao tự nhiên lại thay đổi nhanh vậy, nhưng quả thật, An cũng không biết bênh bạn thế nào?
Khang thấy An như vậy, cũng cảm thấy xót cho cô, ôm An vào lòng vỗ về, cũng không nói gì thêm. Mới được một lúc, thấy cô càng ngày càng lỏng, nhìn lại ai kia đã ngủ ngon lành, anh chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu, rồi bồng An vô phòng ngủ. Xong ra nhắn tin trả lời Đình:
- Em không đủ tư cách nói chuyện với tôi, hãy tận hưởng tháng ngày tỉnh táo ít ỏi còn lại đi.
Xong, anh cũng bỏ sim. Do đã nghỉ làm, không có bạn bè nên đổi sim cũng chẳng sao. Sau khi bẻ đôi sim, mặt Khang âm trầm, ánh mắt tối đen, lạnh hơn bao giờ hết "Thiên Vũ, tôi đành phải mượn thế lực chút". Khang vô phòng, lấy bộ đồ đen hôm trước, mặc vô rồi ra tủ lạnh, lấy ra lọ dung dịch màu đỏ như máu, nhếch mép cười. Anh đặt Grap chở lại căn nhà đã trốn đi.
Tới căn biệt thự ven sông Sài Gòn, men theo lối cũ trèo vô phòng, Khang lục tìm điện thoại của Thiên Vũ, chợt đèn phòng bật sáng "ai?". Khang chỉ còn cách đứng yên. Sau khi thấy Khang, Dạ Long thở dài, đi đến trước mặt Khang, đưa điện thoại của Vũ.
- Anh tìm cái này?
Khang nhìn thấy điện thoại, đưa tay tính chụp, nhưng rất nhanh Dạ Long cất điện thoại lại, xoay người nên Khang bị hụt. Hai người vờn nhau một hồi, cuối cùng, cả hai khóa tay nhau, nhìn trực diện đối phương.
- Anh không phải Thiên Vũ, lấy điện thoại cậu ấy làm gì?
Sao anh biết tôi không phải?
- Ở bên cạnh Vũ 15 năm, không nhận ra Vũ, tôi không phải là Dạ Long.
Khang nhếch mép cười, thả tay Dạ Long ra, xoay người, hai tay đút túi quần, nhìn ra cửa sổ sát đất.
- Vì tôi cần xử lý một người.
- Ai?
- Bạn của Thiên An, Khánh Đình!
Dạ Long khá bất ngờ, cô gái này thật sự chán sống, đụng tới Vũ, giờ chọc tới Khang, thiệt không biết nói sao?
- Anh muốn xử bạn của An? Là bạn thân nhất của An?
- Phải, cô ta quá phiền.
- Anh mượn thế lực của Vũ, chỉ để xử bạn của em gái mình? Giết gà mà dùng tới dao mổ voi à?
- Đây là đất nước có pháp luật, tôi muốn nhanh gọn, không muốn An biết. Ba cô ta là cục trưởng Lâm, nếu tôi đích thân ra tay sẽ gặp rắc rối.
- Anh muốn xử lý sao?
Khang lấy trong túi ra lọ dung dịch, đưa cho Dạ Long.
- Đưa vào cơ thể cô ta, tiêm hay uống đều được. Tôi nghĩ Vũ cũng đang muốn xử lý cô gái này, chẳng qua, tôi không thể để anh ta ra mặt thôi.
- Sao anh biết Vũ muốn?
- Đôi khi, tôi cảm được sự bực bội của hắn khi đọc tin nhắn của Khánh Đình gởi cho tôi.
Không đợi Dạ Long đồng ý, Khang mở cửa ban công, tính trèo qua.
- Khoan! Lẻn vô rồi lẻn ra? Tính làm gì sao không làm đi?
Khang ngưng lại động tác, quay đầu nhìn Dạ Long, hắn cũng nhìn anh, nhếch mép cười. Họ cùng đi xuống lầu, thì ra ban hội đang họp mặt. Do Thiên Vũ mất tích, mấy tên giang hồ khu khác tới chiếm địa bàn, khu ma túy, mại dâm bị công an hốt, dù có Dạ Long ra mặt, nhưng đại ca mấy khu kia vẫn muốn gặp Vũ bàn đối sách, Vũ không ra mặt khiến họ nghĩ Vũ bỏ của chạy lấy người, không lo cho địa bàn của mình. Thấy Khang cùng Dạ Long từ trên lầu đi xuống, mặt ai cũng hồ hởi.
Đàn em: Lão đại! Địa bàn có biến, sao bây giờ anh mới xuất hiện?
Dạ Long: ở đây chừng nào đến việc mày lên tiếng?
Đại ca ma túy: thế tao lên tiếng được không? Mày chỉ là con chó bám đuôi, cũng không đủ quyền nói chuyện ở đây. Lão đại tự nhiên mất tích trong lúc dầu sôi lửa bỏng, tao có quyền nghi ngờ nó mê chơi, hoặc là sợ quá bỏ của chạy lấy người. Nhìn nó yếu đuối thế kia, nếu không trụ nổi nói anh một tiếng, anh giải quyết cho. Hahahah!
Tên đại ca khu ma túy lên tiếng, hắn vừa nói, vừa đi vòng vòng nhìn đại ca mấy nhóm khác khiêu khích. Hắn xưa giờ không ưa Vũ, vì Vũ còn trẻ đã làm thủ lĩnh, nên luôn tìm cách chơi khâm hạ bệ anh. Bất chợt, cánh tay bị bẻ quặt ra sau, đầu bị ấn lên bàn tròn giữa nhà, lực tác động mạng đến nổi tấm kính trên mặt bàn có dấu rạn, máu trên mặt tên đại ca bắt đầu chảy ra. Đại ca mấy khu khác đứng lên nhìn màn này ngạc nhiên.
Hội đồng: Lão Đại!
Khang: xúc phạm đến Dạ Long, Thiên Vũ này sẽ không tha, dù có là ai đi nữa.
Vũ quét mắt nhìn một lượt đại ca các khu kia, đôi mắt nâu tỏa ra cái nhìn rét lạnh, rồi nhìn lại tên đại ca ma túy đang bị đè trên bàn, Khang nở nụ cười tà ác, nhanh chóng móc ra lọ dung dịch, mở nắp, rồi ngửa cổ bóp miệng tên đại ca đổ ào hết vào họng hắn, ấn vào yết hầu, ép hắn nuốt. Sau khi thấy hắn đã nuốt, Khang thả hắn ra, lùi ra sau, đứng khoanh tay nhìn tên kia ho sặc sụa, mấy tên đại ca khác trố mắt nhìn không biết lão đại muốn làm gi. Tên đại ca ma túy sau khi ho, xoay người nhìn Khang, ánh mắt đỏ ngầu, hằn lên tia dữ tợn, hắn chỉ tay, nhào tới Khang, rất nhanh và nhẹ nhàng, Khang lách người né qua một bên, vẫn với tư thế hai tay khoanh trước ngực, mặt cười chế giễu, miệng lẩm bẩm đếm 5, 4, 3, 2,1...mỗi lần né là lùi một số đếm. Một vừa dứt, tên đại ca ma túy như hóa điên, không đuổi đánh Khang nữa mà hắn nằm ra, lăn lộn, la hét, tự cào cấu mặt mình đến rướm máu. Chưa xong, hắn thấy con dao gọt trái cây trên bàn, vội nhào tới, cầm dao rạch vào mặt mình, lột ra một mãng da thịt nhầy nhụa. Mấy người chứng kiến bị một phen thất kinh nhìn lão đại, chỉ thấy anh nhếch mép cười, thong thả ngồi lại trên ghế, bắt chéo chân chữ ngũ nói:
- Nếu ông xin lỗi Dạ Long, tôi sẽ đưa thuốc giải chất ma túy kia.
Cả Dạ Long và đại ca ma túy ngạc nhiên nhìn lão đại. Dạ Long thì nghĩ diễn thôi mà, có cần quá lố vậy không? Công nhận giống thật. Anh thật sự làm tôi cảm kích đấy, Quý Khang! Tên đại ca đang cảm thấy đau đớn, như có ngàn con sâu đang bò trong mặt lão, nghe thế không chần chừ, quì đi lại nắm lấy ống quần của Dạ Long, gập đầu "xin lỗi", hắn cũng gần 50 rồi, ma túy nào chưa thử, nhưng thứ thuốc vừa rồi vừa có ảo giác, vừa có cảm giác đau rất thật, lần đầu tiên trong đời, hắn bán ma túy, nhưng phải sợ cái thứ hắn bán. Do tay tên đại ca dính đầy máu, nên Dạ Long lùi ra sau tránh bị bẩn, hắn cứ lết tới. Khang lên tiếng:
- Đủ rồi. Cho ông ta liều ma túy đá đi. Ông ta vẫn bị ảo giác, nhưng sẽ không còn cảm giác thực nữa. Nhốt hắn lại nếu không muốn hắn tự hại bản thân.
Mấy tên đàn em nghe vậy liền lấy ra gói bột cho đại ca hít, rồi xách nách lão lôi đi. Không khí xung quanh đông đặc đến âm độ, ai cũng toát mồ hôi hột. Dạ Long lên tiếng:
- Ai muốn gì nói nhanh để lão đại nghỉ ngơi.
Đại ca mấy khu khác bắt đầu thất kinh, làm sao dám lên tiếng. Nhưng nghĩ tới việc làm ăn thất thoát quá nhiều, đành phải nói để tìm giải pháp, nhưng nói với giọng rất nhỏ nhẹ.
Đại ca vũ trường: lão đại à, địa bàn mình đang bị thu hẹp bởi mấy tên giang hồ mới nổi, tuy mới lên nhưng chúng đông lắm, cả trăm tên.
Dạ Long: thấy đông quá sợ?
Khang: xã đoàn làm gì? Sao không giúp đỡ nhau?
Dạ Long đằng hắng, ăn nói văn chương, dài dòng không phải phong cách của Thiên Vũ, phải giải quyết nhanh nếu không lộ hết, anh cúi xuống nói nhỏ vào tai Khang, Khang cau mày nhìn Dạ Long, bực bội thở hắt ra, rồi nhìn tên đại ca vũ trường, không nói nữa, để Dạ Long lên tiếng:
- Bắt rắn đánh ngay đầu. Ông bắt thủ lĩnh của chúng là xong.
- Nói thì dễ, tôi làm sao biết thủ lĩnh nó ở đâu chứ?
Dạ Long thấy cũng đúng, đang suy nghĩ chợt Khang lên tiếng:
- Bắt tên đàn em, cho hắn phê ma túy tổng hợp, hỏi gì lại không khai?
Tên đại ca vũ trường vỗ đùi cái đét, chuyện đơn giản sao hắn không nghĩ ra nhỉ, mặt hắn rạng rỡ nhìn Khang, thấy lão đại khang khác, nhưng không biết khác ở đâu. Nhưng thôi, hắn phải về giải quyết chuyện làm ăn trước, tháng này thất thu, mất mặt quá nhiều rồi. Đại ca vũ trường cáo từ ra về, sẵn qua khu ma túy lấy ma túy tổng hợp. Riêng mấy khu kia, Khang cũng dùng cách tương tự, tuy cũng là cách hay, nhưng dụ mấy thằng con ông cháu cha nghiện ma túy coi bộ hơi khó. Nhưng họ thật sự bị một màn kia làm sợ hãi, nên cũng không dám phản đối, chỉ đồng ý lấy lệ rồi đánh bài chuồn. Sau khi tất cả ra về, Khang mới thở phào, xoa xoa mi tâm, nói với Dạ Long:
- Tôi sẽ đưa anh lọ dung dịch khác, lọ vừa rồi mạnh quá.
- Ừ! Yên tâm, cô ta sẽ không quấy rầy An được nữa.
- Ừ.
Khang đứng lên, đi ra mở cửa. Dạ Long lên tiếng:
- Để tôi chở anh về, lão đại!
Khang đứng lại, nhìn bên ngoài đàn em rất đông, hiểu ý nên gật đầu. Dạ Long bước lên trước, ra mở cửa ghế sau chiếc BMW chờ, Khang đi ra sân, ngồi vào, Dạ Long vòng lên ghế lái, lái xe đi.
Khánh Đình không nhắn tin được cho Khang và An liền tức tối, ả điện thoại cho ông Lâm
- Ba! Con muốn Thiên An không xuất hiện ở thành phố nữa.
- Sao! Nó lại chọc gì con gái cưng à? Lần trước kêu ba bắt nó làm quà cho Thiên Vũ, lần này lại muốn nó đi đâu?
- Đó là sai lầm của con, không ngờ Thiên Vũ lại là một soái ca, mà còn yêu thương nó. Con hận....
- Cục cưng của ba đưng giận, ngày mai con bé kia sẽ biến mất, chịu chưa?
- Ba đừng giết nó, mắc công bị tội, đưa nó bán qua biên giới, còn có được chút đỉnh.
- Ba tưởng con muốn nó về Đà Lạt thôi. Bán đi sao? Nó từng là bạn con đấy.
- Đã từng thôi, ba cứ nghe con đi, ba không thương con gái sao?
- Thôi được, thôi được rồi, bán thì bán. Việc đó để ba lo, còn con phải học hành cho tử tế, đừng phụ lòng ba mẹ đó, nghe không?
- Dạ, con biết mà. Yêu ba nhất.
Khánh Đình cúp máy, môi mím chặt, mặt gian ác. Cô ta cứ nghĩ trừ khử Thiên An là dẹp được cái gai trong mắt, không biết rằng tương lai tàn khốc đang chờ mình. Âu trong cuộc đời đều có nhân có quả.