Em Gái! Anh Yêu Em - Nga Trần

Chương 39: Tha thứ




Sáng hôm sau, An thức dậy không thấy Khang bên cạnh, phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, quần áo của cô xếp gọn để trên bàn. Nhớ lại đêm qua, bất giác An đỏ mặt, mỉm cười. Cô thay đồ, xuống phòng thấy hai tô bún bò để sẵn trên bàn, còn Khang đang đọc báo.
- Em dậy rồi à, qua đây ăn sáng.
- Dạ.
An lí nhí, lủi nhanh tới bàn ăn, cô vẫn còn xấu hổ vì chuyện hôm qua lắm. Ăn xong, họ đi lên chiếc BMW, cô rất muốn hỏi về thuốc giải, nhiều lần xoay qua tính nói, nhưng nhìn thấy mặt anh lại mắc cỡ nên thôi. Khang nhìn biểu hiện của cô, chỉ tủm tỉm cười. Anh không tới trường của cô mà rẽ vào quán cà phê.
- Anh đi đâu vậy.
- Uống cà phê.
- Em đi học mà
- Hôm nay chủ nhật.
- Há....!
Ngồi bên cái bàn phía dưới tán cây, ba, mẹ và vợ ông Lâm đang ngồi. An ngạc nhiên nhìn Khang. Khang cười, vỗ vỗ tay An, dắt lại chỗ của họ. Kéo ghế cho cô ngồi, rồi anh cũng ngồi bên cạnh, rất tự nhiên, anh kêu nước cho mình và An, sau đó nhìn một lượt ông Thanh, bà Hiền và vợ ông Lâm.
Khi đã kêu nước xong xuôi, anh phục vụ lui vô trong, vợ ông Lâm lên tiếng trước.
- Thiên Vũ! À mà bây giờ tôi có thể gọi cậu là gì nhỉ?
- Sao cũng được.
- Vậy tôi gọi cậu là Vũ nhé, vì tôi chỉ biết Thiên Vũ, còn Khang chỉ mới nghe kể qua.
- Bà vô thẳng vấn đề đi.
Bà quay lại nhìn ông Thanh và bà Hiền, sau đó mở giỏ xách, lấy ra khúc Trầm hương, dùng đèn cực tím soi lên có dính máu người. Sau đó, bà nhìn Thiên Vũ, thở dài. Tiếp tục mở điện thoại cho anh xem đoạn clip của ông Lâm trong bệnh viện tâm thần. Ông mặc đồ bệnh nhân với hai tay áo dài cột chéo sau lưng, ông ngồi một góc trong căn phòng lót xốp màu trắng xóa. Miệng lảm nhảm "có cọp kìa, chạy đi....tôi không muốn, tôi xin lỗi....Trầm ơi là trầm..."huhuhu, rồi khóc như đứa trẻ.
- Lúc đầu tôi nghĩ ông ấy nói nhảm. Tôi đã phải tới nhà Thiên An, xin thuốc giải. Nhờ vậy mà tôi gặp anh chị đây, tôi đưa anh chị xem đoạn clip vừa rồi, xin chút lòng thương hại, nói giúp tôi với cháu An. Anh Thanh nhìn vào, nhớ ngay người bạn năm xưa cùng đi săn Trầm, người cố tình rưới máu lên Trầm để dụ cọp, hại anh ấy bị hàm oan, đến tan nhà nát cửa. Anh em nghi kị nhau, kéo đến trả thù gây nên thảm cảnh. Thật ra, khi ấy, ông chỉ nghĩ đơn giản rưới máu nhiều, Trầm sẽ thơm nhiều, bán có giá hơn. Nhưng Trầm chỉ thơm khi Trầm được "uống" máu (khi cây còn sống, còn chặt ra phải giữ sạch, nếu ai lỡ vấy bẩn Trầm, hậu quả khôn lường.)
Bà xoay qua nhìn ông Thanh mắt rưng rưng, rồi bỗng bà kéo ghế, quì xụp xuống trước ông Thanh và bà Hiền, vừa khóc, vừa nói:
- Tội ông nhà em quá lớn, em không mong anh chị và cháu tha thứ, chỉ xin cho ông ấy cơ hội sám hối. Ông ấy giờ điên dại, thì sẽ không biết hối hận những gì ông ấy làm. Con gái nhờ đức cha, nhưng con bé vô tội, xin anh chị nói giúp cháu cho con bé cơ hội sửa sai với cháu An.
Bà Hiền ngồi bên cạnh, cũng sụt sùi khi nhớ về chồng cũ. Bà hiểu nổi lòng của người vợ, người làm mẹ. Năm xưa, chứng kiến chồng chết, nếu không có con, có lẽ bà đi theo chồng rồi. Bà Hiền vội đỡ bà đứng lên, cho ngồi lại ghế. Hai người phụ nữ nắm tay nhau thút thít. Riêng ông Thanh nãy giờ vẫn trầm ngâm, vừa lắng nghe, vừa quan sát Vũ. Ông biết đây là Vũ, vì con ông sẽ không dửng dưng như thế.
- Chuyện đã qua rồi. Anh em năm xưa cũng li tán, giờ chị thay mặt anh Lâm chịu thừa nhận, giải oan cho tôi, là tôi mừng. Chúng ta sống cho hiện tại và tương lai.
Ông xoay qua nhìn Vũ Khang, ánh mắt già nua mang theo vài tia hi vọng, con đã hiểu ra sự thật, không hận ba nữa, con sẽ lại là con.
- Con à, dù con là ai thì vẫn là con ba, không phải con trai, cũng là con rể. Hay nể mặt ba, tha cho họ con đường sám hối. Chết thì dễ quá, phải để họ sống và gánh chịu tội lỗi họ gây ra. Người điên không biết đau khổ, điên đó cũng có thể là giải thoát.
Anh nhìn ôngThanh, ánh nhìn phức tạp. Với Vũ bây giờ, mọi chuyện sáng tỏ hay không, anh cũng không trách ông nữa. Vì ông là người có công nuôi dưỡng người anh yêu, ông của con anh. Về phần của Khang thì nhẹ nhõm, bỏ được cái gai trong lòng. Ba không phải là người có dã tâm, hi sinh bạn bè vì lợi ích. Anh không nói gì, xoay qua nhìn An, hai tay cô nắm bàn tay anh, gật gật kêu anh đồng ý. Anh mỉm cười, một tay xoa đầu cô như đứa trẻ.
- Thôi được, nghe theo ba và vợ. Tôi cũng không muốn ông ấy gieo nghiệt, mà được giải thoát an nhàn trong bốn bức tường như thế.
Rất tự nhiên, anh mở balo của An, móc ra hai lọ dung dịch màu vàng, để lên bàn.
- Bà tiêm thẳng vào người họ, từ tĩnh mạch. Họ sẽ cảm giác như hàng ngàn con kiến bu chích trong 24 giờ, qua 24 giờ dần dần sẽ khỏe lại.
Người phụ nữ vui mừng cầm hai lọ dung dịch, cảm ơn rối rít, rồi đứng lên ra về. Còn lại bốn người, ông Thanh mong con trai nói chuyện với mình như xưa, còn bà Hiền chăm chú nhìn Thiên An. Mỗi người theo một suy nghĩ riêng, chợt anh lên tiếng:
Khang: Ba mẹ muốn nghỉ ở đâu? Biệt thự hay chung cư để con sắp xếp.
Hiền: thôi, chúng ta về. Con báo gấp quá nên bay xuống đây luôn mà chưa kịp sắp xếp nhà cửa.
Bà khều khều ông Thanh, ông sực tỉnh, gật gù.
- Phải, ta phải về. Với lại lạ chỗ ngủ không quen
- Vậy được, để con book vé máy bay.
Nói rồi, anh móc điện thoại, ra chỗ khác gọi điện. Nhìn theo bóng lưng con trai, trong đôi mắt già nua ánh lên niềm hạnh phúc rõ rệt. Ít ra, nó kêu ông bằng ba, dù không ngọt ngào như trước, nhưng như vậy với ông là quá đủ.
Thời gian lặng lẽ trôi, thấm thoát cô đã học xong 4 năm đại học. Hôm đó, An tới trường nhận bằng tốt nghiệp. Cô vừa vô sân lại gặp vợ ông Lâm đang ngồi ở băng ghế đá chờ cô. An tính lơ, đi thẳng lên lớp thì bà kêu lại.
- An! Thiên An!
An đứng lại, quan sát bà. Thuốc đã đưa rồi, bà còn muốn gì nữa. Bà Lâm nhìn cô trầm ngâm, kéo cô ngồi xuống ghế, mắt buồn rười rượi.
- Thiên An, cô biết cháu đã giúp cô rất nhiều, cô mang ơn cháu lắm. Lần này, cô tới xin cháu làm ơn thì làm ơn cho trót. Xin cháu về Đà Lạt gặp Khánh Đình, nói với con bé câu tha thứ. Hic....hic....
Nhắc tới con gái, bà Lâm đau lòng òa khóc. Dù đã giải xong thuốc, cứ nghĩ con bà sẽ vui vẻ như xưa, nhưng con bé cứ trầm lặng, thậm chí còn muốn tự tử. Bà cứ thấp thỏm canh chừng con. Ông Lâm cũng nghỉ hưu non, vẫn ra vô bệnh viện điều trị, vì thuốc ông trúng nặng hơn Khánh Đình, cho đến khi chắc chắn tỉnh hẳn thì bác sĩ mới cho về ở hẳn nhà. Sáng nay, tranh thủ lúc con gái ngủ, bà bay vô thành phố gặp An
- Thiên An! Tuy Khánh Đình đã hết ngây dại, nhưng nó vì mặc cảm tội lỗi với con mà không muốn sống nữa. Nó ôm khư khư cuốn lưu bút, mở ra trang giấy có lưu dòng chữ của con đọc đến thất thần, tự cười tự khóc. Miệng lẩm bẩm xin lỗi con. Cô biết, nó đang chờ đợi ở con lời tha thứ. Thiên An! Con dại cái mang, coi như cô thay Khánh Đình xin lỗi con, con bé lần đầu si mê thần tượng, yêu mù quáng nên gây tội. Nó đã phải trả giá rồi, coi như con vì cô, vì tình bạn bao năm mà xuống thăm nó, cho nó nghe một câu tha thứ từ con. Cô xin con..hic...hic...
An nhìn bà thương cảm, cô rất giận Khánh Đình, dù tha thứ nhưng vẫn không biết đối diện với ngưòi bạn phản trắc ấy ra sao. Cô cũng là con người, đâu phải thánh mà dù bị thương vẫn nhe răng cười với kẻ đã đâm sau lưng mình. Nhưng nhìn bác ấy tội quá, mũi dại sao lái chịu đòn. An bất lực thở dài, gật đầu vỗ vỗ vô đôi bàn tay già nua.
- Được! Bác về trước đi, cháu sẽ sắp xếp về Đà Lạt.
- Cô! Cô cảm ơn con, Thiên An, cảm ơn con rất nhiều.
Cảm ơn xong, bà Lâm đứng lên, lau nước mắt lủi thủi ra về. Bóng lưng già nua đơn độc hòa vào dòng người hối hả, sao vẫn buồn và cô đơn thế.
Hôm đó, An về nhà trong tâm trạng trống rỗng, buồn bã. Tình cảm bạn bè chỉ còn lại một thời kỉ niệm, sao khó có thể quay về như xưa. An lại nhớ Quý Khang, nhớ từng phương trình hóa học anh ôn thi cho lớp. Bao ánh mắt ngưỡng mộ nhìn người thầy soái ca trên bảng, trầm trồ thán phục theo từng lời giảng của anh.
"Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy.
Ngàn năm đâu dễ mấy ai quên."
Đúng là trong đời người, thời cấp ba là thời đẹp đẽ khiến ta nhớ nhất. Nếu ngày đó cô không đồng ý làm mai anh hai cho Khánh Đình, thì liệu có ra nông nổi này, nghĩ mới thấy có lẽ lỗi một phần do cô, hay do số phận trêu ngươi khi trái tim cô có tình cảm sai trái với anh hai. Sao mà cô nhớ Quý Khang đến thế. Bất giác An sờ lên cổ, sợi dây chuyền hình ngôi sao be bé, vẫn là minh chứng tình yêu chân thành của Khang rõ ràng nhất. "EM CHÍNH LÀ NGÔI SAO SÁNG NHẤT ANH LUÔN MƠ VỀ". Anh có ở đây không anh hai? Lòng cô gọi anh trong niềm cảm xúc không rõ nghĩa.
An mở cửa nhà, đã nghe tiếng "xèo xèo", mùi thơm của bò beefsteak lan tỏa khắp nhà. Nhìn vào gian bếp, bóng dáng quen thuộc đang cầm chảo lắc lắc rất chuyên nghiệp. An mỉm cười, đóng cửa, chạy nhào tới ôm anh từ phía sau. Khang bất ngờ, đặt chảo xuống, tắt bếp, nắm lấy tay An, xoay người, khom xuống nhìn An:
- Sao vậy? Mới đi học mấy tiếng mà nhớ anh rồi à.
- Hứ! Em không những nhớ, mà còn thèm cắn anh nữa nà.
- Hahaha! Cắn đi đừng ngại. Thay đồ đi rồi ra ăn, cho em tha hồ cắn. Hahaha
An bẽn lẽn ngước nhìn anh, rồi chạy bay vô phòng thay đồ. Khi quay ra, trên bàn ăn bày biện xong xuôi. Cô nhớ lại lần trước, anh hai cũng làm như vậy xin lỗi cô, mặt An bất giác đỏ, tim thình thịch. Người ấy giờ có thêm Thiên Vũ, nghĩ về anh hai có bị coi là ngoại tình trong tư tưởng không ta. Nhưng trong lúc này, cô nhớ anh hai, nhớ cử chỉ dịu dàng, lời nói quan tâm, và che chở mỗi khi cô gặp chuyện. Chỉ cần bên anh, anh sẽ luôn có cách để khiến cô vui vẻ. Giờ anh có ở đây không? An ngước nhìn anh, bằng ánh mắt mong đợi, tha thiết. Anh nhìn cô, xoa xoa đầu, kéo ghế ngồi vuông góc với An. Rất từ tốn, anh cắt thịt bò trong dĩa của mình, đổi dĩa của An, như Khang làm ngày trước. Anh khui chai rượu Lá Vàng của Nhật, rót vào ly, đưa tới bên An
- Ăn đi em, nguội không ngon. Đừng cố phân định Khang và Vũ, đã 4 năm rồi mà, chẳng phải em muốn cả hai làm một sao? Nét mặt em bây giờ, đang tố cáo em đó.
- Hả? Em có gì tố cáo?
- Nếu bây giờ trước mặt em là Thiên Vũ, em nghĩ gì?
- Em....
An bị cứng họng. Anh nói đúng, cô muốn cả hai hòa làm một, sao cô cứ mãi nhớ một người. Nếu đây là Vũ, chẳng phải cô trực tiếp ngoại tình trước mắt anh. An cuối mặt vì bị nói trúng tim đen, chỉ biết vân vê tà áo. Anh đứng lên, ngồi xổm trước An, nhìn em mỉm cười.
- Bị anh nói trúng nên buồn? Em gái à! Anh yêu em. Là anh yêu em, không phải Khang hay Vũ, em hiểu chưa? Em nhớ ai cứ nhớ, không cần cảm thấy tội lỗi. Nhưng đừng thiên vị quá, khó khăn lắm, tụi anh mới nhập thành một. Em mà thiên vị ai, tụi anh sẽ lại bị tách ra.
- Không, em cũng yêu anh, anh của hiện tại. Do em mới gặp bác Lâm gái, có chút nhớ về thời học cấp 3 chút thôi.
- Ừ. Lúc đó, ngồi dưới có bao nhiêu cô nữ sinh thèm anh nhỉ? Có em không? Thiên An?
- Hứ? Ai thèm
- Anh thèm, thèm ăn khô.
Ánh mắt trở nên đen tối, gương mặt đểu giả lộ ra, anh tiến chậm đến bên cô như cái ngày ở Sapa. An trợn mắt nhìn thân ảnh đang tiến đến bên mình, há hốc hoảng sợ. Anh thấy cô như vậy, hai tay chống lên bàn, nhốt an ở giữa, thở hắt ra:
- Thôi ăn đi, kẽo nguội. Anh book vé rồi, cuối tuần mình về Đà Lạt.
- Sao anh muốn về?
- Về thăm ba mẹ, và...nhóc con nữa. Nó quên mặt ba nó thì sao?
- Anh không còn ngại nữa, đúng không?
- Nhà mình, ruột thịt sao ngại nhỉ?
- Thì...thì cảm xúc của Vũ sẽ ngại
- Yên tâm! Sự thật sáng tỏ thì Vũ hay Khang cũng như nhau, ba ruột hay ba vợ cũng là ba....hahaha. Nhưng không thể để ba vừa làm ông nội, vừa làm ông ngoại được,vậy lời quá. Chỉ làm ông nội thôi. Em thấy được không? Vợ!!!
Nghe từ vợ, An lại đỏ mặt, không trả lời, mà chỉ cúi đầu ăn. Khang cũng không chọc nữa. Ba mẹ giờ già rồi, tội tình chi ôm mãi quá khứ như đá đeo chân, trong khi ta có thể tự giải thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.