Họ về lại Đà Lạt vào trưa thứ 7. Về nhà cũng hơn 4 giờ chiều. Ông bà Thanh thấy hai con về thì mừng lắm.
Trong đôi mắt già nua rịn ra giọt lệ hạnh phúc. An đẩy Khang đi tới. Anh hiểu ý, đặt va ly xuống, đi tới ôm chầm lấy ông Thanh, như ngày đầu anh về Việt Nam
- Ba con đã về.
Ông Thanh cũng ôm lại con, gật gật. Bà Hiền và An nhìn nhau, cũng sụt sùi, vui mừng vì cuối cùng sự thật sáng tỏ. Ông Thanh được giải oan, quan trọng là con ông khỏi bệnh, trở về bên ông. Tuổi già của ông vậy là quá có hậu. Bà Hiền vô phòng, bồng đứa bé ra giao cho An. Cô ẵm con, hít hà mùi hương trẻ con. Rồi đi đến bên Khang. Khang buông ông Thanh ra, nhìn đứa trẻ mũm mĩm đang mở đôi mắt to tròn nhìn anh. Như có sợi dây tình phụ tử, anh đưa tay bế đứa bé, bé cứ nhìn anh nhưng không khóc. Hai cha con cứ nhìn nhau như thế. Chợt Khang cau mày, dòng chất lỏng ấm nóng màu vàng từ bé chảy sang người anh, lan từ bụng chảy xuống chân. An sợ anh sẽ nổi cáu, nhưng anh cau mày, rồi phì cười ngay.
- Ba không uống trà nhé nhóc con. Ba tuổi còn tè bậy à?
Bé tưởng bị la nên òa khóc nức nở, khiến ai kia lính quýnh dỗ dành. An tính lại bế con, nhưng bà Hiền ngăn cản.
- Để cho hai cha con nó tự xử lý. Con vô phòng sắp xếp đồ đi. Mẹ đi nấu cơm.
An nghe mẹ, đi cất đồ. Chỉ một lúc quay ra, đã nghe tiếng cười khanh khách trẻ con ngoài sân. An đi ra ngoài, nhìn qua hàng rào bên triền cỏ hồng, dưới ánh nắng vàng vọt buổi chiều tà, bóng dáng hai cha con một lớn một nhỏ đang đùa giỡn, thật bình yên. Anh nâng con lên cao ú òa, con lại cười tràng cười giòn tan, lan tỏa niềm hạnh phúc.
Chiều đó, Khang chở An qua nhà Khánh Đình. Bà Lâm vui mừng ra mở cửa, mời cả hai vô nhà. Bà chỉ ra bên hông, bóng dáng Khánh Đình cô đơn trong đồi cỏ lau trong ánh chiều tà cứ thẩn thờ như thế. An đi ra sân đi đến bên bạn, im lặng không nói gì. Khánh Đình xoay qua nhìn cô, mỉm cười rồi lại nhìn vào xa xăm. An cảm thấy nặng lòng, bức bối quá, bỏ vô nhà thì Đình kêu lại:
- An! Thiên An
An đứng lại, trong lòng An khá buồn bực. Cứ nghĩ thân thiết nên cô tâm sự thật lòng, không ngời người ấy dùng nó bêu xấu cô. Càng coi trọng bạn, cô càng bị tổn thương. Khánh Đình đi đến bên An, kéo An ngồi xuống xích đu mắc trên cành thông, như hồi trước cả hai vẫn ngồi. Khánh Đình trông tiều tụy rất nhiều. Cô nắm tay bạn mình, với gương mặt ăn năn, hối lỗi.
- "An à, cảm ơn bà đã cứu tui và ba tui. Tui nợ bà lời cảm ơn, và lời xin lỗi muộn. Sẵn đây.... tui....tui cũng thú thiệt luôn, tin nhắn hồi trước nói xấu bà với anh hai, là tui nhắn. Tui không biết mình bị gì mà làm như vậy. Giờ bà có đánh, mắng tui cũng chịu. Tui nói ra được cho nhẹ lòng. Dù tui nói xấu bà, bà vẫn cứu tui, tui xấu hổ với bà, xấu hổ với bản thân tui nữa.... Bà nhớ anh Nam không? Anh casting chung với mình đó, anh ấy lấy vợ rồi. Anh quen tui, biết tui chơi xấu bà, nên bỏ tui đi luôn. Tui đang bị quả báo, tui gặp nhân quả rồi." Lời nói của Khánh Đình mỏng manh, nhẹ nhàng, đứt quãng. Có lẽ, cô phải dồn hết can đảm để thú tội thật lòng với bạn. Gương mặt vốn trắng nay đỏ lên, từng giọt trong suốt rơi vào tay An nóng hổi, thổi lại hơi ấm tình bạn khắc cốt khi xưa, một phần của thanh xuân thật sự vui vẻ.
Nhìn bạn mình gầy mòn, khóc thương tâm như vậy, lòng An cũng chùng xuống. Cô móc trong giỏ xách, rút tấm khăn giấy ra đưa Khánh Đình, vỗ vỗ vai bạn an ủi.
- Tui tha thứ cho bà. Bà đã trả giá quá đắt rồi. Đừng phạm sai lầm nữa. Bà hãy vui vẻ lên, bà sống không chỉ cho riêng mình, còn cho ba mẹ nữa hiểu không?
Khánh Đình gật gật, ngước nhìn An bằng đôi mắt đỏ ngầu.
- Cảm ơn bà....An! bà mãi là người bạn thân nhất của tui.
Hai bóng người con gái từng thân thiết, vì đố kị làm sai lệch tính thiện lương của một con người. Khi gặp đau thương, họ mới nhận ra nhận ra quả có thật. Cũng rất may Thiên An có một trái tim nhân hậu, nên Khánh Đình kịp quay đầu vẫn là bờ.
Phía sau, bóng dáng cao ngạo của người con trai chậm chạp tiến về hai cô gái. Thân người thẳng tắp, hai tay đút túi quần, Khang đằng hắng:
- Trễ rồi, về thôi vợ.
Cả hai xoay lại, An nhoẻn miệng cười, còn Khánh Đình cúi gằm mặt, không dám nhìn Khang. Anh nghiêng đầu, đôi mắt nâu trong ánh tà dương trở nên sáng quắc nhìn Khánh Đình có vài phần lạnh nhạt.
- Khánh Đình! Lần này tôi giao thuốc giải không có nghĩa là tôi bỏ qua những gì em đã làm với vợ tôi. Nhưng vì An, vì Khang coi em là em gái, nên tôi có phần dung túng, nuông chiều khiến em ngộ nhận, do đó tôi tha thứ. Lấy tư cách là anh trai của bạn, tôi khuyên em nên hối lỗi thật sự, với bản tính nham hiểm đó, thì bất cứ ngưòi đàn ông nào cũng chán ghét, chơi em cho sướng rồi đá em mà thôi. Còn nếu tiếp tục đâm sau lưng Thiên An, tôi sẽ không nương tay lần thứ hai đâu.
An khều khều tay anh, nhìn anh lắc lắc đầu "thôi anh". Anh dịu dàng cúi nhìn cô, nở nụ cười ấm áp, xoa xoa đầu An, nắm tay cô dắt ra về.
Khang không chở An về nhà, mà chở cô tới khu homestay Wilder Nest, nắm tay cô bước đi lên từng bậc thang. Hai bên cầu thang trồng đầy hoa hướng dương. Dọc lối đi có mắc đèn ông sao bé xíu nhấp nháy sáng rực. Xa xa, nhà ai đang mở bài hát "Đồi hoa mặt trời" nghe thật da diết. Đi tới bậc tam cấp, anh đứng lại, xoay ngưòi cúi nhìn An. Trên gương mặt thường ngày lạnh nhạt, hôm nay trở nên hồng hào mắc cỡ. Khang cầm hai bàn tay An, ngước nhìn lên trời hít thở, rồi bỗng nhiên quì xuống một chân, ngước nhìn cô:
- Thiên An! Em là ngôi sao sáng nhất anh luôn mơ về mỗi về mỗi đêm. Làm vợ anh nhé! Để anh được bảo vệ, che chở em và con đến suốt đời.
An xúc động, đặt tay lên miệng mình kiềm nén bật khóc. Bài hát Em sẽ chờ anh về vang lên du dương.
" Lời yêu thương hôm nay, đã trao cho riêng em suốt đời, cho đau buồn hôm qua, phai tàn theo gió"
Khang móc trong túi ra hộp trang sức nhỏ, bên trong có cặp nhẫn cưới. Trên nhẫn được gắn kim cương chìm trong khuôn hình ngôi sao năm cánh. Anh lấy chiếc nhẫn nhỏ đeo vào ngón áp út tay trái của An, ngước nhìn cô. An cũng quì xuống ôm chầm lấy anh, òa khóc.
Anh vỗ vỗ lưng cô, cất tiếng dịu dàng.
- Nín đi, anh sai rồi, lỗi tại anh, đừng khóc nữa, mẹ của con anh.
Anh đẩy nhẹ cô ra, cầm chiếc nhẫn to đưa cho An, cô nhìn chiếc nhẫn đang lóe sáng hình ngôi sao, cưòi trong nước mắt, run run cầm chiếc nhẫn, lồng vào ngón áp út của anh. Anh nở nụ cười ấm áp, siết cô vào vòng tay mình. Bất chợt xung quanh vang lên nhiều tiếng vỗ tay. An giật mình xoay lại nhìn. Ông Thanh, bà Hiền, con của cô, còn có cả diễn viên Tinh Nhi đang đứng bên cạnh ngưòi đàn ông trông như nam thần trong phim điện ảnh. Cô nhìn anh thắc mắc, lúc này mới phát hiện vẻ ngượng ngùng của anh. Người kia đang cúi mặt, dùng tay xoa xoa mi tâm. Bà Hiền dắt con lên trao vào tay An, cầm tay Khang bao bọc bên ngoài, vỗ vỗ.
- Chúc mừng hai con, chúc mừng gia đình nhỏ.
Tinh Nhi ở phía sau đẩy ông Thanh và bà Hiền tiến lên gần gia đình nhỏ kia.
- Chúc mừng đại gia đình đoàn viên.
Nhi xoay lại nháy mắt với Khiêm: "Anh chụp cho gia đình họ một tấm hình đi". Khiêm nở nụ cười hiền, lập tức lấy điện thoại ra. Nhi sắp xếp hai ông bà đứng hai bên Vũ và An, bé con ở giữa, rồi đi lại nhìn vô màn hình điện thoại của Khiêm nở nụ cười thật tươi
- Đẹp lắm đó, chụp nha, 1, 2, 3, "tách".
Chụp hình xong, mọi người ra về. Ông Thanh, bà Hiền dắt bé đi trước, đi giữa là Nhi và An. Hai ông ôn thần đi chót.
- Thiên Vũ, có phải cậu nên nói gì với tôi không?
- Lần trước chẳng phải tôi đã nói cách giải thuốc cho Gia Minh sao, huề.
- Còn dám nhắc, cậu dám bán thuốc cho người muốn hại tôi?
- Có tiền thì bán thôi.
- Cậu??? Được lắm. Tinh Nhi có vẻ thân với Thiên An nhỉ. Nếu vợ cậu biết cậu bán thuốc hại Nhi thì sao nhỉ?
- Gia Khiêm! Nếu vợ tôi biết. Từ nay, cậu sẽ không có thuốc khống chế hàn tính của cậu nữa.
- Hahaha! Được, được lắm.
Cả hai nam thần bá vai nhau, cười to thật sảng khoái bước xuống bậc thang. Dưới này, hai cô gái nhìn họ, rồi nhìn nhau cũng cười vang.
HÃY TRÂN TRỌNG NGƯỜI BÊN CẠNH TRONG MỖI PHÚT GIÂY QUÍ GIÁ CỦA CUỘC ĐỜI, ĐỪNG ĐỂ PHẢI HỐI TIẾC VÌ NHỮNG GÌ ĐÃ QUA, HÃY MỈM CƯỜI VÌ NHỮNG GÌ ĐANG CHỜ TA PHÍA TRƯỚC.